Chương 71 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hoan, chiếu ra chút tàn nhẫn.

Muốn trách thì trách Bạch Xuân Yến quá mức độc ác.

Mặt khác, chuyện hội đấu thú, mẫu phi của cửu hoàng tử ầm ĩ một trận nhưng không giải quyết được gì.

Tuy vậy, Hoàng đế càng kiêng kỵ Hạng Nguyên Hoán hơn.

Sự kiện lần này đã bộc lộ thực lực của Hạng Nguyên Hoán, Hoàng đế bắt đầu không thể không đề phòng hắn.

Lục hoàng tử gần đây đang chuẩn bị xây được một nửa đập nước, Hạng Nguyên Hoán vô cùng không khách sáo căn dặn người ta động tay động chân, hắn vừa nhận được tin lục hoàng tử biết đập nước xảy ra sơ sót, sốt ruột đến giậm chân, e rằng mấy ngày này không thể phân thân được.

Dặn dò xong chuyện tiếp theo, Hạng Nguyên Hoán trở về biệt viện Lưu phủ.

Sau khi trở về, phát hiện Bạch Thiên Hoan không ở trong phòng, hắn hỏi hạ nhân mới biết nàng cùng Lưu Khải chạy đến sân đấu thú.

Lập tức, Hạng Nguyên Hoán không kịp thay y phục, phong trần mệt mỏi đuổi đến sân đấu thú.

Bởi sự kiện ngày hôm qua trong sân đấu thú, tuy Hạng Nguyên Hoán tránh được khó khăn nhưng Hoàng đế đã hạ lệnh đóng cửa sân đấu thú, về sau cũng không được phép tổ chức hội đấu thú nữa, mà lũ dã thú sau khi chém giết tàn nhẫn trên sân đấu thú đều có những vết thương không cùng cấp độ.

Khi biết không có ai biết nên xử lý đám dã thú này ra sao, Bạch Thiên Hoan xung phong đi bôi thuốc cho chúng, Lưu Khải trong lòng kinh ngạc nhưng thấy vẻ mặt tự tin của nàng bèn dẫn nàng đến đây.

Trước đó, Bạch Thiên Hoan bảo Lưu Khải chuẩn bị thuốc đầy đủ, rồi mang theo thuốc gây mê đã chuẩn bị trước đó đến sân đấu thú.

Vì sợ xảy ra chuyện nguy hiểm, trước khi tới Sơn Thành, Bạch Thiên Hoan đã điều chế thêm ít thuốc gây mê.

Nhưng những thứ thuốc gây mê kia không đủ cho tất cả động vật dùng.

Đến ngoài chuồng thú trong sân đấu thú, Bạch Thiên Hoan sai Lưu Khải ném thịt đã trộn lẫn thuốc gây mê vào trong chuồng dã thú, rồi bắt đầu tiến hành công tác trị thương cho chúng.

Vài con dã thú vì bị thương quá nặng, không thể nào trở mình, đành phải nhờ sức người lật nó qua.

Vừa mới lật một con, Bạch Thiên Hoan đã cảm thấy vết thương sau lưng mình nứt ra, nàng đau hơi lảo đảo ngã về phía sau.

Lưu Khải thấy thế, nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Bạch Thiên Hoan.

Khi Hạng Nguyên Hoán chạy đến sân đấu thú, nhìn thấy chính là một màn như vậy, Lưu Khải một tay ôm eo Bạch Thiên Hoan, cả người hầu như đè lên người nàng.

Thấy một màn như thế, mắt Hạng Nguyên Hoán bốc lửa, xông về trước mấy bước, đẩy mạnh Lưu Khải ra, kế đó tự mình đỡ Bạch Thiên Hoan.

Hạng Nguyên Hoán đột nhiên xuất hiện, dọa Bạch Thiên Hoan giật mình, nàng thấy Lưu Khải bị đẩy ngã xuống đất thì nổi giận.

- Ngươi làm gì vậy?

Bạch Thiên Hoan sa sầm mặt, trừng Hạng Nguyên Hoán.

- Ta muốn hỏi ngược lại, hai người đang làm gì vậy?

Hạng Nguyên Hoán đen mặt, tức giận bùng lên.

- Hai chúng ta đang bôi thuốc cho mấy con thú này.

- Bôi thuốc cần hắn đặt tay lên eo nàng, còn đè lên người nàng sao?

Hạng Nguyên Hoán đen mặt, bàn tay làm điệu làm bộ bên hông Bạch Thiên Hoan.

Lời qua miệng hắn sao lại trở nên khó nghe như vậy?

Bạch Thiên Hoan mất hứng đẩy tay hắn ra, liếc mắt:

- Lúc nãy ta không cẩn thận bị ngã, Lưu đại ca chỉ là đỡ ta thôi!

Lưu đại ca? Gọi đúng là thân mật.

Mùi ghen tuông nồng nặc khắp sân đấu thú.

Lưu Khải chật vật bò trên mặt đất dậy.

- Thế tử gia đừng hiểu lầm, lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn, ta đối với Bạch cô nương không có chút ý nghĩ không nên có nào cả!

Hạng Nguyên Hoán không chút khách khí chỉ ra:

- Trước hôm nay, có người còn cố ý hỏi Hoan muội muội tên gì, không biết kẻ vô sỉ kia là ai?

Bạch Thiên Hoan muốn nói, so vô sỉ thì kẻ vô sỉ hơn chính là Hạng Nguyên Hoán ngươi đấy có được không?

Lưu Khải sờ sờ mũi, không dám nói gì nữa, nam nhân đang ghen tốt nhất là đừng đụng đến.

- Ở đây nhiều động vật cần bôi thuốc như vậy, hai người muốn ầm ĩ thì ra ngoài mà ầm ĩ.

Trong lòng Lưu Khải rất uất ức, hắn thật sự oan uổng mà.

Bôi thuốc cho động vật?

- Mấy thứ này mà bôi thuốc gì chứ? Bây giờ trên người nàng còn có vết thương, theo ta về nghỉ ngơi!

Hạng Nguyên Hoán hơi kéo Bạch Thiên Hoan, muốn mang nàng rời đi.

- Không được, hôm nay nếu không bôi thuốc xong cho mấy con động vật này, ta sẽ không về!

Bạch Thiên Hoan kiên trì.

Bôi thuốc bôi thuốc!

Hạng Nguyên Hoán nghiến răng:

- Không bôi xong không về?

- Đúng!

Bạch Thiên Hoan cười giảo hoạt:

- Nếu có người không giúp thì ra ngoài đi.

- Ai nói ta không giúp?

Hạng Nguyên Hoán không quên đẩy Bạch Thiên Hoan ra sau mình, hắn ở giữa, tách Bạch Thiên Hoan và Lưu Khải ra.

- Nàng ở phía sau chỉ huy bôi thuốc thế nào là được.

- Được!

Nàng đang bị thương trên lưng, tạm thời không có cách nào dùng sức.

Có Hạng Nguyên Hoán giúp đỡ, tốc độ bôi thuốc cho động vật nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng, thuốc gây mê cũng rất nhanh đã dùng hết, tiếc là còn sót lại vài con.

Hơn nữa, trong đó có một con mãnh hổ, chính là con lúc trước làm bị thương hắn, còn suýt chút nữa khiến Bạch Thiên Hoan bỏ mạng.

Hạng Nguyên Hoán thấy thuốc gây mê đã hết, định kéo Bạch Thiên Hoan rời đi lần nữa:

- Bây giờ thuốc cũng bôi xong rồi, có thể về.

- Không được, còn lại mấy con này, nếu đã mang thuốc tới thì không thể lại mang về.

- Hết thuốc gây mê rồi, không có cách nào bôi thuốc cho chúng, ta nói Hoan muội muội này, nàng muốn tới làm bữa tối cho chúng à?

Hạng Nguyên Hoán lạnh nhạt bỏ lại một câu.

- Hết thuốc gây mê không có nghĩa là hết cách bôi thuốc cho chúng.

Nụ cười của Bạch Thiên Hoan pha lẫn vài phần tinh ranh, đôi mắt chớp chớp nhìn Hạng Nguyên Hoán.

Hạng Nguyên Hoán cau mày.

- Nàng nhìn ta làm gì?

- Không phải ngươi có nội lực sao? Ta nghĩ, ngươi dùng nội lực làm chúng hôn mê không phải là việc khó nhỉ?

Nhìn mãnh hổ trong chuồng, con ngươi Hạng Nguyên Hoán xoay chuyển.

- Nếu Hoan muội muội kiên trì như vậy thì ta làm theo là được!

Hạng Nguyên Hoán xông đến con mãnh hổ trước mắt, nở nụ cười lãnh khốc, giơ tay định đánh nát đầu nó.

- Ta chỉ bảo ngươi đánh nó bất tỉnh, không được đánh nó chết, trừ phi ngươi không được, nếu vậy ta sẽ bảo Ngưu Quang vào.

Hắn không được?

Khóe miệng Hạng Nguyên Hoán giật giật hai cái, mặt thoáng chốc sa sầm.

Trước mặt nữ nhân mình yêu, tuyệt đối không thể xuất hiện hai chữ "không được".

- Ai nói ta không được chứ!

Hắn vừa hận vừa tức cùng mãnh hổ nhìn nhau một lát, đành phải giơ tay tụ nội lực, đánh ngất mãnh hổ, đợi mãnh hổ ngã xuống, Hạng Nguyên Hoán lười nhác dựa nghiêng nghiêng vào hàng rào, chỉ chỉ mãnh hổ trong chuồng:

- Như vậy là được chứ gì?

Bạch Thiên Hoan cười híp mắt hếch hếch cằm:

- Đi bôi thuốc đi, phía sau còn mấy con nữa kìa.

Hạng Nguyên Hoán vừa khinh bỉ chính mình vừa đi vào trong chuồng.

Nói thế nào hắn cũng đường đường là thế tử gia Hạng thân vương phủ, lại là chủ nhân tổ chức Hắc Ưng, người thân phận cao quý như vậy hiện tại lại trở thành người bôi thuốc cho động vật, võ công cao thâm mà hắn kiêu ngạo lại bị Bạch Thiên Hoan dùng làm thuốc gây mê!

Lưu Khải ở phía sau Hạng Nguyên Hoán che miệng cười trộm, sau khi bị Hạng Nguyên Hoán phát hiện, hắn vội vã cúi đầu.

Đợi bôi xong thuốc cho tất cả các dã thú, Hạng Nguyên Hoán hầm hừ từ trong chuồng bước ra.

- Sớm biết thì ta dâng tấu lên Hoàng thượng, giết chết toàn bộ dã thú trong sân đấu thú này, đỡ chuyện phiền toái hôm nay.

Trên trán Bạch Thiên Hoan nổi ba vạch đen, miệng hắn không thể nói lời dễ nghe chút được à.

- Lưu đại ca, huynh đừng nghe hắn nói nhảm!

- Nói nhảm?

Con ngươi Hạng Nguyên Hoán nheo chặt hơn vài phần, ý tứ sâu xa nhìn Lưu Khải:

- Lưu Khải, phụ thân ngươi cấu kết cửu hoàng tử, tuy gián tiếp dẫn đến cái chết của cửu hoàng tử nhưng cũng là có tội!

Lưu Khải bị dọa giật mình, vội vàng quỳ xuống.

- Xin thế tử gia tha mạng, gia phụ bị cửu hoàng tử dùng quyền thế ép buộc, bất đắc dĩ mới làm vậy!

- Đứng lên đi, niệm tình ngươi cứu Hoan muội muội có công, sau đó phụ thân ngươi đặc biệt đến tìm ta tự thú cũng xin ta tha mạng cho ngươi, chuyện này ta có thể không truy cứu, có điều, tận mắt thấy những người phụ thân ngươi và cửu hoàng tử giao dịch...........

