Chương 8: ... vậy em tình nguyện không tỉnh lại! - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------

Cuối cùng Lala cũng chính thức trở thành sinh viên tại ngôi trường mà nó khổ công phấn đấu. Theo đúng như lịch trình thì mùa xuân năm sau nó chính thức nhập học. Vậy là còn mấy tháng nữa thôi... Thực sự nó cũng không có nhiều cảm xúc lắm. Vui ư? Không! Nó bây giờ chỉ muốn làm tất cả những gì mà anh không thể làm... tất cả những điều mà anh và nó đã từng lên kế hoạch khi đó. Vậy thôi! Nhưng vấn đề to lớn trước mắt là nó làm gì để sống sót qua mấy tháng này đây?

Việc trúng tuyển ĐH Harvard khiến cuộc sống của nó có chút phiền phức, thời buổi công nghệ thông tin nên nó muốn yên ổn mà sống cũng thật khó khăn, hàng ngày mail lớn mail nhỏ bay tới bay lui khiến nó chóng cả mặt, lại thêm cái điện thoại lúc này càng được dịp phát huy chức năng nghe gọi của mình khiến nó phiền muộn không thôi... Rồi thì hàng xóm láng giềng, cấp trên cấp dưới, bạn bè xa gần của ba mẹ hỏi thăm... thực chẳng khác gì ngôi sao hallyu.

Được 3 ngày thì nó không thể nào chịu nổi nữa, tắt điện thoại, khóa face, e mail các thể loại. Nó muốn đi trốn!

Và rồi nó cũng tìm được nơi để trốn, tìm được việc để làm... đó là đến nhà Thầy - võ sư Bùi Việt Tuấn. Kỳ thực khi quay trở về việc đầu tiên nó muốn là đến đây nhưng mà... Nơi đây đã không còn bóng dáng những người mà nó muốn gặp nữa... Nó sợ hãi trốn tránh nhưng rốt cuộc cũng tránh không nổi.

Những ngày đầu đến đây việc nó làm duy nhất là nằm vật ra khoảng sân mà ngày xưa nó và anh vẫn ngày ngày luyện võ khóc chán chê mê mỏi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy lại khóc... cứ như vậy mấy ngày trời. Nơi đây ngày xưa không bao giờ ngớt tiếng cười đùa của anh và nó nhưng giờ đây cảnh còn mà người thì xa xăm... Cảm giác là người duy nhất ở lại khiến nó nghẹt thở, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui... đâu đâu cũng là kỉ niệm... đâu đâu cũng là niềm đau...

Rồi nó bắt đầu dọn dẹp lại nhà cửa, trồng cây trồng hoa xung quanh ngôi nhà, lên núi chăm sóc những cây thuốc của thầy... Nó cứ lặng lẽ như vậy, ba mẹ cũng không có ý ngăn cản vì dù sao thời gian nó rời đi cũng không còn bao lâu nữa.

Cứ như vậy cũng đã được hơn nửa tháng trôi qua. Nhưng... nó vẫn không đủ dũng khí để đi gặp anh!

...

Phòng họp văn phòng kinh doanh tập đoàn JVC, chi nhánh Đông Bắc Mỹ từ nửa tháng nay hầu như không lúc nào vắng bóng người. Eric ngồi ngay ngắn trên ghế, một tay lật giở tài liệu, một tay day nhẹ thái dương chăm chú lắng nghe cấp dưới báo cáo. Từ ngày chấp nhận đánh cược với Ba đến nay đã hơn nửa tháng hắn hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Vì là cá cược nên ngoài vấn đề tài chính hắn không nhận được bất kì sự hỗ trợ từ ba cả. Càng đi sâu vào tìm hiểu hắn mới nhận ra vì sao ngày đó Ba lại tự tin đến vậy. Dự án "Thần Châu" này quả là một "siêu dự án", dường như tất cả công ty xây dựng, các tập đoàn bất động sản hàng đầu thế giới đều nhắm đến dự án này, tựa như một bầy sư tử đang hung hăng tranh giành nhau một miếng mồi béo bở, còn hắn... chỉ là một con sư tử non bị lạc vào trận chiến - không khó để hình dung ra cảnh tượng hung vĩ này.

- William! Cậu hãy đến Trung Quốc một chuyến. Không cần biết cậu dùng cách nào, chi phí ra sao. Tôi chỉ cần kết quả. Hắn dõng dạc đưa ra chỉ thị cho người thanh niên trẻ vừa kết thúc xong phần báo cáo của mình.

- Tôi hiểu rồi! William nhìn giám đốc mỉm cười. Giám đốc luôn như vậy, đưa ra quyết định nhanh chóng, dứt khoát.

Lần đầu tiên gặp giám đốc là 2 năm trước, khi đó anh chỉ là một tân sinh viên của trường kinh tế đại học Harvard chưa đầy 3 tháng, anh và nhóm mình thắng giải ý tưởng kinh doanh do chính công ty của giám đốc tổ chức, ngay ngày hôm sau thư mời làm việc chiễm chệ ngay đầu giường, do một anh chàng Châu Á vô cùng điển trai đưa đến. Sau đó là chuỗi ngày anh cùng Eric rong ruổi khắp các trường đại học tại nước Mỹ này chiêu mộ những sinh viên trẻ có tài năng xuất chúng. Cho đến nay đã hình thành nên một đội ngũ vô cùng " tinh nhuệ", tạo nên bức tranh hoàn hảo của văn phòng kinh doanh Đông Bắc Mỹ thuộc tập đoàn JVC đánh đâu thắng đó, khiến cho các đối thủ khác cũng phải ái ngại. Còn anh đương nhiên có thể được coi là một " công thần".

- Cậu qua bên đó tìm hiểu trước, tôi sẽ cho người hỗ trợ cậu sau.

- Rõ, thưa sếp!

- Được rồi! mọi người quay về tiếp tục phần việc của mình. Hắn lười biếng dựa vào ghế sau mấy tiếng đồng hồ căng thẳng ngồi nghe báo cáo và bàn bạc chiến lược.

Đợi cho những nhân viên cuối cùng rời khỏi phòng họp hắn cũng đứng lên trở về phòng làm việc của mình. Đây là nguyên tắc của hắn, trong bất kì cuộc họp nào hắn có thể đến sớm hoặc muộn hơn những người khác nhưng phải luôn là người rời đi sau cùng.

Bước vào phòng làm việc, Han đã đứng đó đợi từ bao giờ, trên tay cầm tập tài liệu đưa ra trước mặt hắn.

- Cậu chủ! Việc cậu chủ giao em đã hoàn thành xong!

- Tốt lắm! Hắn đón lấy tập tài liệu ngồi xuống ghế sofa, Han ngay lập tức rót cho hắn 1 ly whisky.

- Cậu chủ! Em không hiểu... Han thắc mắc. Bỗng dưng cậu chủ giao cho anh tìm hiểu một người. Thật là kí quái... kì quái hơn nữa, cái người đó lại là một cô gái - người mà anh đã thay mặt cậu chủ đi đặt bó hoa tối hôm đó. Trước giờ chỉ có phụ nữ chủ động tìm đến cậu chủ chứ chưa bao có khái niệm ngược lại. Vậy mà lần này... anh nghĩ thế nào cũng không ra...

Hắn ngước nhìn Han nhíu này, tay giơ tập tài liệu lên trước mặt lắc lắc vài cái mỉm cười đáp:

- Cái này ư? Tôi cũng không hiểu...

- Sao cơ?...

- Tôi cũng không hiểu tại sao lại muốn biết nhiều hơn về người con gái mà tôi thậm chí còn chưa một lần gặp mặt... hắn thở dài cười khổ nói với Han mà như đang nói cho chính mình nghe vậy.

