Chapter 52: Lễ hội Giáng Sinh của Thánh Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là một tuần lễ đã trôi qua kể từ lúc con Rùa ấy đến học viện.

Tôi thở ra một làn sương trong khi ngắm nhìn khung cảnh ở phía bên ngoài cửa sổ.

Ngoài kia, là khung cảnh trắng muốt kéo dài gần như vô tận. Trời đã vào đông rồi, tuyết rơi trắng xóa một vùng trời tạo ra các cồn tuyết lớn, hòa quyện thành một bức tranh trắng tinh khôi.

Con Rùa ấy có khi sẽ tiến vào tình trạng ngủ đông nếu trời quá lạnh, cho nên tôi đành phải tạo ra một rào chắn xung quanh chiếc hồ để ngăn lại cái lạnh buốt giá của mùa đông.

Chiếc Lá Chắn của những Khái Niệm của tôi quả thật là toàn năng. Tôi từng nghĩ rằng ắt hẳn thứ này phải đã tồn tại từ rất lâu rồi cơ.

Bởi nó chỉ được tôi tình cờ tạo ra để ngăn cái lạnh mà thôi, cho nên nó khá là tiết kiệm mana và có thể kéo dài cả nguyên ngày.

Mặc dù việc phải yểm phép này lại hằng ngày khá là phiền phức.

Nói về mùa đông, thì đây chính là một mùa không hề được cư dân của thế giới này ưa thích.

Đó là bởi không giống với thế giới hiện đại, nơi mà máy sưởi có mặt khắp nơi; thì mùa đông đối với nền văn minh của thế giới này rất khắt nghiệt và có thể dễ dàng giết chết bất kỳ ai.

Bạn không thể nào thu hoạch được nông sản vào mùa đông, cho nếu bạn không tích trữ đủ lương thực, thì bạn có thể sẽ chết vì đói đấy.

Nhưng mà vì một lý do nào đó, cho dù có đang ở trong một mùa đông giá rét như thế, lại có những âm thanh náo nhiệt phát ra đâu đó như thể là đang có một lễ hội đang diễn ra vậy.

Trẻ em thì đang chơi ném tuyết trong khi người lớn thì lại vai khoác vai nhau với trên tay là những xiêng khoa tây.

"Elrise-sama, đã sắp đến thời gian của buổi diễu hành rồi đấy."

Khi Leila nói thế với tôi, tôi lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi tôi đang ở hiện tại không phải là Học Viện Kỵ Sĩ mà chính là bên trong thành phố của lâu đài vương đô Billberry.

Nói cho chính xác thì tôi đang bên trong tòa lâu đài.

Khoảng cách từ học viện đến vương đô là khoảng 10km, và có thể được di chuyển qua lại môt cách dễ dàng bằng xe ngựa trong 1 tiếng đồng hồ.

Tại sao lại không đặt học viện ở trong thành phố? Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?

Thỉnh thoảng, mọi người có thể thấy được điều như vậy ở trong những tựa game mang phong cách giả tưởng lấy bối cảnh thời trung cổ, nhưng không một ai lại có thể hiểu được lý do đằng sau việc phải xây học viện ở một gốc rìa của bản đồ, tách biệt với những thành phố cả.

Nếu lý giải theo cách của con người hiện đại thì họ ắt hẳn sẽ xây dựng học viện ở bên trong các thành phố sầm uất. Nhưng ở đằng này, không hiểu sao con người lại xây học viện tách biệt ở dọc các sường núi.

Tuy nhiên, cho dù là ở Trái đất thì viêc xây dựng các học viện ở những vị trí lạ lùng cũng chẳng hiếm lạ.

Trong quá khứ, tôi đã từng xem những phim tài liệu về những trường học ở ngoại quốc, nơi mà các học viên của nó cần phải băng qua một cây cầu gỗ treo leo không có tay vịnh được bắt qua giữa một con sông và học sinh còn cần phải đi men theo vách núi hàng giờ liền nữa thì mới có thể đến trường... Hình như đúng thật là ở đâu đó ngoài kia, vẫn có những đứa trẻ đánh cược cả tính mạng của bản thân chỉ để có thể đến trường."

Nếu so với điều này thì... uhm. Học VIện Kỵ SĨ hẳn là được xây ở vị trí tốt hơn rất nhiều.

Nếu để phải suy nghĩ ra một lý do tại sao phải xây ở nơi khỉ ho cò gáy như thế... thì có lẻ là do bọn họ nuôi ác quỷ ở bên trong học viện để cho các học viên lấy ra luyện tập hoặc là một lý do nào đó tương tự vậy.

