20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là tui đâyyyyyyyyyy

-------------

Những ngày sau đó, cuộc đời tôi vẫn gói gọn trong 3 công đoạn: đi làm - mắng - tối về lại ngủ cùng anh.

Sở dĩ tối có khả năng chịu đựng tần suất công việc như vậy, cũng như chịu được cảnh ăn mắng mỗi ngày, đều là do ban đêm được ngủ cạnh anh. Tình yêu quả thực là hoocmon kích thích khá lớn đối với thể lực và tâm hồn. Tôi chẳng còn thấy mệt mỏi gì nữa.

Bác Kim vẫn ở cùng chúng tôi, ngày ngày vẫn tiêm thuốc, đánh cờ và đêm đến đi kiểm tra xem mấy giờ anh về ngủ với tôi. Dường như bác ấy quá sốt ruột với chuyện có cháu bế, bởi thời gian còn lại không nhiều nữa. Dù tôi có mang thai ngay bây giờ, chưa chắc đã kịp cho bác nhìn mặt cháu. Chỉ nghĩ đến vậy thôi mà lòng tôi đã dấy lên một nỗi xót xa vô hạn, không biết sau này khi bác ấy không còn nữa, tôi có thể đau đớn đến mức nào? Có lẽ đối với tôi, bác Kim đã trở thành một người cha thực sự, một người thân như máu như thịt.

- JungKook, sao lâu có động tĩnh như vậy?
- Dạ?
- Ba sợ không chờ nổi cháu nội. Con hãy nhanh nhanh cho ba bế cháu đi.
- Vâng. Con biết rồi ba.

Gần đây, người cha ấy gầy đi rất nhiều !!!

***********

Một hôm, anh trở về nhà khi đã quá nửa đêm, người nồng nặc mùi rượu. Tôi thấy anh trở về cho nên tỉnh dậy bật điện, xem anh say đến cỡ nào.

Khuôn mặt anh đỏ bừng bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi khiến tôi hốt hoảng, sờ lên đầu thấy nóng như than

- Anh bị sốt à? Ngồi yên đây, chờ em đi lấy cho anh cốc nước ấm.

Taehyung ngồi trân trân trên giường, thân thể khẽ run lên. Dường như bây giờ việc hô hấp cũng quá khó khăn, nói gì đến chuyện mở miệng trả lời tôi.

Tôi cầm cốc nước đi tới, vừa giơ tay đưa cho tay, bất chợt anh hất cốc nước rơi vỡ tan tành rồi vươn tay ôm trọn lấy tôi.

Tôi kinh ngạc, không dám tin là anh ôm mình. Hai chúng tôi không còn khoảng cách, tôi có thể cảm nhận được thân thể anh nóng đến nỗi tưởng như chỉ cần chạm nhẹ thôi là ngón tay lập tức bị bỏng, đến hơi thở của anh cũng nóng đến kỳ lạ.

Một phút sau, việc ôm đã không còn thoả mãn Taehyung nữa. Anh đẩy tôi xuống giường rồi bất ngờ đè lên, môi anh tìm đến môi tôi, điên cuồng cắn mút.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Sao bỗng dưng lại hôn tôi ??? Trời ơi, không phải là đêm nay tự nhiên muốn tôi đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đó, bờ môi anh trượt xuống vành tai, vừa liếm mút, vừa gặm nhấm khiến tôi rất nhột. À không phải nhột. Mà là một cảm giác gì đó rất khó diễn tả, tôi không biết phải trình bày thế nào cho phải.
Anh hôn xuống cổ, hôn lên xương quai xanh, hôn tới tấp vào mặt tôi. Bàn tay anh thò vào áo tôi, mạnh bạo xoa nắn nhũ hoa đang cương cứng. Sau đó dường như không chịu nổi sự vướng víu, anh dứt khoát xé toạc chiếc áo thun trắng tôi đang mặc.
Ánh mắt si mê dừng ở ngay trái tim tôi !!!

Anh dừng lại một phút, đôi môi mấp máy muốn nói điều gì, nhưng không thành lời. Tôi bắt gặp chỉ một giây thôi, lý trí lại trở về trong đôi mắt anh.

Hình như chút lý trí còn sót lại trong anh không đủ để ngăn cản lửa dục đang bùng cháy dữ dội trong thân xác. Chỉ một giây sau, ánh mắt ấy lại mông lung sôi trào như sóng đại dương cuồn cuộn.