Từ sau buổi tối hôm đó hắn bắt đầu nghĩ về cô nhiều hơn. Không! Không thể gọi là nghĩ được! mà là hình ảnh người con gái đó cứ hiện lên trong tâm trí hắn khiến hắn cảm thấy rất thú vị muốn tìm gặp nhưng khi đó cô đã không còn ở Boston nữa rồi. Vì vậy hắn mới muối mặt bảo Han đi tìm cô gái đó...

Chậm rãi lật mở từng trang tài liệu, trước mắt hắn là bức ảnh chân dung của cô và hàng chữ " Nguyễn Trần Lan Anh , 20 tuổi, quốc tịch Việt Nam". Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô một cách rõ ràng như vậy. Gương mặt trái xoan xinh xắn, làn da tuyết trắng, đôi môi anh đào nhỏ xinh, đôi mắt to tròn sáng trong, lấp lánh như ánh pha lê, chiếc mũi cao gọn, thanh thoát... tất cả tạo nên một tổng thể hài hòa, thanh thuần mà hoàn mĩ. Là vẻ đẹp khiến người ta vừa gặp đã yêu, dễ dàng gợi lên trong lòng người đàn ông cao cao tại thượng như hắn bản tính cố hữu của mình - mạnh mẽ chiếm hữu, mạnh mẽ bảo vệ, yêu thương...

Hắn tựa như một đứa trẻ tìm thấy món quà yêu thích của mình, cứ ngây ngốc ngắm nhìn bức ảnh của cô, đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng, ấm áp, trên môi thấp thoáng ý cười đầy trìu mến.

" Nguyễn Trần Lan Anh" , " Việt Nam"... Không hiểu sao hai cái tên này lại gợi lên trong lòng hắn một cảm giác vô cùng thân thuộc, một nỗi ngọt ngào không thể gọi tên....

Một lúc lâu sau... Eric ngồi ngả hẳn người vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền tựa như đang nghỉ ngơi nhưng kỳ thực lại đang khẩn trương suy nghĩ. Han ngồi đối diện quan sát cậu chủ nãy gìơ cũng cảm thấy sốt ruột, 11 năm cùng lớn lên bên cạnh cậu chủ anh hiểu rõ biểu tình lúc này của cậu chủ có ý nghiã gì, là phúc hay họa một khi cậu chủ đã quyết thì chỉ có ông trời mới lay chuyển được.

Eric chậm rãi mở mắt, đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, màn hình hiển thị một cái tên, hắn dứt khoát ấn phím gọi đi...

- Alo! Eric, vừa hay tôi cũng đang muốn gọi cho cậu đây. Henry hào hứng hét to trong điện thoại, bên cạnh là tiếng nhạc xập xình chát chúa, không khó để đoán ra anh chàng đang ở đâu.

- Ừm! Tôi bận.

- Sao thế?

- Tôi muốn nói với cậu 1 câu thôi.

- Hả? khoan, cậu nghiêm túc hả? Đợi tôi chút... . Henry loạng choạng đứng dậy bước ra khỏi phòng. - được rồi! Cậu nói đi.

- Alo! Henry sốt ruột

- Xin lỗi cậu!

- Hả ? Sao cơ? Alo!..alo...

" chết tiệt bao gìơ cậu mới bỏ được thói quen này hả?" Henry lầm bầm nguyền rủa thằng bạn thân của mình - cái tên luôn tự cho mình cái quyền gọi hắn bất cứ lúc nào và tắt điện thoại không 1 câu báo trước. Mà khoan, Nếu không nhầm thì vừa xong là Eric nói xin lỗi với hắn phải vậy không? Mà xin lỗi cái gì nhỉ??? ôi đau đầu với tên này quá... lúc nào cũng bất thình lình và khó đoán như vậy. Henry lắc lắc đầu cho tỉnh rượu nhưng cũng chẳng thu thập được điều gì. Hắn lảo đảo quay lại căn phòng khi nãy...

