Chapter 41: Tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nhanh chóng đổi chiều ngay tại lúc mà Supple lật mặt.

Nhà vua và Leila đã hoàn toàn bị khống chế trong khi các binh lính đã bất tỉnh nhân sự.

Số lượng binh lính và hiệp sĩ ở phía trên vẫn rất đông đảo nhưng sẽ mất một ít thời gian để bọn họ có thể nhận ra điều bất thường ở phía bên dưới hầm ngục và được điều động xuống bên dưới.

Bởi vì đối với bọn họ, "mọi việc đã hoàn toàn kết thúc" và "tất cả những kẻ xâm nhập đã bị tóm gọn".

Trong giây phút hân hoan niềm vui chiến thắng, con người thường sẽ lộ ra những sơ hở. Con người ta sẽ mất cảnh giác một khi họ nghĩ đã dành được chiến thắng.

Supple chớp lấy thời cơ đó và thực hiện kế hoạch của mình.

Và với Leila... nếu xét về năng lực thực sự của cô ấy, việc cô ấy có thể dễ dàng phá khỏi sự kiềm chế này và chiến đấu là hoàn toàn có thể nhưng cô lại chẳng có dấu hiệu nào tỏ ra chống cự cả.

Nói đúng hơn, bằng cách nào đó mà cô ấy lại cảm thấy như được giải thoát khi đang ở trong tình trạng như hiện giờ.

"Giờ thì hãy đầu hàng đi... Thưa Bệ Hạ."

Khi Vernell nói thẳng ra những lời đó, khuông mặt của Aiz lộ ra sự cay đắng của bản thân mình.

Với ông ta, nhóm của Vernell chẳng khác nào là lũ ranh con vắt mũi chưa sạch.

Bọn chúng chính là những đứa ngu ngốc chauw trãi sự đời chẳng hề hiểu được mối hiểm họa to lớn đang chờ đợi bọn họ sau này hay chẳng hề để ý tới bức tranh toàn cảnh... nhưng tại ngay khoảnh khắc ấy, ông chẳng còn bất kỳ cách nào để có thể chống cự lại lũ ngốc ấy cả.

Ông hít một hơi thật sâu về phía những thuộc hạ của mình như thể mua nói lên một điều gì đó.

Tuy nhiên, điều này đã nằm trong dự đoán của Supple và ông đã bị một con golem khóa mõm lại.

Miễn là nhà Vua còn nằm trong tay của họ thì bọn họ vẫn nắm giữ một lợi thế cực kỳ lớn.

Bọn họ có thể yêu cầu sự tự do của Elrise bằng cách sử dụng ông ta làm con tin.

... Bọn họ chắc chắn sẽ bị buộc tội phản quốc sau hành động này của bản thân nhưng đó không phải là điều mà bọn họ nên nghĩ tới vào lúc này đây.

Nhưng mọi việc lại không hề diễn ra theo chiều hướng mà bọn họ mong muốn. Một binh lính vội vàng lao xuông hầm ngục.

Bọn họ đã bị phát hiện rồi chăng...? Khi đang chìm trong những suy nghĩ như thế, Mary và Aina đã trong tư thế sẵn sàng thi triển phép thuật.

Nhưng người lính lao xuống có một biểu hiện hết sức kỳ lạ trên khuông mặt.

Rõ ràng rằng cậu ta đang rất lo lắng và quẫn trí. Người lính chẳng hề mảy may để ý tới tình huống bất thường ở phía dưới đây mà chỉ lao xuống và hét toáng lên.

"Bệ Hạ! Cấp báo từ vương đô! Một bày quái vật lớn được nghi ngờ dẫn dắt bởi 1 Đại Ác Quỷ đang xông tới vương đô."

"Ngươi nói sao?"

Những lời của người lính đã khiến Aiz sử dụng hết sức bình sinh của mình để thoát khỏi sự kìm kẹp của con golem và đáp lại.

Lý do duy nhất mà nhà vua có thể thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của con golem chính là vì Supple cũng đã rất bàng hoàng khi nghe được tin tức ấy và khiến sự điều khiển của của ông ta đối với con golem đã bị lơi lỏng trong phút chốc.

Thời điểm con Đại Ác Quỷ chọn tấn công vương đô là hết sức nhạy cảm... đó là viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Bởi tất cả các Hiệp Sĩ Hộ Vệ có khả năng chiến đấu chống lại một Đại Ác Quỷ hầu hết đã được điều đến tòa lâu đài này.

