8- Nuối Tiếc Là Vị Của Thanh Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🕊💨 Có lẽ, ai trong chúng ta cũng một lần gợn buồn khi nghĩ đến mình sắp chẳng còn là những cô cậu học trò nữa. Có những thứ ngày thường ta nghĩ là quen thuộc, ta coi là tầm thường, ta xem là nhàm chán. Thế nhưng, khi sắp phải rời xa, chúng bỗng chốc trở nên gần gũi đến lạ thường:
       " Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,
         Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn "
                                  (Chế Lan Viên)
      Ai trong chúng ta cũng vậy, ít có ai trân trọng những điều cạnh bên trước những ngày ta buộc phải chia lìa. Khi tiếng trống thu bài kia vừa điểm, buông ngòi bút xuống cũng chính là buông lại cả thanh xuân. Đó chính là vụt qua rất nhanh khoảnh khắc chúng ta còn là những cô cậu học trò vừa tô xong câu trắc nghiệm trên bài thi trọng đại. Bước khỏi sân trường vắng, khép lại khung cửa sắt phòng thi cũng chính là khép lại khung trời cao rộng mà ta đi qua thời niên thiếu. Vui có, buồn có, giận hờn hay mõi mệt cũng đều được trải qua. Thanh xuân kia có người oanh liệt, có kẻ lại yên bình, nhưng chung quy chúng ta ai cũng có một vùng hồi ức tuyệt đẹp để nhớ về. Có khi, đó là cậu bạn cùng bàn nghịch tóc cô bạn ngồi trên, là lá thư viết xong mà rụt rè chẳng dám đưa người ấy, là con điểm kém bài kiểm tra khiến mình ghét lây cả ông thầy, bà cô dạy môn đó, là bài văn viết đến cuối giờ vẫn kêu gào xin thêm vài phút nữa thôi, là âm thanh cả lớp xôn xao bàn tán về buổi đi chơi cuối kì hay đó là dư âm câu hát chia tay vang lên trên sân trường cuối ngày hôm ấy. Dù vui, dù buồn, đó cũng chính là thanh xuân do chính ta góp nhặt.
     Kết thúc quãng trời học sinh, có kẻ vui, người buồn, cũng có lắm người lại hối tiếc vì thanh xuân đã trót vội vã, nhạt nhoà, chẳng quan hoài đến tập thể cạnh bên. Để rồi khi nhớ về ngày ấy, ta lại trách mình sao chẳng tỏ tình với cô bạn bàn bên, sao dành quá ít thời gian cho đứa bạn thân ngay cạnh, là chuyến đi chơi cuối cùng của lớp mình chẳng tham gia, là buổi chia tay ấy sao chẳng cố gắng ôm mỗi người một cái hay là vì đã trót phí hoài cả một đời thanh xuân vô nghĩa. Đâu chỉ vui, buồn hay hờn giận, mà hối tiếc cũng chính là một vị của thanh xuân. Có những hối tiếc thoáng qua, nhưng cũng có những day dứt đến cả một đời không sao thôi trăn trở. Tất cả chúng tạo thành vị chua đắng của thanh xuân. Tuy chua mà ngọt, tuy đắng nhưng nhớ mãi một đời.
--------------------------------
#thanh_xuan_1_3_2018          #12B2
#more_than_100_days.  
#NQK ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net