Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoáng chốc kì thi Cao Khảo đã kết thúc, những ngày tháng hè cuối cùng của thời học sinh đang dần trãi qua. Nhưng năm nay lại khác, nhóm Cửa Đông đã thiếu mất một thành viên chỉ còn Cao Vân Lãng, Quý Quân Hành, Lâm Tích, Tạ Ngang và giang Ức Miên.


Thời gian cứ trôi qua những ngày tháng hè cũng sắp hết, tuy các cậu vẫn đi chơi như hằng ngày nhưng chỉ trong lòng các cậu biết năm nay không như mọi năm thiếu mất một người thiếu mất một niềm vui không còn trọn vẹn như mọi khi.

Khi nhìn qua Cao Vân Lãng lại còn buồn rầu hơn, cậu cứ cảm thấy bứt rứt khó chịu trong lòng không còn Trần Mặc bên cạch cậu không còn ai để cùng chơi game, cùng đọc truyện... Bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mỗi lần cậu nghĩ đến cậu ấy thì trong lòng cậu cứ dâng lên một cảm giác buồn man mác pha thêm một chút nỗi nhớ mong. Tuy vẫn còn nhóm Quý Quân Hành bên cạnh nhưng không ai thay thế được vị trí của Trần Mặc trong lòng cậu.

Sân bay Bắc Kinh, không khí xung quanh thường ngày đã náo nhiệt nhưng vào khoảng thời nhập nhập học như lúc này thì càng náo nhiệt hơn. Khung cảnh xung quanh điều là những hành trang của các bạn sinh viên trên đường nhập học.

Vừa bước ra cửa sân bay, Tạ Ngang đã chạy ùa ra và hết lên:
" Đại học Thanh Hoa tôi đến rồi đây. Xin chào Bắc Kinhhhh!!!"

Cậu hét đến nổi mà mọi người xung quanh điều phải quay sang nhìn cậu. Cả đám Quý Quân Hành lúc này thì đứng ngượng chín mặt.

" Tạ Ngang cậu nhỏ tiếng lại đi. Mọi người xung quanh đang nhìn kìa"- Giang Ức Miên chạy lên đánh vào lưng Tạ Ngang mà nói.

Tạ Ngang lúc này mới nhìn sang xung quanh mà cười ngượng.

" Được rồi. Chúng ta đợi Trần Mặc một chút, cậu ấy sắp đến rồi."- Quý Quân Hành vừa đi vừa nói tay thì xách hai vali một là của cậu ấy hai là của Lâm Tích.

Trong lúc đợi Trần Mặc đến thì mọi người nhận thấy hôm nay Cao Vân Lãng rất lạ. Thường ngày cậu ấy nói rất nhiều nhưng từ lúc xuống sân bay đến giờ không ai nghe cậu ấy nói gì cả. Thấy vậy, Lâm Tích giọng tò mò mà hỏi:

" Cao Vân Lãng hôm nay sao cậu là vậy. Từ nảy đến giờ không nghe thấy cậu nói gì hết vậy?"

" Không có gì. Chắc tại ngồi máy bay nên hơi mệt."- Cao Vân Lãng giọng bình thường mà trả lời tuy nhiên nhìn mặt cậu không thấy mệt chỗ nào ngược lại còn có chút vui vẻ cơ.

Sau một hồi thì Trần Mặc cũng đã đến, vừa thấy cậu thì Tạ Ngang đã chạy lại ốm lấy cậu.

" Trần Mặc, chúng tôi nhớ cậu muốn chết ấy"

Thấy vậy cả đám điều chạy lại ôm lấy cậu chỉ có Cao Vân Lãng là đứng phía sau lặng lẽ nhìn.

" Được rồi. Các cậu ôm tôi sắp tắt thở rồi đấy"- Trần Mặc vừa nói tay vừa vỗ lưng cả đám này.

Khi nhóm Quý Quân Hành buông Trần Mặc ra thì lúc này cậu ấy mới nhìn thấy Cao Vân Lãng. Hai ánh mặt chạm nhau không biết Cao Vân Lãng cảm thấy thế nào nhưng đối với Trần Mặc bay giờ tim cậu đập nhanh hơn bình thường, mặt cậu đã đỏ hết cả lên giọt nước mặt động trên mi dừng như sắp rơi xuống. Xung quanh Trần Mặc lúc này cậu chỉ nhìn thấy Cao Vân Lãng nhìn thấy ánh mặt của cậu ấy.

Đột nhiên Cao Vân Lãng chạy lại ôm lấy cậu. Đối với Cao Vân Lãng đây có thể chỉ là một cái ôm bạn bè, cái ôm của sự hội ngộ. Trong lòng Trần Mặc cứ tự nghĩ đây cũng chỉ là cái ôm bình thường như đám Quý Quân Hành nhưng cậu không thể nào mà nghĩ như vậy được. Cái ôm bây giờ của Cao Vân Lãng đối với Trần Mặc là hơn cả tình bạn thân thiết, bản thân cậu tự nghĩ rằng đây chắc có lẽ là sự hồi đáp cho tình cảm thầm lặng bao năm nay của cậu dành cho Cao Vân Lãng.

" Trần Mặc. Chào cậu!"- Cao Vân Lãng giọng vui vẻ mà nói.

" Chúng ta đã giữ lời hứa với nhau rồi đấy"- Giọng nói của cậu rất nhỏ và chứa đầy niềm hạnh phúc. Lời nói này của Trần Mặc cũng chỉ đủ cậu và Cao Vân Lãng nghe thấy.

" Ừm"- Cao Vân Lãng nhỏ giọng mà nói.

Nhìn thấy hai cậu ấy cứ ôm mãi không ai buông ra. Lúc này Giang Ức Miên mới nói:

" Nè, hai cậu ôm nhau đủ rồi đấy. Chúng ta đi ăn gì đi. Tôi đói lắm rồi" - Giang Ức Miên vừa xoa bụng vừa nói.

Nghe Giang Ức Miên nói hai cậu mới buông ra. Trần Mặc bây giờ mặt ngượng ngùng mà nhìn cả đám này còn Cao Vân Lãng thì quay sang mặt hờn dỗi mà nói.

" Chúng tôi lâu lắm mới gặp lại đó, ôm một chút không được sao?"

Nói xong cả đám quay sang nhìn Trần Mặc và Cao Vân Lãng với ánh mắt đầy nghi hoặc. Thấy vậy Lâm Tích giọng tò mò pha chút đùa giỡn mà nói: " Quan hệ hai cậu có phải như chúng tôi nghĩ không vậy? Thấy có Trần Mặc bên cạch Cao Vân Lãng vui hơn hẳn thường ngày."

" Cậu nói mình mới nhận ra đấy"- Giang Ức Miên nhìn nét mặt vui vẻ của Cao Vân Lãng rồi quay qua nói với Lâm Tích

" Hai cậu ấy không phải là bạn sao? Gặp nhau vui như vậy cũng bình thường không phải sao?"- Tạ Ngang không suy nghĩ gì giọng bình thường mà nói.

Nghe Tạ Ngang nói xong, Giang Ức Miên và Lâm Tích nhìn cậu với vẻ mặt chán không muốn nói rồi quay sang nhìn nhau mà cười.

" Sao hai cậu không nói gì vậy. Không lẽ như hai chúng tôi nghĩ hai cậu là..."- Giang Ức Miên nhìn Trần Mặc và Cao Vân Lãng mà nói.

Càng nghe hai cậu ấy nói, trong lòng Trần Mặc càng lo lắng và hồi hộp. Cậu cứ nghĩ không lẽ tình cảm của mình lại lộ liễu vậy sao, chã lẽ là hai ậu ấy nhìn thấy rồi.

" Được rồi, không phải cậu nói đói sao chúng ta đi ăn đi. Dẫn các cậu tới quán này bao ngon luôn"- Trần Mặc lúc này mới lên tiếng, nếu không chuyển sang chủ đề khác thì hai cậu ấy chắc càng nói sâu hơn.

* Đại Học Thanh Hoa *

Không gian xung quanh trường hôm nay nhộn nhịp hơn mọi ngày do đây là ngày chào đón tân sinh viên hằng năm của trường. Đứng trước ngưỡng của lớn của cuộc đợi đó là cách cửa của trường Đại Học nơi ước muốn của bao người. Nhóm Cửa Đông lúc này vẫn là sáu cô cậu thanh niên, họ vẫn như trước nhưng từ hôm nay ở họ có sự trưởng thành hơn có ước mơ về tương lai cao hơn và tuổi thanh xuân nhiệt huyết hơn. Từ hôm nay, trên giảng đường Đại học Thanh Hoa này sẽ là nơi lưu niên những kí ức đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân trong suốt khoảng thời gian đại học mà các cậu cùng trãi qua.