Mặc dù là bọn họ đã phong ấn bọn chúng kỹ càng để không cho chúng có cơ hội trốn thoát, nhưng chẳng có gì có thể đảm bảo rằng phong ấn lúc nào cũng sẽ hiệu quả cả và đồng thời, người dân trong các thành phố hẳn cũng sẽ không hề mong muốn trông thấy lũ ác quỷ chạy loạn trong thành phố của mình đâu.

Hơn nữa, cũng có nguy cơ học viện sẽ trở thành cái đích nhắm đến của các tín đồ của Phù Thủy nữa...

Các Hiệp Sĩ có thể được coi là một trong những chướng ngại vật khó chịu đối với Phù Thủy, cho nên việc bọn họ sẽ bị tấn công là rõ rành rành.

Có thể bọn họ đã tính toán đến trường hợp đó cho nên mới không đặt một cơ sở như thế ở bên trong thành phố.

Nhưng đúng thật việc Học Viện được xây ở một nơi biệt lập như thế cũng đã giúp ích cho tôi rất nhiều.

Nếu nó được xây trong nội đô thì Phù Thủy đã có thể dễ dàng lẫn trốn hơn rồi...

Chính xác là nhờ được xây dựng ở một không gian biệt lập, cho nên phạm vi hoạt động của nó đã bị thu nhỏ chỉ còn vỏn vẹn ở khu vực hầm ngục của Học Viện mà thôi.

Oops, hơi lạc đề rồi.

Dù sao thì hiện tại tôi không có mặt ở trong học viện mà thay vào đó là ở trong tòa thành Billberry.

Tôi có mặt tại đây là bởi được mời đến làm khách mời cho sự kiện hiện đang diễn ra tại đây.

Sự kiện gọi là "Lễ hội Thánh Nữ giáng Sinh"... ừ, tình cờ thay thì đây cũng là sinh nhật của tôi luôn đấy.

Thông thường, sinh nhật của Thánh nữ cũng sẽ trùng với lúc Phù Thủy xuất hiện, cho nên chẳng có gì đáng để vui mừng ở đây cả, nhưng vì lý do nào đó mà sinh nhật của tôi lại là ngoại lệ duy nhất đáng để ăn mừng.

Không không, mấy người không cần phải đi xa đến mức đó đâu... ngay từ đầu thì tôi đã là giả rồi mà, mấy người biết chứ?

Mấy người hiện tại đang tổ chức tiệc mừng cho một kẻ giả mạo đấy. Như vậy mấy người còn thấy ổn không hả?

Thay vì là tổ chức cho tôi thì mấy người nên tổ chức sinh nhật cho Thánh Nữ đầu tiên Alfrea đấy.

Ừ thì vào thời của Alfrea, thì tư duy phải hỗ trợ cho Thánh Nữ vẫn còn chưa được hình thành cho nên chẳng ai biết sinh nhật của người cả.

Tôi được Leila hộ tống rời khỏi lâu đài và khi tầm mắt tôi nhìn đến chiếc điện thờ lưu động được chuẩn bị sẵn cho bản thân, tôi dường như đã cảm thấy bản thân mình như đã héo mòn vậy.

Môt chiếc ghế hết sức xa hoa được đính chặt vào chiếc điện thờ và tôi bắt buộc phải ngồi trên cái điện thờ nhàm chán ấy rồi các Hiệp Sĩ sẽ khiêng chiếc điện thờ ấy lên trên vai để đi diễu hành xung quanh thành phố.

Đây là một hình phạt gì đây chứ?

Nó thật đáng xấu hổ; ngay cả khi tôi thậm chí còn chưa ngồi lên nó thì tôi đã muốn bỏ trốn rồi.

"Đi thôi Elrise-sama. Mọi người đã tụ tập lại đây để có thể trông thấy Thánh Nữ-sama bằng xương bằng thịt đấy."

Một Hiệp Sĩ lên tiếng khi tôi được dẫn đến chỗ ngồi.

Không không, mọi người không nhất thiết phải tụ tập lại đâu... thiệt luôn đó...

Tại sao tôi phải làm mấy thứ đáng xấu hổ này vào ngày sinh nhật của bản thân cơ chứ?

Đừng nói là thật chất mọi người rất căm ghét tôi nha?