... Hay nói đúng hơn, từng Hiệp Sĩ Hộ Vệ đều cảm thấy tội lỗi khi quyết định phản bội Elrise, cho nên họ đã có suy nghĩ:"Ít nhất, ta có thể ở tại đây và bảo vệ an toàn cho người" và tất cả bọn họ đều quy tụ về đây.

Aiz cũng đã không hề lường trước được tình huống sẽ diễn ra theo chiều hướng mà bọn họ cần phải ngay lập tức điều động các Hiệp Sĩ Hộ Vệ cho nên ông đã để bọn họ làm theo ý của mình nhưng có vẻ như đây không phải là một quyết định sáng suốt của ông.

"Tình hình của Vương Đô ra sao rồi!?"

"Quân đội đã sẵn sàng can thiệp nhưng... xét về sự chênh lệch về quân số, bọn họ yêu được tiếp viện sớm nhất có thể!"

"Tại sao lại chẳng có ai phát hiện điều đó cho tới tận bây giờ chứ!"

"Chúng thần, chúng thần không biết nữa... chúng thần chỉ có thể chắc chắn được 1 việc rằng con Đại Ác Quỷ đó  chỉ bỗng dưng xuất hiện một cách bất thình lình mà thôi..."

Nổi lo của Aiz cũng dễ hiểu thôi.

Bởi ông đã đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ con ác quỷ mạnh mẽ hay bất kỳ con Đại Ác Quỷ nào xuất hiện ở trong khu vực trước khi gửi hết tất cả các Hiệp Sĩ tới đây.

Việc giam cầm Elrise ở đây được phép thực hiện chỉ bởi duy nhất một lý do là bởi ông đã đi đến được kết luận rằng không còn bất kỳ kẻ thù nào cần đích thân Elrise giải quyết nữa.

Sự xuất hiện đột ngột của con Đại Ác Quỷ... liệu điều đó là có thể sao?

Chẳng phải những con Đại Ác Quỷ là được tạo ra bởi Phù thủy sao?

Theo những gì Elrise nói, có khả năng rất cao rằng hiện tại Phù thủy đang lẫn trốn ở bên trong học viện.

Vậy thì tại sao con Đại Ác Quỷ lại được sinh ra tại đây, ở một nơi cách rất xa học viện? Liệu có phải phỏng đoán của Elrise là sai sao...? Hoặc có thể ngay từ đầu thì bọn họ đã sai rồi chăng?

Aiz rất bối rối và đã không thể phân biệt được đâu là đúng và đâu là sai.

"Này...Bệ, Bệ Hạ... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Xem chiêu."

"Ah—!"

Khi bắt đầu lấy lại được bình tỉnh, người lính rốt cuộc cũng nhân ra được điều bất thường đang xảy ra trong căn phòng này; Supple lặng lẻ vòng ra đằng sau và đánh bất tỉnh bằng một cú chặt vào cổ.

"Chúng ta nên làm gì đây, Vernell...? Cứ đà này thì vương quốc sẽ bị hủy diệt mất... và ở trong Vương Đô... phụ mẫu của tớ vẫn còn ở đó..."

Vương quốc đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo.

Nổi sợ hãi của Mary khiến cho cô ấy nhìn về phía Vernell với cái nhìn cầu cứu, nhưng làm sao mà cậu có thể đưa ra được lời đáp đúng theo mong đợi của cô được chứ.

"Mẫu thân của tớ cũng đang ở đó..."

"Chị của tớ cũng đang có mặt tại vương đô... chúng ta phải làm sao bây giờ...?"

John và Aina cũng có những người thân yêu quý đang ở bên trong vương đô.

Bọn họ rung rẫy sợ hãi bởi những suy nghĩ tạo ra bởi tình trạng nguy cấp liên quan đến sự tồn vong của vương quốc nhưng lại chẳng biết bản thân có thể làm gì trong tình huống này.

Thời gian để một con Styil đưa tin từ vương đô đến đây sẽ mất 1 tiếng đồng hồ. Ngay cả khi bọn họ khởi hành ngây bây giờ, thì có trời mới biết bọn họ sẽ tốn bao nhiêu thời gian mới đến được tới đó.

Nếu đi bằng xe ngựa thì sẽ mất một vài tiếng đồng hồ và ngay cả khi bọn họ có thể đến ứng cứu kịp thời, thì bọn họ có thể làm gì cơ chứ?

Nếu như tất cả các Hiệp sĩ trong lâu đài này được gửi đi tiếp viện ngay tức khắc, thì may ra còn có thể ngăn chặn bước tiến của đội quân ác ma đó, nhưng chẳng có ai ở đây có thể tạo ra được phép màu như thế cả.

