Chương 91 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bảy năm trước cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi mà thôi, hai người họ đều không làm được.

- Vậy bây giờ chàng định thế nào?

- Có thể thế nào? Cứ sống thế thôi.

Hạng Nguyên Hoán tiếp tục gắp thức ăn cho nàng:

- Còn nữa, cố gắng tạo một đứa trẻ mập mạp trong bụng nàng.

Mặt nàng đỏ lên, nói:

- Chàng không thể nói chuyện đứng đắn được.

- Ta đang nói chuyện đứng đắn đấy!

Đôi con ngươi quyến rũ chớp chớp:

- Lát nữa chúng ta nghỉ trưa, không bằng cũng nỗ lực một chút đi!

Bạch Thiên Hoan tái mặt, cầm một cái bánh bao nhét vào miệng hắn, ngăn hắn tiếp tục phát ngôn.

Hạng Nguyên Hoán cười lấy bánh bao trong miệng ra, nhìn nàng đang cúi đầu ăn, hắn dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc nhìn nàng nói:

- Nàng yên tâm, dù có liều mạng, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn!

Bạch Thiên Hoan bất ngờ ngẩng đầu, nhìn đôi con ngươi nghiêm túc của Hạng Nguyên Hoán, trái tim nàng rung động dữ dội.

- Chàng nhất định phải sống tốt, chỉ khi chàng sống tốt mới có thể bảo vệ ta an toàn!

Hắn nhếch môi cười.

- Vi phu tuân lệnh, ta chắc chắn sẽ sống tốt.

- Có gì cần ta giúp đỡ không?

- Nàng dưỡng sức khỏe tốt chính là giúp đỡ lớn nhất cho ta.

Hạng Nguyên Hoán lại gắp thêm ít thức ăn bỏ vào chén nàng.

Bạch Thiên Hoan đau khổ nhìn thức ăn chất thành núi nhỏ trong chén.

- Chàng đang nuôi heo à?

- Heo ăn có thịt, còn nàng ăn vẫn gầy, cho nên nàng ăn nhiều hơn một chút, vi phu tin là so với heo, nàng chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn!

Nếu nói nàng không lợi hại như heo chính là ngay cả heo cũng không bằng, còn nếu nói nàng lợi hại hơn heo...

-...

Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, trên mặt Hạng Nguyên Hoán chợt lóe lên vẻ hung ác.

Lần này, đối phương đã bắt đầu nhắm vào mẫu phi, nếu lúc đó hắn không phát hiện người trong tiệm lá trà có vấn đề thì bây giờ người chết e là mẫu phi.

Hai ngày sau.

Hạng Nguyên Hoán phái người đi điều tra chuyện ở quê Ngọc Dung, rất nhanh đã có kết quả, người huyện lệnh ban đầu kia, tuy bây giờ thành thái thú cả vùng nhưng chuyện bợ đỡ, hối lộ trái pháp luật cũng đã làm không ít.

Chỉ mất thời gian một ngày, Hạng Nguyên Hoán đem toàn bộ tài liệu điều tra được về ông ta trình lên cho Đại lý tự thẩm tra xử lý.

Vào ngày xử lý, Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan và Ngọc Dung cùng đi đến hậu đường.

Đây là yêu cầu của Ngọc Dung, nàng ta nhất định phải chính mắt nhìn thấy kẻ thù chịu báo ứng, nếu không nàng ta không thể nào an tâm, cho nên, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mang nàng ta đến hậu đường Đại lý tự nghe thẩm.

Khi Đại lý tự tuyên bố thái thú kia vì tội danh hối lộ làm trái pháp luật nên phán xử tử hình, phụ thân của Ngọc Dung năm xưa vô tội, Ngọc Dung ở hậu đường nức nở không thôi.

Nàng ta đợi ngày này đã bảy năm rồi, cuối cùng, sau bảy năm, phụ thân nàng ta cũng được rửa sạch tội danh.

Ngày này đến quá không dễ dàng.

Sau khi khóc lóc, Ngọc Dung quỳ xuống trước Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, khấu đầu liên tục ba cái.

- Ngọc Dung đa tạ đại ân của thế tử gia, thế tử phi và vương phi nương nương, kiếp này Ngọc Dung không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn của mọi người!

- Ngươi cũng là nạn nhân, được rồi, mau đứng lên đi!

Bạch Thiên Hoan đỡ Ngọc Dung đứng dậy.

