19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là tui đây mọi người ơi mọi người 🤣 nay có hứng rảnh rỗi nên tranh thủ viết nốt câu chuyện cho mọi người đọc đây. chuyện sẽ lên từ từ nha

---------
Bình thường tôi chỉ cần đặt lưng lên giường là có thể ngủ ngay, thế nào mà hôm nay lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể ngủ nổi. Taehyung nằm ngay sát cạnh, mùi hương nam tính trên người phảng phất trong không khí, khiến căn phòng trở nên dễ chịu vô cùng. Ánh đèn đường nhàn nhạt hắt qua cửa sổ, soi lên khuôn mặt anh tuấn rạng ngời của anh. Từng đường nét góc cạnh rõ ràng, nam tính cuốn hút. . . lại đang ở ngay bên cạnh tôi, chỉ cần với tay là có thể chạm tới được.

Hạnh phúc chỉ là thế thôi, được chung chăn gối với người đàn ông mình yêu, được ngắm anh ngủ. Với tôi thế đã quá mãn nguyện rồi. Đêm hôm ấy, tôi ngủ rất say!!!

Khi tôi tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Cánh tay tôi đang quàng lên cổ, đầu gối lên vòm ngực rộng lớn, chân quắp lấy chân Taehyung. Kinh khủng hơn nữa, tôi còn thấy nước dãi của mình vẫn còn nhỏ giọt ở trên áo anh.

Đầu óc lơ mơ ngái ngủ của tôi tưởng như bị giáng một đòn thật mạnh, lập tức tỉnh hẳn.

Ôi trời ơi!!! Cái gì thế này? Huhu, tôi đi chết đây, sao tôi có thể vô duyên đến mức độ đó được cơ chứ. Mới đêm đầu tiên ngủ cùng thôi mà đã tệ hại như thế rồi, đêm nay làm sao tôi dám yên tâm nằm cạnh anh nữa??

Tôi rón rén bò dậy, phi thật nhanh vào nhà tắm, tim vẫn đập thình thịch. Ôi mẹ ơi, ai giết tôi đi. Xấu hổ chết mất. Huhu. May mà lúc tôi dậy anh vẫn còn say ngủ, nếu không, tôi thề từ mai sẽ tự mua dây buộc mình vào thành giường, tuyệt đối không làm bậy bạ như vậy nữa.

( Khổ cho bạn thỏ nhà ta là Taehyung đã biết cậu nhỏ dãi vào áo mình. Haha)
******
Khi vừa tới công ty, lập tức lại bị giao việc, đầu óc quay như chong chóng, không có nổi một phút nghỉ ngơi. Tôi nghi ngờ nếu cứ tiếp diễn tình trạng này, tôi sẽ lao lực đến mức phát bệnh. Vừa phải rửa chén, vừa phải pha trà, lại còn ôm một núi công việc, tôi không bệnh mới là lạ.

Bữa trưa, tôi dự định ăn qua loa một chút rồi lên phòng làm nốt bản kế hoạch dang dở, không ngờ vừa ngồi xuống bàn đã thấy chị Sunny đi đến, còn lịch sử hỏi tôi " chị ngồi đây được không ". Đương nhiên tôi cũng lịch sự lại, gật đầu đồng ý. Tôi vốn không thích nói nhiều với chị ấy, từ sau lần nói chuyện trước, tôi rút ra một kinh nghiệm rất bổ ích, đó là: muốn bản thân mình không đau lòng thì tốt nhất bịt hai tai lại. Không phải nghe, chẳng phải buồn.

- Phòng Kinh Doanh bận lắm không em?
- Bình thường chị ạ.
- Vậy à? Chị nghe nói dạo này em hay ở lại làm đêm nên cứ nghĩ công việc bận.
- Không, em về nhà cũng không làm gì nên tranh thủ ở công ty làm nốt việc.

Bỗng dưng đáy mắt chị ấy loé lên một tia mỉa mai bỡn cợt, sau đó ngay lập tức thu lại vẻ hiền lành nhu mì ban đầu. Sở dĩ tôi nhìn thấy được là do từ bé đến lớn, bác Min luôn dạy dỗ tôi rằng: muốn biết người nào thật lòng, người nào giả dối với mình, chỉ cần tập trung nhìn vào đôi mắt. Vì mắt không biết nói dối. Tôi càng trải nghiệm, càng thấy lời bác Min nói chí lý.

Tôi không biết chị ta có ý gì với mình, nhưng lần đầu tiên tôi cảm nhận được, chị ta không hề thật lòng.

- Nếu có khó khăn gì trong công việc thì cứ nói với chị nhé. Trong khả năng giúp được, chị sẽ giúp hết sức.
- Vâng. Cảm ơn chị.

Chị ấy ăn xong trước, vừa đứng dậy rời đi thì thằng Yugyeom lại bước tới, mắt nó cứ chăm chăm nhìn về phía bóng lưng Sunny cho đến khi khuất hẳn.

- Này, mày quen với bà Sunny à?
- Ừ, hôm trước tình cờ gặp ở phòng photo nên có nói chuyện đôi chút.
- Ẩy, tránh xa ra nha. Bà ấy là Thư ký chính của Tổng giám đốc đấy. Nghe nói được tổng giám đốc rất coi trọng. Cho nên cả công ty không ai dám làm mất lòng bà ấy.

Cái gì mà được coi trọng? Cái gì mà không dám làm mất lòng. JungKook tôi đây thật muốn xem, người phụ nữ mà Taehyung yêu lại có bản lĩnh lớn như thế nào.

Tối hôm ấy, tôi trở về nhà trong trạng thái thân xác rã rời mệt mỏi, cái lưng đau đớn đến độ có thể gây bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng, tâm tình tôi lại phấn chấn hằn lên.

Trong lúc lấy đồ chuẩn bị đi tắm, tôi vô tình thấy lọ sữa tắm màu tím nằm yên lặng trong góc tủ. Đó là món quà mẹ mua cho tôi trước lúc kết hôn. Mẹ nói ngày xưa ba của tôi mê mệt mẹ không dứt ra được, chỉ vì mùi hương này. Tôi nghe đã thấy rất háo hức nhưng lại chưa một lần được sử dụng.

Sau khi kết hôn , tôi vốn không nghĩ có thể được ngủ cùng anh nên chưa hề mở ra một được ngủ cùng anh nên chưa hề mở ra một lần nào, chỉ đành cất gọn gàng trong tủ. Rút cục, bây giờ hoàn cảnh đã có chút khác biệt, hôm nay tôi có thể đường hoàng dùng mùi hương trong truyền thuyết của mẹ để nằm cạnh Taehyung rồi.

Lọ sữa tắm thần thánh mà mẹ mua thật ra là loại bán đại trà trên phố, giá thành cũng rất rẻ , nhưng thời nay không nhiều người sử dụng nữa. Đối với riêng tôi mà nói, tôi cũng chỉ ngửi thấy lọ sữa tắm này có mùi hoa oải hương thoang thoảng, tuyệt nhiên không biết nó đặc biệt ở chỗ nào.

11 giờ đêm Taehyung làm việc xong. Mở cửa đi vào phòng tôi, nhẹ nhàng lật chăn nằm xuống giường.
Tôi quả thực không có ý nghĩ dùng mùi hương để dụ dỗ anh, chỉ là bản tính anh ưa sạch sẽ nên tôi cũng muốn bản thân mình thật thơm nằm cạnh anh, thế thôi.

Không ngờ chỉ sau vài phút, tôi cảm nhận được hơi thở của Taehyung có chút bất ổn, dường như hô hấp càng ngày càng loan. Nhiệt độ ngày càng loạn trong phòng cũng theo đó tăng cao.

Cứ như thế thêm một lúc nữa, rút cục, anh đành ngồi dậy, bước về phía nhà tắm. Chỉ ít giây sau truyền đến tiếng nước xối xả.

Taehyung làm gì thế? Sao tự nhiên nửa đêm lại đi tắm? Hay là chăn gối hôm nay không được sạch sẽ ??? Rõ ràng thím giúp việc vừa giặt ngày hôm qua mà.

Tôi cứ nằm thắc mắc rất lâu, cho đến khi anh trở ra, nằm lại xuống giường rồi tôi mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Mỗi giấc ngủ có anh ở cạnh, đều yên tĩnh an nhiên, khiến mọi buồn phiền lúc ban ngày trong lòng tôi tan biến.

Taehyung chính là nơi chốn bình yên trong trái tim tôi, suốt mười sáu năm, vẫn không hề thay đổi !!!

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì anh đã đi làm. Vừa xuống đến phòng khách đã thấy mọi người đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện. Bác Kim thấy tôi, mày mặt giãn ra vài phần, mỉm cười lên tiếng
- JungKook, mau lại đây ăn sáng.
- Vâng. Anh Taehyung đi làm rồi hả ba?
- Ừ, nó nói hôm nay cần ký kết một hợp đồng lớn nên đã đến công ty từ sớm rồi.

Thật ra công việc của tôi chẳng hề liên quan gì đến việc của anh nên chuyện mỗi ngày anh làm gì , tôi đều không nắm được. Hàng ngày ở trên công ty tôi chỉ được giao làm các báo cáo doanh số, rồi soạn thảo các chứng từ thu chi của công ty Jeon và công ty Kim, lại còn phải pha trà, pha cafe.... bận bịu đến nỗi chẳng có thời gian nghe ngóng thông tin gì cả.

Tôi thở dài..... ước gì mình cũng được như chị Sunny, biết anh đi đâu, làm gì, lại có thể nhìn thấy anh suốt 8 tiếng trên công ty.