Ngay cả những Thánh nữ trong quá khứ cũng chẳng thể làm được điều như thế.

"Đây không phải là thời điểm để chúng ta đấu đá lẫn nhau! Thưa Bệ Hạ, hãy truyền lệnh phóng thích Elrise-sama ngay lập tức đi! Nếu đó là người, thì may ra còn có thể...!"

Nếu có một ai đó cơ thể giải cứu được vương đô ngay lập tức ở tại thời điểm này thì chỉ có thể là Thánh nữ Elrise, người hiện tại đang bị giam cầm ở trong tòa lâu đài này.

Nhưng Aiz lại yếu ớt lắc đầu...

"Ngay cả khi ta có thả người đi... liệu người sẽ lắng nghe thỉnh cầu của ta sao...?"

Nếu đó là Elrise, quả thật người có khả năng thực hiện được điều kỳ diệu diệu như thế.

Người sở hữu sức mạnh để khiến điều không thể thành có thể.

Nhưng... làm sao ông có thể mở miệng thỉnh cầu người sau tất cả những việc mà ông đã làm với người đây?

Phản bội và giam cầm người, nhưng khi tình huống lại xảy ra theo chiều hướng bất lợi thì trả lại tự do cho người và thỉnh cầu sự trợ giúp của người... viễn cảnh này quá tốt đẹp và chẳng thể nào trở thành hiện thật được.

Liệu sẽ có bất kỳ ai sẽ gật đầu đồng ý nếu được đặt trong tình huống này không?

Làm gì có ai sẽ gật đầu đồng ý. Sẽ chẳng có bất kỳ ai sẽ chấp nhận được điều đó.

Bởi với Elrise, Vương Quốc Billberry chẳng khác nào là một "kẻ thù" cả và các Hiệp Sĩ, tất cả bọn họ đều là "kẻ phản bội".

Tại sao người lại cần cứu giúp những kẻ như thế cơ chứ.

Người không hề có nghĩa vụ hay bất kỳ trách nhiệm nào phải cứu bọn họ cả. Thay vào đó, đối với người, nếu cứ để những người như vậy biến mất trên cỏi đời thì còn có ích hơn.

"Nếu đặt trường hợp là ta, chẳng đời nào ta sẽ giúp đỡ... Rõ ràng quá rồi. bởi những người mà người cứu giúp rất có thể sẽ lại chỉa mũi giáo về phía người và giam cầm người một khi bọn họ đã được an toàn. Người bình thường thì chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ như thế... một khi đã phản bội thì sẽ chẳng còn bất kỳ ai tin tưởng họ và vương tay cứu giúp họ nữa... Ta đã chỉa mũi giáo về phía người và phản bội người. Ai lại sẽ lắng nghe thỉnh cầu của một kẻ như thế chứ?"

Trong tuyệt vọng, Aiz quỳ gục xuống trong khi nói ra những lời đó.

Chỉ có phép màu mới có thể xoay chuyển được tình thế này. Và người có khả năng thật hiện được phép màu đó hiện đang ở trong tòa lâu đài này.

Nhưng, ông đã phản bội Thánh nữ và đánh mất niềm tin của đấng cứu thế ấy.

Rốt cuộc thì những lý lẻ của ông cũng chỉ là những lời biện minh để cưỡng chế giam cầm Thánh nữ mà thôi, như việc sử dụng Hòa bình cho thế giới làm cái cớ để bao biện, lý lẻ đó ngay từ đầu đã là viễn vong rồi.

Như Thánh nữ đã nói: Miễn là Phù thủy còn tồn tại, thì những thứ diễn ra ở Vương Quốc Rutin trước đây vẫn sẽ còn tái diễn.

"Miễn là người còn hiện diện thì nền hòa bình này chắc chắn sẽ được bảo vệ" - Aiz đáp lại những lời đó.

Nói ra những lời đó không hề kỳ lạ tí nào.

Mặc dù rằng nói ra điều đó sẽ phá vỡ niềm tin của người duy nhất có thể bảo hộ bọn họ, họ lợi dụng sức mạnh của người đó trong khi vẫn đảm bảo rằng bản thân vẫn được an toàn.

Như kiểu nói "này, chúng tôi đang gặp nguy hiểm này cho nên hãy cứu mạng chúng tôi đi" trong khi bản thân lại là người bắt cóc và giam cầm người vậy. Như thể bản thân là cái rốn của vũ trụ vậy.

Cuối cùng thì AIz And Ay Billberry thứ 13 cũng chỉ là một lão già liều lĩnh mà thôi.