Và tôi phải lặp đi lặp lại việc này hằng năm. Đứa ngớ ngẩn nào đã nghĩ ra sự kiện này thế?

Tôi từ bỏ và ngồi lên chiếc ghế đó trong khi các Hiệp Sĩ khiêng lên cái điện thờ di động đó và di chuyển xung quanh tòa thành.

Trên đường đi, người dân tụ tập hết sức đông đúc với bầu không khí vẫn náo nhiệt như thường lệ, và trên tay họ đang mang theo những xiêng khoai tây.

Nhân tiện thì trong số các Hiệp Sĩ khiêng chiếc điện thờ di động, có một gã trông hệt như Biến Thái 4 Mắt ấy nhưng... không, không thể nào, làm sao mà nó xảy ra được cơ chứ? Chắc chỉ là người giống người mà thôi.

Ngay cả đó có là Biến Thái 4 Mắt đi chăng nữa thì gã ta ắt hẵn cũng sẽ không tấn công một Hiệp Sĩ chỉ để chiếm một chỗ đâu nhỉ, chẳng thể nào mà gã ta có thể làm một việc ngu ngốc đến như thế cả.

... Phải không nhỉ?

Bỏ qua tên Hiệp Sĩ giống Biến Thái 4 Mắt một bên, thì lý do tại sao mọi người đều cằm khoai tây trên tay là bởi... Là bởi vì tôi.

Chẳng có gì có thể thu hoạch được vào mùa đông ở thế giới này cả và điều đó khiến những người không tích trữ đủ lương thực bị chết đói.

Tôi nghĩ rằng việc đó là quá bất công cho nên tôi đã tìm kiếm một loại cây lương thực có thể đủ ngoan cường để sống sót qua mùa đông khắc nghiệt và bằng cách nào đó mà tôi đã phát hiện ra khoai tây trong quá trình tìm kiếm đó.

Nhưng khoai tây ở đây lại được xem như là một loài cây cảnh cho giới quý tộc ấy.

Không, ăn nó đi chứ! Chẳng phải nó ngay đằng đằng trước mặt hay sao... Đó chính là thức ăn cứu đói cho mùa đông đấy.

Với suy nghĩ đó, tôi bay thẳng đến vùng núi phía bắc chỉ để tìm kiếm và mang khoai tây về. Sau đó tôi mượn một số mảnh đất trống, rồi sử dụng thủy và thổ ma thuật để nuôi dưỡng các mầm khoai tây giúp chúng phát triển, sau đó mới bắt đầu hướng dẫn người dân bỏ đi các mắt lên mầm của khoai tây và nướng nó lên.

Ngay lập tức khoai tây được truyền bá rộng rãi khắp mọi nơi như là một nguồn lương thực. Chỉ trong một thời gian ngắn, khoai tây đã mọc lên khắp nơi.

Vì vậy mà số người chết do thếu lương thực đã giảm đi một cách đáng kể nhưng cũng vì thế mà sinh nhật tôi lại bị biến thành một ngày lễ tạ ơn khoai tây này đây.

Hậu quả là mọi người trao tặng khoai tây cho nhau trong ngày sinh nhật của tôi và ước nguyện những phép màu tốt đẹp sẽ xảy ra vào những ngày cuối năm. Cho nên nó đã trở thành một sự kiện hỗn loạn như giờ đấy.

Đó là gì thế hả, một ngày lễ khoai tây của bang Sachsen ở Đức hòa trộn với lễ Giáng Sinh, Năm Mới và tiệc tất niên à? Tất cả đã hòa trộn lại để trở thành một sự kiện lộn xộn như thế.

Ngoài ra thì bọn họ còn tạo ra những tác phẩm từ tuyết nữa cho nên nó còn trộn lẫn với lễ hội về tuyết nữa.

Điều này ắt hẳn sẽ trở thành một trò cười cho thế hệ sau này cho mà xem.

"Thánh nữ-sama, xin hãy phù hộ cho chúng con!"

Vì lý do nào đó mà những người dân bắt đầu ước những điều họ muốn.

Được rồi được rồi...đó.

Tôi dùng đại một phép hồi phục nào đó lên tất cả mọi người và chữa lành cho họ mọi vết thương và bệnh tật.

Người dân ở đây rất dễ bị đánh lừa cho nên họ rất biết ơn với việc tôi đã làm.

"Ooh! Mắt của tôi, tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa rồi!!!"

"Ah! Con tôi chưa bao giờ có thể đứng lên vậy mà giờ đây có thể đững vững trên đôi bàn chân của mình rồi!!!"