Lưu Khải ngạc nhiên mừng rỡ dập đầu ba cái.

- Đa tạ thế tử gia tha mạng, cũng đa tạ thế tử gia chỉ điểm, ta biết nên làm thế nào rồi.

Dứt lời, Lưu Khải vội vã rời đi.

Bạch Thiên Hoan cau mày, Lưu Khải đi chuyến này, e là có vài người phải gặp tai ương.

Mỗi một người đều không phải là tuyệt đối thiện lương!

Trở lại gian phòng của mình, Họa Mi đã nghỉ ngơi, xem ra, nàng chỉ có thể tự mình bôi thuốc.

Bạch Thiên Hoan vừa muốn đóng cửa thì Hạng Nguyên Hoán phía sau nhanh hơn một bước xông vào.

- Ngươi vào làm gì?

Bạch Thiên Hoan bỏ ý định đóng cửa, đưa tay đuổi Hạng Nguyên Hoán ra ngoài.

Tay nàng bị Hạng Nguyên Hoán bắt được, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn gần nàng, nhìn đến mức nàng chột dạ.

- Ngươi cứ nhìn ta làm gì? Ngươi có lời gì thì cứ nói!

Bạch Thiên Hoan tức tối mắng.

Vừa dứt lời, Hạng Nguyên Hoán nhấc chân dài lên, dễ dàng đóng cửa, tay không gài chốt lại, không nói gì đã kéo nàng đến bên bàn ngồi xuống.

Bạch Thiên Hoan theo trực giác xoay người đi về phía cửa.

- Ta muốn ra ngoài!

Hạng Nguyên Hoán không nói một lời, dùng ưu thế của nam nhân cưỡng ép đè bả vai nàng xuống, bắt nàng ngồi trên ghế, kế đó tay hắn nhanh chóng cởi vạt áo nàng.

- Ngươi vô sỉ!

Bạch Thiên Hoan vừa thẹn vừa giận kéo lấy cổ áo của mình.

- Đừng cử động, vết thương sau lưng nàng nứt ra rồi.

Hạng Nguyên Hoán gấp giọng quát ngưng động tác của nàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí vén xiêm y sau lưng nàng lên.

Chỗ vải băng bó sau lưng nàng đã thấm đỏ, hắn gỡ xuống từng chút một, ở dưới miếng vải là từng vết từng vết thật sâu, làm đau mắt hắn.

Hắn vậy mà.........để nàng bị thương nặng thế này trước mặt hắn.

Bạch Thiên Hoan cầm y phục che thật kín thân thể phía trước mình, nàng lúc này gần như bán lõa thể, trong lòng vừa gấp vừa thẹn.

- Ngươi đổi thuốc nhanh chút!

Nàng giục.

Hạng Nguyên Hoán phục hồi tinh thần lại, dựa theo lời đại phu căn dặn, sau khi lau rửa sạch vết thương thì rắc kim sang dược lên.

- Không quý thân thể mình như vậy, biết kim sang dược này đắt cỡ nào không? Đáng tiếc!

Hắn vừa nói vừa kéo y phục Bạch Thiên Hoan lại như cũ, buổi tối mùa xuân còn rất lạnh, đỡ cho nàng bị nhiễm lạnh.

Vốn dĩ nàng rất cảm kích hắn bôi thuốc cho nàng, kết quả, cuối cùng hắn lại nói một câu như vậy, cảm kích đổi thành tức giận, Bạch Thiên Hoan mặc y phục chỉnh tề xong, lạnh nhạt giễu cợt:

- Hạng đại thế tử tiếc kim sang dược kia thì tốn bao nhiêu tiền, ta mua lại!

Giận rồi!

Nhìn nàng tức giận, hai má phồng lên rất đáng yêu, Hạng Nguyên Hoán thích thú nhướng mày.