Ông đã bị lóa mắt bởi thứ ánh sáng được gọi là "Elrise" và vô tình đã đi lên một con đường ngu ngốc.

Với cái cớ (vũ khí) là "vì bảo vệ thế giới" trong tay, những lý lẻ mà ông ta nói ra cũng chỉ là những lời bao biện tầm thường mà thôi.

Nó na ná như việc trang bị bản thân với một bộ giáp thô sơ được gọi với cái tên là "cách làm tốt nhất", "logic" và sử dụng "phương pháp" cũng như những từ ngữ nghe có vẻ cao quý khác. Ông đã quá đắm chìm bởi những lời bào chữa của bản thân mình và đã bị che mắt, nhưng sự thật lại chính là những lời bao biện của ông cũng chỉ là rác rưỡi mà thôi.

Ah, cho dù cho ta có phải trở thành kẻ phản diện, ta vẫn sẽ làm như vậy bởi vì đây vì lợi ích của thế giới này, ta sẽ là một người vĩ đại — Rốt cuộc thì bản chất bên trong ông cũng chỉ là sự tự  mãn bẩn thỉu của mình cũng như để che dấu đi sự bất lực của bản thân.

Tại thời điềm này, cuối cùng ông cũng có thể tự nhận thấy được điều đó.

Thánh nữ thế hệ trước cũng là Phù thủy hiện tại, Alexia và Hiệp Sĩ của người Diaz cũng chỉ là nạn nhân của sự ác độc của lão già này mà thôi.

Bọn họ đã tuyệt vọng chiến đấu vì thế giới này.

Họ đánh cược cả mạng sống trong cả hành trình đó và rất nhiều chiến hữu của họ đã phải bỏ mạng chỉ để cuối cùng bọn họ có thể đánh bại Phù thủy.

Đã có rất nhiều những hỉ nộ ái ố cũng như là những bi kịch đã xảy ra trong chuyến hành trình đó.

Thánh nữ và những Hiệp Sĩ của người đã vượt qua tất cả chỉ để nhận lại quả đắng, chính là sự phản bội của ông, người đã cố tìm cách ám sát Alexia.

Đó là lý do tại sao Alexia đã mất hết hy vọng về nhân loại.

Để rồi, Aiz lại tiếp tục tái phạm điều đó thêm một lần nữa.

Ông chẳng hề rút ra được bài học gì cả.

Rốt cuộc thì bản thân ông đã mục nát đến tận xương tủy rồi.

Mặc kệ thứ rác rưỡi đã mục ruỗng này có cố che dấu bản thân bằng cách trang trí lên những bộ trang phục lộng lẫy cùng với những lời nói hoa mỹ đến mức nào đi chăng nữa; nhưng bởi ở phía bên trong đã quá thối nát nên chẳng có gì sẽ có thể thay đổi được điều đó cả.

Sẽ không có bất kỳ ai sẽ xem xét thỉnh cầu của một người như thế cả.

Nhóm của Eterna cũng thấu hiểu được điều đó và chỉ đứng lặng thinh ở một bên.

Ngay cả khi là như thế nhưng Vernell vẫn nghĩ,

Cho dù là thế, nhứng nếu đó là người

"Chí ít, ta vẫn sẽ lắng nghe nó đấy, ... thưa bệ hạ."

Một giọng nói nhân từ bất thình lình xuất hiện rót vào tai của một Aiz đang thất vọng và chán chường.

Mọi người đều ngay lặp tức ngước mặt lên như thể bị giọng nói ấy thu hút vậy và Elrise xuất hiện và đứng ngay tại nơi đó, mỉm cười như thể chưa có việc gì xảy ra cả.

"Elrise-sama...? Sao người lại ở đây...?"

"... Ngay cả khi mấy người có hỏi tại sao đi nữa thì mọi việc đơn giản chỉ là do ta nghe được giọng nói của mọi người mà thôi."

Người dễ dàng trả lời cau hỏi của Vernell sao khi chỉ suy nghĩ trong phút chốc.

Đối với Elrise, việc người cần thiết phải xen vào là việc hiển nhiên và chẳng cần sự cho phép của bất kỳ ai cả.

Người cúi xuống để nhìn thẳng vào mắt của Aiz, người đang đổ quỵ xuống đất.

Khi làm như thế, chiếc váy của người chắc chắn sẽ bị làm bẩn nhưng người chẳng hề bận tâm đến điều đó.

Ánh mắt của Elrise chạm vào ánh nhìn đầy sợ hãi của Aiz và giọng điệu người nói như thể đang an ủi ông ta vậy.