- Han! Cậu đi làm cho tôi một việc... sau khi nói chuyện với Henry xong hắn như trút bỏ được một nỗi phiền muộn, gương mặt anh tuấn hiện lên một phần thỏa mãn, nụ cười mang thêm ý tà mị.

...

- Cậu chủ! chuyện này... Han cả kinh sau khi nghe cậu chủ ra chỉ thị. chuyện này càng lúc càng hoang đường. Cậu chủ vốn ngông cuồng, muốn là người kiểm soát mọi chuyện nhưng mà lần này liệu có đi xa quá không?

- Sao? không làm được?

- Thưa... Không! Em sẽ ngay lập tức xử lý.

- Tốt lắm!.. còn nữa, tuyệt đối không để Ba tôi biết chuyện này! hắn cầm ly rượu tiến về phía cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Những lời cuối cùng giống như một mệnh lệnh lại mang theo cả sự cảnh cáo trong đó. Han tất nhiên hiểu rõ hàm ý này.

- Cậu chủ yên tâm!

Hắn không nói gì chỉ tiếp tục thưởng thức ly rượu, ánh mắt kiên định như đang hướng về một nơi nào đó xa xôi lắm....

" Nguyễn Trần Lan Anh, Tôi đợi em!"

-------

Sân bay Nội Bài 8:45 AM

- Lala! Sang đến nơi thì gọi về cho mẹ ngay nhé!

- Vâng! Con nhớ rồi mẹ!

- Bên đó bây giờ cũng lạnh rồi, nhớ mặc đủ ấm!

- Vâng!

- Sang bên đấy đi đứng nhớ phải cẩn thận.

- Vâng!

- Phải ăn uống đầy đủ...

- Có bất cứ chuyện gì cũng phải gọi về cho bố mẹ, nhớ chưa?

- Vâng!

...

- Mẹ... con biết rồi! huhu... Nó ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Suốt cả tuần nay cả gia đình nó chia thành hai thái cực rõ rệt, nửa vui mừng nửa buồn lo... vui vì nó nhận được thông báo nhập học của trường, buồn vì nó sắp phải xa bố mẹ, xa gia đình nhỏ đến một nơi xa xôi.

- Nào! Dặn dò thì cũng đã dặn rồi! con nó đi học chứ có phải đi đâu mất đâu... Ba cố gắng an ủi hai mẹ con nó mà giọng buồn thiu.

- Kệ tôi! Tôi thương con tôi... mẹ vừa khóc vừa hờn dỗi.

- Thì tôi cũng thương mà... nói đoạn Ba cũng đi tới giang tay ôm lấy hai mẹ con nó. Thực ra trong lòng ông cũng đang xáo trộn ghê gớm lắm, con gái bảo bối của ông sắp đi xa, không phải Hà Nội hay Đà Nẵng, TP Hồ Chí Minh gì nữa, mà là nước Mỹ cách chỗ ông đang đứng cả nửa vòng trái đất cơ mà... cũng không phải đi ngày một ngày hai là sẽ về, ông sẽ chẳng thể ở bên cạnh bao bọc và che chở cho con bé trước những bão giông cuộc đời nữa...

Cứ thế, sân bay rộng lớn dường như chỉ tồn tại gia đình nhỏ bé của nó... bao yêu thương, lo lắng theo nó mãi cho đến khi máy bay cất cánh... nó chỉ kịp nhắn cho lũ bạn cái tin nhắn vẻn vẹn ba chữ " tôi đi trước" rồi lặng lẽ hòa mình vào dòng người đang hướng về nước Mỹ xa xôi... Tạm biệt Việt Nam, tạm biệt ba mẹ và... tạm biệt anh!

...

- Han! Eric đang ngồi trầm ngâm trong phòng làm việc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó cất tiếng gọi lớn.

- Vâng! Cậu chủ có gì dặn dò ạ? Han đặt vội quyển tạp chí xuống bước nhanh về phía hắn.