"Đầu của tôi, tôi cứ tưởng là nó sẽ không bao giờ mọc được tóc nhưng giờ đây nó đã được tóc bao phủ rồi!!!"

"Người thật cao thượng làm sao!"

Không hiểu sao họ lại bắt đầu tỏ ra hào hứng rồi nên tôi đoán chắc chỉ nhiêu đó là đủ rồi.

Ah — thật phiền phức quá đi.

Ước gì cuộc diễu hành này kết thúc sớm một chút.

______________________________________

Cuối cùng tôi cũng đã được giải thoát.

AH — tôi kiệt sức rồi. Việc này thật sự đã rút cạn hết năng lượng của tôi.

Phải ngồi yên trên chiếc điện thờ di động cứ lung lây suốt quá trình di chuyển đó còn mệt hơn cả việc đứng yên một chỗ nữa.

Bởi mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào tôi cho nên tôi còn chẳng thể tự nhiên làm điều mình thích được nữa. Thay vào đó thì tôi luôn cần phải nở một nụ cười thật tươi trên môi.

Ngay cả khi lưng tôi bị ngứa thì tôi vẫn cần phải cố gắn chịu đựng nó với một nụ cười thật tươi. Nó như là một cực hình vậy.

Nhưng cuối cùng cái sự kiện như tra tấn đó cũng đã kết thúc rồi và tôi đã có thể tự do đi xung quanh thành phố để tận hưởng cảm giác tự do này rồi.

Tôi đội lên một cái khăn chùm đầu để ngụy trang. Nó che phủ kín tới tận mắt tôi lận, cho nên việc bị nhận ra khi đi trên đường là không thể nào.

Leila cũng đi bên cạnh với tư cách là một hộ vệ như thường lệ và điều này là không thể tránh khỏi.

Nhân tiện thì khi buổi diễu hành kết thúc, có một việc đã xảy ra là một trong số các Hiệp Sĩ khiêng chiếc điện thờ di động đã bị mất trộm bộ áo giáp và bị nhốt ở bên trong một kho hàng và Biến Thái 4 Mắt chính là người bị tình nghi lớn nhất hiện đang bị truy nã.

Thành phố hiện giờ tràn đầy sức sống với những đứa trẻ con nô đùa ném tuyết vào nhau.

Bên đường, có những người đang nướng khoai tây và phủ lên đó một chút bơ rồi ăn nó.

Tôi không nhớ bản thân đã chỉ bọn họ làm như vậy; có vẻ như họ đã tự tìm tòi ra điều đó.

Bài học rút ra tại đây chính là chúng ta đừng nên xem thường bất kỳ ai... cho dù đó có là người dân ở thế giới này đi nữa.

Nhân tiện thì đối với vương quốc Bllberry, thì bơ và phô mai rất phổ biến trong công chúng.

Những con bò được chăn nuôi ở vương quốc này không phải để cho thịt hay sữa mà là để tạo ra bơ và phô mai.

Có vẻ như bọn họ còn chưa hề nghĩ đến việc uống sữa bò.

Đó chắc hẳn là lý do tại sao mà Leila lại tỏ ra ngạc nhiên đến như thế khi tôi nhờ cô ấy hãy mang một chút sữa đến để tôi làm một chút đồ ăn nhẹ.

Nhân tiện thì ở vương quốc này thì bơ và phô mai cũng được chấp nhận như là một mặt hàng dùng để đóng thuế thay thế cho tiền mặt ở những lãnh địa có dòng tiền lưu thông thấp.

Mà dùng phô mai để trả thuế đúng là khiến tôi cảm thấy mới mẻ thiệt.

Gần đây, theo Leila nói thì việc đóng thuế bằng khoai tây cũng đã được thông qua, nhưng mà — đó có phải là lời nói đùa không ta?

Sao chứ? Bọn họ hiện tại đang ăn tiền thuế kia kìa. Thật tuyệt cú mèo.

Nhưng, nên nói sao đây... hình như hơi thiếu không khí của những lễ hội một chút.

Chính xác mà nói thì chẳng có bất kỳ hàng quán ven đường nào cả.

Có thể những việc mà tôi vừa cảm nhận được là sai bởi thế giới này chỉ vừa phục hồi sau khi phải chịu tình cảnh thiếu thốn lương thực trầm trọng trong một khoảng thời gian kéo dài mà thôi, nhưng mà chẳng phải tại những lễ hội thì phải có các hàng quán đồ ăn sao.

