Chapter 16: I Can Fly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không hiểu! Không hiểu nổi! Không hiểu nổi! Không hiểu gì cả!

Giờ, tình huống đã bẻ lái theo một hướng mà tôi chả thể hiểu nổi.

Với tuyên bố bất ngờ của Eterna rằng "Tôi là Phù thủy", ngay cả tôi cũng phải cạn lời.

Làm sao mọi truyện lại phát triển đến mức này? Như thể khi bạn chạy xuyên qua đường hầm gia tốc, phương tiện của bạn bị va quẹt từ đằng sau khiến nó lộn nhào như người biểu diễn nhào lộn luôn. Thật không thể biết được cô ấy suy nghĩ như thế nào mà lại cho ra cái kết luận vô lý như vậy.

Ngay từ đầu, không có cách nào khiến Thánh nữ và Phù thủy cùng tuổi cả.

Thánh nữ giáng sinh khi và chỉ khi ý chí của thế giới nhận ra "cái chết của Thánh nữ trước" hay "Thánh nữ trước đã trở thành Phù thủy". Để tình huống như vậy diễn ra thì Thánh nữ thế hệ trước phải đánh bại Phù thủy ngay trước khi Thánh nữ thế kế tiếp hạ sinh và ngay lập tức biến thành Phù thủy. Ngoài ra thì chẳng có cách nào khiến Thánh nữ và Phù thủy cùng lúc được sinh ra cả.

Ngay cả khi không nhận ra những tình tiết ẩn đó, thì những kiến thức liên quan về Thánh nữ được sử dụng trong chương trình giảng dạy của Học viện chỉ sẽ được hình thành sau khi Phù thủy xuất hiện mà thôi,. Các học viên chỉ cần động não một chút thì cũng sẽ biết thôi.

(Nhân tiện trong khi có đủ sách vở cho toàn bộ học viên nhưng nó không được tái bản như ở thế giới hiện đại mà chỉ được cho mượn cho các học viên trong năm học đó mà thôi. Và khi họ lên lớp, họ phải trả lại sách vở cho Học viện và sẽ nhận sách cho năm học kế tiếp. Đó là một hệ thống xoay vòng. Cho nên mấy quyển sách cũng bụi bẩn kinh lắm.)

Hơn nữa, Phù thủy của thế hệ này đã bắt đầu tạo ra lũ Ác quỷ từ trước cả khi tôi tự ý thức rồi... điều đó có nghĩa là Eterna phải tạo ra Ác quỷ ở khắp nơi trên thế giới và gieo rắc những tai họa vào khoản thời gian đó.

Cho dù ngôi làng Eterna sinh có hẻo lánh đến đâu thì nổi sợ Phù thủy cũng hằng sâu trong tâm trí họ bởi những lời đồn rồi.

Và lí do đằng sau những lời đồn đó tồn tại là bởi Phù thủy đang gieo rắc nổi sợ hãi khắp nơi. Nhưng bởi, ngay từ đầu, cô chỉ là một đứa bé vào khoản thời gian đó cho nên sự hiểu lầm của cô ấy là vô hiệu.

Nhưng ngay cả khi đây chỉ là hiểu lầm thì, những lời nói đó vẫn rất nguy hiểm.

Trong thế giới này, Phù thủy là kẻ thù chung của tất cả mọi người. Cho dù có phải là sự thật hay không, một khi tự nhận là Phù thủy, cho dù chỉ là lỡ lời thôi thì cũng đủ bị xử tử ngay tại chỗ mà không có quyền bào chữa gì rồi.

"Cạu nói Phù thủy sao? Elrise-sama, lùi lại mau!"

"Eterna-kun. Nhận định đó... trong khi ngày từ đầu điều đó là bất khả thi, nhưng lấy ra làm trò đùa thì không vui tí nào đâu."

Thấy chưa! Leila và Biến thái 4 mắt đã vào Chế độ Chiến đấu rồi kìa!

