#2 (Thanh's POV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tớ với cậu ấy đụng mặt nhau, ở dưới căn tin trường. Cả hai cùng chọn một loại bánh, là bánh bông lan sô cô la, lại còn là cái cuối cùng. Tớ cứ nghĩ là cậu ấy lấy cho bản thân mình nên tớ nhường cho cậu, còn mình lấy một chiếc bánh nhân dâu.

Đến lúc thanh toán xong, đi ra đến cửa thì tớ thấy ở đằng xa là bóng dáng cậu ấy, vẫn đẹp trai và sáng chói như mọi ngày. Trên tay là cái bánh sô cô la.

Nhưng hôm nay, cậu ấy không đi một mình, cậu có người đi chung.

Người đi bên cạnh là một cô gái. Một cô gái cao đến vai cậu ấy, làn da trắng, mái tóc dài thướt tha được buộc đuôi ngựa gọn gàng. Lúc ấy, trông cả hai có vẻ như đang rất vui vẻ. Tớ còn thấy gương mặt xinh đẹp của cô hơi phớt hồng.

Tớ biết cô ấy, là Nhung, nhà ngay kế bên nhà cậu. Tớ nghe các bạn trong lớp nói là cả hai đã học chung với nhau từ hồi mẫu giáo. Đến bây giờ, tuy không còn chung lớp nữa, nhưng Nhung và cậu vẫn vô cùng thân thiết.

Các bạn còn đoán già đoán non, cho rằng cả hai đã hẹn hò. Nhưng tớ không tin.

Không cần suy nghĩ, tớ chạy đi ngay, chạy đến khu vực khuất sau dãy nhà chức năng, vốn ít người qua lại. Tớ chạy mà chẳng biết tại sao mình lại chạy đến đây, trong đầu trống rỗng.

Chạy vì thấy cậu đứng bên người khác?

Chạy vì thấy cậu đã có người thương? Lại còn vô cùng xứng đôi vừa lứa, giống như đã được bén duyên từ trước.

Tớ chẳng biết, nhưng cái bụng của tớ biết là tớ đang đói. Thế nên tớ bóc chiếc bánh, cắn một miếng vào miệng. Lớp bánh mềm mại, có vị ngọt dìu dịu, kết hợp với nhân dâu tây, chua chua ngọt ngọt, lại càng hợp hơn. Giống như... cậu với cô ấy vậy.

Đáng lẽ phải cảm thấy rất ngon chứ, sao lại cảm thấy đắng nghét thế này. Không phải là bánh nhân dâu sao...? Sao lại giống như thuốc độc vậy.

Không đúng, tình yêu này của tớ từ đầu đã giống như một chén thuốc độc mà chỉ có tớ nếm trải. Tự mình đã ngu dốt lựa chọn uống chén thuốc ấy, thì cũng chỉ có tự mình gánh chịu cơn đau thấu xương tủy ấy, một mình.

Biết thế mà vẫn cứ cố gắng, cố gắng, một ngày nào đó, sẽ có một liều thuốc giải xuất hiện, xóa nhòa đi nỗi đau ấy.

Người nào có thuốc giải, người ấy hạnh phúc. Còn tớ, thuốc giải của tớ, vốn dĩ... chưa bao giờ tồn tại...

Yêu đơn phương, người nào yêu, người đó luôn là người đau khổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net