Lúc tôi ăn xong, đang sửa soạn chuẩn bị đi làm thì bất chợt nhìn thấy tập văn kiện màu vàng để ngay ngắn trên bàn trong phòng khách. Tôi tò mò cầm lên đọc thử, chỉ thấy ngoài bìa viết 6 chữ " Hợp đồng Nhà máy InHo "
À, tôi biết công ty InHo này. Đó là một công ty khá lớn chuyên sản xuất các loại dây chuyền, máy móc công nghiệp. Có lẽ hợp đồng lớn mà ba nói lúc nãy chính là với công ty InHo này đây. Chắc là buổi sáng anh vội đi nên để quên ở nhà rồi. Kỳ lạ thật, bình thường anh cẩn thận lắm cơ mà, sao hôm nay lại có thể dễ dàng bỏ quên giấy tờ quan trọng như thế được chứ.

Nghĩ vậy nên tôi tiện tay mang luôn tới công ty cho anh. Từ khi đi làm đến nay, tôi chưa hề gặp mặt anh ở công ty lần nào. Hôm nay coi như có lý do để đến thăm phòng làm việc của anh một lần.

- Anh Taehyung mới đi ra ngoài có chút chuyện rồi. Hay là lúc khác em đến nhé.

Hôm nay anh phải đi ký hợp đồng mà, nhưng hợp đồng lại đang ở trong tay tôi. Có chút gì đó không đúng !!!

Tôi cũng cảm nhận được rõ ràng, anh đang ngay đây. Ngay trong phòng làm việc trước mặt tôi.

- Em muốn vào phòng Taehyung một chút.

Không chờ chị ấy trả lời, tôi lập tức đẩy cửa bước vào.

Tôi không hề ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen thuộc đang say sưa làm việc trong phòng.

Bản thân không nghĩ phòng làm việc của tổng giám đốc công ty Kim lại có thể đơn giản và gọn gàng đến thế. Chỉ có một chiếc bàn làm việc lớn, một bộ sofa tối màu và một tủ tài liệu.

Dường như anh vẫn mải mê làm việc đến mức không phát hiện ra cư hiên diên của tôi không phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Sau lưng anh là một cửa sổ sát đất rộng lớn, ánh sáng từ đó chiếu đến chan hoà khắp phòng, nhưng có một người con trai còn chói loá hơn. Nơi nào có anh, nơi đó cũng trở nên đẹp lạ thường.

Tôi lẳng lặng tiến đến, nhẹ nhàng đặt tập hợp đồng lên bàn làm việc. Anh cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi không quan tâm cho lắm, được nhìn ngắm anh làm việc luôn là sở thích khó bỏ của tôi, cho nên dù anh có để ý tôi hay không, cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Cứ im lặng như thế được vài phút, anh bất chợt lên tiếng, tầm mắt vẫn không rời khỏi đống giấy tờ.

- Có chuyện gì?

Tôi đang mông lung ảo tưởng, tự nhiên bị anh hỏi vậy, nhất thời giật mình, lắp bắp mãi mới được một câu

- Không . . . em thấy anh để quên ở nhà nên cầm tới cho anh . Em nghĩ . . . bản hợp đồng này quan trọng . . . .

Lúc này Taehyung mới ngẩng đầu lên nhìn tôi , ánh mắt khó hiểu chăm chú quan sát tôi một lượt rồi lại dời xuống bản hợp đồng trên bàn. Rút cục, nửa phút sau đã hiểu ra vấn đề.

- Cảm ơn em.
- Không có gì. Em xuống làm việc tiếp đây.

Không đợi anh nói thêm, tôi lập tức quay người bước ra cửa. Sao tự nhiên hai má lại đỏ bừng bừng như vậy chứ, mới chỉ làm được một việc cho anh mà tôi đã hạnh phúc như vậy rồi. Huống hồ là chị ta ngày nào cũng giúp anh bao nhiêu chuyện, có phải lúc đó cũng sẽ hạnh phúc như tôi bây giờ không ??

Khi tôi vừa từ trong phòng anh đi ra, lại chạm mặt chị ấy. Cũng đúng thôi, người ta là thư ký chính của Tổng giám đốc mà, vị trí ngồi làm việc cũng quá đẹp.

- Xin lỗi em nhé. Lúc nãy Taehyung quả thực có ra ngoài. Chắc anh ấy quay về lúc chị đi photo.
- Vâng.
- Chị cứ nghĩ anh ấy chưa về, em đừng hiểu lầm nhé.
- Dạ không sao.

Tôi cố bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể để mỉm cười với chị ta, sau đó tiếp tục trở về phòng làm việc. Chỉ có điều, tôi càng ngày càng nhận ra, nội tâm của chị ấy thật sự không giống như vẻ bề ngoài một chút nào !!!

Để đền bù cho những ngày không ra và vài ngày tới nếu tui bận nên tui đã viết hẳn 2256 từ cho các cô đọc :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net