#9 (Thanh's POV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay anh trai của tớ, Phạm Vũ Trung - ông tiến sĩ đại học mà mẹ tớ vô cùng tự hào - về nhà nên mẹ nấu nguyên một mâm cơm vô cùng thịnh soạn. Toàn món anh ấy thích cả. Trông mà ghen tị lắm. Bình thường ở nhà thì nấu sao cũng được, nhưng cứ y như rằng, anh Trung anh ấy mà về nhà là thể nào mẹ cũng nấu nướng tất bật cả lên.

Tớ ghen tị với anh ấy cực. Được mẹ nấu cho biết bao món ngon, thế mà lúc nào cũng ăn có tí xíu. Còn lại thì nhường cho tớ hết. May mà thể trạng của tớ vốn hấp thụ ít nên vóc người vẫn còn cân đối, chứ không đã tròn xoe như viên bánh trôi nước rồi.

Nhưng lần này về chơi, anh Trung không đi một mình như mấy lần trước nữa. Anh còn "dắt" thêm cả một người nào trông lạ hoắc lạ huơ. Anh ta trẻ hơn anh Trung phải chừng tám, chín tuổi nhưng lại mang phong thái của người trưởng thành. Không phải bạn, tớ cá.

Bởi có bạn nào mà lại chở bạn về trên con Mercedes-Benz màu đen siêu sang trọng, chăm lo từng tí một kĩ càng hơn mẹ đẻ không? Đáng chú ý nhất, có bạn nào nắm chặt tay bạn mình suốt từ lúc về đến nhà, cho đến tận lúc ăn cơm không? Đã thế phản ứng của anh còn cực bất thường. Hồi tớ học cấp Một, hồi ấy anh Trung còn phải đưa đón tớ đi đi về về. Ngồi ở yên sau xe đạp của anh còn không cho đụng vào người, bảo là vướng víu, báo hại tớ hồi ấy còn ngây thơ, buông thõng hai tay, mấy lần suýt ngã lộn cổ xuống đường. Thế mà bây giờ cái "anh bạn" kia lại thản nhiên nắm tay, thỉnh thoảng còn làm mấy hành động hơi thân mật quá như quàng vai, ôm eo, thơm má lúc phụ huynh vắng nhà... anh cũng chả thèm để ý. Nếu có cũng chỉ phản kháng đôi ba câu thôi, rồi lại ngã vào vòng tay rộng của "anh bạn" đó ngay, với vành tai hơi ửng hồng.

Người nhà thì chê lên chê xuống, không cho chạm vào cái "thân thể ngọc ngà" của mình, còn cái tên "bạn" ở đẩu ở đâu thì lại cứ phải gọi là tự nhiên.

Đáng nghi lắm, chắc chắn "trên mức bạn bè" luôn.

Để tớ đoán, cái anh chàng dáng người cao như người mẫu thời trang, lạnh lùng, đẹp trai, nhiều tiền đó... là bạn trai của anh Trung à? Nhìn mấy pha "tương tác" như thế thì phải đến tám mươi, chín mươi phần trăm phán đoán của tớ là đúng rồi. Thiếu nước công khai nữa thôi.

Chúc mừng anh nhé, cuối cùng cũng "tốt nghiệp" khóa F.A sau ba mươi mốt học kì rồi. Nhớ phải hạnh phúc đấy, đừng như em. Mang tấm lòng thành của mình trao cho người ấy, để rồi nhận lại những gì? Chỉ là những lần tim nhói đau, những giọt nước mắt.

Sao không khí lại trùng xuống nữa rồi, phải cảm thấy vui chứ. Cứ tiêu cực thế này sao mà sống tiếp? Không được vì một lần ngã trên đường đời mà lại ngại bước tiếp, phải cố gắng kìm nén cơn đau để tiếp tục hướng đến tương lai. Tớ tự nhủ bản thân như thế. Phải cố quên người ấy đi. Bây giờ người ta là hoa đã có chủ rồi, còn hợp nhau nữa, y như duyên trời định, đừng có nằm mơ mộng được ở bên người ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net