Chào đón trường mới, chào đón năm học mới, chào đón nhóm Cửa Đông đã tái ngộ ở Đại học Thanh Hoa.

Thời gian cứ trôi qua, chớp nhoáng đã trãi qua hết nữa quãng đường đại học. Nhìn lại khoảng thời gian này chỉ còn lại hai năm, qua hai năm nữa thì không biết nhóm Cửa Đông này không biết khi nào mới được hội ngộ lại.

Tại một quán ăn quen thuộc gần trường.

" Này, hôm nay sao không thấy Cao Vân Lãng vậy?"- Giang Ức Miên vừa bê đồ ăn ra vừa nói.

" Mấy cậu không biết gì à. Hôm nay cậu ấy dẫn bạn đến ăn với chúng ta ấy"- Tạ Ngang đưa tay bốc miếng đồ ăn mà trả lời.

" Thế à, cậu có biết là ai không vậy?"- Lâm Tích tò mò mà hỏi.

" Có khi nào là cậu ấy có bạn gái không vậy? Lúc trước nghe nói có ai đang theo đuổi cậu ấy đấy"- Giang Ức Miên giọng lanh lẹ mặt hớn hở mà nói.

" Trần Mặc, cậu có biết là ai không?"- Tạ Ngang vừa ăn vừa hỏi, nghĩ cậu ấy hay đi chung với Cao Vân Lãng chắc có lẽ là biết.

"Tôi... Tôi cũng không rõ nữa"- Trần Mặc ấp úng mà đáp.

Trần Mặc biết rõ là có người đang theo đuổi Cao Vân Lãng nhưng cậu không biết là Cao Vân Lãng có đồng ý không và cậu cũng không thể nào xen vào chuyện của cậu ấy nên cậu đành tiếp tục lặng lẽ bên cạnh cậu ấy. Nếu Cao Vân Lãng chấp nhận ai đó thì đương nhiên Trần Mặc sẽ lùi bước và chúc phúc cậu ấy.

Tuy bình thường cậu cứ vui vẻ nhưng khi ai nhắc đến chuyện của Cao Vân Lãng thì trong lòng cậu lại rất đau lòng và pha chút nỗi ấm ức. Trần Mặc cứ nghĩ, cậu ấy có người theo đuổi mà cậu lại buồn như vậy nếu cậu ấy mà có bạn gái thì lòng cậu chắc như dao gâm vào.

" Chúng ta ăn trước đi, Cao Vân Lãng một hồi mới đến"- Quý Quân Hành

Một lát sau Cao Vân Lãng mới đến bên cạch cậu ấy là một cô gái không quá xinh đẹp nhưng có thể nói là ưa nhìn. Khuôn mặt nhẹ nhàng, trầm lặng, nụ cười tươi sáng, tóc dài ngang vai cùng vóc dáng cân đối. Tôi vẫn còn nhớ đây là mẫu người mà cậu ấy thích. Nhìn hai người đi chung rất đẹp đôi.

"Giới thiệu với các cậu, đây là bạn gái tôi Nhạc Nhạc học chuyên ngành luật. Nhạc Nhạc đây là nhóm Cửa Đông, Quý Quân Hành, Lâm Tích, Tạ Ngang, Giang Ức Miên và bạn thân từ nhỏ của anh Trần Mặc"- Cao Vân Lãng giọng vui vẻ mà nói nhưng cậu không hề nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc lúc này.

Tuy Trần Mặc lúc này vẫn cười nhẹ trên môi nhưng trong lòng cậu bây giờ không khác nào có những con dao khứa với lòng mình. Mắt cậu đã đỏ hết cả lên tay in đậm những vết hằng do cầm chặt chiếc thìa trên tay. Giọt nước mắt trong lòng cậu từng giọt từng giọt rơi xuống còn giọt nước mặt động trên mi đã bị cậu lau lấy đi.

