Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu sa công tử Vân Tịnh Thư, một thanh lưu tinh truy nguyệt kiếm, một mình tiêu diệt Đường môn Thục Trung. Kiếm khí như ngọc, kiếm quang như hồng. Vân công tử chỉ có một mình đã đại phá quỷ kế của chưởng môn Đường môn Diệp Từ, giúp giang hồ tránh khỏi một cơ huyế vũ tinh phong, đại loạn siêu cấp. Không chỉ có thế, thảm án diệt gia của Vân môn cũng đã được phá, ngay cả hành vi ám sát mấy đại môn phái khác cũng được vạch trần, đều do Đường môn gây ra. Vân công tử kiếm pháp siêu quần, anh tuấn tiêu sái, thiên hạ vô song.

E rằng việc này được loan truyền thì nữ hiệp giang hồ lại tiếp tục điên cuồng vì Chu Sa công tử? Ha ha, đừng quên, Chu Sa công tử vừa gặp Ngôn Sơ Thất tiểu thư đãn hất kiến chung tình, hai người bọn họ còn cùng nhau kề vai chiến đấu, giải quyết chuyện vừa rồi, thực sự là điển hình cho giang hồ tình lữ ah. Phóng viên bản báo cũng cầu chúc cho hai người họ song túc song phi đến khi bạc đầu, cũng mong các vị nữ hiệp kiềm chế tâm tình kích động của mình mà hảo hảo chúc phúc cho đôi thần tiên quyến lữ này đi.

. . . . . .

. . . . . .

. . . . . .

Cái gì? Giang Hồ Phong Tình báo gì chứ, có mà là Giang Hồ Lá Cải báo thì cò, hắn rõ ràng đưa tin trực tiếp từ hiện trường về, bọn họ lại viết thành như vậy?

Bạch Tử Phi lật tới lật lui tờ báo trên tay.

Bạch Tứ Hỉ theo hầu bên cạnh, thấy công tử nhà mình không ngừng lật tới lật lui tờ báo trong tay, liền đưa cho hắn tờ khác “ công tử, đang tìm bạn giang hồ sao? cái này của ta không tồi nha, có rất nhiều nữ hiệp, công tử cứ từ từ chọn”

Phốc! Bạch Tử Phi vung tay ném tờ báo vào mặt Tứ Hỉ “ Tứ Hỉ, ngươi muốn chọc ta tức chết sao?”

Bạch Tứ Hỉ tội nghiệp gỡ tờ báo ra khỏi mặt, vẻ mặt như khổ qua nói “ công tử, người ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi. Nhìn thấy ngươi và Ngôn tiểu thư không có kết quả, chi bằng tìm một người khác, nếu lỡ sau này không tìm được ai thì làm sao bây giờ? Lão gia phu nhân còn chưa có cháu bồng ah, hay là…Tứ Hỉ cho ngươi một cái?”

Bạch Tử Phi âm thầm rơi lệ.

Đây là nhân gian gì ah, hắn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm, trên trời là thần tiên, dưới đất là công tử kỳ tài, thế nhưng bây giờ phải lưu lạc tới nỗi nhờ thư đồng nhường bạn gái cho. Hắn rốt cuộc ở nhân gian mười mấy năm là sống như thế nào, mà ra nông nỗi này. Nếu chuyện này mà lan truyền đến tiên giới thì mặt mũi hắn phải để đâu.

“Không cần ! thanh lam hồng lục gì đó của ngươi, ngươi cứ giữ cho mình đi” Bạch Tử Phi hung hăng trừng Bạch Tứ Hỉ

Bạch Tứ Hỉ còn cười đến mặt mày hớn hở, “Không phải thanh lam hồng lục tử, là Tiểu Thanh, Tiểu Lam, Tiểu Lục, thực sự là ba nữ hài tử tốt nha. Tiểu Thanh ôn nhu, Tiểu Lục trong sáng, Tiểu Lam đáng yêu. Haiz, ta rốt cuộc nên chọn người nào đây?”

Bạch Tử Phi khóe miệng run rẩy, “Ngươi chọn hết cả ba đi!”

