Chapter 22: Pochi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

— Nó chỉ là rất yêu quý chủ nhân của mình mà thôi.

Trong một thế giới mà những con chó được đối xử không khác gì những con gia súc khác .

Chúng sống thành bầy, rất trung thành với những người nuôi dưỡng chúng, và sở hữu khứu giác siêu việt rất thích hợp cho việc săn bắt.

Chúng có thể đánh hơi thấy ác quỷ nếu được huấn luyện đúng cách, và còn có khả năng cảnh báo chủ của chúng về mối hiểm họa tiềm tàng từ ở khoảng cách rất xa trước khi nó kịp hướng đến bọn họ.

Trong một thế giới chẳng biết khi nào lũ ác quỷ sẽ tấn công, những con chó là những con vật không thể thay thế được đối với nhân loại.

Vì vậy, con vật này tự nhiên tìm được chỗ đứng của nó trong hàng ngũ quân đội và mỗi tiểu đội ít nhất đều có một con đồng hành.

Pochi cũng thế, nó là một trong những con được huấn luyện nhằm mục đích quân sự, nhưng... tiếc thay, khả năng của nó chẳng thể đạt được mức tối thiểu và kết quả là nó đã bị bỏ rơi.

Nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng thức ăn cho chó không phải khi không mà có.

Trong một thế giới mà Phù thủy và ác quỷ lộng hành, có những nơi thiếu thốn nguồn lương thực trầm trọng. Mỗi ngày, có rất nhiều người chết vì đói, cho nên chẳng có lý do gì phải nuôi một con chó vô dụng cả.

Tình trạng lương thực hiện giờ đã được cải thiện hơn nhờ Thánh nữ Elrise tuyên truyền những giống như khoai tây và đậu nành, những giống cây có thể chống chịu tình trạng đất đai khô cằn nhưng trước đó mọi người gần như chẳng có gì để bỏ bụng cả.

Đó chính là vì thời kỳ ưu tối đã bị kéo dài do cái chết của Thánh nữ cách đây hai thế hệ trước Elrise. Cô ấy đã chết trước khi kịp hoàn thành nghĩa vụ của một Thánh nữ.

Người đã cứu sống Pochi khỏi số phận phải bị bỏ rơi chính là Thánh nữ của thế hệ trước — Alexia.

Trước đây cô ấy đã từng nói, cô ước bản thân có một chú chó.

Bởi những lời đó mà Hiệp Sĩ Ưu Tú của thế hệ đó, Diaz, đã bảo cô hãy chọn một con khác tốt hơn nhưng cô lại chọn một con chó nhỏ và nói với một nụ cười trên môi.

"Tôi muốn nó trở thành của riêng tôi."

Với Pochi, đó là những ký ức khắc sâu nhất... khó phai nhòa nhất, cho tới tận giờ.

Nó chưa từng quên vòng tay ấm áp của ngày hôm đó.

Nó vẫn nhớ những niềm vui mà nó cảm nhận khi cô ôm chằm lấy nó.

Đó là lý do - vì lẽ đó... làm ơn, chỉ một lần nữa thôi...

Vernell và Mary bắt tay và trao nhau những lời có cánh vể trận đấu.

Khi việc đó xảy ra, một bất ngờ ập đến.

Một bóng đen bỗng dưng lờ mờ xuất hiện từ phía trên và khiến khu vực xung quanh hai người tối lại.

Trước khi Mary kịp nhận ra tình huống bất thường này, Vernell đã ngay lập tức kéo tay cô và nhảy sang một bên.

Kế đó, sàn đấu bị nghiền nát bởi một con quái vật khổng lồ cao gần 4 mét.

Nó có phần trên là cái đầu của một con chó trong khi nửa dưới lại mang hình hài của con người và bao phủ rậm rác bởi một bộ lông dày.

Con quái vật thè lưỡi ra và thở hỗn hễn tựa như một con chó chuẩn bị được chủ dắt đi chơi vậy, rồi nó bắt đầu đánh hơi xung quanh.

"FuU-... ThÁnh nữ đanG Ở ĐâU... ThÁnH nỮ, giẾt... pHảI GIết...TA... sẽ Được Phù thủy-sAmA kHeN thƯỞNg..."

Con quái vật còn chả ngó ngàng gì tới Vernell và Mary, những người vừa thoát khỏi bị nó nghiền nát. Thay vào đó, nó chỉ lùng xục Thánh nữ. Cuối cùng ánh mắt nó tìm thấy Elrise từ hàng ghế VIP.

Nó tru lên và lao đến và những học viên trên đường nó đi qua hoản loạn sơ tán.

Con quái vật dường như chỉ tập trung vào Elrise mà thôi, bởi nó chẳng chú ý gì tới các các học viên xung quanh cả.

Cảm nhận được Elrise gặp nguy hiểm, Vernell nhanh chóng rút kiếm ra nhưng chợt nhớ... thứ mà cậu cằm trong tay chỉ là thanh kiếm thi đấu lưỡi cùn.

Mặc dù nó vẫn có thể lấy mạng ai đó nhưng nó không phải là vũ khí đáng tin cậy khi chiến đấu chông lại một con ác quỷ.

Nhưng cậu chẳng có cách nào khác, nếu cậu không ra tay thì Thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm, như vậy với tư cách là một hiệp sĩ , nó chẳng khác nào là một thất bại cả.

Nhưng trước khi cậu kịp lao lên, Mary nắm lấy tay áo đồng phục của cậu.

"Đợi đã... tôi nghĩ thứ đó chính là một con "Đại Ác Quỷ"... nó không phải là thứ mà chúng ta có thể đánh bại được đâu."

"Đại Ác Quỷ? Tôi nghĩ... nó chỉ là một con Ác quỷ được tạo ra bằng phương pháp để chúng tự tàn sát lẫn nhau mà thôi, theo bài giản là thế..."

"Đúng thế. Ngay cả khi chúng ta chiến đấu với nó... chúng ta chẳng có cách nào để chiến thắng cả."

Người ta nói rằng ngay cả một hiệp sĩ dày dặn kinh nghiệm cũng không thể nào một mình chiến đấu với một con Đại Ác Quỷ.

Bọn họ vẫn còn là học viên, mà còn thậm chí chỉ sử dụng vũ khí không có tính sát thương cao từ giải đấu... nếu cố ăn thua đủ với một đối thủ như thế chỉ sẽ tạo ra thương vong vô nghĩa mà thôi. Đó là những gì Mary nói.

Trong khi họ đang trao đổi với nhau, con quái càng ngày càng tiến gần tới Elrise.

Tuy nhiên, Elrise vẫn ngồi ở tại chỗ và chẳng hề có ý định trốn thoát nào cả.

Elrise chỉ nhìn phía những vết thương của con quía vật và rồi ánh mắt cô đơn của nó.

"DừnG lẠi... ĐừNg NhìN tA VỚi... ÁnH mẮt tRàn đầY SỰ THương HạI!"

Chỉ có sự thương xót chang chứa trong ánh mắt của Elrise.

Chẳng có sự thù địch hay sợ hãi nào cả.

Nhưng con quái vật dường như lại cảm thấy đau đớn hơn thảy tất cả.

Khi nó hoản loạn vươn tay lên, Vernell ngay lập tức xuất hiện trước mặt nó và chém vào mặt nó với thanh kiếm trên tay.

Hiển nhiên đó chẳng phải là vết thương chí mạng gì. Nó chỉ làm con quái vật có đôi chút bất ngờ mà thôi.

"ĐừNG... cÓ Mà LÀm PhIỀN tAAA!"

Com quái vật nổi điên và tấn công về phía Vernell.

Tuy nhiên tay của nó bỗng dưng đông cứng lại.

Người đang chìa tay về phía nó và vừa làm điều đó chính là Mary.

"...Thật bất cẩn. Sẽ chẳng có bất ngờ nào nếu cậu chết ngay tại đây đâu."

"Xin lỗi, cảm ơn về điều đó nhé!"

Vernell bằng cách nào đó sống sót nhờ vào sự giúp đỡ của Mary, nới rộng khoản cách giữa cậu và con quái vật, lại một lần nữa sẵn sàng vung kiếm.

Như có nói trước đó, đây chỉ là những vũ khí để thi đấu cho nên chúng chẳng khác gì là những món đồ chơi cả.

Và kiểu vũ khí như này thì chẳng có cách nào hiệu quả khi chiến đấu với một con quái vật như thế cả.

Và rồi Eterna chạy lại về phía Vernell và đứng bên cạnh cậu.

"Eterna! Tại sao cậu lại tới đây thế!"

"Đó là bởi cậu lại một mình làm những điều ngớ ngẩn!"

Eterna sử dụng một thanh trượng làm vũ khí chính của cô ấy.

Cô ấy là chiến binh tầm xa chứ không phải tầm gần.

Vì thế, cô ấy không thật sự phù hợp với thể thức giải đấu, nhưng cô ấy sẽ chiến đấu tốt hơn khi có người bảo vệ cô ấy.

Ngay cả khi đó là 3 chọi 1. Thì vẫn là không đủ để chiến thắng một con quái vật như thế.

Bỗng dưng, một mũi tên lao vút về phía con quái vật, và khiến nó bất ngờ. John nhảy lên trước và tấn công vào phần đầu của con quái vật rồi nhanh chóng né về sau.

"Heh, tôi sẽ không cho phép cậu một mình độc chiếm hết sự nổi bật đâu!"

"Bọn tôi cũng sẽ cùng chiến đấu! Chúng ta sẽ cùng nhay bảo vệ Elrise-sama!"

Người đến chính là những người bạn của họ, John và Fiora.

Hai người cũng đang sử dụng vũ khí dành cho thi đấu, nhưng cả hai chẳng có tí chừng chờ nào ở đây cả.

Với những người nhắm đến trở thành một hiệp sĩ, họ sẽ làm ô uế tước hiệu này nếu họ bỏ mặc không làm gì khi Thánh nữ đang gặp nguy hiểm ở trước mặt họ.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là lòng can đảm của họ... Nhưng cùng lúc đó, chính là sự liều lĩnh.

Cái chết đang chực chờ họ khi chiến đấu với một con quái vật như thế... nó tiến lên như để thể hiện điều đó. Bỗng dưng, một viên đã nhỏ bay thẳng về phía con quái vật và đánh trúng nó.

"Chà chà... mọi người trong có vẻ hào hứng về việc gì ấy nhỉ. Mấy cô cậu thế nhưng lại chiến đấu thay vì là đi sơ tán và điều đó rất là không tốt. Mọi người ở đây sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm. Tuy nhiên, tinh thần dũng cảm để đứng lên bảo vệ Thánh nữ cũng là rất đang khen. Cho nên ta sẽ tha cho mấy người khỏi tham gia lớp học phụ đạo. Thật ra thì ta không ưa những hoạt động man rợ như thế đâu nhưng... nếu là để bảo vệ Thánh nữ, chúng ta buộc cần phải làm như thế. Mặc dù sẽ không làm gì được nhiều nhưng ta cũng sẽ giúp đỡ các cô cậu."

"Thầy!"

Người đã tạo ra các rễ cây để hạn chế các chuyển động của con quái vật là một trong các giáo viên của học viện, Supple Ment.

Với một nụ cười mỉm và mắt kính đang lóe lên trong rất khả nghi, người giáo viên bước lên trước. (Hình chỉ mang tính chất minh họa)

"Và đây này, mặc dù chỉ là giải pháp tình thế mà thôi nhưng cứ sử dụng nó đi nhé. Ít nhất thì nó khá hơn nhiều so với vũ khí thi đấu."

Supple nói thế và đưa thanh trường kiếm cho John. một quyền trượng cho Eterna và những mũi tên thật cho Fiora.

Với vũ khí của Vernell... tiếc thay là nó quá lớn để có kiếm được thứ có thể thay thế cho nó.

Với điều này, 6 diễn viên chính đã lên sàn diễn.

Và rồi, Elrise giơ tay ra và một thanh kiếm được tạo ra từ nguyên tố thổ.

Một thanh kiếm chỉ được tao ra trong 10 giây mà thôi— một thanh kiếm làm ra riêng cho Vernell.

"GUOOOO!!"

"Vernell-kun, xin hãy sử dụng nó nhé!"

Elrise nói như thế khi con quái vật gầm lên và lao về phía Vernell để cắn cậu.

Vernell ngay lập tức nắm lấy thanh liếm Elrise vừa tạo ra và vung nó.

Kết quả là một chi của con quái bị chặt đứt và bay lên, khiến Vernell rất kinh ngạc.

...Nó nhẹ quá.

Nó không nặng như đáng lẻ kim loại nên có.

Mặc dù thế nhưng nó cũng rất đầm tay và có thể dễ dàng cắt phăn đi chi của con quái vật.

"Cảm ơn người rất nhiều, Elrise-sama! Với thứ này... thần nhất định sẽ thắng!"

Cậu giơ kiếm cao quá đầu như thể nó không có trọng lượng vậy và trong tư thế để bổ nó xuống.

Cậu đặt chân mình vững vàng xuống sàn với chân phải ở phía trước và nhắm lưỡi kiếm về phía kẻ thù.

Lưỡi kiếm dài lại phản xạ lại ánh nắng khiến con quái vật rất kinh ngạc.

Nhìn thấy khung cảnh đó, Leila cũng cảm thấy một chút ghen tị.

Để có thể được trực tiếp ban vũ khí bởi Thánh nữ là một điều rất vinh dự đối với một hiệp sĩ.

Thanh kiếm của Leila cũng được đích thân Elrise ban khi cô trở thành một Hiệp Sĩ Hộ Vệ, nhưng đó chỉ là vì thủ tục mà thôi. Đó không phải là vũ khí mà đích thân Elrise làm.

Nói đúng hơn, đó chính là thanh kiếm từ Hiệp Sĩ Ưu Tú thế hệ trước trả về cho Elrise rồi mới trao ngược lại về cho Leila, người thừa kế danh hiệu này.

Ngay cả khi như vậy, sẽ thật là trẻ con nếu cô cũng yêu cầu Elrise đích thân rèn vũ khí cho mình, và khi đó Leila sẽ không còn là Leila nữa.

Cô nhìn chằm chằm Elrise trong khi nghĩ như thế...

"Sao thế Leila?"

"À, không... không có gì cả."

... thật tiếc, suy nghĩ của cô không chạm đến được Elrise.

Có lẻ là do Elrise không có suy nghĩ nhiều như thế. Cũng có thể là do cô ấy thấy Vernell không có vũ khí cho nên mới làm cho cậu ta một thanh vũ khí vì lo lắng mà thôi.

Có lẻ nếu Leila có hỏi về điều đó, Thánh nữ cũng sẽ làm cho cô một thanh nhưng mà... như vậy chẳng giống y hệt tụi trẻ con vòi vĩnh đồ chơi hay sao?

Ngay cả khi Leila đang lạc trôi trong mớ cảm xúc hỗn độn này, trận chiến vẫn đang diễn ra.

"OOOOOOOOOO!!"

Giờ đây, con quái vật một tay gầm lên và khiến mặt đất xung quanh nhóm Vernell vỡ tung ra.

Mọi người nhảy tránh sang một bên và Mary tiếp tục bắn ra các ma pháp Băng từ đầu ngón tay cô.

Ma pháp đánh trúng vào ngực con quái vật và khiến một phần cơ thể nó đóng băng.

Tuy nhiên, nhiêu đó vẫn là không đủ để cản bước tiến của nó. Con quái vật lao thẳng về đằng trước và há toạc mồm ra.

Một quả cầu lửa từ trong miệng nó bắn ra, Eterna phản ứng nhanh chóng và giơ quyền trượng về phía trước.

"Khiêng Ánh Sáng!"

Một bức tường ánh sáng xuất hiện trước quả cầu lửa, khiến sức mạnh của nó bị giảm đi đáng kể.

Nhưng quả cầu lửa vẫn lao tới và đang dần tếp cận đến nơi Eterna đang đứng.

Supple tạo ra một bức tường đất bằng ma thuật và khiến quả cầu lửa càng yếu hơn nữa.

Mary cũng bồi thêm Băng ma pháp và cuối cùng đã vô hiệu hóa được quả cầu lửa, và trong khi đó, John và Vernell xông lên và chém về phía hai chi dưới của con quái vật.

Hơn nữa, những mũi tên vẫn đang lao vun vút vào mặt của nó khiến nó lúc nào cũng phải đề phòng.

"GUO ...!"

Chân của con quái vật bị một vết thương sâu hoắm bởi thanh kiếm của Vernell và khiến nó lảo đảo.

Nhưng vẫn không đủ để kết thúc nó.

Nó lại há miệng và khạc ra lửa, lần này là ở xung quanh mặt đất.

Những đám lửa tạo ra đánh trúng nhóm của Vernell trong khi lực tạo ra từ ngọn lửa khiến nó bay đi như một viên đạn vậy.

Và lực mà nó tạo ra còn khiến mọi người trong nhóm bị hất tung và ngã xuống mặt đất.

John và Fiora bị thôi bay ra khỏi sàn đấu và bất tỉnh, trong khi Supple quay vòng vòng trên trời trước khi ngã xuống hàng ghế khán giả.

Mary bằng cách nào đó vẫn giữ được sự tỉnh táo nhưng đã không còn đủ sức để chiến đấu thêm lần nữa.

Tuy nhiên sát thương mà Vernell và Eterna nhận phải vẫn trong tầm chịu đựng.

Eterna bằng cách nào đó vẫn có thể đứng lên và giơ trượng về phía Vernell để chữa lành vết thương cho cậu ta.

Và Vernell sử dụng thanh kiếm để làm điểm tựa và lại lần nữa đứng lên chiến đấu.

"UOOOOOO!"

Cậu ta vừa chạy thẳng về phía con quái vật vừa rống lên và trực tiếp đối mặt nó.

Con quái vật cũng lao về phía đối thủ còn sót lại.

Nhưng trong khoảnh khắc trước khi cả hai bên lao vào nhau, Mary sử dụng Băng ma pháp bắn vào mắt của con quái vật, khiến nó bị khựng lại.

Và đó chính là điểm mấu chốt thành bại.

Kiếm của Vernell đâm xuyên qua cuốn họng của con quái vật và nó dường như mất đi hết sức mạnh và đỗ gục xuống.

Máu từ cổ nó trào ra không ngừng. Ngay cả khi nó muốn thì nó không còn có thể đứng dậy được nữa.

"Chúng ta, đã chiến thắng..."

Vernell mệt mỏi ngồi quỵ xuống và nhìn về phía con quái vật.

Nó quả là một đối thủ đáng sợ.

Ngay cả với 6 người bọn họ kề vai tác chiến, nhưng xém tí nữa bọn họ đã thua rồi.

"PHù tHủY-sAma... thẦN... đã RấT chăM cHỉ Vì nGười... PhẢi cHăM ChỈ hơN...ThÊm LầN nỮa...Thần... Hãy ôM lẤY, Làm-...Ơ..."

Đôi mắt điên loạn đó nhạt nhòa bởi nước mắt, con quái vật vẫn đang kiếm tìm vị chủ nhân của nó.

Nó đúng là một con quái vật đáng sợ, nhưng giờ đây trong nó thật bi thảm.

Elrise chầm chậm bước chân về phía nó.

Cô ấy khẽ vuốt ve bộ lông của nó như thể đang nâng niu nó vậy, và rồi nhẹ nhàng phủ lên đầu nó một cái ôm.

Nó khép lại mi như thể cún con hạnh phúc khi được chủ nhân của mình ôm lấy vậy.

"Elrise-sama... con quái vật này..."

"...Có lẽ nó thất bại khi tiến hóa thành một Đại Ác Quỷ. Có lẻ nó chỉ là một chú chó rất yêu quý Phù thủy mà thôi. Có khi những gì nó muốn chỉ là cái ôm từ Phù thủy. Nó chỉ nghĩ làm sao để được Phù thủy khen thưởng hơn thảy tất cả... nhưng Phù thủy... lại không đáp lại thứ tình cảm đó."

Như để xác nhận những lời của Thánh nữ, thân thể con quái vật chằng chịt với những vết thương.

Không biết Phù thủy đã đối xử với nó ra sao.

Có lẻ nó được sử dụng như một thứ công cụ để giải tỏa căng thẳng của ả, có thể nó là mục tiêu luyện tập của những con ác quỷ khác để xác nhận sức mạnh của chúng tới đâu.

Dù là gì, thì nó chắc chắn đã phải liên tục nhận rất nhiều thống khổ từ Phù thủy

"Phù thủy...SamA..."

Con quái vật gọi tên chủ của nó như thể muốn được nuông chiều vậy.

Có khi nó chẳng còn có thể nhận ra ai là người đang ôm chằm lấy nó nữa.

Đó chỉ còn là giấc mơ ngọt ngào mà nó từng trãi qua mà thôi.

Elrise khẽ nói với nó như thể đang ru ngủ một đứa trẻ vậy.

"Ngươi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Ngươi đã rất cố gắn... sẽ không ai tức giận về ngươi đâu cho nên giờ ngươi có thể nghỉ ngơi rồi. Cho nên... ngủ ngon nhé."

 "...aA..."

Elrise nhẹ nhàng vuốt ve nó trong khi vẫn đang ân cần nói lên những điều như thế.

Con quái vật yên bình khép lại mi—

 "...Pochi"

Đó chính là những ký ức quý giá mà nó chưng từng quên cho tới tận giờ.

Vào lúc đó, nó... Pochi nhìn về thân ảnh của chủ nhân của nó trước khi người biến đổi.

Người ngồi xỏm xuống, và cũng giống trước đây nở một nụ cười về phía nó với vòng tay đang dang rộng.

"Tới đây nào."

Nó chạy về phía giọng nói đó mà không một chút chần chờ.

Cho dù người đã thay đổi ra sao, nó vẫn luôn yêu thương người.

Trong giấc mơ hạnh phúc mà nó trông thấy ở những giây phút cuối đời, nó lại trở thành một chú cún con và đang được âu yếm bởi người chủ nhân mà nó yêu quý.

-và nó dừng cử động.

Elrise lại khẽ vuốt ve con quái vật tội nghiệp thêm lần nữa, trước khi từ từ rời đi.

Vernell chứng kiến khung cảnh đượm buồn đó và siết chặt tay mình.

Cậu nghĩ đó là một con quái vật đáng sợ, và nó là do chính tay cậu giết.

Cho nên cậu biết bản thân không có quyền được nghĩ như thế.

Mặc dù là vậy...

"...Tôi không thể tha thứ được."

"...Ừ."

Eterna đồng ý với cậu với giọng nói thổn thức.

Con quái vật này chỉ đơn giản là trung thành với Phù thủy mà thôi. Nó chỉ là quá yêu Phù thủy.

Cho dù có bị đối xử tàn nhẫn ra sao, cho dù bị coi là phế vật, nó vẫn yêu quý Phù thủy.

Tất cả những gì nó muốn là được khen ngợi mà... được vuốt ve và âu yếm àm thôi.

Khi đã trông thấy thân xác thật sự của nó, trông thấy cách mà mọi thứ kết thúc, cậu đã cho ra được một phương pháp.

"Chúng ta... chắc chắn phải đánh bại Phù thủy... người đã tạo ra những bi kịch như thế này... không thể tha thứ cho ả ta được..."

Những bi kịch như thế này không thể tiếp diễn mãi mãi.

Cậu phải chấm dứt nó.

Vernell thề sẽ đánh bại Phù thủy... và cậu sẽ dành riêng một phút mặc niệm cho con quái vật này.

Với niềm tin rằng ở những giây phút cuối cùng, nó đã được cứu rỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net