- Đa tạ thế tử phi, bây giờ tôi cũng nên thực hiện lời hứa của mình.

- Người đó ngươi có thể không cần nói, ta đã điều tra rồi.

- Ngài biết rồi?

Ngọc Dung kinh ngạc.

Hạng Nguyên Hoán đến bên tai Ngọc Dung nói mấy chữ, mắt nàng ta mở lớn.

- Nếu ngài đã biết, tại sao còn...

Hắn nhún vai.

- Ai bảo mẫu phi ta thích lo chuyện bao đồng như vậy, bây giờ chuyện của ngươi đã sáng tỏ rồi, ngươi có thể đi, muốn đi đâu thì đi.

- Đa tạ thế tử gia!

Không ngờ tình thế đột nhiên biến đổi, Ngọc Dung cao hứng không thể kiềm chế tâm trạng xúc động của mình.

Ngọc Dung vừa định xoay người rời đi, nghĩ nghĩ một chút bỗng bất ngờ quay đầu lại:

- Thế tử gia, kỳ thực...có một chuyện, tôi không biết nên nói hay không.

- Chuyện gì?

Ngọc Dung nhìn thoáng qua Bạch Thiên Hoan, sau đó mới nói:

- Kỳ thực, trước khi Thanh Như cô nương chết, tôi đã từng gặp cô ấy!

- Ngươi nói gì?

Cảm xúc Hạng Nguyên Hoán đột nhiên trở nên kỳ lạ:

- Ngươi nói...trước khi Thanh Như chết, ngươi từng gặp cô ấy, gặp ở đâu?

- Bên cầu đá thành Tây, cô ấy nói cô ấy ở đó đợi ai đó, khoảng nửa canh giờ sau thì tôi nghe nói cô ấy bị hại, vứt xác nơi đất hoang.

Những mảnh vụn vặt năm năm trước xẹt qua đầu Hạng Nguyên Hoán.

Hắn vẫn nhớ Lý Thanh Như và hắn hẹn gặp nhau bên cầu đá thành Tây, nhưng, lúc đó hắn lỡ hẹn, sau đó thì nghe tin cô ấy bị hại.

Nghe vậy, Hạng Nguyên Hoán chạy vội từ cửa sau hậu đường ra ngoài, để lại Bạch Thiên Hoan không hiểu gì cả.

- Thanh Như là ai?

Nàng nheo mắt hỏi Ngọc Dung, trực giác của nàng cho biết nữ nhân này không tầm thường.

- Cái này...

Ngọc Dung khó xử nhìn nàng:

- Xem ra thế tử gia không hề nói với người chuyện liên quan đến cô ấy, hôm nay là tôi đường đột, không nên nói chuyện này, nếu thế tử phi muốn biết chuyện về Lý Thanh Như thì vẫn nên tự mình hỏi thế tử gia thì hơn!

Vẻ mặt Bạch Thiên Hoan có chút khác thường.

Thành Tây Sơn Thành. Bên cầu đá.

Cầu đá trong quá khứ vì dòng nước đã cạn nên bây giờ thành một cái cầu bỏ hoang, người qua lại đều đi trên con đường bên dưới cầu.

Cạnh cầu đá mọc đầy cỏ dại, tảng đá trên cầu đã có vết nứt nẻ.

Hạng Nguyên Hoán đến bên cầu đá, nhìn chiếc cầu ngày xưa kẻ đến người đi giờ thành một chiếc cầu hoang tàn bỏ đi, không khỏi có chút cảm thán.

Vì chuyện của Lý Thanh Như mà đã rất lâu hắn không đến nơi này.

Quá khứ, hắn và Lý Thanh Như hẹn gặp nhau ở đây, sau thời gian hẹn không lâu thì cô ấy xảy ra chuyện.

Vốn dĩ hắn cho rằng Lý Thanh Như không đến, vì nơi hắn đến không phải thành Tây mà là thành Đông.

Năm năm rồi, ngày hôm nay sau năm năm, hắn mới biết hóa ra cô ấy không lỡ hẹn mà đã từng xuất hiện ở nơi này.

Bây giờ nghe được sự thật khiến trái tim đã bình thản của hắn lại lần nữa dậy sóng.

Năm năm rồi, giờ đây nhắm mắt cẩn thận nhớ lại nhưng ngay cả bóng dáng cô ấy thế nào hắn cũng nhớ không rõ nữa.

Bạch Thiên Hoan từ Đại lý tự ra ngoài liền trực tiếp trở về Hạng thân vương phủ.