Anh cúi xuống ngậm lấy nơi nhũ hoa màu hồng nhạt, thô bạo cắn mút. Tôi có cảm giác vừa đau, lại vừa hưng phấn. Có phải cảm giác tình dục chính là cực lạc nhân gian không? Nếu đúng là thế thì bây giờ tôi đã đặt một chân lên thiên đường ái dục rồi đấy. Tôi thấy bản thân mình trống rỗng và khát khao nhiều hơn nữa. Mọi nơi môi anh đi qua đều trở nên căng cứng, từng sợi dây thần kinh đều được kích thích tột độ, khiến tôi không kìm được, suýt bật ra tiếng rên qua kẽ răng.

Anh vân vê nhũ hoa rồi lại rời xuống phía bụng dưới. Một tay xé luôn chiếc quần tôi đang mặc. Từng thứ hiện lên trước mặt, khiến hơi thở của anh thêm hỗn loạn.

Cơ thể của anh càng ngày càng nóng, có lẽ không phải là do sốt. Mà là do một thứ gì đó trong máu khiến anh trở nên như vậy. Tôi quen anh mười mấy năm, tôi biết rõ anh là dạng đàn ông không dễ dàng đánh mất đi lý trí. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì nhưng đây có lẽ cũng là điều tôi muốn. Trong thời gian kết hôn, được ăn cùng anh, ngủ cùng anh, làm tình cùng anh. Và sau đó chia xa.

Tôi biết như thế thật trơ trẽn, thật ích kỷ. Rõ ràng là anh yêu chị ấy, nhưng tôi lại muốn ngủ cùng anh. Tôi là kẻ thứ ba để tiện....

Nghĩ đến đó, bất giác thấy mát lạnh trên mặt, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, ướt đẫm một bên gối.

Taehyung lập tức dừng động tác, cúi đầu chăm chú nhìn tôi. Giọng của anh run run phảng phất trong căn phòng tĩnh mịch.

- JungKook....
- Ừ
- Đừng khóc.
- Vâng.

Dứt lời, anh cúi xuống hôn từng giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt tôi. Nụ hôn ấy bỗng chốc dịu dàng vô cùng. Taehyung lại dẫn dụ tôi vào đường tình không lối, dụ tôi vào đê mê tình ái, từng bước đưa tôi lên đỉnh thiên đường.

Lúc anh đưa cuồng phong nóng bỏng tiến vào cơ thể, đầu óc tôi trống rỗng, mọi giác quan lại trở nên căng cứng. Tôi gồng người nhắm mắt chịu đựng, không tưởng tượng ra nổi cảm giác lúc anh đâm rách tấm màng mỏng ấy lại đau đến vậy.

Một dòng máu đỏ chảy xuống dưới giường. Tôi chính thức trở thành Người của anh...

Anh dừng lại một lát để cơ thể tôi quen với dị vật dưới hạ thân, sau đó từ từ chuyển động. Chuyển động của anh cứ nhanh dần, nhanh dần, vấn vít đưa đẩy khiến tôi có cảm giác lâng lâng như ở trên mây.

Cảm giác đau đớn hoàn toàn bị lấn át bởi niềm khoai lạc.
Tôi ngâm nga theo từng nhịp chuyển động của anh.
Kích tình mãnh liệt .

Anh vừa ra vào, vừa hổn hển thì thầm bên tai tôi
- JungKook... JungKook.

Tôi không đáp, chỉ dùng hết lực cắn vai anh đến rớm máu để biểu tình niềm hạnh phúc trong tôi. Thấy tôi như vậy, anh càng điên cuồng hơn nữa. Tốc độ cũng nhanh mạnh hơn mấy lần.

- Nói yêu anh... JungKook.

Tôi cắn chặt môi không nói. Làm sao tôi có thể nói? Tôi sợ... tôi sợ nói rồi, sau này chia ly, mình không còn được giả vờ tự nhiên ở bên anh nữa. Huống hồ, tôi đang trơ trẽn làm kẻ thứ 3 để anh phát tiết. Tôi không có tư cách!!!

Anh thấy tôi im lặng như vậy, càng thô lỗ chuyển động không ngừng, môi anh cắn môi tôi đến bật máu. Một mùi tanh tưởi xông vào cổ họng, xông thẳng đến trái tim tôi.

Rút cục, sau hơn 30 phút kích tình mãnh liệt, anh thoả mãn gầm lên rồi ôm chặt lấy tôi, một dòng nước ấm bao bọc lấy nơi tiếp xúc giữa hai cơ thể.
Thân xác tôi đau rã rời.

Đêm ấy tôi không cần phải mộng du quắp lấy người anh nữa, mà anh tự nguyện ôm trọn tôi trong vòng tay. Dù bản thân đau đớn đến đâu, trái tim tan nát đến nhường nào, tôi vẫn tự huyễn hoặc bản thân rằng: mình đang hạnh phúc , hạnh phúc vì được anh yêu thương !!!

