chương 16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***
CỬU GIỚI HỆ LIỆT

THẤT LẠC PHONG ẤN

Nguyên tác: Tô Du Bính

Dịch giả: Quick Translator

Biên tập: Âu Dương Tình

***
Đệ thập lục chương: Gặp lại (thượng)

Một linh hồn méo mó.

Từ sau giây phút đưa Oregon rời khỏi bảo tàng, Ansbach lúc nào cũng trong trạng thái hốt hoảng, niềm vui mất đi rồi lại giành được khiến anh thần hồn nát thần tính. Chạy lòng vòng trên đường càng làm tim anh căng cứng như cung đã lên dây chỉ chờ bắn tên.

Lúc Zofie xuất hiện, dây cung đứt cái phựt.

Kẻ nên tới thì đã tới, chuyện sau đó đã trót thì trét, mặc cho số phận thôi.

Nhưng khi mang Oregon và mèo đen đến Biển Đỏ, tâm trạng của anh bỗng dưng bình tĩnh lại nhiều, cũng như nước sôi khi để ngoài không khí quá lâu sẽ mất dần độ ấm, bắt đầu nguội lạnh.

Nếu mọi chuyện đã tệ hại đến mức khó lòng cứu vãn, tại sao lại không cho phép bản thân thoải mái một tí?

Anh phải chia cắt với người yêu của mình bao lâu nay, cớ chi không trân trọng những gì trước mắt?

Anh chọn một khu cách khá xa thành phố, trong phạm vi một dặm chung quanh không có lấy mống người để xây nhà. Vật liệu được anh đặt mua và dặn đưa đến chỗ anh cách khoảng trăm mét, sau đó anh tự mang về nhà từng chút một.

Có vài công nhân nhận tiền xong thì thấy áy náy nên đề nghị đưa hàng đến trước cửa nhà, còn bảo nếu cho vào sẽ thu ít tiền đi nhưng đều bị từ chối.

“Tôi không hy vọng vợ tôi nhìn thấy bất cứ sinh vật nào ngoài tôi ra.”

Vì câu này của anh mà cảnh sát đã ghé thăm một lần để xác định anh không phải đang lên kế hoạch thành lập tổ tội phạm. Ansbach kiềm chế cả nửa ngày mới đưa họ ra ngoài mà không chút sứt mẻ.

Sau khi nhà nhỏ xây xong, đồ nội thất đều do anh chọn và bày biện – Mua hàng online. Đa số nhân viên chuyển phát nhanh đều phải gọi điện thoại cho anh mới tìm được vị trí họ ở.

“Tấm rèm này tôi đặt mua trên trang web Trung Quốc, vải hơi thô, mép còn bị tưa… Nhưng có hình sứ thanh hoa em thích.” Anh vừa nói vừa treo rèm, sau đó còn bọc hộp khăn giấy lại bằng cái vỏ đồng bộ với rèm.

“Bộ ấm trà em thích, là đồ gốm của trấn Cảnh Đức.” Anh cẩn thận lấy bộ trà ra khỏi hộp, rồi lại nhịn không được mà than thở: “Trà em pha dở tệ, không phải quá nhạt thì là quá… Thôi, em vui là được hết.”

“À phải, người bán tặng kèm bộ lót kỳ lắm, tôi nghĩ em sẽ không dùng đâu, tôi bỏ vào kho nhé.”

Trang trí phòng khách xong xuôi, anh lại bồng Oregon vào phòng ngủ.

Phòng ngủ được bày biện hết sức đơn giản, trần nhà là một tấm gương đồng màu vàng, giữa phòng là giường, chung quanh xếp đầy hoa hồng.

“Em không thích ngủ trên giường nên phòng ngủ tôi thiết kế theo sở thích của tôi.” Anh đặt Oregon lên chiếc ghế hoa hồng, còn mình thì đi trải giường. Vừa trải anh vừa nhìn Oregon bằng ánh mắt sâu xa, dù đối phương không hề cho anh bất cứ hồi âm gì nhưng trong đầu vẫn có thể tưởng tượng để bù lại.

