Chapter 32: Cuộc Trò Truyện giữa Họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm túc đó chứ? Cậu ta đi mà chẳng có tí chần chừ gì cả.

Mặc dù ở đó có là Eterna, nữ chính của câu truyện; Mary, là nữ chính được nhiều người yêu thích nhất nhất trong cuộc bình chọn online; một tsundere độc đoán với mái tóc 2 bím Aina; và một đàn chị bướng bỉnh Leila, những người đó cậu ta đều có thể lựa chọn. Nhưng cậu ta lại phớt lờ hết bọn họ và đi về phía tôi... Bộ mắt cậu ta có vấn đề à?

Theo thông tin từ "giấc mơ" đó, thế giới này hiện tại đang đi theo tuyến truyện của Elrise, nhưng đáng lẻ ra nó không nên tồn tại ở trong tựa game này.

Tuy nhiên... mấy người cũng biết mà phải không? Tuyến truyện đáng lẻ là một tuyến truyện khôi hài, đúng chứ?

Đúng vậy, tôi biết chứ. Cho dù bên trong tôi có là ai đi nữa nhưng ở gốc nhìn của người ngoài cuộc, thì thứ đập vào mắt họ chính là tôi vẫn đang đóng vai Thánh nữ và quan trọng nhất chính là tôi là một mỹ nữ.

Nói đúng hơn thì bởi chính xác bên trong là một đứa cặn bã nên tôi mới giang lận với vẻ bề ngoài hoàn hảo của mình bằng cách sử dụng ma thuật.

Cho nên việc mọi người chỉ chăm chăm xét về vẻ bề ngoài của tôi đồng nghĩa với việc họ đang trân trọng công sức mà tôi đã bỏ ra với vẻ bề ngoài của mình.

Nhưng Thánh nữ cũng chỉ là một vai diễn của tôi mà thôi. Nó vẫn xa xa không bằng Thánh nữ thật, người mà cả trong lẫn ngoài đều đồng nhất.

Nói về những nam chính... mọi người biết, họ thường có những năng lực nào mà. Bọn họ thường sở hữu khả năng hay sự sáng suốt trong việc nhìn thấu tâm hồn bên trong, là bản chất của con người đấy, bạn biết mà phải không?

Thậm chí trong những tác phẩm giả tưởng, có rất nhiều người có vẻ ngoài xinh đẹp, được công chúng đón nhận và được tất cả mọi người tin tưởng trong khi nhân vật chính lại ngờ vực người đó. Việc này diễn ra khá thường xuyên là đằng khác.

Sử dụng tiền giấy để mua một điếu xì gà... có gì đó thật khả nghi tại đây. Đây là một kiểu phát triển như thế đấy. (Ref: hình như là trong Conan)

Vernell, cậu vừa mới mời tôi khiêu vũ nhưng liệu cậu có biết bản thân đã đạp lên bãi mìn không?

Đây là cơ hội cuối cùng của cậu để thay đổi tuyến truyện đó nhé.

Buổi vũ hội này, ở trong trò chơi, nó được xem là 1 sự kiện để sửa đổi chỉ số hảo cảm với các nữ chính ấy nhé.

Với Vernell, đó là cơ hội cuối cùng của cậu ta để tránh khỏi bãi mìn đó nhé.

Cậu có chắc chưa? Rồi cậu sẽ hối hận mà thôi!

Bởi ta biết thể nào cậu cũng hối hận, tôi nghĩ sẽ ổn cả thôi nếu cậu suy nghĩ lại thật kỹ!

"Elrise-sama, người được mời khiêu vũ kìa." lão Fox vui vẻ lên tiếng.

Việc Vernell có thể đến tận đây để mời tôi khiêu vũ bất chấp bầu không khí xung quanh, khiến cậu ta có vẻ được rất nhiều người kính phục.

Guh... sẽ không tốt chút nào nếu cứ phớt lờ cậu ta công khai như thế... huh.

Tôi có nên từ chối cậu ta không nhi?

Trong khi việc mời một cô gái để khiêu vũ ít nhất trong một bản nhạc được xem là là phép xã giao, nhưng việc từ chối không phải là không thể xảy ra.