Ngưu Quang cầm cây trâm đã sửa xong, chuẩn bị đi Đại học sĩ phủ trả cho Lưu San San, vừa định ra ngoài thì gặp phải Bạch Thiên Hoan.

Thấy Ngưu Quang, nàng lập tức kéo cổ tay hắn.

- Ngưu Quang, ta có một việc muốn hỏi ngươi!

Sắc mặt nàng đặc biệt nghiêm trọng.

- Thế tử phi, người muốn hỏi gì?

Ngưu Quang sửng sốt, nhìn sắc mặt Bạch Thiên Hoan, trực giác cho biết có chuyện gì đó, hắn liếc nhìn Bạch Thiên và Hắc Ảnh phía sau nàng không xa, dùng ánh mắt hỏi họ nhưng họ liên tục lắc đầu với hắn.

- Ta hỏi ngươi, ngươi theo Hạng Nguyên Hoán bao lâu rồi?

- Dạ, bảy năm rồi!

Ngưu Quang thành thật trả lời.

- Bảy năm!

Bạch Thiên Hoan cúi đầu lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu tiếp tục hỏi:

- Ngươi theo chàng lâu như vậy, hẳn biết Lý Thanh Như chứ?

Lý Thanh Như!

Sao thế tử phi biết người này?

Ngưu Quang cẩn thận nhìn nàng:

- Thế tử phi hay là trực tiếp hỏi thế tử gia nhé?

- Vừa nghe đến chuyện của cô ấy là hắn chạy, ta chỉ muốn biết Lý Thanh Như là ai, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ nữ nhân nào tiếp cận trượng phu của ta!

Ngưu Quang thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng:

- Điều này thế tử phi có thể yên tâm, Lý Thanh Như đã chết vào năm năm trước rồi!

- Đã chết?

Bạch Thiên Hoan cau mày.

- Phải, đã chết, lúc đó rất nhiều người đều biết chuyện này, người không cần lo lắng cô ấy là một sự uy hiếp!

- Cô ấy có quan hệ gì với Nguyên Hoán?

Dù đã chết nhưng Hạng Nguyên Hoán nghe thấy tên cô ấy là chạy đi ngay, đây tuyệt đối không bình thường.

- Những thứ này, người vẫn nên hỏi thế tử gia đi!

- Rốt cục ta là chủ tử của ngươi hay hắn là chủ tử của ngươi?

Bạch Thiên Hoan nổi giận.

Ai cũng luôn mồm bảo nàng hỏi Hạng Nguyên Hoán, nhưng hắn bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, nàng đi đâu mà hỏi?

Không lâu sau, thình lình có một người đến phía sau nàng.

- Nàng không cần ép Ngưu Quang, muốn biết chuyện của cô ấy thì để ta nói với nàng!

Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, người phía sau nàng là Hạng Nguyên Hoán.

93.

  Hắn muốn nói với nàng thật ư?

Hạng Nguyên Hoán phất phất tay ra hiệu cho Ngưu Quang lui xuống trước.

Ngưu Quang đi rồi, hắn cùng Bạch Thiên Hoan về phòng, ngồi xuống, nàng không nói lời nào chờ hắn mở miệng.

Vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc chưa từng có.

- Thanh Như, kỳ thực là tỷ tỷ của Thanh Nhã!

Đã quyết định nói ra, hắn mở miệng.

- Cái này ta biết!

Bạch Thiên Hoan gật đầu, nàng vừa nghe tên đã hiểu là ai, hơn nữa, Lý Thanh Nhã luôn nhắc tới tỷ tỷ nàng ta nên không khó đoán người này là tỷ tỷ của Lý Thanh Nhã.

Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Năm năm trước, tổ chức Hắc Ưng có một nhóm đồ cần vận chuyển ra khỏi kinh thành, lúc đó Hạng thân vương phủ đang bị người khác vu cáo hãm hại, ta bị cấm chân ba ngày, vào ngày thứ ba, Thanh Như vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ta và thuộc hạ nên lập tức xung phong đứng ra giúp đỡ ta!

Bạch Thiên Hoan không nói gì, chỉ dán mắt vào gương mặt Hạng Nguyên Hoán.

Thần sắc bi thương trên mặt hắn cho thấy, khi đó Thanh Như gặp chuyện không may, hắn rất đau lòng.

- Vì tạm thời không còn cách nào, ta đành để cô ấy đi thay ta, trước khi cô ấy đi, ta đã đáp ứng một yêu cầu của cô ấy!