“Thật sự hy vọng…” Ansbach bị cảnh mình tưởng tượng trong đầu làm khô hết cả cổ, ngón tay anh vân vê đôi môi tái nhợt của y một lúc rồi đưa vào trong, dịu dàng tách răng y ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi của y. Cảm giác ướt át đánh thức hoàn toàn khát vọng nguyên thủy nhất trong máu của anh, anh nâng cằm người yêu mình lên và hôn…

“Meo.” Mèo đen bỗng nhiên bước vào.

Ansbach vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ là mắt hơi liếc qua.

Mèo đen vẫy đuôi ra vẻ vô tội, dường như đang hỏi: Đang làm gì thế?

Ansbach luyến tiếc dùng lưỡi liếm môi Oregon rồi mới buông tay ra bồng mèo đen lên, “Bữa tối của em là thức ăn cho mèo.”

Mèo đen kêu lên thảm thiết.

Ansbach vẫn thờ ơ, “Nếu biểu hiện của em tốt thì có thể thêm chút nấm.” Khẩu vị của nó kỳ cục vậy đấy.

Mèo đen thở hắt ra, gục mặt xuống.

Ansbach nhanh chóng giải quyết vấn đề cơm nước cho nó và quay về phòng ngủ. Lỡ mất cơ hội, anh cũng chẳng nhất thiết phải thỏa mãn dục vọng gì nữa mà chỉ ôm lấy Oregon cùng ra bờ biển.

Bờ biển xanh biếc miên man, cả thế giới bỗng chốc trở nên bao la rộng lớn khó tả. Đứng trước cảnh biển, tâm trạng của Ansbach cũng cởi mở lây. Anh thả hồn bay bổng theo mây gió.

Anh chưa bao giờ thấy mình già, với một chủng tộc sống mãi không chết mà nói, vốn không có vấn đề già hay chưa già. Nhưng khi ôm Oregon, anh đột nhiên thấy ganh tỵ với những tháng ngày hữu hạn của con người.

Vì lo sợ thời gian vuột mất, bọn họ sống nghiêm túc hơn hẳn bất cứ chủng tộc nào khác. Tương lai của họ có đích đến cuối cùng. Bởi thế nên có rất nhiều người giữ lại giây phút đẹp nhất cho điểm dừng của đời mình, vậy nó sẽ biến thành vĩnh hằng.

Còn với huyết tộc, mặc cho giây phút hiện tại có đẹp đẽ nhường nào, sâu sắc nhường nào, vẫn sẽ phải trôi qua, mãi mãi không có hồi kết. Dẫu có cố gắng để giữ lấy, cuối cùng vẫn phải sợ có một ngày mất đi –  Tương lai vô hạn đồng nghĩa với những khả năng vô hạn, mấy ai biết chắc sẽ ra sao.

Ansbach lại nghĩ tới một chuyện làm anh bất mãn.

“Tại sao em trễ vậy mới chịu tìm tôi?”

Hai người họ quen biết nhau là do Oregon đơn phương gây hấn trước – Oregon phủ nhận cách nói này. Theo lời của Oregon lại là: “Tôi chỉ muốn giao lưu tình cảm với đồng minh của mình trong thánh chiến, tình cờ thấy anh đang hãm hại một Gangrel, vì tình nghĩa với con cháu, tôi không thể không ra tay cứu giúp.” Ai mà biết để rồi sau đó bị anh truy đuổi đến cùng trời cuối đất.

“Biết vậy tôi đã sớm bắt vài cậu bạn nhỏ nhà Gangrel.”

Nhớ lại những ngày tháng đuổi giết Oregon, ánh mắt Ansbach dịu dàng gần như rơi lệ, “Dù bị tôi dồn vào đường cùng em vẫn phải giữ thói quen ngâm mình tắm rửa một tiếng mỗi tối trước khi đi ngủ. Không mua được sữa bò, nửa đêm nửa hôm em mò vào nông trường chăn dê vắt sữa dê uống. Lòng kiên trì với thói quen của em khiến người khác phải phì cười.”

