27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bảo thi xong up chap mà quay quẩn mấy ngày lễ đi lm kh có tgian nghỉ luôn. Nên bâyh phải tranh thủ viết rồi up sớm cho các cô. Cơ mà sắp end rồi đấy nhá nhá. Thôi kh luyên thuyên nữa, đọc chuyện thồi nào

--------------
Tôi nằm ở bệnh viện thêm vài ngày nữa rồi mới trở về nhà.
Suốt quãng thời gian ấy anh không hề đến thăm tôi thêm một lần nào.
Tôi biết, anh đau lòng. Có điều không biết là vì tôi hay vì con chúng tôi?

- JungKook, con đừng đi được không?

Tiếng mẹ truyền đến cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi dừng soạn đồ rồi quay sang nắm lấy tay mẹ.

- Mẹ, con thật sự rất mệt. Con đi một thời gian, nhất định sẽ trở về.
- Nhưng con...
- Mẹ đừng lo, ở bên Pháp còn có cô út mà.
- JungKook, con nghĩ kỹ chưa?

Tôi mỉm cười, vòng tay ôm lấy mẹ, hít hà mùi oải hương quen thuộc.
- Mẹ, con mẹ đã lớn rồi.
- Con đấy, giống hệt ba con. Không ai cản nổi.
- Con là con ruột của ba mà.
- À này...
- Sao vậy mẹ?
- Hình như công ty của Taehyung đang có chút vấn đề.

Tôi buông mẹ ra, cảm thấy hô hấp bắt đầu thấy khó nhọc, tại sao công ty của anh lại có vấn đề được, chẳng phải anh quản lý rất tốt hay sao?
- Dạ?
- Không biết ai tung ra tin đồn bác Kim đã mất, nghe nói nội bộ công ty hiện tại đang rất loạn. Một số cổ động kỳ cựu đang đòi mở đại hội cổ đông, bầu lại Chủ tịch hội đồng quản trị.
- Vậy còn Taehyung?
- Mẹ nghe nói cũng vì chuyện này mà nó ở lại công ty suốt không hề về nhà Hình như đang chuẩn bị cho đại hội cổ đông sắp tới.

Tôi đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trấn an mẹ. Tôi rất muốn ở bên anh lúc khó khăn thế này, tuy nhiên tôi cũng biết rõ, dù có tôi hay không, anh cũng có đủ năng lực để vượt qua, huống hồ bên cạnh còn có một thư ký tài sắc vẹn toàn như Sunny kia.

- Mẹ, đừng lo lắng. Anh ấy sẽ không sao đâu.
- Lúc này, nó rất cần có con. Thật sự mẹ thấy nó với Sunny đã cắt đứt từ lâu rồi, chuyến đi Mỹ lần này chỉ là vì công việc thôi. Đừng cố chấp nữa.

Tôi mỉm cười chua chát, chuyện anh và cô ta, tôi đã không muốn quan tâm đến nữa rồi. Thậm chí đến cả việc chị ta hại đến mẹ con tôi, tôi cũng không chấp nữa. Chỉ sợ nếu nói ra việc này, ba của tôi sẽ không nhịn được, lại nổi tính tàn ác như lúc xưa... Thật sự , tôi chỉ muốn tích thêm chút đức cho con mình mà thôi. (như kiểu tích đức để unbox alb v nè tr)

Hôm ấy, ở khoảng sân bay ngày xưa tôi tiễn anh, bây giờ người ra đi lại là tôi. Cảm giác khác hẳn 9 năm về trước, không còn quyến luyến đợi chờ mà thay vào đó là sự buông tay nhẹ nhàng, cũng rất bi thương.

Tôi lên máy bay, đi đến một phương trời rộng lớn. Tạm biệt anh, tạm biệt Seoul. Tạm biệt tình yêu suốt thời thanh xuân của tôi!!!

* * *

Paris hoa lệ!!! Gia đình cô út đón tôi ở sân bay Charles - de - Gaulle.
Đã lâu không gặp, hai đứa nhóc em tôi đã lớn hơn rất nhiều
- A, anh JungKook.
- Rebecca, sao lại cao như vậy? Rebecca là con gái thứ hai của cô út, năm nay mới tám tuổi, là con lai, nét đẹp á đông pha trộn với nét đẹp phương Tây. Trông xinh xắn đáng yêu vô cùng. Lại nói về cô tôi, sau khi theo ba tôi sang Pháp cô yêu và lấy một người đàn ông tại đây, sau này, khi gia đình tôi về nước, cô không trở về cùng mà định cư luôn ở Paris , hiện tại đã có 2 đứa nhóc, 1 trai 1 gái.