- Yêu cầu gì?

Bạch Thiên Hoan theo trực giác hỏi.

Mắt Hạng Nguyên Hoán vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

- Sau khi việc thành, ta sẽ cưới cô ấy.

- Việc kia không thành?

Hạng Nguyên Hoán lại lắc đầu:

- Việc kia thành!

Trái tim Bạch Thiên Hoan bị vướng một chút, dù biết người đó đã chết nhưng nghe nói hắn từng suýt thành thân cùng một nữ nhân khác, trong lòng nàng vẫn hơi không thoải mái.

- Vậy sau đó thế nào?

Nàng phối hợp nhẹ nhàng hỏi.

- Sau đó.........

Hạng Nguyên Hoán lẩm bẩm nói:

- Cô ấy nói muốn ta cùng cô ấy ra ngoài thành du ngoạn, trước đó, Thanh Nhã nghe trộm được chuyện bọn ta muốn thành thân, lúc đó, Thanh Nhã luôn muốn gả cho ta, tuy bọn ta nhiều lần khuyên nhủ nhưng Thanh Nhã vẫn tức giận bỏ đi.

-...

- Vốn dĩ ta định đến nơi hẹn với Thanh Như nhưng đúng lúc nghe được tin Thanh Nhã rơi vào hồ nước, đợi sau khi Thanh Nhã tỉnh lại thì tin cái chết của Thanh Như cũng truyền tới!

Hóa ra, từng có một người, vì Hạng Nguyên Hoán mà mất mạng.

- Cô ấy chết thế nào?

- Một dao giữa tim mà chết, hơn nữa.........

Hai tay hắn khẽ siết lại:

- Trước khi chết còn bị làm nhục!

Bạch Thiên Hoan kinh hãi.

- Có tra được là ai làm không?

- Là người của Nghi phi!

Trong mắt Hạng Nguyên Hoán mang theo hận ý:

- Đồ đưa ra ngoài thành lúc đó liên quan đến Thái tử và tam hoàng tử, nếu có thể lấy được chúng thì Thái tử và tam hoàng tử không thoát khỏi tránh nhiệm, mà lục hoàng tử có thể thuận theo lẽ thường lên làm Thái tử!

- .........

- Chỉ vì Thanh Như thay ta xử lý chuyện này mà Nghi phi tưởng Thanh Như chính là kẻ chủ mưu sau lưng nên sai người giết chết cô ấy.

Hạng Nguyên Hoán cúi đầu, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, bên trong mơ hồ có cảm giác đau.

Trong lòng hắn đầy tự trách, nếu khi đó không phải vì hắn thì Lý Thanh Như đã không chết.

- Chàng tại sao không nói sớm cho ta biết những điều này?

- Ta sợ nàng giận.

Hạng Nguyên Hoán hơi lo lắng nắm lấy tay Bạch Thiên Hoan:

- Nói cho ta biết, nàng không giận.

Nàng lườm hắn:

- Tại sao ta phải giận?

- Nàng thật sự không giận?

Phản ứng của Bạch Thiên Hoan khiến hắn kinh ngạc.

- Ta vì ai mà giận?

Nàng tức giận rút tay mình ra khỏi tay hắn:

- Muốn nói giận thì chính là giận chàng trước đó không cho ta biết gì hết, đây căn bản là không tin tưởng ta.

Nét mặt Hạng Nguyên Hoán thay đổi ba trăm sáu mươi độ, vẻ lo lắng biến mất không chút tăm hơi, thay vào đó là vẻ bỡn cợt quen thuộc ngày thường.

Hắn to gan lại nắm tay Bạch Thiên Hoan lần nữa, hôn mạnh lên phía trên một cái.

- Nàng yên tâm, sau này dù có chuyện gì, ta nhất định cũng sẽ nói hết với nàng.

Bạch Thiên Hoan chỉ vào mũi hắn uy hiếp:

- Đây là chàng nói đấy, nếu chàng lại có chuyện gì giấu ta thì ta sẽ thật sự không khách sáo đâu!

- Tiểu nhân không dám!

Hạng Nguyên Hoán làm bộ dạng khoa trương với nàng, khiến nàng trừng hắn.

- Đừng chỉ biết nói với ta, ta trước nay chỉ nhìn vào hành động thực tế.

Bạch Thiên Hoan hơi nhướng mày:

- Nếu chàng dám tìm một nữ nhân, ta sẽ ở bên ngoài tìm một trăm nam nhân cắm sừng chàng.

Hạng Nguyên Hoán đen mặt, vừa nghĩ đến việc có người có thể đụng vào Bạch Thiên Hoan là hắn muốn chém người đó thành hai khúc.

Đại học sĩ phủ.

Ngưu Quang cầm cây trâm đã sửa xong, vô cùng cung kính đi đến Đại học sĩ phủ, người trong Học sĩ phủ sau khi nghe nói Ngưu Quang là người của Hạng thân vương phủ thì cho hắn vào, cũng dẫn hắn đến viện của Lưu San San.

Nghe nói có người tìm mình, Lưu San San đang chuẩn bị ngủ trưa, lớp trang điểm trên mặt đã rửa sạch, đầu tóc cũng xõa ra, nàng định bảo nha hoàn trang điểm lại cho mình, vừa mới xoay đầu thì thấy một người ngoài ý muốn.

Lưu San San tưởng mình nhìn nhầm bèn mở to hai mắt, sau khi quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lần, xác định mình không hề nhìn nhầm, người trước mắt chính là Ngưu Quang, hắn...hắn lại xông vào phòng nàng.

- Ngươi...ngươi ngươi ngươi, ngươi sao lại ở đây?

Nàng vì quá kinh ngạc mà đầu lưỡi líu lại, nói năng lắp bắp.

Tuy dáng người Ngưu Quang thấp hơn Hạng Nguyên Hoán một chút nhưng trước mặt nàng, nàng vẫn cảm thấy hắn rất cao lớn, hơn nữa mặt hắn luôn trưng ra vẻ nghiêm túc, so với Hạng Nguyên Hoán luôn tươi cười khác một trời một vực, trực giác khiến người khác cảm thấy áp lực.

Ngưu Quang đối diện với Lưu San San, mặt nàng không có lớp son phấn dày cộp, đầu nàng không có trang sức quý giá, dù không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Bạch Thiên Hoan nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân thanh tú, so với Lưu San San trước đây hắn gặp tưởng như hai người.

Trong nháy mắt thấy Lưu San San, Ngưu Quang còn tưởng hắn nhận nhầm người, sau khi quan sát nàng một lượt, lại nghe giọng của nàng hắn mới biết mình không nhận nhầm.

Người trước mắt đúng là Lưu San San không thể nghi ngờ.

Không có lớp son phấn thật dày kia, sự cao ngạo trên người nàng cũng ít đi rất nhiều, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp đáng yêu.

Mắt Ngưu Quang nhất thời sáng rực.

Ngưu Quang không trả lời, Lưu San San hơi tức giận.

- Ai cho ngươi vào?

- Người dẫn tôi tới nói cô ở đây, trong viện không có ai thông báo, cho nên tôi tự vào!

Ngưu Quang nói rõ mình là quang minh chính đại mà vào.

Nàng vừa mới nhớ, vì mình định ngủ trưa nên đã cho người trong viện lui hết, không muốn bị quấy rầy, dĩ nhiên cũng đã cho hắn cơ hội.

Hứng chịu cái nhìn đánh giá của Ngưu Quang khiến Lưu San San tỉnh táo lại.

Nàng hiện tại trên mặt không thoa son phấn, tóc tai xõa xượi, cứ vậy mà đối mặt với hắn.

Tức thì nàng xấu hổ che mặt.

- Ngươi đừng nhìn ta, ta xấu lắm, ngươi mau đi ra ngoài.

- Cô thế này còn đẹp hơn lúc trang điểm nhiều!

Ngưu Quang thẳng thắn phun ra một câu, ngữ điệu không kiên nhẫn nói:

- Lần này tới là để trả đồ, sẽ đi ngay đây!

Nàng thế này còn đẹp hơn khi trang điểm?

- Ngươi nói ta bây giờ còn đẹp hơn lúc trang điểm?

Lưu San San nửa tin nửa ngờ ló ra một con mắt qua kẽ tay.

- Ừ!

Ngưu Quang gật đầu.

- Thật?

Lưu San San lúc này mới yên tâm bỏ tay mình ra.

Bỏ tay ra, nàng âm thầm khinh bỉ chính mình.

Ngưu Quang chỉ là một hạ nhân mà thôi, nàng sao lại để ý dung mạo mình như vậy trước mặt một hạ nhân?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu San San thoải mái hơn một chút.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Nàng khẽ ho một tiếng, vẻ mặt như thường hỏi.

Ngưu Quang lấy cây trâm ra khỏi ống tay áo.

- Tôi tới trả cô cây trâm này.

Vẻ mặt hắn chính trực nói.

Chính là cây trâm bị gãy trước kia của nàng, nhìn thấy cây trâm này, chân mày Lưu San San chau lại:

- Ta không phải đã nói là ta không cần nó nữa sao?

- Tôi chỉ phụ trách đến trả trâm, muốn vứt hay muốn làm gì tùy cô, trâm đã trả rồi, tôi đi trước đây!

Ngưu Quang sắp bước đi, trong lòng Lưu San San tức giận, ném cây trâm vào người hắn.

"Bịch", cây trâm rơi xuống đất, gãy thành ba đoạn.

Nhìn những đoạn trâm gãy trên mặt đất, trong lòng Lưu San San đỡ tức hơn.

- Không phải ngươi nói tùy ý ta muốn làm gì thì làm sao? Bây giờ ta ném nó đấy, ngươi có thể đi rồi!

Ngưu Quang nhìn chằm chằm cây trâm trên mặt đất trong chốc lát, đột nhiên khom lưng nhặt những đoạn gãy kia lên.

- Cây trâm này, tôi sẽ đem đi sửa lần nữa, sau khi sửa xong sẽ trả cho Lưu tiểu thư!

Dứt lời, Ngưu Quang ở trước mặt Lưu San San cứ thế nghênh ngang ra khỏi phòng nàng.

Từ đầu đến cuối, Lưu San San đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần của hắn, nàng phục hồi tinh thần lại, nhớ đến những gì vừa trải qua.

Nàng tức giận, ngón tay chỉ theo hướng Ngưu Quang biến mất.

- Ai nói muốn ngươi trả trâm chứ!

Tiếc là Ngưu Quang đi rồi, sớm đã không còn bóng dáng! Chỉ để lại Lưu San San một mình tức tối trong phòng.

Nha hoàn của nàng nghe tiếng nên chạy tới.

- Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?

Thấy vẻ mặt tức giận của Lưu San San, nha hoàn lo lắng hỏi.

Con ngươi Lưu San San xoay chuyển.

- Ngươi đi tìm cha, nói cha hạ lệnh sau này không được để cho người tên Ngưu Quang vào Học sĩ phủ, ngoài ra, nói cha phái mấy thị vệ đến canh gác xung quanh viện của ta, mấy ngày nay, không được để bất kỳ ai vào viện của ta!

- Dạ, tiểu thư!

Chỉ cần Ngưu Quang không vào được thì nàng cũng không bị hắn làm tức giận.

Chuyện của Lý Thanh Như xem như kết thúc, nha hoàn Ngọc Dung của Tiết Oánh chiều hôm đó quay trở lại Hạng thân vương phủ, sau khi nói mấy câu về Lý Thanh Như thì lại đi ra ngoài.

Buổi tối, có người phát hiện thi thể Ngọc Dung trong hẻm, quan phủ tra xét không có kết quả, hơn nữa Ngọc Dung là một cô nhi, không ai truy cứu việc sau đó, chuyện này liền bỏ mặc.

  Ba ngày sau, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan sắp ra ngoài, Tiết Oánh bảo hai người dẫn theo Hạng Hân Lạc ra ngoài thay đổi không khí.

Nhưng, đi theo Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, nhìn dáng vẻ tân hôn ngọt ngào của hai người, trong lòng Hạng Hân Lạc càng thêm khó chịu, kết quả là, nàng ấy cố ý tùy tiện tìm một lý do rời đi trước.

Hạng Hân Lạc đang cúi đầu bước đi.

Đột nhiên có hai người đứng trước mặt, ngăn cản đường đi của nàng, nàng bước sang trái hai bước định vượt qua, chân đối phương cũng nhích sang trái hai bước.

Nàng cau mày, nhích chân sang phải, đối phương cũng dịch sang bên phải, ngăn nàng như hình với bóng.

Đối phương đang cố ý, Hạng Hân Lạc nhạy cảm nhận ra điều này.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là hai người xa lạ.

- Các ngươi là ai? Tránh ra!

Tâm trạng nàng vốn đã không tốt, bây giờ bị người khác chắn đường, tâm trạng nàng lại càng tệ hơn.

- Hân Lạc quận chúa, chủ tử chúng tôi mời người đi uống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vuong