Vì quá nhung nhớ Oregon nên trong khoảng thời gian không được gặp y, anh cố gắng mô phỏng theo y. Ban đầu là để tìm kiếm cảm giác y vẫn còn ở bên cạnh mình, sau đó lại phát hiện hóa ra cách này có thể giúp mình khống chế cảm xúc.

Anh vuốt ve mái tóc vàng óng của Oregon, “Em muốn dùng những điểm ấy để quyến rũ tôi sao? Em gian xảo thật đấy.”

“Được rồi, em đã thành công.”

“Chúc mừng em.”

Ban đêm, anh sẽ ở bên y cùng nhau ngắm sao, đến khi gió lớn mới quay vào nhà.

Mấy hôm sau, Ansbach phát hiện hồi ức mỗi lúc một ít dần thì sinh lòng bất mãn, “Em xem em kìa, cứ hết trốn đằng đông lại trốn đằng tây làm cho tôi không tìm được em, phí mất bao nhiêu thời gian để vun đắp những kỷ niệm đẹp đẽ rồi hả?”

“Đợi khi em tỉnh lại phải bù đắp hết nhé.”

Anh nhìn chằm chằm vào Oregon như đang chờ câu trả lời của đối phương.

Gió biển rít gào, bọt nước bắn tung tóa lên chân Oregon. Ansbach vừa lấy tay lau chân cho y vừa nói: “Em nhìn trời xem, thời tiết hôm nay chắc đẹp lắm.”

Vừa dứt lời, ánh mặt trời đã bị che khuất.

Trên không trung xuất hiện hai vị đọa thiên sứ đang cầm vũ khí đánh nhau, xem tình hình có lẽ còn lâu mới chấm dứt.

Ansbach đã sớm mặc định vùng này là lãnh thổ của mình nên rất khó chịu khi có người khác xông vào, song anh cũng không định tham gia vào cuộc chiến mà chỉ lặng lẽ bồng Oregon vào nhà.

Khoảng một tiếng sau, một trong hai nhân vật đánh nhau ban nãy – Zofie – xuất hiện trước cửa nhà anh.

Ansbach không mở cửa mà chỉ bảo “cút”.

Cửa bị gõ liên tục cứ như không mở quyết sẽ không dừng.

Được chừng năm phút, cửa cuối cùng cũng mở ra, Zofie thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa là cực hạn của hắn rồi.

Ansbach nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, “Bọn ta phải ngủ trưa.”

Zofie lấy túi máu to chôm trong bệnh viện ra, “Quà ra mắt.”

Ansbach khinh bỉ.

“Không dẫn ta đi gặp vợ ngươi sao? Để tránh cho ngươi hiểu lầm rằng ta làm ơn để được báo đáp, ta thật sự không thể nhai đi nhai lại mấy chuyện liên quan tới ta và vợ ngươi hoài vậy được. Khi cậu nhà bị lũ huyết tộc trong vùng đất phong ấn mang đi, là ta đã cứu y và lại còn giao cho giáo hội, tạo dịp cho hai người đoàn viên.” Mỗi câu mỗi chữ của Zofie đều có ám chỉ sâu xa.

Thế nhưng Ansbach chả thèm quan tâm, “Ta không dính líu gì tới ngươi, y càng không dính líu tới ngươi.”

“Vậy thì nể tình chúng ta chẳng dính líu gì tới nhau, xin hãy cho ta ở nhờ vài hôm.” Zofie nói toạc ra mục đích của mình: “Gần đây chả biết địa ngục lại lên cơn gì mà tất cả đọa thiên sứ đều chạy tới nhân giới. Gây ra bao nhiêu rắc rối.”

Ansbach nói: “Họ gây rắc rối, họ tới tìm ngươi, tức là ngươi chính là rắc rối. Xin làm ơn né xa xa ra giùm cái.”