Bữa trưa, tôi đến nhà cô ăn cơm cùng lũ nhóc, sau đó dọn đồ về căn biệt thự trước kia của ba mẹ tôi. Thật ra tôi mang rất ít đồ, lại có hai đứa em dọn hộ, loay hoay một lúc cũng xong xuôi hết thảy.

Vài ngày sau, cô út tìm cho tôi một bác giúp việc người ng Hàn. Bác ấy rất hiền, lại thật thà, không có con cái gì cả, theo một gia đình từ Hàn sang đây, vừa vặn vài ngày trước con gái nhà ấy đi lấy chồng, bác không phải chăm sóc nữa. Hai người chúng tôi ở trong căn nhà rộng lớn, nương tựa vào nhau mà sống.

Tôi rất nhớ quê hương, cũng rất nhớ anh.

Tôi biết từ khi anh quản lý Kim thị, mọi chuyện anh làm đều rất quyết đoán, những con cháu siêng ăn nhác làm của các cổ đông lớn trong công ty đều bị anh sắp xếp vào những vị trí đúng năng lực. Anh cũng quản lý chi tiêu công ty rõ ràng, thành ra dù công ty ngày càng phát triển nhưng hiềm khích với các cổ đông khác cũng ngày một tăng lên.

Hôm đó, đại hội cổ đông của Kim thị. Tôi gọi cho Yugyeom, nhờ cậu bạn ấy đến nghe lén cuộc họp.
Kết quả anh thiếu đúng 1 phiếu để tiếp tục trở thành Tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị.
Tình cờ, tổng giám đốc của Jeon thị trên danh nghĩa là tôi lại vừa vặn không tham dự. Ba tôi tức tốc đến Kim thị, nhét 1 lá phiếu cuối cùng cho anh.

Rút cục, anh cũng vượt qua được sóng gió. Tiếp tục đưa Kim thị cùng Jeon thị đi lên.

Dù tôi có ở bất cứ nơi đâu, bất cứ phương trời nào, trái tim vẫn luôn hướng về anh như thế đấy.

Anh chính là mạch đập tôi không cách nào dứt bỏ. Chỉ có thể lựa chọn tiếp tục yêu thầm trong cố chấp mà thôi.

Mẹ thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho tôi, ngoài việc hỏi thăm thì lại kể về anh. Mẹ nói anh đã gầy đi rất nhiều, cũng không có người đàn bà nào khác. Chỉ đi về lẻ bóng một mình.
- JungKook, con tha thứ cho nó đi.
- Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi.
- Hôm nay nó lại đến nhà đấy.
- Dạ?
- Nó đến nói với mẹ " hãy cho nó biết số điện thoại của con ". Mẹ nhìn thấy nó như vậy cũng rất đau lòng.
- Mẹ, con bận rồi, con cúp máy đây.

Tôi không chờ mẹ trả lời , lập tức dập máy. Tôi quả thực không muốn nghe những điều như thế từ anh, tôi chỉ muốn biết anh sống tốt, thế là đủ.

Mặc dù anh không đồng ý ly hôn nhưng bây giờ chúng tôi đã chia xa rồi. Sao không đến bên chị ấy, sống hạnh phúc với tình yêu của mình. Tại sao còn tìm đến tôi.

Nghĩ đến đây, bất giác tôi sờ lên mặt, thấy nước mắt đã ướt đẫm từ khi nào.

Tôi không kìm được, gục xuống khóc nức nở. Tôi đã đi đến một nơi rất xa, xa anh lắm rồi. Tại sao lại vẫn yêu anh mười phần toàn vẹn như vậy? Một chút cũng không hề mai một!!!

Thấm thoắt cũng đã hơn 4 tháng tôi đến Paris. Bây giờ tôi đã là cậu chủ của một tiệm hoa nho nhỏ ở đầu phố, do thuê được vị trí khá tốt nên tiệm hoa rất đông khách, tôi phải thuê thêm 2 nhân viên, cũng vì thế mà học hỏi được không ít kinh nghiệm kinh doanh. Tôi khiến cho bản thân bận rộn để che lấp đi nỗi nhớ nhung về anh, có điều, ban ngày thì là vậy, ban đêm khi trở về nhà, tôi đối diện với bốn bức tường cô độc, hình ảnh của anh lại cứ đong đầy trong tâm trí. Không cách nào xoá bỏ.

Thời gian rút cục cũng chẳng phải là liều thuốc hữu dụng như người ta nói gì cả, hoặc ít nhất là nó không có tác dụng với tôi. Một ngày qua một ngày, quá khứ lại càng thêm đậm sâu.