“A nha, chán ghét. Ai người ta cũng thích, nhưng mà một người chiếm ba nữ nhân thì có phải quá mức tham lam hay không?” Bạch Tử Hỉ xoắn hai tay lại thành bánh quai chèo

Bạch Tử Phi suýt chút nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, không ngờ tình yêu có thể làm cho một thư đồng thô kệch trở thành một kẻ vặn vẹo ghê tởm như vậy

“Không tham, một chút cũng không tham. Ngươi mau đi tìm các nàng, ngày nào ba người đó còn chưa đồng ý thì ngươi cũng không cần tới tìm ta” Bạch Tử Phi thực sự không chịu nổi hắn, thật muốn một cước đá bay.

“A nha, vậy chẳng phải sẽ không có ai chiếu cố cho công tử sao” Tứ Hỉ lèm bèm “ công tử, hay là ta giúp ngươi tìm xem ở chung quanh có nữ tử nào tốt , ngươi thấy được không. Đông Thi Thi bán đậu hủ ở thôn Đông, ngoại trừ gương mặt như bánh bèo, lưng như cá thớt, chân như cột đình, răng thưa như hàng rào, tính tình thô lỗ một chút thì những mặt khác không có gì, công tử cảm thấy thế nào?”

Bạch Tử Phi suýt chút nữa thì cơm của ba ngày trước cũng nôn ra.

Những lời của Bạch Tứ Hỉ càng nghe càng thấy như trước mắt hiện ra hình ảnh của một con heo ah

“Ngươi câm miệng, chuyện của ta không cần người quan tâm”. Bắt hắn thân cận với người như vậy thì chi bằng để hắn mọc cánh thành tiên cho rồi. Bạch Tử Phi gian nan lắm mới đuổi được Bạch Tứ Hỉ đi, phất tay áo thực sự muốn gọi một đám mây

Tứ Hỉ nhìn bóng dáng cô đơn tịch mịch của công tử nhà mình, không nhịn được đau lòng mà cảm thán “ công tử, ngươi không cần thương tâm, ngày nào đó ngươi nhất định sẽ tìm được một nữ tử mỹ mạo như hoa, trí tuệ vô song. Tứ Hỉ nhất định ở đây trông chừng ngươi, chờ ngươi, chúc phúc cho ngươi. Công tử, cầu chúc ngươi thuận buồm xuôi gió”

Oạch …

Bạch Tử Phi thiếu chút nữa té ngã.

Hắn chỉ là muốn đi vệ sinh thôi mà, thuận buồm xuôi gió cái rắm á. Bạch Tứ Hỉ này cùng ba nhan đầu Ngôn gia rối rắm tới mức đầu óc không được bình thường rồi.

Nhưng mà nói tiếp thật đúng làm người ta tức chết mà, Giang Hồ Phong Tình báo đưa tin gì vậy chứ? Hắn vì không muốn bọn họ viết lung tung nên đã đưa tin trực tiếp từ hiện trường, kết quả bọn họ lại viết thành ra như vậy. Còn, không hề nhắc tới Bạch Tử Phi hắn lấy một từ.

Bạch Tử Phi trong lòng đau thương vô hạ.

Chẳng lẻ hắn là tàng hình sao? chẳng lẽ hắn đối với bọn họ chỉ là ảo giác? Chẳng lẽ vận dụng pháp lực đều là giả? Những người đó bị mù hết sao? ô..ô, thật làm cho người ta cảm thán vô hạn ah.

Bỗng nhiên thấy a hoàng từ chuồng chó chui ra,biểu tình buồn bực. Làm sao vậy? chẳng lẽ Ngôn gia lại xảy ra chuyện gì sao? Bạch Tử Phi khom lưng, xác định trong lỗ chó không có đồ vật nào khác liền lồm cồm bò qua hậu viện Ngôn gia

Ánh trăn như dát bạc.

Mặt trăng tròn vành vạnh.

Mỗi lần vụng trộm chui vào Ngôn gia đều là đêm sáng trăng như thế, làm cho hậu viên Ngôn gia sáng trưng, nhẹ nhàng khoan khoái.

Liếc mắt liền nhìn thấy một đôi bích nhân đang đứng trên hành lang thủy tạ.

Chu sa công tử Vân Tịnh Thư, nữ hiệp xinh đẹp Ngôn Sơ Thất.