- Hôm nay phải không?

- Dạ? hôm nay sao cơ ạ? Han bị choáng vì câu hỏi không đầu không cuối của hắn, rồi vội vã căng óc ra để nghĩ xem ngày hôm nay là sao sau khi bắt gặp ánh mắt không vui đang nhìn anh chằm chằm

- Hôm nay... à!... Theo sắp xếp thì đúng là hôm nay nhưng không biết bên đó có gì phát sinh không? "Trời ạ! Cậu chủ chẳng lẽ lại muốn hỏi chuyện này?" Han lẩm nhẩm trong đầu. Lúc trước thì bảo anh đi gặp Hiệu trưởng, bây giờ lại còn để ý cả lịch trình bay của người ta? Hic

- Đi kiểm tra cho tôi! Hắn cau có tỏ ý không vui

- Vâng! Em lập tức đi kiểm tra.

Đợi Han đi khuất, khuôn mặt hắn mới giãn ra đôi chút... Hừm! toàn bộ là ý của hắn, hắn đương nhiên phải quan tâm chứ.

-----

Lala uể oải kéo chiếc vali của mình, chuyến bay 50 tiếng đồng hồ khiến nó cảm thấy mệt mỏi và cô đơn vô cùng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc chặng đường này. Lặng lẽ bước theo dòng người nó mang cái bộ mặt ủ rũ, chán chường không thôi, chốc chốc lại thở dài, vì mải đau buồn nó vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống nên không hề hay biết có một chàng trai lai tây vô cùng điển trai một tay giơ cao tấm biển to đùng ghi độc dòng chữ " LALA!", một tay vẫy vẫy về phía nó, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

- Stop! Stop!..

- Ethan! Nó giống như trời hạn gặp mưa rào, ánh mắt bớt đi một phần ảm đạm, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười để lộ má lúm đống tiền duyên dáng. Kỳ thực nó đã quên mất nhiệm vụ khi xuống sân bay của mình là " tìm người thân"

- Chị làm gì mà như mất hồn vậy? uổng công em cầm bảng vẫy tay cười toe toét với chị như một thằng ngốc. Vừa nói Ethan vừa giơ tấm bảng lên vẻ mặt đầy ấm ức.

Ethan là con trai duy nhất của Dì Lan và chú Jonathan, năm nay 17 tuổi. Nghỉ hè và nghỉ đông năm lớp 7 và lớp 8 Ethan được Dì cho về Việt Nam chơi nên rất thân thiết với Lala.

- Sorry! Chị quên mất... chà! Em trai chị càng lớn càng xinh giai nha.

- Hả? Ôi trời ơi... thôi, em sẽ xử lý chị sau. Bây giờ nhanh theo em về nhà. Ba mẹ đang tổ chức tiệc đợi chị đấy. Vừa nói vừa cầm lấy vali của nó đi thẳng.

- Tiệc gì ?

Ethan chân dài, tay dài, chẳng mấy chốc đã đi xa, hại nó phải lóc cóc chạy theo.

Vừa đuổi kịp Ethan thì bỗng nhiên có một chàng trai Châu Á cũng cao to đẹp trai chẳng kém gì Ethan, có chăng là gương mặt lạnh lùng và thần thái chững chạc hơn mà thôi, trên tay ôm một bó hồng nhung đỏ thắm bước đến trước mặt hai chị em nó.

- Bạn chị à? Ethan nghiêng đầu hỏi lala mà lala lúc này cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ra sức lắc đầu phủ định.

- Xin lỗi! Cô là Nguyễn Trần Lan Anh?

- Tôi... anh là ai? Nó nhìn người xa lạ trước mặt đầy nghi hoặc, người này nó chưa từng gặp bao giờ sao có thể đọc đúng tên của nó như vậy? nhầm người chăng?