Chỉ có một bộ phận nhỏ làm như thế chính là nhà thờ. Bọn họ hiện đang phân phát món nước hầm rau củ mà tôi chỉ bọn họ làm cách đây không lâu.

"Ah, Elrise-sama. Và Leila-san nữa."

Khi chúng tôi đang dạo xung quanh thành phố, chúng tôi gặp phải nhóm của Vernell.

Hình như là bọn họ cũng đang tận hưởng bầu không khí của lễ hội này.

Có thể nói rằng mọi người trong nhóm rất hòa thuận với nhau.

Thật tốt khi cậu ta có một nhóm bạn có làm đủ mọi việc trên trời dưới đất cùng nhau.

Và càng tốt hơn khi không có sự hiện diện của Biến Thái 4 Mắt trong nhóm của bọn họ.

Nói gì thì nói, Vernell dù sao cũng là nhân vật chính mà.

Vào ban đầu, tôi đã nghĩ cậu ta đã đi vào nhánh truyện của một kẻ độc hành rồi đó chứ, nhưng quay qua quay lại thì cậu ta đã kết bạn được rồi này.

Trong khi với tôi — bạn bè là một thứ xa xỉ, tôi chả có một móng bạn nào trong thế giới này cả.

Tôi quả thật là kẻ cô đơn, đúng chứ?

... Không không không, đợi đã. Dù sao thì Vernell cũng có thể xem như là một người bạn chứ nhỉ. YUP.

"Vernell-kun và mọi người cũng đang chơi ném tuyết à?"

Càng nghĩ về việc này thì nó càng khiến tôi cảm thấy khổ sở cho nên tôi đành phải đề cập sang một vấn đề khác.

Ném tuyết, không cần phải mô tả gì thêm, đó chính là thứ sẽ xảy ra khi bọn họ bắt đầu ném tuyết vào nhau.

Đây là ắt hẳn ném tuyết rồi.

Chẳng có bất kỳ điều kiện rõ ràng để chiến thắng cả. Mọi người chỉ cứ ném tuyết vào nhau thôi. Tôi thì không ghét việc này.

Nhưng để mà tôi tham gia thì bọn họ ắt hẳn sẽ nương tay với tôi và bầu không khí sẽ bắt đầu trở nên gượng gạo, cho nên tôi chỉ có thể đứng từ xa quan sát thôi.

"Ah, đúng vậy. Thần..."

"Chỉ có chừng này người thôi. Phải không mọi người?"

Vernell định nói gì đó trước khi bị Fiora cắt ngang.

Sau đó cô nhìn sang mọi người xung quanh: Người dưng A, Mary và Aina đều gật đầu đồng ý.

Ah, đây chẳng phải là dấu hiệu của việc chuẩn bị bị từ chối sao.

Tôi nghĩ bản thân có thể nghe được những giọng nói từ sâu thẳm trong tim mọi người và Eterna.

Giọng nói sâu thẳm trong tim họ chính là như thế này:

Fiora: "Người mà tham thì mọi thứ sẽ trở nên chán phèo mất. Thôi thì cứ như vậy đi và đừng để cô ấy tham gia."

Eterna: "Đúng đó, như vậy sẽ tốt hơn."

Người dưng A: "Không phản đối!"

Mary: "Đồng ý."

Aina: "Ý kiến tuyệt vời!"

Có lẻ là như thế đó. Yep ắt hẳn là thế rồi.

Nhưng mà nè, làm sao mọi người có thể loại Vernell ra ngoài như thế hả?

Trong khi việc tôi không tham gia thì vẫn ổn, nhưng mà tại sao mọi người lại đẩy hết tất cả trách nhiệm lại cho Vernell cơ chứ? Tại sao mọi người có thể tàn nhẫn được như thế chứ?

Người duy nhất tỏ ra không hài lòng chính là Eterna. Đúng là Thánh nữ có khác.

Nhưng một mình Eterna chẳng thể nào chống lại số đông cho nên cô ấy cũng đành phải đồng ý.

Rồi Eterna và mọi người bỏ lại Vernell. Chỉ còn mình tôi và Vernell mà thôi... và Leila không hiểu tại sao lại tỏ ra tức giận nữa.

Tại sao Leila lại biểu hiện như vậy thế nhỉ? Hay thật ra đó chỉ biểu hiện rung cầm cập vì lạnh thôi nhỉ?

"A, Ahaha... mấy người bọn họ thật là. Không nghĩ rằng bọn họ lại gài thần như thế..."