“Đừng vô tình vậy chứ!” Zofie tỏ vẻ đáng thương, “Lẽ nào ngươi không muốn biết nơi ở của bá tước Gordon?”

“Không.”

Thấy anh sắp sập cửa tới nơi, Zofie đành phải trơ trẽn lách nửa người vào, “Thế ngươi có muốn biết được nhược điểm của bá tước Gordon không?”

***

***

Đệ thập thất chương: Gặp lại (trung)

Một linh hồn méo mó.

Ansbach nói: “Không phải là ngu xuẩn ư?”

Đáp án nằm ngoài sự tưởng tượng khiến Zofie nhất thời ngẩn ra, không biết nên trả lời ra sao.

Ansbach nói: “Nhìn ngươi là biết.”

“Ê. Ta đang đứng về phía ngươi đấy nhé.” Ansbach bỏ đi, hắn vội vàng đuổi theo, “Còn nhớ chứ? Ta đưa Oregon về bên ngươi, nếu ngươi không nhớ ta có thể nhắc lại lần thứ ba… Hi, ‘chị dâu’! Hôm nay trông ngươi không tệ nhỉ!”

Ansbach xuất hiện chắn ngay trước Oregon, lăm lăm gườm hắn đầy vẻ thù địch.

Zofie nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, lợi ích của ta và ngươi liên hệ chặt chẽ với nhau. Chúng ta đều muốn tiêu diệt Gordon.” Hắn hung hăng huơ tay như muốn chém xuống.

Ansbach mỉm cười, nhưng Zofie chưa kịp mở cờ trong bụng thì anh đã từ tốn nói: “Lần trước ngươi kề vai sát cánh bên một vu sư, ba ngày sau vu sư đó bị phát hiện chết dưới cống rãnh.”

Zofie sượng ngắc nhưng lập tức cười to, “Vu sư đó ba mươi ngày mới tắm một lần, đầu tóc tanh như tảo biển, cổ trông như cổ vịt, gặp ngươi ngươi chịu nổi không? Quen bạn thì cần có thời gian tìm hiểu, ta và hắn chẳng qua chưa tìm hiểu trước mà thôi. Ngươi thì khác, ta và ngươi quen nhau bao nhiêu năm, gần năm trăm năm ấy chứ, hiểu nhau biết bao nhiêu.”

Hắn lân la đưa tay ra định đấm Ansbach một cái nhẹ để thể hiện tình bạn, nhưng lại nghe Ansbach tiếp tục nói: “Vậy chắc ngươi cũng biết hành vi hiện tại của ngươi ngu xuẩn đến mức nào.”

Thân là kẻ đứng đầu trong đám fan hôm mộ Gordon cuồng nhiệt, chuyện Zofie muốn giết Gordon cũng ba chấm như bảo trưởng thiên sứ muốn tiêu diệt thần.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động.

Zofie cảnh giác quay lại nhìn, không đề phòng nên bị Ansbach tung cước đá bay ra khỏi cửa, lăn mấy vòng trên bãi cát mới dừng lại được. Ba đọa thiên sứ từ trên trời đáp xuống bên cạnh Zofie, mắt nhìn chằm chằm vào tên huyết tộc Ansbach đang mải kiểm tra xem cửa hư chỗ nào.

Ansbach nói: “Hắn ăn trộm.” Trước khi Zofie kịp phản bác, cánh cửa vốn đã liêu xiêu bị anh mạnh tay dập vào cái rầm.

Ánh mắt ba đọa thiên sứ chuyển sang Zofie, kẻ đang ngồi bệt dưới đất tìm cách trốn thoát.

Zofie cười gượng bảo: “Trời hôm nay đẹp vậy hay là cùng uống ly cà phê nha? Ta biết có quán khá phết.”

