II.5PM to 6PM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20/08/2010 - London : 3pm

-Please tell me it's just a lie dad! I know you are not like that...
(Làm ơn hãy nói với con đó chỉ là lời nói dối thôi cha! Con biết cha không phải là người như thế này...)

-I'm sorry, I am really sorry fo...
(Ta xin lỗi, ta thật sự xin lỗi c...)

-NO! Stop it. Quickly, say that all you are saying is current. Swear to God!
(Không! Dừng lại. Nhanh thôi, hãy nói với con rằng những gì cha đang nói bây giờ là thật. Thề với Chúa đi.)

-I just...
(Cha chỉ...)

-Ok, I got it. You don't need me and my mother. What you need now is just money, i'm right?!
(Được rồi, con hiểu rồi. Cha không cần con và mẹ con. Những gì cha cần bây giờ chỉ là tiền thôi. Con nói đúng chứ?!)

-No, Dav...

-Go out!
(Ra ngoài!)

-I...
(Cha...)

-I told you to go out now! NOW!
(Tôi nói ông ra ngoài ngay! NGAY BÂY GIỜ!)

-As you want. Good bye...
(Như con muốn thôi. Tạm biệt...)

-----------------------------------------------------------

   Thật đáng sợ, 10 phút đáng sợ nhất cuộc đời tôi. Giây phút người cha đáng kính của tôi, người đàn ông luôn điềm đạm và thật thà. Đã thốt lên những câu từ đáng trách, không... Đúng hơn là những câu từ đáng hận.

   Dùng việc mà ông hay gọi là "tìm lẽ sống" Chỉ để rời bỏ ngôi nhà nhỏ ấm cúng, rời bỏ người phụ nữ và đứa con của mình để cá cược, để cầm lên tay những con bài cơ - đầm - rô - bích sang trọng trong những casino đẳng cấp của đám thìa vàng. Ông đem đi thật nhiều tiền của, bỏ ra thật nhiều thời gian và mang cả thứ gọi là tình cảm của mình và vứt áo ra đi 3 năm ròng rã.

   Để rồi hôm nay khung cảnh duy nhất trong căn nhà là một cái giường bệnh cùng một phụ nữ trung niên nằm bất lực trên đó, bên cạnh là một thằng nhãi ranh chỉ biết chùi nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt. Trong ngôi nhà này có gì nào, chẳng có TV, chẳng có điều hòa, đến cả một chiếc bàn còn chẳng có. Chúng đi đâu được nhỉ? À! Chúng đi đến tay bọn chủ nợ, đến tay những người mà thậm chí hai mẹ con đáng thương yếu ớt này còn không biết mặt.

   Ông thật là người cha tốt, ông đã đem đi rất nhiều nhưng bù lại ông cũng mang về rất nhiều. Ông mang về căn nhà ấm cúng này số tiền nợ chẳng biết trả bằng cách nào cho xuể. Khi đó cả tôi và mẹ đều thắc mắc. Ông đi lên vườn địa đàng ư?! Ông ăn quả táo cấm ư?! Hay ông đã gặp Chúa cùng các tông đồ?! Làm sao ông có thể tiêu hết số tiền này trong 3 năm thế?! Làm sao ông làm được như vậy! 5 tỷ bảng Anh... Là 5 tỷ đấy. Liệu việc đi "tìm lẽ sống" đã khiến ông quên mất cách đếm đơn vị tiền tệ à!

-----------------------------------------------------------

20/08/2010 - London : 5pm

-My son! Take this money and go to a real place far away
(Con trai à! Cầm lấy số tiền này và đi đến một nơi thật xa đi)

-But mom, you are very weak. Let me stay to take care of you.
(Nhưng mẹ à, giờ mẹ đang rất yếu. Hãy để con ở lại đây chăm sóc cho mẹ.)

-No. Listen to me and take this money away. It's all I can accumulate. My time is not much. But you still have a lot, use it!
(Không. Nghe mẹ và cầm số tiền này đi đi. Đây là tất cả những gì mẹ có thể tích góp được. Thời gian của mẹ cũng không còn nhiều. Nhưng con vẫn còn nhiều, hãy tận dụng nó)

-Are you kidding me! You are sick to this point then I take your money to run away from the creditors and leave you?! Sorry, but I am your son and a son will not do that!
(Mẹ đang đùa con à! Mẹ đang bệnh đến mức này sau đó con lại lấy tiền của mẹ để chạy trốn khỏi đám chủ nợ và bỏ mẹ lại sao?! Xin lỗi, nhưng con là con mẹ và một đứa con sẽ không bao giờ làm thế!)

-You really stubborn, like your dad. I really miss him. So just do whatever you want, if that's what you like...
(Con thật cứng đầu, hệt như cha con vậy. Mẹ rất nhớ ông ấy. Vậy cứ làm những gì con muốn,nếu đó là điều con thích...)

-Hey! Mom!
(Này! Mẹ à)

-....

-No! Please don't do that! Don't Leave me!
( không! Làm ơn đừng làm vậy! Đừng bỏ rơi con!)

-...

-Today, there are too many "goodbye". So, goodbye my mom...
(Hôm nay đã có quá nhiều lời tạm biệt rồi. Nên, tạm biệt mẹ à...)

-----------------------------------------------------------

20/08/2010 - London : 6pm

   Khoảng thời gian đáng sợ, lúc mọi thứ gần như bất động. Một lần nữa, lời tạm biệt lại khiến tôi đau đớn, 6h rồi sao, nhanh thật nhỉ.
  
   Nhìn lại thì càng ngẫm nhiều, chẳng có gì là tốt đẹp xảy ra từ 3 năm trước cả. Từ lúc nào mà sự hạnh phúc lại khó giữ thế nhỉ, từ lúc nào mà... Mọi thứ đều thật tĩnh lặng, một thi hài đang nằm bất động như thể đang khiến mọi thứ bất động theo vậy. Cảm giác buồn xé lòng này chẳng còn ngôn từ nào diễn tả được, cố quên? Có lẽ đây sẽ là biện pháp tốt?

-Mong mẹ sẽ an nghỉ, cầu mong mọi điều tốt đẹp...

-----------------------------------------------------------

20/08/2010 - London : 8pm

   Đứng trước ngôi mộ lạnh cóng chẳng có gì gọi là ấm áp. Hàng tấc đất đấp lên đấp lên như cố che đi sự đau thương của người mất và che đi sự bi thương của người sống.
   Tiếng chuông đang rung rung trên tay của cha xứ cùng sự tiết thương vào đêm vắng của các sơ nơi thánh đường cũng phần nào an ủi đi phần hồn của người đang năm dưới kia. Các đồng nghiệp của người cũng đến để tâm sự với tôi. Ôi người mẹ vĩ đại.

-----------------------------------------------------------

21/08/2010 - Sân bay London : 6am

-Việt Nam ư?! Số tiền của mẹ có lẽ sẽ đủ để cưu mang mình bên đấy vài tháng! Cầu chúa phù hộ

   Từng bước tôi chậm rãi bước lên máy bay một cách nặng nề như thể đang bị níu giữ lại. Quá thân thuộc để rời bỏ chăng? Nhìn qua cửa sổ của máy bay mà lòng như day dứt. Thật khó khăn để cất nên lời từ biệt

-Tạm biệt miền đất ký ức. Tạm biệt London, tạm biệt nước Anh và cả mẹ.

On air.

-----------------------------------------------------------

*Vài phần tiếng Anh có thể bị sai ngữ pháp nên mong bỏ qua cho 💜 :<

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC