Chapter 29: Định mệnh của Thánh nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—danh tính của Phù thủy lại chính là Thánh nữ của thế hệ trước.

Ai ai cũng đều chối bỏ thay vì là ngờ vực sự thật khó tin mà Diaz vừa bật thốt lên.

Không, phải là bởi vì bọn họ không muốn tin điều đó là sự thật.

Họ muốn tin đó là điều viễn vong... Họ ước đó chỉ là một lời nói dối.

Thánh nữ chính là Hi vọng của nhân loại. Là Biểu tượng của Ánh sáng.

Nếu đây chính là sự thật... thì thứ chờ đón họ trong tương lai sẽ càng tâm tối hơn cả những gì có thể tưởng tượng được.

"...Điều này- Điều này thật nhảm nhí! làm sao mà Alexia-sama... Thánh nữ của thế hệ trước... lại có thể trở thành như vậy chứ..."

"Nhưng chẳng phải mấy người vừa mới nghĩ, lỡ như đó là sự thật thì sao? Phải chứ?"

 "...ghk."

Leila bật thốt lên như thể để phản bát những lời của Diaz, nhưng giọng nói của cô cứ như ngạnh lại trong yết hầu như thể không còn tí sức lực nào cả.

Đúng như Diaz đã nói.

Từ lâu trước đây, cô đã từng có những mối nghi ngờ như thế.

Những Thánh nữ sau khi chiến đấu với Phù thủy đều hy sinh cả. Tại sao lại như thế?

Ngay cả sau khi đánh bại Phù thủy, một Phù thủy khác lại tái xuất không lâu sau đó. Tại sao lại như thế?

Có những người chứng kiến sự ra đời của Thánh nữ. Bố mẹ của Thánh nữ thật sự tồn tại mặc dù hai bên sau này sẽ bị dần dà mà tách ra khỏi nhau.

Nhưng chưa từng có bất kỳ ai chứng khiến khoảnh khắc mà Phù thủy sinh ra cả... tại sao lại như thế?

Câu trả lời cho những câu hỏi trên chính là những gì Diaz vừa mới tuyên bố.

"Vậy là... Alexia-sama cũng thành như vậy... đúng chứ?"

"Cô không ngu ngốc đến mức phải tận tay bón cho ăn mới có thể hiểu, đúng chứ? Cho dù là vậy, ta cũng vẫn sẽ nói cho cô... cho từng người bọn họ biết. Phù thủy mà ta và Alexia-sama chiến đấu chính là Thánh nữ của thế hệ trước... Không, bởi Thánh nữ trước Alexia-sama đã bị giết bởi lũ ác quỷ, cho nên phải là thế hệ trước nữa... tóm lại, đó chính là thứ Thánh nữ sẽ biến thành."

Leila vô thức lùi lại một bước.

Ngay cả khi cô cố gắn không suy nghĩ về nó, thì những viễn cảnh tồi tệ cứ hiện ra lù lù trong đầu cô.

Nếu Elrise nhân từ trở thành Phù thủy và thống trị thế giới bằng nổi kinh hoàng thì sao... đó là một viễn cảnh tất yếu trong tương lai và cần phải được ngăn lại bằng mọi giá, nhưng một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô.

Khi thời điểm đó đến, cô sẽ phải làm sao đây?

Liệu cô có trở thành giống như Diaz, người sẽ vảo vệ chủ nhân của mình ngay cả khi người đó đã trở thành Phù thủy? Hay... cô sẽ chỉa mũi kiếm của mình về phía Elrise?

"Có vẻ như đây là một cú sốc đối với cô, ta có thể hiểu được. Cũng dễ hiểu thôi... ta biết được sự thật này ngay sau khi đánh bại Phù thủy. Khoảnh khắc mà Phù thủy thế hệ trước chết đi, sức mạnh Bóng tối trong ả ta bay ra và lao thẳng về phía Alexia-sama. Trong những ngày đầu sau sự kiện đó, Alexia vẫn là chính mình. Ta không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, và chỉ có thể hoản loạn mà thôi. Ngay cả khi như thế, ta nghĩ tốt nhất nên điều trị cho người càng sớm càng tốt. Cho nên ta đã vội vàng đưa người trở về Lâu Đài của Thánh nữ. Sau đó ta tin tưởng giao Alexia-sama cho Nhóm Trị liệu sư và quay về báo cáo cho nhà vua rằng chúng ta đã đánh bại Phù thủy... mấy người nghĩ chuyện gì đã xảy ra sau đó?"

"...Việc này,,, chẳng phải họ cố gắn hết sức chạy chữa cho Alexia-sama sao..."

Leila nói ra những lời đó với hi vọng những lời cầu nguyện của cô sẽ trở thành hiện thật.

Và lời cầu nguyện đó,... tiếc thay, nó không thể thành hiện thật được.

"Ta ngay lập tức bị bắt giữ sau đó, mà chẳng hiểu bản thân đã làm sai ở đâu."

"Cái..."

"Những ngày kế tiếp, ta được cho biết sự thật này bởi Thủ tướng của vương quốc. Danh tính của Phù thủy và Định mệnh của Thánh nữ... và sự thật rằng họ đã cố ám sát Alexia-sama nhưng người đã trốn thoát được... bọn họ đã nói với ta những điều đó. Họ nói rằng "Bởi cậu là một Hiệp Sĩ tài giỏi, cho nên hãy quên đi Thánh nữ thế hệ trước đi và hãy góp sức mình bảo vệ Thánh nữ của thế hệ kế tiếp"... ta... cuối cùng vẫn đồng ý về những điều khoản đó và trở thành giáo viên của học viện..."

Trong khi nói, ông ta đấm vào bức tường như thể để chút cơn giận của mình lên đó.

Sự phẫn nộ của ông ta thức tỉnh ngay sau khi nói về tình cảnh của bản thân.

Phải gánh chịu nghĩa vụ bảo vệ Thánh nữ ngay tại thời khắc người sinh ra, tách người ra khỏi gia đình mình, và phải nuôi nấng người với một mục đích duy nhất chính là để đánh bại Phù thủy... Và sau khi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình và đáng lẻ nên được trở về với cuộc sống thường nhật, những điều chờ đợi người chính là sự phản bội từ những người cô đã luôn bảo vệ.

Diaz không thể tha thứ cho cách đối xử tệ bạc như thế với Thánh nữ mà ông hằng yêu quý.

"Ta sẽ bảo vệ Alexia-sama! Cho dù ta phải đối mặt với bất kỳ ai!"

Với quyết tâm mạnh mẽ như thế, Diaz lại cầm thanh kiếm lên.

Nhưng Leila đã không thể đứng lên được nữa rồi.

Phải đối mặt với những sự thật mà Diaz nói ra, cô không biết mình phải làm sao đây.

Nếu Elrise đánh mất chính mình sau khi trở thành Phù thủy thì sao... tưởng tượng về một tương lai tâm tối như thế, cô bắt đầu có suy nghĩ có lẻ sẽ tốt hơn... nếu mọi thứ cứ diễn ra như hiện giờ và đừng đánh bại Phù thủy.

Đúng thế. Ngay cả tại lúc này đây, Phù thủy vẫn tồn tại nhưng với sự hiện diện của Elrise, thì thời điểm này chẳng khác gì những lúc hòa bình khi Phù thủy không tồn tại cả.

Và nếu là thế, chẳng phải chúng ta nên mặc kệ Phù thủy sao, và cứ để Elrise tiếp tục là Thánh nữ như thế này... đây chính là những dòng suy nghĩ ích kỷ của Leila.

"Cho nên ngươi đã mất động lực để chiến đấu tiếp sao... ta có thể hiểu được."

Khi Diaz tỏ ra hờ hững khi nói những lời đó, ông ta vung nhát kiếm cuối cùng về phía Leila.

Nhưng, khoành khắc sau đó, một đòn đánh nhanh như cắt và trong tay Diaz giờ đây chỉ là cán của thanh kiếm. Lưỡi kiếm đã bị cắt phăng đi.

Người làm điều đó chính là Elrise.

Sử dụng một thanh kiếm ánh sáng tạo ra từ ma thuật của bản thân, cô còn chẳng thèm đỡ lấy nhát chém từ kiếm của của Diaz mà chỉ gọn gẹn cắt phăng nó đi mà thôi.

"Elrise...!"

________________

Nguy hiểm thật~

Xém nữa là Leila xong đời rồi, cho nên tôi đã nhanh chóng can thiệp trận đấu và không hiểu sao lại cắt phăng đi thanh kiếm của Hiệu trưởng nữa.

Này này, tại sao lại buông lơi như thể hả, Stocco?

Làm việc một cách nghiêm túc đi chứ.

"Elrise...sama... những điều ông ta nói..."

"... Nó là sự thật. Danh tính thật sự của Phù thủy chính là những Thánh nữ đã đánh bại Phù thủy của thế hệ trước... Đó cũng là sự thật về những trận chiến không hồi kết giữa Thánh nữ và Phù thủy. Miễn là Thánh nữ đánh bại Phù thủy, vòng lặp này vẫn sẽ kéo dài bất tận."

Tôi phải chắc chắn bản thân đang đeo lên nhân cách Thánh nữ trong khi trả lời câu hỏi của Stocco.

Một vòng lập bất tận, nghe như vậy thật ngầu đúng chứ?

Ừ, bởi vì tôi là Thánh nữ giả, cho nên ngay từ đầu thì vòng lập sẽ không lại tiếp diễn đâu.

Nếu tôi đánh bại Phù thủy, nó sẽ giết chết ả ta và vòng lặp sẽ kết thúc.

"Thánh nữ Elrise... Thánh nữ vĩ đại nhất... thì ra là vậy... không nghĩ rằng thanh kiếm của ta lại sẽ dễ dàng bị cắt đứt như thế. Có vẻ như danh hiệu đó không phải chỉ để chưng đâu."

Cảm ơn nhé. Ta rất hạnh phúc khi được tán thưởng bởi một bậc thầy đấy.

Ừ, mặc dù tôi vẫn sẽ cho ông no đòn thôi.

Ai cho ông lá gan ra tay với Stocco-chan của tôi? Hả!?

Ông lại còn có kiểu bộ râu của mấy nhân vật phản diện hay có nữa chứ, đồ cáo già ma mãnh.

"Có vẻ như cô cũng biết được đến sự thật đó. Nếu vậy thì tại sao vẫn còn tiếp tục chiến đấu chứ? Ngay cả khi đã biết được những điều sẽ chờ đón mình trong tương lai sau khi trận chiến kết thúc."

Này? Gì vậy? Lần này ông định sử dụng đòn đánh tinh thần lên tôi sao?

Hou, hể. Ta hiểu rồi. Nếu đã muốn như thế, thì ta cũng chiều ông luôn.

Ông có thể hạ gục tinh thần chiến đấu của Stocco của tôi bằng những lời đó, cho nên ta cũng sẽ cho ông biết thế nào là gậy ông đập lưng ông. Như vậy là hòa nhé.

"Đó là bởi ông mong muốn mọi việc có thể kết thúc."

"...Cái gì?"

Tuyệt kỹ kết liễu: đổi gió sang vấn đề khác và chém gió thành bão!

Tất cả đều là lỗi của ông đấy, YO! Chỉ cần tấn công ông ta bằng những logic mập mờ thôi!

Hơn nữa, hãy hỏi từ ông ta mọi thứ khiến tôi tò mò kể từ lúc bắt đầu game nào.

"Tại sao ông lại ươm mầm cho các hiệp sĩ trong học viện này? Trong khi nói bản thân đang bảo vệ Phù thủy, nhưng ông lại đào tạo ra những hiệp sĩ tài giỏi có thể gây hại tới Phù thủy. Ông chẳng có vẻ gì là làm suy giảm chất lượng của các bài học cả... và thậm chí còn tạo ra các hiệp sĩ xuất sắc như Leila nữa."

Đó là vấn đề này. Tôi đã vẫn luôn rất muốn hỏi ông ta về việc làm mâu thuẫn như thế ngay từ khi bắt đầu trò chơi rồi.

Trong trò chơi, Hiệu trưởng tuyên bố bản thân sẽ bảo vệ Phù thủy trước mọi kẻ thù, nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ông ta không bồi dưỡng hiệp sĩ một cách nghiêm túc ngay từ đầu sao?

Chỉ cần thay đổi chương trình học từng chút từng chút một, làm giảm chất lượng của học viên, ông ta có rất nhiều cơ hội để làm những việc đó.

Nhưng ông ta lại không làm thế, và kết quả là có rất nhiều hiệp sĩ mạnh mẽ được tạo ra từ trong học viện. Ông ta là kẻ ngốc sao?

Bạn thấy đó, từ điểm này, ai cũng có thể nói được là ông ta cố tình thua.

"Ông nói bản thân muốn bảo vệ Phù thủy. Nhưng mặt khác, chính xác là bởi quá yêu quý cô ấy... ông không tài nào chịu được Alexia-sama đánh mất bản thân mình và trở thành Phù thủy. Ông muốn có ai đó sẽ có thể ngăn được Alexia-sama... ta không nói sai chứ, Hiệu trưởng Diaz?"

"..."

Hả? Nhiêu đó cũng đủ khóa mõm ông lại rồi sao?

Cái này chẳng phải người ta hay gọi là bách phát bách trúng sao? Bộ tôi nói trúng cái gì rồi hả?

Này, trả lời đi chứ, lão già.

"Có lẽ thật sự là thê... Đúng thế, thay vì phải để Alexia đánh mất bản thân mình... ta mong ước có ai đó có thể ngăn cản người."

Ồ, trúng phóc.

Trông tôi có tài năng làm thám tử ghê chưa.

"Thay vì để những việc xấu xa của người với tư cách là Phù thủy cứ tiếp tục tích tụ... có lẻ người sẽ hạnh phúc hơn nếu có Thánh nữ khác dừng người lại... đúng thế, có lẽ đâu đó sâu trong thâm tâm ta có nghĩ như thế. Đúng vậy, ta thừa nhận. Ta thật sự mong muốn Thánh nữ tiếp theo có thể ngăn Alexia-sama lại."

Ồ, ông ta trở nên thành thật gớm.

Vậy thì, ông ta sẽ không làm phiền chúng tôi nữa phải không?

Tôi muốn đánh bại Phù thủy và ông ta cũng muốn Phù thủy bị đánh bại như là một biện phú cứu rỗi cô ấy, phải chứ.

Mục tiêu của chúng ta là tương đồng cho nên không cần thiết phải chiến đấu với nhau thêm nữa.

"Nếu là thế-"

"NHƯNG!"

Này, đừng có mà tự dưng hét toáng lên như thế. Tôi giật mình đấy.

"Nhưng, điều này vẫn không ổn! Cô không được phép đánh bại người! Có lẽ Alexia-sama sẽ được cứu rỗi nếu một Thánh nữ nào khác đánh bại người. Nhưng! Mọi việc sẽ tồi tệ hơn nếu cô đánh bại Alexia-sama!"

Ể, sao lại thế...?

Ai cũng được, nhưng tôi sao lại không được phép? Tôi bị tổn thương ấy nhé.

Gì vậy chứ? Phân biệt đối xử sao? Tôi là người duy nhất bị kỳ thị sao?

Tôi nghĩ điều này nói ra chẳng hay ho gì đâu.

"Ta có thể phản bội cô, nhưng ngay cả khi như vậy... ta vẫn từng là một hiệp sĩ đã bảo vệ thế giới. Đó là lý do tại sao... ta không cho phép thế giới này đi lên con đường chỉ có sự hủy diệt ở phía trước đâu. Thánh nữ Elrise... cô thật sự là Thánh nữ vĩ đại nhất mọi thời đại. Mặc dù trong lòng tôi Alexia-sama vẫn là Thánh nữ vĩ đại nhất, nhưng khách quan mà nói, tôi có thể hiểu tại sao cô lại có danh hiệu đó."

Khi ông ta nói thế, ông ta trở về thế đứng sắn sàng với phần còn lại của thanh kiếm trong tay.

Sau đó ông ta sử dụng lôi ma pháp để tái tạo lại lưỡi kiếm, khiến nó thuần túy trở thành một thanh Lôi ma kiếm (aka: Thunder magic sword).

Ồ, trông ngầu đấy.

Chưa cần biết trong thật tiễn nó có dùng được để làm gì hay không, nhưng mà trông nó ngầu thiệt sự.

"Cô là người duy nhất không được phép đánh bại Alexia-sama! Nếu cô đánh bại Alexia-sama và trở thành Phù thủy kế tiếp... sẽ chẳng có bất kỳ ai có thể ngăn cô lại cả! Không một ai sẽ còn có thể đánh bại Phù thủy cả! Cho dù có là Thánh nữ kế tiếp... hay cả kế tiếp nữa! Một Phù thủy bất bại sẽ được giáng thế và nhân loại chắc chắn sẽ bị hủy diệt... ngay cả khi hiện cô không nghĩ việc đó là có thể xảy ra, nhưng rồi mọi việc sẽ diễn ra theo chiều hướng đó! Bởi đó chính là định mệnh của Phù thủy! Cô chính là người duy nhất không bao giờ được phép trở thành Phù thủy!"

À thì ra là vậy. Ta hiểu được luận điểm của ông ta.

Ừ, xét theo góc nhìn của ông ta, thì việc này chắc chắn là sự thật.

Bởi ông ta không hề biết tôi chính là hàng giả.

Tôi dừng đòn đánh của Hiệu trưởng lại bằng cách bắt lấy lưỡi kiếm của ông ta bằng tay không, với tay còn lại chạm nhẹ vào trước ngực ông ta.

Và sử dụng ma thuật — BÙM!

Hiệu trưởng bị thổi bay về sau và lao thẳng về phía bức tường.

""Gah...Hah....gh. Quá... mạnh...! Không, không ổn... nếu việc này xảy ra... sẽ là ngày tàn của thế giới mất...!"

Hiệu trưởng buộc bản thân chuyển động nhưng thất bại và ngã quỵ xuống đất. Những gì chờ đón ông ta chỉ là cuộc sống trong lao ngục mà thôi.

Khi tôi nghĩ như thế, tôi cảm thấy ông ta có một chút đáng thương.

Dù gì ông ta cũng bị bắt giam lại thôi, cũng tốt nếu chỉ an ủi ông ta một chút nhỉ?

Ừ, bởi tôi không thích ôm ấp một lão già cho nên tôi sẽ không làm như cái cách mà tôi đã làm với Aina đâu.

"Thế giới sẽ không bị hủy diệt đâu. Ta sẽ không trở thành Phù thủy."

"Ngu ngốc... nếu mọi việc có thể được dễ dàng giải quyết như thế... cho dù cô có mong mỏi như thế nào đi chăng nữa... ngay cả khi chỉ liên tục cầu nguyện cho sự hòa bình... miễn cô là Thánh nữ, thì cô sẽ trở thành Phù thủy ngay tại sau thời khắc cô đánh bại Phù thủy... cho dù cô có kiên cường tới mức nào, thì kết cục vẫn sẽ như thế... Alexia-sama cũng từng đã như thế..."

Ngay cả khi vẫn còn đang thở hỗn hễn, ông ta vẫn còn sót lại một chút sự tỉnh táo.

Tôi đoán ở sâu trong tâm khảng, ông ta vẫn là một hiệp sĩ mặc kệ những gì bản thân đã làm.

Cho dù thực lực của hai bên có chênh lệch như thế nào đi chăng nữa nhưng bởi có khả năng thế giới sẽ hủy diệt, cho nên ông ta vẫn tiếp tục cố gắn để chịu đựng.

Trước mặt một ông lão như thế, tôi tiến sát lại gần và thì thầm sự thật này vào tai ông.

"Thánh nữ thật sự chính là Eterna, người đang đứng ở phía bên kia kìa. Tôi chỉ là bị nhầm lẫn mà thôi, cho nên tôi là Thánh nữ giả. Hãy giữ bí mật điều này nhé."

"CÁI gì!?"

Đúng như tôi dự đoán, ông ta tỏ ra khá sốc. Diaz nghiêm túc nhìn về phía tôi.

"Kh, không thể nào... điều đó không thể là... ta không tin...! Cô, người mà ai ai cũng nói chính là Thánh nữ vĩ đại nhất mọi thời đại... làm sao có thể...!"
Bởi ông ta vẫn tỏ ra ngờ vực đối với tôi, cho nên tôi đã cho ông ta thấy bàn tay của mình sau khi đỡ lấy thanh kiếm sấm sét của ông ta trước đó.

Cho dù tôi có sử dụng phép thuật để bảo vệ nó, thì cú chém đó cũng được phết.

Trong khi đúng thật là tôi đã không tung ra hết sức mình cho nên mới bị một vết xém nhỏ trên bàn tay

Thánh nữ không thể bị bất kỳ tổn thương nào ngoại trừ sức mạnh của chính bản thân hoặc là sức mạnh của Phù thủy... ông ta chắc chắn sẽ hiểu ý nghĩa của vết xém nhỏ này là gì.

"Ta đã tìm ra được phương pháp để đánh bại Phù thủy mà không cần đến sức mạnh của Thánh nữ rồi. Cho nên, cho dù có đánh bại Alexia-sama thì tôi cũng sẽ không trở thành Phù thủy đâu. Bởi vì dù sao tôi cũng là giả mà."

Khi tôi nói với ông ta như thế, tôi nở một nụ cười xã giao của Thánh nữ.

Sau đó Diaz nhìn về phía tôi và khuôn mặt ông thanh thản hơn rồi ông ta bật cười thật lớn.

"Fu, Fuhahaha...Fuhahahahahaha!! Điều này bất ngờ thật đấy... thật sự quá bất ngờ đấy, Elrise! Không nghĩ rằng mọi việc sẽ là như vậy! Cô thật đáng kinh ngạc đấy! Quả là một người tuyệt vời! Nếu đã là như thế, mọi thứ có lẽ sẽ thật sự thay đổi... vòng lặp của Thánh nữ và Phù thủy, mọi thứ sẽ chấm dứt!"

Ông cười vui vẻ và chân thành, rồi sau đó đổ gục xuống như thể đã sử dụng hết năng lượng.

Này, đừng gục ngã vào lúc này chứ.

Tôi đang ngồi trước mặt ông ta để khi nãy có thể thì thầm vào tai ổng. Nhưng giờ ông ta lại đổ gục xuống như thế thì nó sẽ khiến tôi trông có vẻ như đang cho ổng gối đầu lên đùi đấy.

Này, dừng lại đi. Tôi không có hứng thú làm gối đầu cho một ông lão đâu. Xê ra chỗ khác đi, ông già.

"... Ta có thể nhờ cô một việc được không?"

"Đó là gì?"

Được rồi, ta sẽ làm theo mong muốn của ông nếu có thể cho nên xích ra lẹ đi.

"... Liệu cô có thể làm ơn cứu lấy Alexia-sama nếu có thể, được không? Ta biết đó là bất khả thi nhưng mà... nếu đó là cô, ta có linh cảm cô có thể làm được..."

Này, xít ra lẹ lên. Đầu ông nặng lắm đấy.

Hơn nữa, ông già đánh giá tôi quá cao rồi đấy, mà lại còn nhờ vã tôi một yêu cầu vô lý như thế trước khi gục ngã xuống nữa chứ.

"Làm ơn hãy cứu lấy Phù thủy", tại sao tôi phải làm như thế chứ?

Ngay từ đầu, ông nghĩ là có một phương pháp toàn vẹn cả đôi đường như thế có tồn tại sao...?

... Ừ, hình như là có thật...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net