"Ta đã nghe thấy tất cả... thưa bệ hạ. Những gì sâu thẩm trong tâm can của ông mà không thể bật thốt ra thành lời, giọng nói sâu kín bên trong tìm kiếm sự cứu rỗi. Về phần còn lại... mọi thứ cứ để ta lo liệu."

'Ngườ, người... người không hề căm ghét tôi sao? Ta đã phản bội người! Ta đã dẫm đạp lên sự tin tưởng của người và đã giam cầm người! Làm sao người lại có thể tha thứ cho ta dễ dàng như thế?!"

Aiz tỏ ra bối rối.

Ông đã phản bội người. Giẫm đạp lên lòng tin của người.

Ông ta có thể nhận thức rõ ràng rằng những hành vi bản thân đã làm rất khó có thể được tha thứ và ông không hề có dự định nhận được bất kỳ sự tha thứ nào.

Nhưng lại chẳng có dấu hiệu nào trong đôi mắt của Elrise thể hiện sự phẫn nộ cả.

Aiz không thể hiểu nổi.

"Ta không hề chán ghét ông. Cho nên ông không cần cứ mãi tự trách bản thân về việc đó đâu. Nếu bản thân ông không thể tự tha thứ chi chính mình... thì ta sẽ tha thứ cho ông."

"Ta, ta... ta có thể sẽ lại phản bội người thêm lần nữa, người biết chứ? Làm sao người có thể tha thứ một cách dễ dàng như vậy cho một người đã phản bội người cơ chư!?"

Ngay cả sau khi bị phản bội, sau khi những Hiệp Sĩ đáng lẻ nên bảo vệ người đã nổi loạn chống lại người.

Người chẳng hề thay đổi.

Nếu người nghe được ai đó cần sự cứu rỗi, người vẫn sẽ xuất hiện cứu giúp như thường lệ.

Vernell khơi gợi lại được điều đó và nheo mắt quan sát khung cảnh đó như thể cậu đang quan sát một thứ ánh sáng chói lóa vậy

"Nếu ông cần sự tha thứ, vậy thì ta sẽ tha thứ cho ông hết thảy. Ngay cả khi ông có làm những hành động mà ông coi là phản bội này thêm hàng trăm hay hàng nghìn lần nữa... cho dù có là thế thì ta sẽ chắc chắn không bỏ rơi ông vì điều đó đâu."

Elrise nở một nụ cười trong khi nới thế và từ từ giơ bàn tay của người ra.

"Đó là lý do tại sao ông , cũng... nên tha thứ cho chính bản thân mình."

Aiz không còn có thể kiềm nổi những giọt nước mắt của bản thân mình.

Cho dù tội nghiệt của ông có chất thành đống, cho dù đã phản bội bao nhiêu người đi chăng nữa và cho dù ông đã gây ra biết bao tội ác, nhưng ông vẫn vững vàng tiến về phía trước chỉ để có thể thực hiện ước nguyện của bản thân mình, chính là để cứu lấy những con dân của mình.

Nhưng đó cũng chỉ là những cái cớ mà thôi; ông biết bản thân chỉ lờ đi những tội nghiệt của bản thân bằng những lời biện minh đó.

Người Thánh nữ mà ông kính trọng như một người chị lớn đã rời đi và hy sinh và người Thánh nữ mà ông xem như một đứa em gái mà ông yêu quý cũng đã chết.

Với mục đích để biến đây chính là lần cuối cùng của vòng lặp đau khổ ấy, ông đã trở thành một tên cặn bã và phản bội Alexia. Nhưng rốt cuộc thì phản bội cũng chỉ là phản bội mà thôi.

Hơn thế nữa, ông còn phản bội cả Thánh nữ của thế hệ này, Elrise và ông cũng đã sẵn sàng chấp nhận việc phải sống lưu vong cho đến hết phần đời còn lại của bản thân mình rồi.

Có trời mới biết những lời nói đó có ý nghĩa với ông nhiều đến nhường nào.

Trong khi đôi mắt của ông còn rướm lệ và không thể ngẩng đầu nhìn lên phía trước, nhưng ông vẫn có thể giơ tay lên mà nắm chặt lấy bàn tay ấy.

Cho dù bản thân ông đã sa ngã đến mức nào đi chăng nữa thì ông vẫn sẽ không bị bỏ lại một mình.

Ông ấp ủ những cảm xúc ấy vào thật sâu trong thâm tâm, vị vua già bật khóc như một đứa trẻ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net