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên truyền đến là đau nhức. Khắp người đầy dấu vết xanh đỏ của cuộc hoan ái đêm qua, thân dưới tê liệt. Trên ga giường trắng muốt loang lổ vài giọt máu.

Bên cạnh không còn hơi ấm của anh. Chứng tỏ, anh đã tỉnh dậy từ lâu rồi.

Tôi định bò xuống giường đi tắm một chút, không ngờ vừa quay sang đã thấy bóng dáng anh đứng trầm tự hút thuốc ngoài ban công.

Taehyung nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Một cảm giác ngượng ngập lẫn đau xót xông đầy khoé mắt.

Anh dập thuốc, chầm chậm bước lại phía tôi, nét mặt lãnh đạm không biểu tình ra cảm xúc gì, khiến cho tôi có cảm giác như người đêm qua dịu dàng hôn tôi và người đàn ông đang đứng trước mặt là hai người khác biệt.

- JungKook.
- Vâng.

Anh nhìn tôi rất lâu, lâu đến nỗi tưởng như thời gian đặc quánh lại. Sau đó mới khó nhọc lên tiếng.

- Xin lỗi.

Xin lỗi? Xin lỗi vì anh ép buộc tôi? Hay xin lỗi vì anh làm chuyện có lỗi với chị ấy? Hay xin lỗi vì đã lấy đi thứ quý giá của tôi?

Dù là lý do gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Tất cả là do tôi cam tâm tình nguyện. Vĩnh viễn không oán không hối. Được yêu anh, được trao cho anh tất cả... đã là hạnh phúc rồi. Không cầu gì hơn.

Tôi mỉm cười, lần này không phải là cố nặn ra một nụ cười mà là thật lòng, thật lòng thấy mãn nguyện

- Không sao. Là em tự nguyện.
- Thành thật xin lỗi.

Tôi rõ ràng nhìn thấy môi anh mấp máy như muốn nói thêm điều gì, nếu tôi đoán không nhầm thì anh muốn nói " em muốn gì, em cứ nói đi, tôi sẽ bù đắp cho em". Nhưng có lẽ anh hiểu tối hơn ai hết, với một đứa ngông cuồng bất chấp, sĩ diện cao ngút trời như tôi, sẽ chẳng cần anh bù đắp bất cứ thứ gì cả... Thành ra, lời muốn nói mãi cứ ở trên môi, không cách nào phát ra tiếng được.

- Chúng ta là vợ chồng. Sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra.
- Xin lỗi. Tôi không cố ý.

Tôi biết chứ, tôi biết 99 % khả năng anh bị người ta cho uống thuốc kích dục, cho nên mới mất đi lý trí một cách dễ dàng như thế. Chỉ có điều, mặc dù máu anh sôi trào vì thuốc như vậy, anh vẫn làm tình với tôi theo một cách nhẹ nhàng nâng niu, không hề cưỡng đoạt. Taehyung của tôi, dù là lúc say hay tỉnh, đều khiến tôi yêu cuồng si....

- Em nói rồi, không sao cả.

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt anh dừng ở vết hôn còn đỏ ửng trên xương quai.

Bầu không khí trở nên ngượng ngập vô cùng, tôi đành phải miễn cưỡng mở lời

- Em đi làm đây.

Dứt lời, tôi xoay người bước vào nhà tắm, tắm qua loa một chút rồi mặc đồ đi làm. Cho đến lúc tôi đóng cửa rời đi, vẫn thấy anh ngồi trơi như tượng ở đó, đến mắt anh cũng không chớp lấy một lần. Xem ra là đang kiềm chế cảm xúc đến cực hạn.

Suy cho cùng thì tình yêu chính là thứ làm nên hạnh phúc, cũng là thứ tạo nên bị thương, chúng tôi vẫn dày vò nhau bao tháng ngày như thế !!!

*********

Chiều hôm đó, tôi không muốn trở về nhà một chút nào, tôi không muốn đụng mặt anh nên đành bịa ra lý do công ty có một buổi liên hoan để thông báo cho bác Kim đừng chờ cơm.

Sau khi cúp máy, tôi không biết phải đi đâu, về đâu. Mọi thứ cứ mông lung vô định.

Bỗng trong đầu tôi chợt nghĩ đến anh Hope. Lâu rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau. Ngày trước khi Taehyung ở Mỹ, tôi thường gọi điện tâm sự với anh Hope về chuyện nhớ nhung Taehyung thế nào, yêu đương Taehyung ra sao, rồi mỗi khi buồn cũng gọi cho anh ấy. Từ lúc tôi kết hôn, những chuyện buồn thường ngày tôi đều tự giấu vào trong tim, không kể lể với anh ấy nữa.