Đuổi Zofie đi xong, Ansbach chẳng những không an tâm mà còn cảm giác Gordon đang ở quanh đó rõ rệt hơn. Có thể trốn dưới biển hoặc trốn trong cát, cũng có thể trốn trong mấy khúc gỗ dùng để xây nhà. Tai mắt của Gordon không nơi nào không có, ông ta đang giám sát mỗi một hành động của anh.

Sự thất bại của Zofie chỉ khiến ông ta ra tay càng nhanh hơn.

Nhưng Ansbach lại không cảm thấy hưng phấn vì gặp được đối thủ tương xứng hay hoảng sợ vì phải suy tính thiệt hơn. Hình như tất cả mọi nhiệt tình, mọi cảm xúc mãnh liệt đều đã lắng đọng, cũng như tình yêu của anh. Sau khi gặp Oregon, đã không còn ai có thể làm tim anh rung động nữa.

Câu Oregon thích nói với anh nhất là “Anh bình tĩnh tí nào.”, anh không hiểu. Khi máu đang chảy rần rần trong người anh, không ngừng sục sôi kêu gào, anh ngốc đến cỡ nào mới chui vào tủ lạnh ngồi cho mình “bình tĩnh” chứ?

Nhưng giờ anh hiểu rồi. Thì ra bình tĩnh chính là, em thích làm thế nào thì làm thế nấy, tôi nên thế nào thì làm thế nấy.

Có điều sự bình tĩnh này không thể nào xuất hiện khi anh đối diện với Oregon. Mặc cho Oregon có tỉnh lại hay không, hoặc lúc nào mới tỉnh lại.

Anh vuốt ve gương mặt của Oregon, hôn lên môi y rồi cười bảo: “Không vui cũng đành chịu thôi.”

“Ai bảo vận đỏ của tôi lại là vận đen của em.”

Anh không rời khỏi Oregon nửa bước, cả mèo đen cũng không được biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Với việc anh dời bồn cát đến bên giường mèo đen vô cùng bất mãn, có một lần để tránh ánh mắt soi mói của anh, nó còn chui vào bụi hoa hồng giải quyết, cuối cùng bị gai đâm cho mấy chỗ. Máu rỉ ra từng những vết thương bé xíu, mùi máu lan tỏa trong không khí, dù mèo đen có cố gắng liếm sạch thế nào vẫn không qua mắt được anh.

Ansbach ngồi trên giường ngoắc tay với nó, vẻ mặt anh trông khó đoán vô cùng.

Mèo đen nằm rạp xuống vẫy đuôi nịnh bợ.

“Bắt chước chó cũng vô dụng.” Ansbach mỉm cười bảo: “Nếu em không biết cách nghe lời, vậy tôi chỉ đành dạy cho em biết cách sợ.”

Lông trên người mèo ta dựng đứng cả lên, tỏ vẻ đề phòng cao độ.

Giằng co với mèo được một lát, Ansbach đột nhiên đưa tay lên vuốt tim, “Ánh mắt của em khiến tôi khó chịu quá.”

Mèo đen ba chân bốn cẳng phóng thẳng ra cửa, nhưng móng vuốt còn chưa chạm vào cánh cửa, đuôi nó đã bị người ta túm lấy.

Ansbach túm đuôi xách ngược nó lên, từ trên cao nhìn xuống mèo đen, “Em mập lên rồi, trông chả khác nào chuột đột biến gien.”

Mèo đen vùng vẫy kháng nghị.

Ansbach nói: “Em nên giảm béo là vừa.”

Anh chế ra một cái lồng xoay hình cầu rồi thả mèo vào trong, “Em có thể bắt chước mấy con chuột bạch ấy, thừa năng lượng quá thì tiêu bớt vào mấy hoạt động vô vị này đi.”

Mèo đen quay đi, cho cái mông tròn vo của mình đối diện với anh để bày tỏ sự kháng nghị.

Nửa tháng liền không có chuyện gì mới.

Ansbach thấy hơi ngoài ý muốn.