- Bó hoa này tặng cô! Người xa lạ chẳng buồn để ý đến biểu tình của Lala và Ethan, chỉ mỉm cười rồi đưa bó hoa cho nó giống như chuyện hiển nhiên vậy. Theo phản xạ nó cũng đưa tay ra đỡ lấy bó hoa đang chình ình trước mặt mình.

- Anh nhầm người rồi! Tôi không biết anh. Lala đẩy lại bó hoa về phía hắn, cất giọng nhắc nhở. Trên đời này nó thích nhất là hoa – đặc biệt là hoa hồng nhung, nhưng dù sao bó hoa trước mặt nó cũng không thể nhận được

- Nguyễn Trần Lan Anh, 20 tuổi, quốc tịch Việt Nam, ba là Nguyễn Thanh Hải, mẹ Trần Thúy Loan. Một tháng trước vừa chứng minh thành công 1 trong 7 bí ẩn toán học tại ĐH Harvard. Tôi nói đúng chứ?

- Hả? Anh... anh điều tra tôi? Nó kinh ngạc lắp bắp không thành câu

- Vậy tôi xin phép!

Người xa lạ không nói gì chỉ mỉm cười quay người đi thẳng, bỏ lại hai chị em Lala với biểu cảm rất chi là " không – hiểu – gì – cả".

- Có thật là chị không quen người ta? Ethan tò mò hỏi nó

- Em thấy giống người quen lắm à? Lala hờ hững trả lời.

- Thôi! Không quen thì thôi... về nhanh cả nhà đang đợi.

- Ừ!

- Chị có kế hoạch gì chưa?

- Kế hoạch ? rồi.

- Nói em nghe xem nào?

- Em sẽ không thích nghe đâu...

- Chị cứ nói đi.

- Ờ thì... học đại học trong 1 năm.

- Cái gì? Chị là thần thánh hả???

- Thần thánh nào... Chị sẽ tập trung học trong 1 năm thôi. sau đó làm nghiên cứu sinh rồi đi đây đi đó. 

Biết ngay mà.. Ethan là kiểu người sôi nổi, thích những nơi đông đúc, vui vẻ, thích vận động, đi mây về gió chứ chẳng thể ngồi yên một chỗ. Sở dĩ lần trước Lala sang không thấy Ethan xuất hiện vì lúc đó anh chàng đang bận đi khám phá sông Nin cùng nhóm của mình.

- Ôi trời! thế còn gọi gì là sinh viên nữa. Còn gì là người nữa? Ethan thở dài ngao ngán... Với khả năng của Lala thì chuyện học chỉ là ruồi muỗi mà thôi. Chuyện này không có gì đáng nói vì những người có khả năng như vậy không hiếm, thậm chí có người mười mấy tuổi đã học xong bậc đại học rồi kia. Nhưng quan trọng là, như vậy cuộc sống sẽ rất buồn chán. Mỗi ngày chỉ biết tới trường học, thư viện, sách vở... còn gì thú vị nữa.

- Một năm thôi mà... Lala nhìn cậu em mình cười hì hì.

- Một năm cũng đủ mệt chết chị rồi.

- Thế cũng tốt... Lala buồn bã trả lời.

- Tốt cái gì mà tốt... thôi tính sau. Mệt chị quá! Ethan một tay kéo vali, một tay ôm đầu kêu khổ đi thẳng về phía Taxi.

Nhìn cái vẻ hậm hực của Ethan mà Lala thấy vừa thương vừa buồn cười, vội vàng chạy đuổi theo.

----

" Đẹp quá!" Lala khe khẽ thốt lên, trước mắt cô là dòng sông Charles xinh đẹp vốn được mệnh danh là " linh hồn của thành phố Boston", dòng Charles như một dải lụa màu xanh phảng phất chút sương khói của cái giá lạnh đầu đông, xa xa thấp thoáng một vài chiếc thuyền buồm trắng xinh đẹp đang nhẹ trôi trên sông, một vài cánh chim đang chao nghiêng trên mặt nước, những hàng cây, những tòa nhà cao tầng in bóng mình xuống dòng sông xanh biếc tạo nên một vẻ đẹp trầm mặc, huyền ảo... trước vẻ đẹp vừa cổ kính vừa trầm buồn này trong lòng Lala không khỏi xúc động, bồi hồi.