Nam nhân hắc sam, nữ nhân tử y.

Cả hai sóng vai đứng ở hành lang thủy tạ, nhìn ngắm mặt trăng phản chiếu dưới bóng nước làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ diệu, giống như bọn họ là một đôi thần tiên. Cho dù bọn họ trầm mặc, im lặng ngắm trăng nhưng lại làm cho người ta cảm giác bọn họ có thể cứ như vậy bên nhau làm bạn đến già.

Bạch Tử Phi núp trong ở chó, không biết vì sao trong lòng có cảm giác chua xót.

Cũng may, hai người kia không có mắt to mắt nhỏ nhìn nhau nữa, Ngôn Sơ Thất nhẹ giọng nói “ Vân công tử, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, thương thế của ngươi chưa phục hồi, không thể đứng lâu”

Quá quan tâm, lại nói nhiều nữa, Sơ Thất trước giờ chưa từng nói với hắn nhiều như vậy.

Vân Tịnh Thư vẫn yên lặng, liếc mắt nhìn Ngôn Sơ Thất một cái rồi vẫn yên lặng ngồi xuống.

Ngôn Sơ Thất cũng liếc nhìn hắn một cái rồi yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Gió đêm thôi qua góc áo bọn họ, khẽ lùa vào mái tóc dài như tơ mang đến cảm giác hơi lành lạnh.

Vân Tịnh Thư yên lặng như một pho tượng.

Hắn hết nhìn nước trong ao lại ngẩng nhìn vầng trăng trên trời, trong đầu vẫn không ngừng lặp lại lời mẫu thân nói trước khi chết “ Vân nhi…chỉ mong kiếp sau…ngươi không phải là con ta…”

Kiếp sau? Kiếp sau không phải là con ta? Chẳng lẽ kiếp này ta có quyền lựa chọn sao?ta có thể cự tuyệt việc mình có mặ trên đời sao? ta có thể khống chế vận mệnh của mình sao? ta có thể lựa chọn cha mẹ cho mình sao? không…không thể, không ai có thể làm được điều gì…Vì thế ta chỉ có thể là con cửa các ngươi, phải chịu đựng vận mệnh tàn nhẫn như vậy, phu thân mất sớm, hắn lớn lên trong sự oán hận của mẫu thân, thậm chí còn nói việc nàng hối hận nhất trong kiếp này là đã sinh ra hắn.

Một khắc đó, tâm của Vân Tịnh Thư cũng đã tứ phân ngũ liệt.

Từ nhỏ sinh sống ở Vân môn, tuy không có phụ thân huynh trưởng, tuy mang nặng mối thù gia tộc nhưng hắn vẫn nghĩ mình hạnh phúc, mình có người yêu thương. Nhưng mà…chính mẫu thân của hắn đã hủy diệt tất cả.

Hắn thậm chí còn là một người không nên có mặt trên đời này.

Vân Tịnh Thư đột nhiên nắm chặt nắm tay.

Phanh địa một tiếng, hung hăng đánh lên cây cột bên cạnh, có vết máu chậm rãi theo khe hở chảy ra.

Bạch Tử Phi trốn trong lỗ chó giật mình, không biết Vân tiểu tử kia lại tức giận cái gì.

Ngôn Sơ Thất yên lặng đứng lên, nhẹ nhàng đi đến bên hắn, kéo tay hắn từ trong tay áo lấy ra một cái khăn trắng, nhẹ nhàng, ôn nhu giúp Vân Tịnh Thư lau vết thương.

Nàng làm rất chậm rãi, nhẹ nhàng như sợ làm hắn đau, nhìn vết thương của hắn vẫn không ngừng chảy máy, nàng sợ hãi cúi đầu, gần đến mức đôi môi anh đào gần như chạm vào bàn tay hắn

Vân Tịnh Thư nhìn bàn tay mình bị nàng nắm lấy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch ngọc của nàng, trong lòng nhịn không được mà căng thẳng

Nhịn không được muốn rút tay lại.

Nàng vẫn cố chấp nắm tay hắn, kéo lại

Ngón tay thon dài của nàng không hề run mà ấm áp, cố chấp nắm chặt tay hắn.