Theo những gì anh biết, Gordon không phải kẻ biết nhẫn nại, lão ta không ăn lẩu hay thịt nướng là vì không muốn chờ lâu, thứ lão ta thích nhất là salad. Đến giờ vẫn chưa ra tay chỉ có thể do hai khả năng: Một là lão ta đang ấp ủ âm mưu nào đó, hai là bị chuyện khác ngáng chân.

Những phán đoán lướt qua não anh như làn nước, cả những giọt sót lại cũng từ từ bốc hơi sạch bách.

Tại sao phải tốn dung lượng não cho mấy thứ chẳng đâu vào đâu? Rõ ràng mỗi việc giả thành Oregon còn không đủ dung lượng để dùng.

Ansbach ôm Oregon nằm trên giường, hài lòng ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đồng trên trần nhà.

Êm dịu xiết bao.

Ấm áp xiết bao.

Ngón tay của anh mân mê trên lưng Oregon rồi chầm chậm lân la xuống dưới…

“Meo.” Mèo đen đang ngủ ở cuối giường bỗng đứng phắt dậy, duỗi lưng một cái rồi nhảy lên cẳng chân của anh, đạp qua đầu gối đi đến trên đùi, lướt qua chỗ rốn và giẫm lên ngực Ansbach.

Ansbach rũ mắt nhìn nó, trong mắt tràn đầy bực dọc vì bị phá rối không buồn che giấu.

Mèo đen nhảy vào giữa hai người, cuộn tròn lại rồi đưa cái bụng mềm mại ra.

Ansbach xoa cái bụng mềm mại của nó, “Mập rồi.”

Anh vừa nói dứt lời, bụng mèo ta liền vang lên tiếng “ùng ục”.

Ngón tay đang mơn trớn trên bụng mèo của Ansbach dừng lại, anh nhướng mày hỏi: “Sao em không biến thành con heo luôn cho rồi?”

Mèo đen ưỡn ẹo rồi nằm nghiêng qua một bên, trông như bị tổn thương tan nát cõi lòng.

Ansbach bật dậy, bồng Oregon nhảy xuống giường rồi quay lại mỉm cười bảo với con mèo đang nằm giả chết: “Giờ đi theo tôi hoặc lát nữa tôi mang dao qua mần thịt em.”

Mèo đen lộn một vòng rồi đứng dậy duỗi người, nhảy khỏi giường, lon ton bám theo với kiểu đi quý sờ tộc.

Cho nó ăn lương khô mèo mấy ngày liền, lương tâm của Ansbach cuối cùng cũng lên tiếng, anh quyết định cải thiện bữa ăn của nó. Anh khui một hộp cá mòi trộn với hai muỗng khoai nghiền, nếm thử rồi đắc khen: “Hoàn hảo.”

Ngửi thấy mùi thơm, mèo đen nhảy lên bếp ngoan ngoãn ngồi chờ.

“Mỗi ngày em ngoan nhất là vào lúc này.” Anh để thức ăn vào bát, vừa ngước lên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lẩm bẩm: “Nếu em biết mở cửa thì càng ngoan hơn.”

Mèo đen đi vòng qua bát thức ăn, chu mông về phía anh.

Ansbach túm cổ nó lên ném vào phòng khách, đặt Oregon lên sô pha, đang chuẩn bị mở cửa thì cửa ngã xuống cái rầm. Cũng chả phải bị đập ngã, chẳng qua nó đã hư sẵn rồi.

Một đọa thiên sứ vẫn đang giữ nguyên tư thế gõ cửa, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành xấu hổ, “Ta sẽ đền.”

Ansbach trả lời không thèm khách sáo: “Gỗ thiết sam.”

“Ngươi là Ansbach?” Câu chuyện tình yêu của Oregon và Ansbach vẫn chưa lan truyền tới địa ngục, vì vậy đọa thiên sứ nhìn anh với ánh mắt rất chi là bình thường.

Ansbach khoanh tay nhìn gã.