Tính đến nay nó đã đến thành phố được gần một tháng rồi nhưng chưa một lần được đi ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố.

 Sở dĩ đi đến nước này là vì ngay ngày đầu tiên nhập trường nó đã mạnh mẽ bước vào phòng hiệu trưởng nộp đơn xin giảm thời gian học tập trung xuống còn một năm. Yêu cầu này đối với nhà trường không phải là mới mẻ nhưng để đáp ứng được thì người đó phải trải qua một bài kiểm tra vô cùng gian khổ. Vì vậy, nó thậm chí giảng đường chưa được bước chân đến mà chỉ biết duy nhất con đường từ kí túc xá đến thư viện rồi lại từ thư viện trở về phòng. Thấm thoắt cũng được hơn 20 ngày, hôm nay kết thúc kì bài kiểm tra cuối cùng, nó như trút bỏ được gánh nặng, từ phòng kiểm tra bước ra liền để mặc cho đôi chân mình tự bước đi, lang thang thế nào mà lại ra được đến bờ sông này.

Lúc này Boston đang là đầu đông, lần đầu tiên một mình trải qua cái lạnh giá của mùa đông nơi đất khách quê người, lại đứng trước một không gian mênh mông của sông nước như thế này khiến nó không khỏi bùi ngùi cứ lặng lẽ bước đi từng bước từng bước chậm chạp, cõi lòng như có một lỗ hổng ngày một lớn dần lên theo bước chân của nó. Dọc bờ sông từng tốp người đi lại cười đùa vui vẻ, từng đôi tình nhân nắm tay nhau hạnh phúc... Cảnh đẹp trước mắt mà tâm trạng nó bỗng thật thê lương, ngoảnh đi nghoảnh lại không có một người thân ở bên cùng tận hưởng, cảm giác cô đơn trống vắng vô cùng.

Dường như không thể và cũng không muốn bước tiếp, vừa vặn trước mặt là một gốc cây to, trên cành lá đã rụng quá nửa trông rất tội nghiệp, nó chầm chậm đi tới ngồi dựa lưng vào gốc cây, lôi điện thoại ra mở bài hát duy nhất, ánh mắt hướng về dòng sông mênh mông trong thoáng chốc bỗng giật mình hoảng hốt thực ra nó làm gì ở đây? ở đây vì điều gì???

Không biết đã qua bao lâu, ánh dương cuối cùng của buổi chiều tà cũng đang dần dần biến mất, thành phố đã chuẩn bị lên đèn mà Lala cứ ngồi bất động một mình như thế mặc cho thời gian đang chầm chậm trôi qua, nó không màng đến mọi chuyện xung quanh, càng chẳng hề hay biết rằng có một bóng người vẫn đứng lặng lẽ quan sát nó từ xa suốt từ khi nó rời khỏi sân trường đến đây.

- Cậu chủ! Han dường như mất kiên nhẫn thấp giọng gọi nhỏ.

- Sao?

- Chúng ta đã ở chỗ này rất lâu rồi...

- Cậu mệt sao?

- Không! Ý em không phải vậy...

- Vậy cậu đi mua tôi lon nước.

- Vâng! Em biết rồi. Han quay người rời đi trong lòng anh cảm thấy kỳ quái không thôi. Vỗn dĩ hôm nay cậu chủ đến trường để xem trận đấu bóng rổ vì công ty cậu chủ là nhà tài trợ chính cho cuộc thi.

Vậy mà, vừa vào đến sân trường liền thay đổi lộ trình theo người con gái đó đi thẳng ra bờ sông này, đã vậy lại chỉ giữ một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net