Nhìn thấy Cao Vân Lãng bên cạch Nhạc Nhạc tuy cậu thấy vui vì Cao Vân Lãng hạnh phúc bên cạch Nhạc Nhạc nhưng trong lòng cậu không thể nào mà vui vẻ hoàn toàn. Cậu biết rõ tình cảm của mình đã sai từ lúc bắt đầu nhưng cậu vẫn cố chấp bước tiếp trên đoạn tình cảm này và cậu cũng chấp nhận những nỗi đau mà nó thể mang đến cho cậu. Cậu biết rõ tương lai sẽ có người khác bên cạch Cao Vân Lãng, cậu không thể nào mà ở bên cậu ấy mãi mãi. Cậu từ lâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cậu không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Dù biết rõ nhưng cậu vẫn đau lòng và thất vọng.

Giọt nước mặt trong lòng cậu cứ rơi mãi rơi mãi cậu muốn ngừng nhưng không tài nào ngừng được. Càng nghĩ tới Cao Vân Lãng càng nghĩ tới tình cảm của cậu dành cho Cao Vân Lãng thì cậu càng xót xa trong lòng. Từ giây phút này tình cảm của cậu dành cho cậu ấy phải chấm dứt trong âm thầm và sẽ phải chôn sâu tận trong trái tim cậu.

" Cậu mà cũng có bạn gái à, tưởng cậu chơi với Trần Mặc là đủ rồi chứ"- Giang Ức Miên vừa cười mà nói đùa.

" Sao hai cậu quen được nhau vậy. Lúc trước nghe nói có người đang theo đuổi cậu ấy thì ra là cậu à"- Tạ Ngang tò mò mà hỏi.

" Tôi khó khăn lắm mới theo đuổi được cậu ấy, đến giờ cậu ấy mới đồng ý làm bạn trai tôi"- Nhạc Nhạc uống một ngụm nước rồi quay sang cười với Cao Vân Lãng.

" Tính của Cao Vân Lãng vậy mà cậu chịu được cậu ấy à. Tạ hạ xin bái phục!!"- Tạ Ngang ánh mắt phán xét nhìn Cao Vân Lãng mà nói.

" Cậu bớt nói lại đi. Tính tôi sao?"- Nghe Tạ Ngang nói xong Cao Vân Lãng lấy trái táo trên bàn mà trọi qua cậu ấy.

" Không phải là cậu nói chuyện rất nhiều sao. Chúng tôi nghe còn thấy mệt nữa đấy tưởng chỉ có Trần Mặc mới chịu được cậu chứ. Nhạc Nhạc cậu tài thật đó"- Giang Ức Miên nhanh miệng mà nói.

" Vậy hả, sao mình thấy cũng bình thường mà"- Nhạc Nhạc cười mà nói.

" Vậy là cậu chưa thấy lúc cậu ấy mê nói rồi, cậu ấy mà nói nhiều thì chỉ có ..."- Lời của Giang Ức Miên còn chưa nói hết thì đã bị Cao Vân Lãng chặn lại.

" Được rồi, mau ăn đi, không ăn là đồ ăn nguội hết đó"- Cao Vân Lãng

" Được, được. Chúng tôi ăn không nói xấu cậu nữa"- Giang Ức Miên nói xong, thấy Trần Mặc từ này giờ không nói gì thì liền hỏi: "Trần Mặc sao cậu không nói gì hết vây?"

Nghe Giang Ức Miên hỏi vậy, cậu không biết nên trả lời như thế nào nên câu đành cười nhẹ.

Lâm Tích lúc này mới chợt nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc, mắt cậu đã hơi đỏ lên từ lúc nào, cậu thì đôi lúc lại cứ nhìn Cao Vân Lãng. Đột nhiên, Lâm Tích cảm ấy ánh mắt này rất quen thuộc, nó giống như ánh mặt của mình lúc nhìn theo Quý Quân Hành, lúc nghe tin bên cạch Quý Hành Quân có người con gái khác. Lâm Tích nhìn Trần Mặc rồi lại quay sang nhìn Cao Vân Lãng đang vui tười nói cười thì trong lòng cậu lại cứ buồn buồn chắc là do cậu biết rõ tâm trạng của Trần Mặc. Có lẽ là Lâm Tích đã nhìn ra tình cảm của Trần Mặc hoặc là cô nhìn thấy bản thân mình trong mắt Trần Mặc nhưng cô mong tất cả chỉ là do cô nghĩ quá nhiều. Bởi nếu những gì cô nghĩ là thật thì đoạn đường phía trước sẽ rất khó khăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net