Trên thế giới này, có lẽ có rất nhiều điều không cần phải nói ra. Khi được nàng cầm tay hắn, hắn đã biết đó là loại cảm giác gì. Hắn hiện tại cô đơn như vậy, thất vọng như vậy, không biết tương lai mình thế nào nhưng may mắn bên cạnh hắn còn có nàng làm bạn.

Vân Tịnh Thư nhìn Ngôn Sơ Thất, hai mắt nhịn không được mà đỏ hoe.

Ngôn Sơ Thất cúi đầu, tinh tế băng bó vết thương cho hắn, ngẩng đầu kiêng định nói “ mỗi người đều không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng phải đi con đường thế nào thì do chính mình lựa chọn, cho nên ngươi phải làm thế nào đều do ngươi quyết định”

Vân Tịnh Thư cúi đầu, nhìn khăn tay của nàng trên tay mình

Hắn nhịn không được nắm chặt tay, gắt gao nắm chặt chiếc khăn kia

Đúng vậy, không có cách nào lựa chọn, không có cách nào cự tuyệt, đây là vận mệnh trớ trêu…phụ thân, Vân môn…tất cả từ nay về sau đều thành mây khói…chỉ còn mình hắn đơn côi…

Vân Tịnh Thư cắn môi, lệ nóng doanh tròng bị hắn gắt gao đè nén lại

Ngôn Sơ Thất nhìn bộ dáng ẩn nhẫn đau khổ của hắn, nhịn không được nhẹ nhàng vươn tay, chậm rãi ôm lấy hắn

Hương thơm thản nhiên, hơi thở ấm áp của nàng làm cho Vân Tịnh Thư rốt cuộc không đè nén cảm xúc được nữa, gắt gao vùi chặt vào thân hình mềm mại của nàng.

Nước mắt lẳng lặng chảy ra…

Ánh trăng sáng ngời chiếu lung linh trên mặt nước như dát bạc

Bạch Tử Phi trong lỗ chó đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh băng

Nhìn đôi kim đồng ngọc nữ thân thiết, ôn nhu như vậy, giống như là nguyện làm uyên ương không làm tiên…thế nhưng hắn vì sao lại cười không nổi? hơn nữa, tay còn cảm thấy đau?

“Tiên nhân, hôm nay là đêm trăng tròn, ngươi biến thân thất bại sao?”

Bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm nho nhỏ

Ah, biến thân? A hoàng sao?

Bạch Tử Phi hồi hồn mới phát hiện mười đầu ngón tay của mình đều bám sâu dưới đất, chảy cả máu, hèn chi lại thấy đau như vậy.

“A yêu!” Bạch Tử Phi hét lên một tiếng, thu tay, ra sức chà sát vào quần áo, móng tay toàn là bùn đất.

An hồ ly ở bên cạnh lắc đầu “thật sự là khác nhau một trời một vực nha, cùng bị thương như nhau nhưng tiên nhân tự mình liếm móng tay, còn người ta lại được Sơ Thất tiểu thư băng bó cho nha”

Vì cái gì người bị tổn thương luôn là ta?

Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì?

Chân tình của ta chẳng lẽ ngươi không hiểu?

An hồ ly lại tiếp tục lải nhải, Bạch Tử Phi lập tức che miệng nó lại

“Đáng chết, ngươi ồn ào cái gì, cẩn thận bị bọn họ phát hiện”

“Ngô ngô, tiên nhân ngươi không nên đụng người ta, tay ngươi rất bẩn!” An hồ ly làm ra biểu tình ghê tởm

Bạch Tử Phi tức giận muốn bóp chết nó, có lầm hay không chứ, còn dám chê bai hắn sao, đồ hồ ly thối tha “ ta làm bẩn chết ngươi, cho ngươi khỏi lải nhải”

“Tiên nhân tha mạng! Tiên nhân tha mạng!” An hồ ly không chịu nổi, rốt cuộc cũng nói một câu đứng đắn “ tiên nhân, ngươi có nghĩ tới nên lấy lại tiên đan không?”

Bạch Tử Phi ngẩn ra.

Đúng vậy, lúc ở Yên Châu hắn đã hạ quyết tâm, muốn sớm lấy lại Hỗn thế đan, như vậy hắn sẽ sớm trở về tiên giới, Ngôn Sơ Thất cũng…Bạch Tử Phi lại nhìn không được mà liếc nhìn về phía hai người đang ôm nhau kia…bọn họ cũng có thể song túc song phi…

Nhưng mười lăm năm qua, mười lăm năn qua hắn ở đây thì sao? lấy được Hỗn thế đan rồi rời đi, tâm hắn…đột nhiên trở nên trống rỗng.

An hồ ly nhìn biểu tình ảo não của Bạch Tử Phi “ tiên nhân, ngươi luyến tiếc rời khỏi Sơ Thất tiểu thư. Tiên nhân, ngươi xong rồi, đời này ngươi đừng hòng lấy lại Hỗn thế đan”

Bạch Tử Phi lập tức trừng mắt “ nói bậy, ai nói ta luyến tiếc, ai nói ta không lấy lại được, ngươi bớt nói hưu nói vượn, lải nhải lung tung đi”

“Dza, vậy ngươi có dám cá với ta không? trong vòng bảy ngày, nếu ngươi không thể lấy lại Hỗn thế đan thì đem tâm pháp tu tiên dạy cho ta, thế nào?” An hồ ly tà nghễ liếc lại hắn

Bạch Tử Phi chấn động.

Bảy ngày? Chỉ còn lại có bảy ngày?

Nhưng mà hắn sao chịu để cho một hồ ly cười nhạo, hắn đường đường là thần tiên nha

“Được, ta cá với ngươi. Nếu ngươi thắng, ta đem tất cả tâm pháp tu tiên dạy cho ngươi”

“Được, một lời đã định, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy” An hồ ly thấy mưu kế thực hiện được thì cười đến cong đuôi “ nhưng mà tiên nhân, người ta hiện tại đã không như trước kia, Ngôn Sơ Thất tiểu thư ngoài trừ sáu ca ca võ công cao cường giờ lại thêm một vị hôn phu kiếm pháp siêu quần. Tiên nhân, thời điểm ngươi bị hạ đo ván nhất định phải nói cho ta biết đầu tiên, ta nhất định sẽ có mặt để thu thập tiên khí của ngươi”

Tới đây thì Bạch Tử Phi mới hiểu được mình đã rơi vào bẫy của An hồ ly

Hắn muốn lấy được Hỗn thế đan thì nhất định phải cùng Ngôn Sơ Thất hôn môi, còn phải trong tình trạng nàng nguyện ý thì mới hút tiên đan ra được, nhưng mà hắn đã cố gắng mười lăm năm nay, mỗi lần vừa đụng đến nàng là đều có một đám người nhảy ra phá đám. Bây giờ bên cạnh nàng còn có một vị hôn phu, kiếm pháp của tiểu tử kia hắn đã chứng kiến. Nếu hắn tới Ngôn gia tìm Ngôn Sơ Thất để hôn thì chẳng phải hắn sẽ…

Bạch Tử Phi đột nhiên lấy tay che cổ

“Hoa hồ ly, ngươi quay lại, đánh cuộc vừa rồi không tính”

“Như vậy sao được? Tiên nhân, một lời nói ra bốn ngựa khó truy” An hồ ly nghe vậy lập tức xoay người bỏ chạy

“Không được, ngươi qiay lại cho ta. Ta phải điều chỉnh, nếu ngươi không cho ta đổi ý, ta liền…” Bạch Tử Phi đưa năm ngón tay đầy bùn về phía An hồ ly, làm ra vẻ muốn bóp cổ

Ha ha! Cho ngươi chạy, cho ngươi đào bẫy để ta rơi vào, cho ngươi dám cá với ta…

Bạch Tử Phi đang đắc ý dào dạt, sắc mặt lập tức thay đổi, từ từ biến thành nản lòng, khủng bố, lệ rơi đầy mặt.

Chính chủ của cái lỗ chó đã quay trở lại, hiện ngang đứng trước mặt hắn…A hoàng cẩu đại nhân

“Ngao … cứu mạng a!”

Trong đêm trăng thanh gió mát lại vang lên một tiếng kêu thấu trời như tiếng sói tru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net