Tôi  ngay lập tức đi lên trước cản hai người họ và nhìn về phía Eterna.

Đôi mắt của cô ấy nhìn về phía chúng tôi và tôi nhận ra nó chỉ chứa sự sợ hãi mà thôi.

Thiệt đấy, làm sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ...

"Đợi đã, Eterna-san! Nếu cậu là Phù thủy... trường hợp là không thể, đúng chứ!?"

"Đúng vậy! Ngay từ đầu, Fara-san cũng bắt cậu mà, cùng với tất cả chúng tôi nữa! Và bọn chúng còn suýt giết cậu tại đó nữa!"

Fiora và Người dưng A cố gắn thuyết phục Eterna trong vô vọng.

Những gì họ nói đều hợp lý cả.

Nếu mọi người bình tĩnh nghĩ về điều đó, thì rõ ràng Eterna không thể là Phù thủy được.

Nhưng trước mặt 2 người đó, Eterna lấy ra con dao và dùng tay nắm chặt phần lưỡi dao.

Máu... không hề tuông ra.

Mọi người chứng kiến đều chết lặn.

"Ngay từ nhỏ, tôi chưa từng bị thương."

Cô ấy bắt đầu kể truyện của mình khi nhỏ.

A, thiệt là không ổn tí nào.

Lời khằng định của Eterna "Tôi là Phù thủy", giờ càng đáng tin hơn rồi.

Sự thật phải là ngược lại mới đúng, nhưng điều này khiến mọi người đều tin về khả năng cô ấy là Phù thủy là sự thật rồi.

Tôi từng nói Thánh nữ có thể nhận tổn thương từ sức mạnh của bản thân... bất chấp việc cũng có phương pháp ngăn chặn tổn thương phải nhận.

Thánh nữ chỉ có thể tự gây tổn thương lên bản thân nếu hành động đó chứa sức mạnh của Thánh nữ mà thôi. 

Còn nếu hành động không chứa sức manh của Thánh nữ, cô ấy sẽ không bị tổn hại gì.

Không như cách cầm con dao trước đó, nếu cô ấy dùng tay trái của mình rạch vào tay phải, thì tay cô ấy chắc chắn sẽ bị thương.

Bởi trong quá trình đó, nó có chứa một lượng nhỏ sức mạnh của Thành nữ.

Nhưng nếu cô ấy nắm phần lưỡi dao bằng một tay... thì sẽ chẳng có sát thương nào cả.

Sức mạnh của Thánh nữ cũng sẽ khiến những tác động khác trở nên vô hiệu, kiểu như rơi xuống vật hay treo cổ ấy.

"Sensei...điều này sẽ bất khả thi nếu không có sức mạnh của Phù thủy hay Thánh nữ, phải không?"

"...Đúng. Đúng là như vậy."

"Và nếu Thánh nữ đã tồn tại. Mọi người ai cũng có thể thấy Elrise-sama không thể là Phù thủy được. Nếu là như vậy... vậy chỉ còn có thể là Phù thủy mà thôi..."

À, giờ thì tôi có thể "hiểu" rồi.

Thì ra là thế; đây là cách cô ấy suy luận.

Eterna không nghĩ , "Bởi tôi có sức mạnh của Thánh nữ, Elrise chắc phải là giả rồi!" Thay vào đó, cô nghĩ "Nếu Thánh nữ đã tồn tại thì tôi chỉ có thể là Phù thủy mà thôi."

Giờ thì tôi biết đó chỉ là suy nghĩ đơn giản như vậy thôi, nhưng mà cũng đúng thiệt, cách cô ấy suy nghĩ không hề giống nhưu tôi, kiểu coi bản thân là cái rốn của vũ trụ vậy.

Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ lập tức nghi ngờ Elrise đầu tiên và hơn thế nữa. Bởi tôi là kiểu người luôn nghi ngờ trước rồi mới bắt đầu tin tưởng.

Nhưng cô ấy lại khác, cô ấy tin rồi sau đó mới nghi ngờ tôi, và điều đó dẫn đến một kết luận nực cười như thế.

Bởi cô ấy là một người lương thiện (không như tôi) nên cô ấy mới nhầm lẫn như thế.

Nhưng đây không phải là lúc để thư giản. Cứ đà này, Eterna sẽ bị coi như là Phù thủy mất.

Cô ấy không thể nào chết nếu nhảy xuống vực được. Nhưng nếu hiểu lầm này cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ có một chỉ thịcho cả thế giới truy lùng và giết "phù thủy" Eterna mất.

Ngăn chặn việc này cũng rất đơn giản.

Cô ấy sẽ được trả lại sự trong sạch nếu tôi nói ra danh tính của bản thân.

Nhưng nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ ngay lập tức bị giải đến pháp trường mất. Với việc không thể lộ ra danh tính Thánh nữ giả để ngăn cản điều này, bởi một khi tôi chết đi thì Phù thủy sẽ rất sẵn lòng đồ sát Eterna.

Nói cách khác, việc tôi bị phát hiện là giả ngay bây giờ thì rất là tồi tệ.

Nhưng nếu mọi việc cứ diễn ra như thế, thì Eterna sẽ bị mọi người dán nhãn là Phù thủy mất.... mặc dù chính cô ấy mới là Thánh nữ thật sự.

...Tôi có nên nói ra không?

Chết tiệt, thật sự phải nói ra sao?

Nếu nói ra bây giờ, tất tình tiết bắt buộc sẽ phải thay đổi.

Bởi nếu tôi bị xử tội ngay bây giờ, thì những ngày tháng còn lại tôi sẽ chỉ biết trốn chui trốn nhũi mà thôi. Độ khó sẽ được tăng lên thành mức Rất Khó đấy.

Nhưng nếu so với việc Eterna bị gán mác là Phù thủy...

Đành vậy thôi... Tôi đành phải nói ra sự thật này thôi.

"Eterna. Cô hiểu lầm rồi. Cô mới chính là—"

"Tôi nói không được đến gần mà!"

Nó diễn ra ngay khi tôi định nói ra sự thật.

Eterna lảo đảo lùi lại. Chân cô ấy giẫm vào hư không và ngã xuống.

NÀYYYYY!?

"Ah."

Eterna kinh ngạc và hét toáng lên với một giọng điệu ngớ ngẩn.

Không tốt! Đã là quá trễ bởi mọi thứ đã diễn ra quá nhanh chóng!

Tôi ngay lập tức sử dụng phép phi hành để đuổi theo Eterna.

Nhưng một điều bất ngờ khác lại diễn ra.

Vì lí do nào đó mà Vernell lại theo sau tôi, và cũng nhảy xuống.

HEEEEEY!

Chắc là phản xạ tự nhiên của cậu ta để cứu nữ chính mà thôi.

Tôi biết mà! Biết rất rõ là đằng khác!

Nhưng mà không có cách nào để cậu hữu dụng ở tình huống này đâu, bởi cậu làm gì mà biết bay.

Tôi nắm lấy cánh tay Vernell trong khi cậu ta hoảng hốt rơi xuống phía dưới tôi.

Đúng như dự đoán, hành động đột xuất này khiến tôi đánh mất trọng tâm của thân thể. Tôi không đã không dùng phép thuật gia cố đủ mạnh để có thể chịu được thêm gánh nặng này, cho nên tôi cũng bị kéo theo và ngã nhào xuống.

Cậu nặng quá đấu nhé, đồ ngốc! Cậu đã tăng bao nhiêu cân đấy hả!?

Cậu nặng như vậy là bởi chỉ biết tập cơ thôi đấy!

Có những mỏm đá lỏm chỏm nhô lên ở phía dưới. Nếu trúng, cho dù đó có là Vernell, người được bảo vệ bởi sức mạnh bóng tối cũng bị trọng thương đấy.

Vernell không phải là Phù thủy. Cậu ta chỉ có sức mạnh của Phù thủy trú ngụ bên trong mà thôi, nên cậu ấy vẫn có thể bị thương như thường.

Kuo~! Chúng ta sắp đâm xuống dưới rồi~! Đến lúc tăng hết tốc lực rồi, quẹo phải đến Ấn Độ! YOGAAA!

Bằng cách nào đó mà chúng tôi tránh được mõm đá, nhưng việc đột ngột chuyển hướng khiến chúng tôi mất thăng bằng và ngã nhào xuống biển.

Uegh, mặn chát.


Cơ thể câu tự chuyển động, mà chưa kịp suy nghĩ gì cả.

Vernell thật sự không theo kịp diễn biễn phát triển của sự kiện ngay sau khi Eterna nói bản thân là Phù thủy.

Cậu nghĩ điều này là quá gượng gạo và ngay cả sau đó cậu cũng thấy điều này là bất khả thi.

Cho nên Vernell chỉ có thể đi đến kết luận là Eterna đã nhầm lẫn và cho ra một kết luận đi vào lòng đất.

Nhưng bởi cô ấy đã cho ra một kết luận nguy hiểm như vậy nên việc đầu tiên phải làm khiến cô ấy bình tĩnh lại đã.

Nhưng mà mọi việc lại không chậm rãi diện ra như cậu dự tính, ngay khi Eterna nhảy xuống vực... và Elrise bay theo cô ấy.

Khoảnh khắc sau đó... cậu không nhớ rõ nữa.

Nhưng trước khi cậu kịp nhận thức, cậu đã rơi xuống vực rồi.

Chắc tại cơ thể phản ứng nhanh hơn não rồi.

Nếu bình tĩnh suy xét, thì chẳng việc gì phải làm thế cả.

Dù sao thì Elrise cũng có thể bay mà.

Hơn nữa, bởi vì cô ấy là Thánh nữ, cho nên cho dù có rơi xuống thì cũng chẳng có đến một vết xướt.

Cho nên những gì cậu làm chẳng khác gì là tự sát cả, như là một gánh nặng hơn là hữu ích cho Elrise.

A... đúng là một thằng ngu mà.

Khi Vernell nghĩ vậy, cơ thể cậu đã chìm xuống biển và cậu bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ngủ bên trong một cái hang ở đâu đó.

Khi cậu nhìn vào trong, cậu có thể khuông mặt đang ngủ say của Eterna.

Và rồi cậu còn để ý thấy những tia sáng chíu rọi khắp hang động.

Đốm sáng lơ lững phía trên trong khi vẫn tỏa ra nhiệt lượng nhất định, và nó được dùng thay thế cho lửa.

"A, cậu tỉnh rồi a?"

Và khi cậu nhìn vào nụ cười của Elrise, nụ cười được thắp sáng bởi những đốm sáng, Vernell ngay lập tức tỉnh dậy.

Cậu đứng lên với một tốc độ mà bản thân cậu cũng phải kinh ngạc. Cậu cuối cùng cũng nhận ra, không chỉ cậu là gánh nặng cho Elrise mà còn phải khiến cô ấy cho cậu nữa.

Cậu cảm thấy khổ sở... người cậu muốn bảo vệ ngược lại phải bảo vệ cậu. Và đây đã là lần thứ ba rồi.

Món nợ này càng ngày càng phình to.

"Ta ngạc nhiên lắm đấy. Tự nhiên cậu lại nhảy xuống như thế."

"Th, Xin thứ lỗi cho thần... Mọi việc diễn ra quá nhanh trước khi thần kịp nhận thức..."

"Ta sẽ mắt nhắm mắ mở cho qua, chỉ lần này thôi bởi đó là cho người bạn quý  giá của cậu. Nhưng những gì cậu đã làm chính là khinh suất chứ không phải là can đảm."

"...Vâng."

"...Nhưng mà, để có thể không màn tất cả mà làm thế cho người bạn quý báu của bản thân, điều đó cũng rất đáng được khen ngợi. Cậu không được quên tinh thân như thê nhưng cũng phải nhớ tự chăm lo cho bản thân mình."

Nghe những lời đó từ Elrise, việc đầu tiên mà cậu nghĩ trong đầu là, "Sai bét."

Vernell không làm vậy để cứu Eterna.

Trong khi đúng là Eterna chính là một người không thể thay thế và là một người bạn quan trọng. Nhưng cô ấy lại giống như là một thành viên trong gia đình, cùng nhau lớn lên trong cùng một ngôi làng nhỏ hơn.

Trong khi cậu cô đơn bởi chính nguồn sức mạnh của bản thân, ngôi làng đso đã dang tay chào đón cậu. Và trong số những người dân ở đso, Eterna là thân với cậu nhất.

Cậu có nghĩ cô ấy đáng yêu và cậu muốn bảo vệ cô ấy. Điều đó là thật.

Nhưng tại khoảnh khắc mà Eterna nhảy xuống đó — Mọi theo phản xạ mà không làm gì cả.

Đó không phải bởi cậu đã nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy. Mà là bởi sau khi bình tĩnh xem xét, cậu cho ra kết luận rằng cô ấy sẽ không bị thương cho nên không làm gì cũng không sao cả.

Ngay cả khi cậu nhảy xuống, đso chỉ là một quyết định sai lầm mà thôi bởi nó chỉ khiến làm tăng số lượng người rơi xuống vực mà thôi. Tốt hơn là nên cùng mọi người xuống dưới tìm kiếm cô ấy thì hơn.

Nhưng khi cậu thấy Elrise bay xuống, cậu còn chẳng chần chừ suy xét gì.

Trước khi cậu kịp để ý thì cơ thể đã tự động chạy tới và nhảy xuống dưới rồi.

Ngay cả khi cô ấy không cần sự giúp đỡ của cậu, thậm chí Eterna còn cần cậu giúp hơn nữa.

Aa... thì ra là thế. Trước mặt người con gái đó, tôi thật sự...

Cậu nuốt xuống những từ ngữ mà bản thân muốn nói ra từ tận đáy lòng và đấm ngực bằng bàn tay đang siết chặt.

Những từ ngữ đó không được phép nói ra ngay bây giờ.

Những lời nói ủy mị từ một người bất tài như cậu chỉ khiến cô ấy bận tâm mà thôi.

Bởi vậy, cậu nhét những cảm cảm xúc này vào sâu tận đáy lòng và nói ra một điều khác.

"Elrise-sama, thần nghĩ— có khi Eterna lại giống như thần thì sao?"

"Giống như cậu— đúng vậy! Đó cũng là một khả năng!"

"Đúng vậy. Thần cũng thế — mặc dù không đến mức đao thương bất nhập, nhưng nó vẫn rất khó để khiến thần bị thương. Ngay cả khi thần bị gia đình mình bỏ rơi, bị trục xuất khỏi ngôi làng nơi thần sinh ra, một người bình thường nếu đối mặt tình huống như thể đã chết từ đời nào rồi, nhưng thần vẫn sống— không, thứ sức mạnh này buộc thần phải sống. Cho dù có đói khát ra sao, thần cũng không thể chết được."

Phù thủy và Thánh nữ chỉ có thể bị thương bởi sức mạnh của hai người bọn họ. Đáng lẻ ra sức mạnh này chỉ giới hạn ở trong hai người bọn họ.

Nhưng mà, một ngoại lệ lại xuất hiện.

Không ai khác ngoài Vernell ra.

Vernell không phải là Thánh nữ hay Phù thủy. Đương nhiên rồi, bởi ngay từ đầu cậu ta là đàn ông mà.