Nghĩ đến đó, ngón tay tôi vô thức bấm một dãy số quen thuộc. Chỉ 3 hồi chuông, đầu dây bên kia đã có tín hiệu được kết nối.

- JungKook, vẫn còn nhớ tới anh cơ à?
- Anh Hope, chừng nào anh về?
- Sao thế? Không phải lại có chuyện gì không  vui đấy chứ?
- Em nhớ anh nên không vui.
- Thôi đi. Từ lúc em kết hôn đã hoàn toàn. quên anh rồi. Giờ bị người ta đá lại nhớ đến anh hả?
- Ai bảo anh em bị đá?
- Thế có chuyện gì?

Tôi mất tròn một tiếng để kể cho anh chuyện mình bị bắt nạt ở công ty, lại mất thêm nửa tiếng để than vãn chuyện tâm trạng chán ngán vì Taehyung bận bịu công việc suốt ngày, anh Hope vẫn kiên trì lắng nghe, thỉnh thoảng còn "Ừ","À", một vài câu. Sau đó rút ra một kết luận mà tôi cũng thấy chí lý " Đi đến quán bar của ba em uống rượu đi, uống cho thật say rồi vứt hết mọi phiền muộn".

Có lý !!! Sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ? Trước đây tôi rất nghịch ngợm, mà có lẽ theo gen của ba nên tửu lượng rất khá, do vậy mỗi khi buồn bực tôi đều tới quán bar ngồi uống rượu một mình.

Mặc dù tôi thường không uống say, tuy nhiên vị rượu cay nồng trong miệng khiến tâm trạng tôi trở nên rất khá.

Từ khi tôi nhận thức được mẫu người mà Taehyung thích là ngoan hiền, không ăn chơi này nọ tôi bỏ hẳn uống rượu. Cũng nhuộm tóc lại thành màu đen, vứt hết đống quần áo style rách rưới phá cách kia đi, thay vào đó là những bộ đồ kín đáo hơn.

Nhiều khi soi vào gương tôi còn không nhận ra nổi chính mình. Khi yêu sẽ mù quáng như thế đấy!!!

Tôi yêu ngông cuồng, yêu bất chấp, yêu hết cả tuổi thanh xuân của mình, nhưng một lời yêu tôi lại chôn thật sâu trong tim. Không cách nào bày tỏ.

**********

Tôi bước vào quán bar. Gọi một ly Whisky. Uống cạn một hơi.

Quản lý ở đây biết tôi, cho nên dặn bartender phục vụ tôi chu đáo, tôi muốn uống bao nhiêu cũng được. Quả thật, hôm đó, tôi uống rất nhiều.

Tôi chưa thật sự say nhưng đầu óc đã bắt đầu thấy chếnh choáng, liêu xiêu rời khỏi hộp đêm, tôi đi bộ về nhà.

Bước chân của tôi đi không vững nữa. Vừa được một quãng, một lũ thanh niên ăn mặc như con công từ đầu tiến tới chặn lối đi của tôi.
- Này em, sao lại đi bộ thế này, đi chơi với bọn anh không?
- Tránh ra.
- Ẩy, nóng tính thế. Đi với bọn anh một lát thôi.

Tôi không buồn trả lời, lẳng lặng định lách sang bên đi tiếp, không ngờ một tên túm lấy cánh tay tôi giằng lại. Thật ra hồi còn học trung học, tôi đã đai đen Karate. Ba của tôi nói "không ai có thể bảo vệ con cả đời nên phải hiểu chút ít võ vẽ để còn tự bảo vệ bản thân mình", tôi thấy cũng hợp lý nên rất thường xuyên đi học. Có điều, tôi thì đã nhỏ con sẵn mà hôm nay say quá, chỉ có thể đánh được hai tên. Ba thằng còn lại thì chịu. Say quá rồi.

Tôi ngồi bệt trên nền đất, thở hổn hển. Vừa rồi vung chân quá sức, lên gối vỡ hàm một tên, tên kia thì bị bẻ trật khớp tay, nằm lăn ra đất kêu như heo bị chọc tiết. Ba tên còn lại thấy tôi phản ứng kịch liệt như vậy, càng thích thú lao lại phía tôi.

Tôi bất lực nhắm mắt. Lần này xong thật rồi !!!

---------
Viết mãi mấy tiếng mới xong huhu. Nhớ vote cho công sức của tui nha 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net