- Cần gì phiền phức như vậy? Chỉ cần nàng gả cho ta thì kim sang dược này nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nàng có rất nhiều thuốc trị thương còn tốt hơn cả kim sang dược mà hiếm lạ kim sang dược của hắn?

Nàng lạnh nhạt bỏ lại một câu:

- Ngươi vẫn nên cùng mốc meo với kim sang dược của ngươi đi.

Dứt lời, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong tay.

Hạng Nguyên Hoán ngồi trên bàn, hai mắt sáng rực dán vào nàng, nhìn nàng đi tới đi lui, trong phòng chỉ còn lại tiếng đồ vật thỉnh thoảng va chạm vào nhau.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Thiên Hoan tim nhỏ có chút không chịu nổi.

Đột nhiên, Hạng Nguyên Hoán lặng lẽ đến gần Bạch Thiên Hoan, nàng không chú ý đến động tác của hắn lui về phía sau, cứ thế lui vào ngực hắn, Hạng Nguyên Hoán phía sau lập tức ôm nàng vào lòng.

- Ngươi buông ta ra!

Bạch Thiên Hoan tức giận muốn đẩy Hạng Nguyên Hoán ra.

Bên tai nàng bỗng vang lên tiếng thở nặng nề và giọng nói khàn khàn khẽ run của hắn.

- Hoan muội muội ~~

Giọng nói nặng nề đột nhiên xuất hiện khiến nàng căng thẳng.

- Có lời gì nói mau ~~

Nàng khẽ quở, giọng nói thật nhỏ, căn bản không giống trách cứ, không hề động đậy để mặc cho hắn ôm.

73.

  - Trước kia ta từng nói với nàng, chỉ cần hội đấu thú kết thúc sẽ nói cho nàng một bí mật!

Hạng Nguyên Hoán thủ thỉ bên tai nàng.

Lời này nàng dĩ nhiên nhớ, có điều, nàng không mong đợi những gì hắn sẽ nói.

Lập tức, nàng hỏi một cách máy móc:

- Bí mật gì?

- Nàng còn nhớ đánh cược trước đó của chúng ta không?

- Nhớ.

Chính là ước hẹn cược tâm kia, bỗng dưng nói đến vụ đánh cược đó làm gì? Lẽ nào hắn phát hiện được gì rồi?

- Kỳ hạn một tháng giữa hai ta còn chưa tới.

- Ta biết chưa tới, nhưng, bây giờ có thể tuyên bố kết quả rồi.

- Hai chúng ta còn chưa quyết định thắng bại đâu.

Tim Bạch Thiên Hoan đập nhanh hơn, sốt ruột phản bác.

- Đã phân thắng bại rồi.

Khi Bạch Thiên Hoan cho rằng Hạng Nguyên Hoán sẽ lấy ra chứng cứ gì đó chứng minh nàng thua thì Hạng Nguyên Hoán đột nhiên mở miệng:

- Ta thua!

Bạch Thiên Hoan hơi sững sờ, chẳng lẽ hắn không phải muốn chỉ ra là nàng thua? Đột nhiên hắn lại tự mình nhận thua.

Hắn nói hắn thua, hắn thua có nghĩa là............

Ổn định lại tinh thần, Bạch Thiên Hoan ranh mãnh nhắc nhở hắn:

- Nếu đã như vậy, Hạng đại thế tử đừng quên tiền cược của hai ta, ngươi nợ ta mười vạn lượng vàng, cùng mười vạn lượng lúc trước cộng lại chính là hai mươi vạn lượng, mời Hạng đại thế tử lập tức thanh toán.

- Lời ta đã nói thì nhất định sẽ làm được, có điều, ở nơi này, Hoan muội muội cũng phải thực hiện giao ước lúc trước của chúng ta đã.

- Giao ước lúc trước? Giao ước gì?

Bạch Thiên Hoan bị hắn nói làm cho chẳng hiểu gì cả, ấp úng hỏi.

- Nàng còn nhớ lần đánh cược đầu tiên giữa chúng ta không?