Nhưng cậu ta lại sở hữu sức mạnh và những đặc tính gần giống với Phù thủy.

"Eterna có khi cũng giống như thần." Vernell nghĩ vậy.

Và có vẻ như Elrise cũng có thể tìm ra cậu trả lời từ những lời nói của cậu.

"Đúng thế — vậy có thể dễ dàng giải thích rồi. Nếu là vậy, sẽ không kì lạ nếu Erterna-san sẽ có những đặc điểm giống phù thủy mặc dù cô ấy không phải là Phù thủy.

"Elrise-sama— có phải Eterna cũng gặp những khó khăn trong việc kiểm soát sức mạnh của bản thân không? Giống như thần trước đây vậy.", Vernell lo lắng hỏi Elrise.

Cô ấy cũng giống như cậu trước khi gặp Elrise vậy. Sức mạnh của cậu bộc phát và cậu mất kiểm soát nó, khiến cậu phải sống cuộc sống lang thang khắp nơi.

Đó là lí do cậu lo lắng Eterna sẽ trãi qua những việc của cậu.

Nhưng sau khi Elrise quan sát Eterna, cô ấy khẽ lắc đầu.

"Không, ta không thấy dấu hiệu gì cho thấy sức mạnh này sẽ mất kiểm soát cả. Cô ấy không hề làm tổn hại ai cả. Đó chỉ là những sự tình cơ liên tiếp diễn ra khiến cô ấy nghĩ đó là do lỗi của cô ấy mà thôi."

"L, Là thế sao... may quá"

Vernell cảm thấy nhẹ nhõm và Elrise cũng mỉm cười. 

Vernell lãng tránh sang hướng khác.

Cậu cảm thấy mặt mình dần trở nên nóng bỏng. Khuông mặt cậu hoàn toàn đỏ bừng lên.

Cậu hi vọng cậu có thể khiến nó trông như là lỗi tại ánh sáng mà thôi.

"Được rồi... trở về thôi. Mọi người chắc cũng bắt đầu trở nên lo lắng rồi. Sau khi Eterna tỉnh lại, chúng ta sẽ nói với cô ấy những gì khi nãy bàn bạc.

"Được."

Elrise đề nghị trở lại bên trên và Vernell đồng ý.

Nhưng tại khoảnh khắc đó, cậu nhận thấy gì đó kì lạ.

 Đồng phục của Elrise hơi nhàu nát ở phần cánh tay... và có một vết thunogw nhỉ.

"Elrsie-sama? Tay người..."

"Tay? Tay bị làm sao?"

"Ể... có một vết thương..."

Elrise kinh ngạc nhìn về phía cánh tay của cô ấy và chạm vào nơi đó.

Và lúc cô ấy để tay ra, đó vẫn là phần da trắng không tì vết như thường lệ ở phía dưới mà thôi.

Thay vào đó, là một sợi chỉ đỏ ở đó.

"A, có vẻ như có một sợi chỉ bị mắc ở đó. Có thể nó xảy ra lúc chúng ta rơi xuống ấy."

"S... sợi chỉ..."

Thì ra đó là một sợi chỉ đỏ bị mắc vào cánh tay của Elrise thôi.

Thật là một sai lầm đáng xấu hổ.

Nếu bình tĩnh nghĩ lại, thì ngay từ đầu, làm sao mà Elrise có thể bị thương được chứ.

Nhưng nếu cậu thật sự bình tĩnh thì chắc cậu đã nhận ra.

Đồng phục của Vernell có màu đen và xanh.

Trong khi của Eterna là màu trắng và xanh lá.

Elrise cũng mặc đồng phục có màu tương tự như Eterna vậy.

Không có phần nào của bộ đồ có màu đỏ cả.

Vậy sợi chỉ lại từ đâu mà ra?

Vernell vẫn chưa nhận ra điều kì lạ nhất nữa là.

...Đúng vậy, chỉ là chưa mà thôi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net