Gần đây, cơ thể tôi đã bắt đầu nặng nề, xương cốt đau nhức như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh. Ban đêm tôi không nằm ngủ được, chỉ có thể dựa vào thành giường chợp mắt đôi chút. Cũng may bác Han chăm tôi sóc tôi rất chu đáo, thường đỡ tôi đi lại và xoa bóp đôi chân đã bắt đầu bị phù cho tôi, thành ra một mình tôi ở nơi đất khách quê người như thế này, có bác ấy cũng cảm thấy bớt cô độc đi rất nhiều.

* * *

10 tháng nữa trôi qua. Hiện giờ thời tiết đang đầu mùa hè, không khí đã rất nóng nực.

Hôm ấy, cô út dắt tôi đến một nơi. Chúng tôi đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, cô lẳng lặng đặt một bó cúc trắng trước một ngôi mộ tên là Angelie.

- JungKook, cháu nhìn người này... có thấy quen không?

Tôi bước đến, cúi đầu nhìn thật kỹ người con gái trong bức ảnh, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng phát hiện ra cô ấy rất giống mẹ của tôi.
- Cô... người này....
- Rất giống mẹ của cháu đúng không? - Vâng.

Cô út mỉm cười, cầm khăn tay lau sạch bia mộ một lượt, sau đó mới chầm chậm nói với tôi.
- Đây là người đã theo đuổi ba của cháu.
- Dạ???
- Cô ấy là Angelie, từng là bạn cô út.

Tôi im lặng một lát, chờ đợi cô nói tiếp. Không ngờ cô ngừng lại rất lâu, cứ lau đi lau lại tấm ảnh trên bia mộ, phải mất mười phút sau, cô mới mở lời.

- Ngày trước ba mẹ của cháu vì người này mà phải chia tay. Lúc đó, mẹ cháu đã mang thai thằng nhóc SeokJin. Tuy nhiên lại không hề nói cho ba cháu biết, sau đó lại âm thầm đến một nơi khác, dự tính sinh con ở đó.

Bất chợt, tôi thấy mẹ thật ngốc nghếch, và tôi cũng vậy.....

Cô kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về quãng thời gian ba mẹ tôi còn ở Pháp. Cô còn nói, bản thân rất áy náy vì đã gián tiếp khiến ba mẹ tôi suýt phải chia lìa, anh trai tôi suýt trở thành đứa trẻ không cha.
Sau cùng, cô khuyên tôi hãy trở về. Sống trên đời phải dám yêu, dám hận, dám chịu trách nhiệm về việc mình làm.

Angelie cũng chỉ là một nạn nhân của bi kịch yêu đương mù quáng. Tình yêu không có lỗi, cái quan trọng là phải giành được người đàn ông mình yêu theo một cách quang minh chính đại nhất, ai cũng có quyền được đấu tranh.

- JungKook, nếu cháu yêu Taehyung, hãy trở về bên nó.
- Cô, anh ấy không như ba cháu, anh ấy không yêu cháu.
- Tại sao cháu khẳng định như vậy?
- Vì người anh ấy yêu là Sunny.
- Nó đã từng nói không yêu cháu chưa?

Tôi giật mình.... Từ lúc quen biết anh cho đến bây giờ, anh chưa từng nói không yêu tôi, cũng chưa từng nói anh yêu Sunny. Thậm chí trong cuộc cãi nhau giữa anh và ba Kim mà tôi nghe lén được, anh cũng không khẳng định mình yêu chị ấy, chỉ nói một câu " cô ấy rất tốt ".

- Cô, cháu sẽ không như cô Angelie.
- Yêu thì phải dám nói, dám theo đuổi tình yêu của mình. Nhưng theo đuổi một cách đường hoàng. Đừng vì bất kỳ điều gì mà từ bỏ.

Ngừng một lát, cô út nắm lấy tay tôi rồi nói tiếp.

- Mẹ của cháu trốn đến một thành phố khác, cũng như cháu trốn Taehyung chạy đến đây.
- Vâng.
- Trong tim có một người, thì dù trốn chạy đến bất cứ đâu cũng không quên được. Cháu hãy trở về, đối diện với nó. Đến lúc đó buông bỏ hay tiếp tục, cháu đều có thể làm được dễ dàng. Không phải sống một đời đau khổ ở đất nước xa lạ này.
- Cô....
- Hãy trở về đi. Đừng giống Angelie, cũng đừng như mẹ cháu.

Tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Cô nói đúng.

Dám yêu thì phải dám đối diện. Tôi không thể trốn tránh cả đời được. Nhất là bây giờ, đã không chỉ có mình tôi.

May 4.  I'll be back!!!!

------------
Congratulations 🎉 hnay trai nhà nhận những 2 giải ở Billboard.

Lại ôm nhau này

2 cúp rõ :)))

Cơ mà vmin của tui huhu. à tiện nói các cô nghe là end Thanh xuân xong tui sẽ viết fic vmin nhé 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net