Đọa thiên sứ nói: “Zofie bị bắt, hắn khai ngươi là đồng bọn của hắn, cũng là thành viên của Nghịch Cửu Hội.”

Ansbach nói: “Thông minh như ngươi đương nhiên sẽ không tin mấy lời nhảm nhí của hắn.”

Đọa thiên sứ mỉm cười thoáng vẻ đắc ý, “Hắn còn khai ra không ít tên. Cả ngài Lucifer, ngài Baal cũng không may mắn tránh được.” Gã ngừng lại một chốc, “Nhưng ngươi vẫn cần phải đi theo ta một chuyến.”

Ansbach nói: “Ta là huyết tộc.”

Đọa thiên sứ nhún vai, lùi lại nửa bước.

Sau lưng gã rợp những đôi cánh đen, đếm sơ có vẻ là hai, ba mươi đọa thiên sứ.

Ansbach cau mày.”

“Hắn khai ra danh sách khá dài, bọn ta không có nhiều thời gian.” Gã đang ám chỉ sẽ không giữ Ansbach quá lâu.

“…Được thôi.”

Ansbach mỉm cười quay đi, mặt anh lập tức căng cứng.

Dám uy hiếp ta!

Cơn phẫn nộ khống chế tứ chi của anh, khống chế toàn bộ thân thể của anh, mỗi tấc da thịt đều như bị lửa giận thiêu đốt.

Nhưng suy nghĩ của anh lại bình tĩnh đến lạ, nhất là khi nhìn thấy Oregon đang yên tĩnh ngồi trên sô pha. Linh hồn và thể xác chẳng khác nào hai cán cây tiểu ly đang bấp bênh không ngừng.

Thân thể thôi thúc anh xông lên bẻ gãy đôi cánh của đám đọa thiên sứ, để chúng không bao giờ bay được nữa, suốt đời suốt kiếp phải lưu lạc dưới địa ngục!

Đầu óc lại nhắc nhở anh phải bảo vệ sự an toàn cho Oregon. Anh không còn là kẻ không biết sợ là gì nữa rồi.

Ansbach gồng người đi đến bên sô pha, cúi xuống nắm lấy tay của Oregon rồi vùi mặt vào tay y. Anh nghĩ chắc mình mắc phải chứng “thèm thịt”, chỉ mỗi Oregon mới cứu được.

“Xong chưa?” Đọa thiên sứ mất kiên nhẫn. Họ còn cả đống việc phải làm, ai mà rảnh đứng đây xem kịch câm, hơn nữa còn là vở diễn không đầu không đuôi!

Ansbach đứng dậy, cõng Oregon trên lưng rồi ngoắc tay vẫy mèo đen.

Mèo đen phóng khỏi sô pha, đạp lên tay anh để trèo lên vai.

“Đi thôi.”

Đọa thiên sứu không hề gạt anh, Zofie quả thật đả nhả ra không ít tên tuổi, đều là những sinh vật quái lạ. Trong quan điểm của anh, ngoài huyết tộc và nhân loại, những sinh vật khác đều có hình thù dị dạng. Đọa thiên sứ và thiên sứ cũng thế, ai lại đem cánh gà gắn vào lưng cơ chứ?

Mặt anh lạnh như băng, luôn luôn giữ khoảng cách nhất định với các đọa thiên sứ.

Tướng mạo Ansbach vốn rất điển trai, khi anh mỉm cười thể hiện phong độ, ai cũng cho rằng anh là một cậu quý tộc được nhận nền giáo dục cao cấp, phẩm chất tốt đẹp. Nhưng khi mặt anh lạnh như tiền, không hề chê giấu sự u ám trong lòng, lại như một lữ khách cô đơn đi trong thế giới tăm tối, kiêu ngạo, lạng lùng, khó bề thân cận.

Anh rất hài lòng với tình hình hiện nay. Chỉ cần xem những sinh vật khác như xác chết, vậy Oregon và anh vẫn đang hưởng thụ thế giới hai người một mèo.

Người trong suốt, người lùn, titan… