cardigan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"em biết anh sẽ trở về bên em khi cuộc vui kết thúc, và anh sẽ đứng trước hiên nhà em, và em biết anh sẽ trở lại với em."


donghyuck lại rời đi sau một đêm hoan ái cùng một người đàn ông lạ mặt khác.

cậu nên dừng lại việc chịu đựng này, thay vì tiếp tục đắm chìm trong dục vọng để xoa dịu trái tim đau nhói mỗi lúc nghĩ đến anh. nhưng donghyuck không muốn dừng lại, bởi mỗi khi làm tình, cậu mới có thể để đầu óc mình rời khỏi anh một chút, chỉ một chút. sau đó, cậu lại để mình nhớ đến anh.

nhưng đêm qua cậu đã nhớ rõ rằng cậu đã gọi tên anh khi gã đàn ông đó vuốt ve cậu.

có lẽ tiềm thức cậu vẫn luôn nghĩ đến anh.

lee donghyuck lại trở về nhà, định sẽ tắm rửa, rồi coi nốt một bộ phim tình cảm sướt mướt mà cậu đã coi mười hai lần, hai lần cùng anh.

đây cũng là cách cậu chịu đựng, donghyuck nghĩ vậy.

cậu và anh đã từng se xua bàn những chuyện chính trị, sau đó lại hôn. anh đã từng hôn lên từng tấc thịt của cậu bởi những cái hôn là những sự tức giận kiềm nén bởi anh sau những lần bàn luận quá nhiệt tình. nhưng cậu đã cố tình làm như vậy để anh hôn mình.

donghyuck nhìn lịch, mới nhớ ra hôm nay là chiều thứ sáu. cậu lên lầu, mở nước thật lớn trong bồn, để ngập đến gần thành. cậu cởi đồ, để từng mảnh vải rơi xuống sàn nhà gạch. cậu bước vào bồn, ngâm mình trong làn nước ấm áp.

chiều thứ sáu. nếu vẫn là hai tuần trước anh sẽ xuất hiện trước cửa nhà cậu và cậu sẽ luôn mở cửa cho anh. bởi lee donghyuck chưa và sẽ không bao giờ từ chối mark lee, dù sự thỉnh cầu của anh có quá đáng mức nào. như cách cậu gật đầu khi anh cầu xin cậu hãy giữ bí mật về mối quan hệ không xác định của họ.

bởi cậu không hiểu chính mình vì sao không thể nói "không" với mark lee, và cậu không buồn hiểu.

người ấy là mark lee, đó là câu trả lời.

lee donghyuck rời phòng tắm trong bộ đồ ngủ gấu nâu mà cậu yêu thích nhất, cùng chiếc áo gi lê đan bằng len mà anh đã tặng cậu vào sinh nhật năm đầu tiên bên nhau.

đây là chiếc áo cậu thích nhất, và anh đã từng nói cậu cũng chính là chiếc áo gi lê mà anh thích nhất.

chuông điện thoại trên bàn cà phê lại vang lên, cậu nhấc máy, cho dù nhìn thấy người gọi là mark lee. bởi vì đó là mark lee, cậu không bao giờ từ chối.

"hyuck, mở cửa cho anh được không?" giọng anh khàn khàn khiến tim cậu nhũn ra.

không chần chừ, donghyuck ngắt cuộc gọi, chạy đến cửa mà run rẩy mở khoá.

cậu biết là anh sẽ trở lại. cậu biết là anh sẽ xuất hiện trước hiên nhà cậu dưới bầu trời hoàng hôn của seoul. cậu biết là tiệc tàn thì anh cũng sẽ đến bên cậu. đó là tất cả những gì cậu biết từ lúc cậu còn trẻ. và đến bây giờ vẫn vậy.

mark lee tiến đến trước mặt cậu, gần hơn một chút. anh gục đầu lên vai cậu, thấm đẫm áo hương vị mặn của nước mắt. bàn tay anh luồn dưới áo cậu, vuốt ve hai bên hông như an ủi cậu cũng như chính mình. anh khóc, hai vai run lên như muốn ngã.

lee donghyuck biết là mark lee sẽ ám cậu như vết hôn in trên cổ áo anh, và cậu biết là cậu đã nguyền rủa anh lúc anh vô thức vẽ lên những vết sẹo của cậu những vì sao tinh tú, và cậu cũng biết là anh đang cố gắng thay đổi kết cục của họ.

nhưng cuối cùng thì peter cũng mất đi wendy đó thôi?

cậu nhẹ nhàng thỏ thẻ trong tai anh, đôi mắt đã ngấn nước, "nếu đau quá thì hãy hôn em đi, để em xoa dịu nỗi đau này cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net