- Đương nhiên ta nhớ, không phải đã nói rồi à, nhị muội ta chính là.........

- Hoan muội muội, nàng còn muốn giấu ta đến khi nào?

Hạng Nguyên Hoán ngắt lời nàng không thương tiếc:

- Kỳ thực, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nhận ra nàng chính là nữ nhân đêm đó.

Bạch Thiên Hoan kinh hãi mở lớn hai mắt, thề thốt bác bỏ:

- Ta không phải!

- Hoan muội muội dám lau bột thuốc che cái bớt nơi ngực không?

Hạng Nguyên Hoán nói đúng chỗ hiểm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chỗ ngực nàng.

Ngực nàng nóng lên, lòng bàn tay vô thức che lại.

Nàng chợt tránh thoát cái ôm của hắn, hắn sợ vết thương sau lưng nàng lại nứt ra nên không dám giam nàng nữa.

Đối mặt với vẻ hùng hổ dọa người của hắn, bí mật Bạch Thiên Hoan giấu rất lâu vào giờ khắc này cuối cùng cũng giấu không được nữa, đành phải thoải mái thừa nhận.

- Phải thì sao?

Giọng của nàng đang run rẩy.

Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nhướng môi:

- Nàng rốt cục cũng thừa nhận.

- Ta thừa nhận, nữ nhân đêm đó chính là ta, thế tử gia trước nay lâu như vậy nhìn ta bị ngươi xoay vòng vòng có phải cảm thấy rất vui vẻ không?

Bạch Thiên Hoan tức giận, ngữ điệu cũng thay đổi.

Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc dán mắt vào mặt nàng.

- Hoan muội muội, ta chưa từng có ý định đùa bỡn nàng, hôm nay nói cho nàng biết những thứ này là muốn để nàng hiểu rõ, chuyện ta muốn cưới nàng không phải là nói đùa, nàng từ từ suy nghĩ cho kỹ, sáng mai cho ta câu trả lời.

Cơn giận của Bạch Thiên Hoan giảm đi phân nửa.

- Ta đã nói rồi, hai chúng ta............

- Không cần vội trả lời, từ từ nghĩ cho kỹ, sáng mai cho ta biết đáp án, nhưng mà, đáp án ta muốn nghe chỉ có một!

Hạng Nguyên Hoán bá đạo nói xong, không cho Bạch Thiên Hoan cơ hội nói chuyện liền xoay người đi ra ngoài, thuận tay giúp nàng đóng cửa phòng lại.

Bạch Thiên Hoan há miệng, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn cửa phòng đóng kín.

Hồi lâu, sau khi mắng chửi hắn trong lòng một phen, nàng vỗ mạnh lên bàn, cơn đau khiến nàng vội vã rút tay về.

"Shh", đúng là đau.

Bởi vì lời của Hạng Nguyên Hoán mà Bạch Thiên Hoan buổi tối trằn trọc không ngủ được, mãi đến canh tư mới thiếp đi.

Sáng sớm, trời còn chưa tỏ, Bạch Thiên Hoan đang ngủ thì cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ dán vào mình, cảm giác tồn tại mãnh liệt kia khiến nàng không thể nào bỏ qua.

Nàng mơ màng mở mắt, đợi khi thấy rõ người trước mặt, nàng bị dọa thét lên một tiếng.

Hạng Nguyên Hoán tinh nghịch nháy nháy mắt với nàng, ngón trỏ đặt giữa môi, ra dấu im lặng.

- Hơ, Hoan muội muội, nàng lớn tiếng như thế, người khác sẽ nghe được đó.

Nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ còn đậm hơi sương, Bạch Thiên Hoan giật mình ngồi dậy, hai tay ôm chăn bọc kín chính mình, cảnh giác dựa vào góc giường.

- Ngươi mới sáng sớm chạy qua đây làm gì?

- Đợi nàng thức dậy!

Hạng Nguyên Hoán không thèm nhìn nàng, thoải mái nằm trên gối của nàng, ngửi ngửi, khắp mũi đều là hương thơm của nàng, rất dễ chịu.

- Đây là phòng của ta, ngươi có thể ngủ trong phòng của ngươi, chờ ta thức dậy, tự nhiên sẽ phái người đi gọi ngươi.

- Cần gì phiền phức thế?

Hạng Nguyên Hoán đàng hoàng vỗ vỗ gối:

- Bây giờ trời còn sớm, Hoan muội muội ngủ tiếp một lát đi.

- Có ngươi ở đây, ngươi cảm thấy ta có thể ngủ được sao?

Hạng Nguyên Hoán hăng hái, khẽ nhướng đuôi chân mày:

- Nếu Hoan muội muội đã thức, vậy có thể nói cho ta biết đáp án chứ?

- Đáp án gì?

Nàng mới thức dậy, trong đầu trống rỗng.

- Bản lĩnh vờ mất trí nhớ của Hoan muội muội thật cao minh, ta không ngại nhắc lại với nàng, tối qua ta bảo nàng suy nghĩ thật kỹ hôn sự của chúng ta, buổi sáng cho ta biết đáp án, bây giờ nàng nghĩ xong chưa?

Bạch Thiên Hoan gãi gãi tóc, rốt cục cũng nhớ.

- Ta tối qua nghĩ rồi.

- Sau đó thì sao?

- Kỳ thực.........gả cho ngươi cũng không tệ.

Tối qua, nàng đã suy nghĩ cả buổi tối.

Nàng dù sao cũng phải xuất giá, Hạng Nguyên Hoán bất luận về gia thế hay tướng mạo đều xem như hàng đầu, hơn nữa........Hạng Nguyên Hoán đối với nàng thật sự tốt, trước đó còn nhiều lần liều mạng cứu nàng, nàng cũng không phải không có cảm giác, với lại nàng phát hiện chính mình cũng đã thích hắn.

Nếu không thì khi thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ không bất chấp tính mạng của mình, cưỡi trên lưng trâu lao qua chắn vuốt hổ cho hắn.

Nghĩ vậy, lòng nàng liền đưa ra quyết định.

- Thật không?

Đáp án bất ngờ khiến Hạng Nguyên Hoán cao hứng muốn nhào tới ôm lấy Bạch Thiên Hoan nhưng bị một cây ngân châm của nàng đặt ngay cổ, hắn vội vã giơ hai tay lên cao, không dám tiến lên nữa.

- Muốn ta gả cho ngươi phải có điều kiện!

Nàng trừng hắn.

Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nắm lấy tay cầm ngân châm của nàng:

- Hoan muội muội, ngân châm này rất nguy hiểm, phải cẩn thận, cẩn thận!

- Đừng có cợt nhả với ta!

- Có điều kiện gì nàng cứ nói!

- Đầu tiên, nếu ngươi muốn cưới ta thì sau này không cho phép cưới nữ nhân khác! Ta rất hẹp hòi, tuyệt đối không chung chồng với nữ nhân khác! Ngươi nếu dám cưới nữ nhân khác, ta sẽ lập tức bỏ ngươi.

Bạch Thiên Hoan nghiêm túc nói ra yêu cầu.

Hạng Nguyên Hoán thu lại vẻ cười đùa trên mặt.

- Điều kiện này ta đồng ý!

- Tiếp theo, ta có những việc không muốn nói, ngươi sau này không thể ép ta, trừ phi tự ta muốn nói.

Nàng nói ra yêu cầu thứ hai, chuyện quan trọng nhất chính là chuyện em gái nàng.

- Cái này ta cũng đồng ý!

Sau đó Hạng Nguyên Hoán vội vã muốn ôm nàng, ngân châm của Bạch Thiên Hoan lại nghênh đón, hắn cau mày nhìn chằm chằm ngân châm kia:

- Ta đã đồng ý với nàng rồi, nàng............

- Cuối cùng!

Bạch Thiên Hoan tươi cười xinh đẹp,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vuong
Ẩn QC