Vernell bật cười nhưng mà liệu việc bị bỏ lại một mình cùng tôi có phải thật sự là điều cậu ta muốn hay không?

Không, đợi đã — theo trò chơi thì thế giới này đáng lẽ ra phải đi theo "nhánh truyện của Elrise" mà.

Hiện tại thì tôi chẳng mảy may có bất kỳ ý định nào để theo đuổi cậu ta cả (đúng như tôi nghĩ, tôi chẳng thể nào xem một người đàn ông là một đối tượng yêu đương được) nhưng mà nếu Vernell có bất kỳ ý định muốn tán tỉnh tôi... nếu giả định là thế thì việc nhóm của Eterna bỏ lại chúng tôi lại một mình ắt hẳn là hợp ý của cậu ta.

... Không, tôi không nghĩ là như vậy đâu, dù sao thì Leila vẫn còn đang ở đây mà.

Nếu như giả định của tôi là đúng thì việc Leila vẫn chày cối muốn ở lại đây ắt hẳn là vì cô ấy không biết đọc bầu không khí xung quanh.

Nhưng mà cho dù đó có là Stocco-chan thì cô ấy cũng sẽ không đầu đất đến thế đâu.

Fuh, có vẻ như tôi đã hơi cảnh giác thái quá rồi.

Tôi đã cảm thấy kinh tởm bản thân mình vì đã quá vô tâm đối với chàng trai rất có thể đã say nắng tôi rồi.

Thôi thì đành vậy. Bởi cậu ra  bị bỏ lại đây một mình mà.

Uhm, nếu đã đến đây thì hãy cứ tận hưởng đi đã.

"Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng... liệu Vernell-kun có muốn đồng hành cùng ta không? Mặc dù chúng ta có lẽ cũng chỉ sẽ đi dạo quanh xung quanh khu lễ hội mà thôi."

"Ah, đươ-đương nhiên rồi!"

Bởi vì cả hai chúng tôi đều bị nhóm của Eterna bỏ lại, cho nên chúng ta chỉ có thể tự mua vui cho bản thân mà thôi, Cậu Bé Vell ạ.

Ngay khi tôi ngỏ lời mời, Vernell ngay lặp tức đồng ý bởi cậu ấy chính là một  người tốt bụng.

Stocco, vì thế đừng có mà bày một khuông mặt như Oni như thế nhé. Chúng ta hãy cứ tận hưởng đi nào.

Cho nên Vernell đồng hành cùng chúng tôi và bắt đầu dạo xung quanh — yep, cũng chả khác gì mấy!

Cho dù có đi đến nơi đâu thì cũng chỉ toàn những người đang chơi ném cầu tuyết và ăn khoai tây mà thôi.

Cũng có những người đang chơi đắp người tuyết nữa nhưng mà chẳng có con nào nhìn ra hồn cả.

Nếu đó là ở trái đất thì ắt hẳn sẽ có những kiệt tác khiến người ta phải trầm trồ rằng "Thứ này thật sự được nặn ra từ tuyết sao?" Nhưng ở đây thì tôi không thấy thứ nào như thế cả.

Nói đi cũng phải nói lại, mọi người ở đây lúc trước làm gì mà có thời gian rảnh mà đi nghịch với tuyết cơ chứ.

Cho nên những trò giải trí nơi đây mới đơn sơ đến như thế. Nhưng mà chúng ta có thể mong đợi nó sẽ phá triển hơn trong tương lai.

Nhưng số các hoạt động đang diễn ra đó, có một địa điểm đang tụ tập rất đông người.

Khi tôi nhìn qua, có vẻ như ai đó đã làm ra một bức tượng rất lớn làm từ tuyết.

Hou hou, xem ra cũng có người có kỹ năng kha khá đấy. Có vẻ như nơi nào cũng sẽ có những thiên tài cả thôi.

— Là tôi đấy.

Khi tôi đến gần, bức tượng đó mang hình dáng của tôi nhưng với kích thước khổng lồ.

Oi, đứa ngốc nào đã đắp nên cái thứ dị hợm này vậy hả.

 "Ah, không ổn rồi — dù có làm gì đi chăng nữa thì ta vẫn chẳng thể nào có thể mô phỏng lại được sự xinh đẹp tuyệt trần của người! Đây không phải là thứ mà ta tìm kiếm! Thần thật sự có lỗi với người, hỡi Thánh nữ của thần!"

Yup.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net