Giống như khi muốn đi nhà vệ sinh trong khi chân bị đau vậy. Khi cơ thể bạn cảm thấy không khỏe,— hay khi phía bên kia bị say bí tỉ vậy, hoặc khi bạn cảm thấy sẽ có mối nguy hiểm tới cơ thể mình, bạn có thể từ chối lời mời và sẽ không có bất kỳ sự tiêu cực nào sẽ xảy ra cả.

Nhưng hiện giờ, chẳng có vấn đề với thân thể của tôi cả và Vernell cũng không hề có những dấu hiệu kể trên.

Hơn nữa... nếu từ chối cậu ta trước công chúng như thế, nó chẳng khác nào là công khai sỉ nhục Vernell cả...

Tôi đoán bản thân chẳng còn lựa chọn nào khác cả, chỉ là một bản nhạc thôi mà phải không?

Ta sẽ cho cậu ta thấy kỹ năng khiêu vũ của bản thân đã được chui rèn từ lễ hội mùa hè bon odori.

Ừ, mặc dù ở thế giời này không có bon odori đâu.

Sau khi khiêu vũ với Vernell, Leila cũng tới mời tôi khiêu vũ.

Sau đó, vì một lý do nào đó mà Leila lại nhảy phần cho nam như thể đó là điều hiển nhiên vậy. Tôi chẳng hiểu gì hết trơn á.

Sau khi phần khiêu vũ của tôi với Leila kết thúc, tôi viện cớ rằng bản thân mệt mỏi và ngồi xuống ghế trong khi tỏa ra một bầu không khí "Ta sẽ không nhảy nữa đâu" đối với những người xung quanh.

Khi buổi tiệc gần đi đến hồi kết, một vài người trở thành người yêu của nhau. Họ mang nửa kia của mình đi ngắm bầu trời đêm.

Thật tuyệt, mấy người quả là có một thời thanh xuân tươi đẹp. Đi đi và khám phá mọi thứ đi.

Tôi cũng đi ra ngoài để ngắm nhìn bầu trời.

Bầu không khí ở đây không hề ô nhiễm, cho nên bạn có thể thấy những ngôi sao một cách rõ ràng. Ngắm nhìn chúng khiến tôi có suy nghĩ những ngôi sao mới đẹp làm sao.

Nhưng nếu để ý kỹ, bạn cũng có thể rõ ràng nhận thấy những chòm sao ở đây là hoàn toàn khác biệt.

Rồi sau đó, Vernell cũng dẫn Eterna đi ra ngoài.

Oh? Phải như thế chứ, cậu làm đúng rồi đấy.

Bởi vì việc này xảy ra cho nên thuyền với Eterna chắc vẫn chưa chìm đâu.

Được rồi, nếu là như thế, hãy cung cấp một số dịch vụ cho bọn họ nào.

Sử dụng ma thuật để điều khiển ánh sáng... và voilà, mưa sao băng.

"Uwah..."

"Nhìn kìa, nhìn kìa!"

"Chúng là có thật, mưa sao băng kia kìa!"

"Thật tuyệt với!"

Những học viên bắt đầu cảm thấy hào hứng lên tiếng khi quan sát trận mưa sao băng ở trên bầu trời đêm.

Thật ra, đó chẳng phải là trận mưa sao băng thật đâu. Tôi chỉ tạo qua nó thông qua Quang ma pháp mà thôi.

Trò cỏn con này sẽ giúp họ có những hồi ức tuyệt vời miễn là bọn họ không phát hiện ra tôi là người tạo ra nó.

Nhưng có vẻ như Vernell đã để ý thấy việc này là do tôi tạo ra bởi vì cậu ấy đang nhìn chằm chằm về phía tôi.

Có vẻ như tôi đã làm việc này quá trắng trợn rồi.

Ừ, cũng không cần bận tâm quá nhiều về Vernell đâu. Tốt hơn thì im im là được.

Kiểu trò cỏn con này khá là xinh đẹp, đúng chứ?

"Đúng vậy... thật sự... trông rất xinh đẹp..."

Cho nên cậu hiểu ý tôi nói hả.

Đúng thế, phải thành thật vui vẻ với chút tiểu xảo đó đi nhé.

Đừng suy nghĩ quá nhiều và hãy để nó đánh lừa nhé. Đó là cách để tận hưởng các trò ảo thuật đấy.

________________________

Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi quay trở lại phòng và ngủ ngay lập tức.

Đáng lẻ nên là như thế. Nhưng khi tôi lấy lại được ý thức, những gì tôi thấy lại là chính căn hộ một phòng của tôi.

Khi tôi tỉnh dậy và nhìn xung quanh, Fuudou Niito (tôi phiên bản đực rựa) đang ngồi trên ghế và nhìn chằm chằm về phía tôi.

"Này, cô lại tới rồi à, Elrise. Tôi đang đợi cô đấy."

"Tôi đã bảo với cô đây không phải là giấc mơ rồi."

Đây là giấc mơ nhưng cũng không hoàn toàn là một giấc mơ.

Đó là những gì mà Niito (tôi) nói ở lần trước khi chúng tôi phải tách ra.

Đúng là rất hiếm để một giấc mơ cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Hơn nữa, nó lại không phải là cùng một giấc mơ nhưng là một giấc mơ với nội dung tiếp diễn với nhau.

"Giờ hãy trở về vấn đề lần trước chúng ta đang bỏ dỡ nửa chừng nào. Chúng ta không biết khi nào cô có thể tới đây hay là lần tới cô tới là khi nào. Chúng ta cũng không biết việc này sẽ còn tiếp diễn bao nhiêu lần."

"Ý cậu là sao..."

"Này, đừng căng thẳng như thế, tôi sẽ nói với cô về việc này mà. Hiện giờ hãy nghe tôi nói cái đã... nhưng trước hết, cách mà cô nói khiến tôi cảm thấy thật kỳ lạ, cho nên cậu hãy nói chuyện theo cách mà cậu hay làm ở thế giới bên kia ấy."

Đúng là một thằng nhãi con ích kỹ...

Ừ, cậu ta đúng chính xác là tôi cho nên hẵng điều này rõ ràng sẽ xảy ra rồi.

Thật sự để mà nói, bạn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ nếu phải đối mặt với một tôi hành xử theo kiểu như thế trước mặt cậu ta. Và nếu tôi quen với việc này thì một ngày nào đó tôi sẽ mắc vào một mớ bồng bông vô nghĩa mất.

Cho nên tôi ít nhất cũng nên làm theo những gì cậu ta nói.

"Có vẻ như tôi không có lựa chọn nào khác rồi... như vậy thì cậu có cảm thấy ổn không?" (nói một cách nữ tính)

"Ồ, tuyệt đấy. Giờ thì tôi mới có cảm giác mình đang nói chuyện với Elrise.  Nếu bên trong không phải là chính mình thì tôi đã yêu cô rồi ấy."

"Câm miệng, kinh tởm quá rồi đó. Ai lại xem bản thân chính là đối tượng để yêu đương cơ chứ."

"Đúng là như vậy. Nên đừng lo, tôi cũng không hề có ý định như thế đâu. Với một mỹ nhân, phần bên trong cũng rất quan trọng."

Tôi cười một chút khi đang nói chuyện với chính bản thân mình, và cậu ta có vẻ hơi đần một chút.

Bởi tôi luôn phải diễn mọi lúc khi ở phía bên kia, nên việc có thể là chính bản thân mình bằng cách nào đó thì đối với tôi nó cảm giác thật mới mẻ.

"Được rồi, lần trước chúng ta đã nói tới đâu rồi ta... đúng rồi, chúng ta đang nói tới vấn đề bản chất của cô. Tôi nghĩ cô chính là được tái sinh ở đó. Khi cậu đi vào thế giới đó, trò chơi đã diễn tả rằng "Elrise" bỗng dưng thay đổi tính cách khi lên 5. Cho nên rõ ràng rằng Elrise trước khi lên 5 không hề có điểm gì giống với những gì tựa game mô tả cả. Đúng là cả 2 đều ích kỷ, nhưng kiểu ích kỷ này là hoàn toàn khác nhau. Kiểu ích kỷ đó giống như là kiểu "tôi" đã chuyển sinh nhưng lại không có bất kỳ kiến thức gì về tựa game đó cả, cộng với việc bán tín bán nghi bản thân là một người hiện đại. Chính là kiểu ích kỷ này đấy."

"Đúng như tôi nghĩ, thì ra mọi việc là như thế... ngay tại khoảnh khắc Fox kể cho tôi, tôi cũng có suy nghĩ y hệt như thế."

"Đúng thế. Sau khi đào sâu hơn... có lẻ là nó bắt đầu từ lúc tôi ngủ thiếp đi sau khi đã hoàn thành cái kết của tuyến truyện của Eterna. Vào ngày hôm đó, có vẻ như tôi đã ở trong trạng thái chết lâm sàn. Tôi không thể giải thích rõ ràng về điều đó nhưng bằng cách nào đó, tôi lại có thể cảm nhận được điều đó. Kiểu cảm giác như 'ah, tôi đang chết đi' ấy. Điều đó... nên giải thích sao đây ta? Nó cảm giác như rơi xuống một cái hố đen ấy rồi sau đó... có một loại cảm giác như 'Ah, chắc tôi đã chết rồi'. Nhưng tôi vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Vì vậy, linh hồn của tôi chưa hoàn toàn đi đến thế giới bên kia, và đó cũng là lý do chúng ta là 2 cá thể nắm giữ 1 nửa linh hồn của nhau."

Niito (tôi) nói điều đó với vẻ mặt đầy sự tự tin trong khi đẩy cái gọng kính màu xanh lên với ngón tay của mình.

Cậu ta nói về vấn đề tái sinh như thể đó là điều hiển nhiên phải xảy ra vậy, nhưng kể từ khi việc đó xảy ra, mọi việc đã bắt đầu càng ngày càng kỳ lạ rồi .

Đúng thế, bởi tôi có tồn tại, cho nên có thể khẳng định rằng đây chính là tiền đề cho việc tái sinh đã xảy ra.

Nếu không, cuộc đối thoại này đã không đi được đến đây rồi.

"Nói cách khác, cô hiện giờ chưa hoàn toán tái sinh sang phía bên kia. Cho nên việc cô tới đây dưới dạng của một hồn ma chỉ là để lấy lại những mảnh linh hồn còn thiếu mà thôi."

"Tôi đến đây để lấy những phần còn thiếu của linh hồn sao? Nhưng nếu đó là sự thật vậy thì cậu..."

"Đúng thế. Có vẻ như tuổi thọ của tôi bị rút ngắn đi cứ mỗi lần cô đến đây. Kiểu như, việc cô có thể cảm nhận tử thần mỗi lúc càng tiến lại gần vậy. Đó là lý do tại sao tôi nói chúng ta không biết việc này sẽ còn xảy ra trong bao lâu. Chỉ trong vài lần nữa thôi, chúng ta sẽ hoàn hảo hợp lại thành một và cơ thể này sẽ chỉ còn lại là một cổ thi thể."

Trong khi cậu ta nói thế, Niito (tôi) vỗ nhẹ lên ngực ở vị trí trái tim.

Việc này khiến cậu ta trông như chẳng có chút luyến tiếc nào với sự sống cả nhưng mà thật sự là cậu ta không có cái thứ đó.

Tôi biết thế bởi cậu ta cũng chính là tôi.

Niito (tôi) đã hoàn toàn chấp nhận cái chết đang càng ngày càng tiến gần từ lâu rồi.

Đó là lý do tại sao...

"Ừ, thế cũng tốt thôi. Bởi ngay cả khi không có bất kỳ điều gì xảy, thân thể này sẽ không trụ được hơn 1 năm đâu. Việc chúng ta hợp lại thành 1 chẳng tệ chút nào cả, như thể tôi có một vé bảo hiểm chắc chắn sẽ chuyển sinh sang thế giới khác sau khi tôi chết đi ấy, cho nên tôi rất mong chờ về điều đó. Ừ mặc dù thì tôi hơi không thích việc mình lại trở thành con gái cho lắm."

Bởi ngay từ đầu thì cậu ta đã ở trong trạng thái gần chết rồi.

Fudou Niito, ngay từ lúc bắt đầu, cậu ta đã chính là một người luôn trong chờ khoảnh khắc bản thân lìa đời.

Bác sĩ đã tuyên bố cậu chỉ còn 1 năm để sống. Lựa chọn chỉ có một là chết ở bệnh viện hoặc hai là chết tại nhà.

Nếu là như vậy thì tôi thà làm bất cứ thứ gì mình muốn cho đến những khoảnh cuối đời rồi sau đó mới đến bệnh viện khi thời gian đã gần cạn kiệt. Đó chính là mục đích sống còn lại trong tôi.

Đó là lý do tại sao tôi bị ám ảnh bởi việc phải có một cái kết có hậu, cho dù đây chỉ là một tựa game hư cấu mà thôi.

Bởi hiện thực chính là một tên khốn, cho nên tôi ước ít nhất bản thân có thể trông thấy một giấc mộng đẹp ở trong thế giới giả tưởng.

Đó là lý do tại sao... tôi không sợ hãi cái chết.

Nhưng tôi lại ghét việc biến mất mà để lại một đống hỗn độn chưa được giải quyết.

"Nhưng... chuyện gì đã xảy ra với đường hầm thời gian? Tôi đã sống rất nhiều năm ở thế giới bên kia rồi."

"Ý cô là tựa game thay đổi khi tôi (Niito) đi vào thế giới đó sao. Thế thì tại sao không ai làm ầm ĩ về việc đó vậy?"

"Bằng cách nào đó, tất cả những người khác ngoài tôi ra đều nghĩ mọi thứ đã như thế này từ lúc bắt đầu rồi. Cho nên không có một ai khác biết về phiên bản Elrise rác rưỡi cả, cũng không có bất kỳ ai biết về phiên bản gốc của 'Kuon no Sanka' cả."

Tôi đã dự đoán được trước phần nào đó của câu trả lời cho câu hỏi của tôi rồi.

Ừ thì rõ ràng như thế mà. Nếu như thời gian của hai thế giới có tỉ lệ 1:1, vậy thì Niito (tôi) đã chết từ kiếp nào rồi. Nếu có ai đó khác biết về tình tiết trước khi mọi thư thay đổi, mọi thứ sẽ hỗn loạn hết cả lên.

Nhưng bởi không có việc nào như thế diễn ra cả, đúng như những gì tôi đã dự đoán.

"Vậy chúng ta còn có thể gặp mặt bao nhiêu lần nữa?"

"Tôi cũng không biết nữa... nhưng, cỡ khoảng 5 lần là nhiều nhất. Mỗi lần cô tới, tôi sẽ mơ một giấc mơ về cô. Ngay từ đầu, tôi thấy nó khi đang tìm kiếm câu truyện về cô (là tôi nhưng không hẳn là tôi). Nhưng dạo gần đây, tôi bắt đầu trông thấy bản thân chính là Elrise trong mơ và khi tôi tỉnh dậy, tôi gặp khó khăn trong việc phân biệt đâu mới là thật tại của mình. Tôi đã rất khó khăn lắm mới phân biệt được đâu là thật và đâu là mơ... cảm giác kiểu như vậy ấy."

"...Tôi hiểu."

"Ừ, nếu là thế, chúng ta hãy vào phần quan trọng nào."

Niito (tôi) mởi laptop từ chế độ sleep và truy cập vào trang web fanpage.

"Kể từ lúc đó, tôi đã vào mở phần thảo luận làm sao để ngăn chặn Phù thủy khỏi dịch chuyển. Nó đã được bắt đầu thảo luận từ trước khi tuyến truyện của Elrise được tìm thấy rồi. Và tôi tìm thấy có một số ý kiến rất thú vị."

Cậu ta ấn vào bàn phím và mở ra một trang web.

Sau đó tôi đến liếc vào màn hình và ngạc nhiên cất tiếng.

   Hiệp sĩ ẩn danh 602 25/10/2017(Chủ nhật) 0:20:14

Tôi có suy nghĩ về nó, nhưng Dịch chuyển về cơ bản đó là một ma thuật, đúng chứ? Nếu vậy chỉ còn là vấn đề về việc loại bỏ Mana ra khỏi môi trường xung quanh thôi phải chứ? Cho nên đầu tiên, L-sama sẽ tạo ra một lá chắn bao quanh Học viện sao cho không có bất kỳ lượng Mana nào được phép vượt qua, rồi sau đó sử dụng hết lượng Mana có ở bên trong lớp lá chắn. Như vậy thì sao? Ah, L-sama cũng cần phải hấp thụ một lượng Mana trước đó để giảm lượng Mana ở bên trong lá chắn và tăng lượng Mana có ở bên trong cơ thể cô ấy.

    Hiệp sĩ ẩn danh 603 25/10/2017(Chủ nhật) 0:21:06

Điều đó là bất khả thi. Ngay cả khi sử dụng hết tất cả lượng Mana ở xung quanh nhưng Phù thủy vẫn có đủ lượng Mana bên trong cô ta để có thể sử dụng phép dịch chuyển. Trong khi việc tiêu thụ Mana ở môi trường xung quanh đúng là có thể ngăn cản quá trình hồi phục Mana của Phù thủy, nhưng nó lại không làm giảm đi lượng Mana mà Phù thủy sở hữu tại thời điểm đó.

    Hiệp sĩ ẩn danh 604 25/10/2017(Chủ nhật) 0:22:22

Nếu vậy chỉ cần tất cả mọi người ngoại trừ L-sama đứng ra chiến đấu để làm tiêu hao Mana của Phù thủy cho đến khi ả ta không còn có thể sử dụng phép dịch chuyển là được, rồi sau đó mới thực hiện theo >>602, như vậy việc dịch chuyển sẽ là bất khả thi.

Mọi chiến thuật được ghi ra ở đây đại khái đều dựa trên một năng lực hết sức quan trọng của tôi, đó là khả năng chứa và hấp thụ Mana từ môi trường xung quanh. Đúng là những phương pháp man rợ mà tôi ưa dùng.

Để có thể sử dụng phép thuật, cần thiết phải sử dụng Mana có ở bên trong cơ thể.

Có một giới hạn nhất định cho việc một người có thể chứa được bao nhiêu Mana và sức mạnh tàn phá và độ lan của ma thuật cũng phụ thuộc vào lượng Mana sử dụng.

Cho nên việc quan trọng nhất ở đây chính là lượng Mana mà một cơ thể có thể chứa đựng là lớn tới đâu.

Ngay cả khi cùng sử dụng một phép thuật thì hiệu quả cũng sẽ khác nhau nếu lượng Mana sử dụng cho nó là khác nhau.

Nếu nói người bình thường có 1 MP, hiệp sĩ là 100 MP và Hiệp Sĩ Hộ Vệ là 200 MP vậy thì tôi có tận hơn 500,000 MP.

Lượng MP chính xác của tôi là 530,000. Nhưng tôi không hề có ý định sử dụng hết lượng đó đâu nên mọi người không cần phải lo lắng đâu nhé.

Cho nên nếu tôi sử dụng một phép thuật với lượng 1000 MP thì những ai có ít 1000 MP thì sẽ không thể chống lại được nó đâu. 

Với Phù thủy... ừ thì tôi đoán ả ta ở đâu đó khoản 1,000 ~ 3,000.

Nhưng bởi Phù thủy có một chu kỳ Ma lực rất tốt, cho nên mỗi khi ả ta sử dụng phép thuật, Mana của ả sẽ được hồi lại trong một khoản thời gian rất ngắn bằng cách hấp thụ lượng Mana ở môi trường.

Cho nên mặc dù lượng mà cơ thể Phù thủy có thể chứa đâu đó khoản 1,000 ~ 3,000, nhưng tính ra nó lại là vô hạn.

Đúng vậy, bởi tôi cũng có một chu kỳ ma lực rất tốt, cho nên thực tế tôi cũng có lượng Mana vô hạn.

Nhưng với chiến thuật này, nó sẽ có thể ngăn việc Mana của Phù thủy hồi phục.

Bởi cho dù ả có cố cách mấy thì xung quanh chẳng có tí Mana nào còn sót lại để hấp thụ cả,

Cho nên việc canh thời gian ở đây có vẻ còn khó hơn nữa, và điều này cũng đồng nghĩa với việc những người kia phải chiến đấu với Phù thủy, để ả ta xã phép thuật cho đến khi lượng MP của ả đạt ngưỡng không còn có thể dịch chuyển được nữa.

Một khi đến mức đó, tôi có thể sử dụng một lớp Lá chắn để hoàn toàn bắt giữ lấy ả ta và phong ấn khả năng Dịch chuyển của ả.

Nếu xét về lượng MP tối đa của tôi, nó không hề khó khăn gì để hấp thụ và rút cạn tất cả lượng Mana có ở bên trong lá chắn cả.

Tôi nghĩ... kế hoạch này khả thi đấy

Đúng vậy, hoàn toàn có cơ sở để thực hiện kế hoạch này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net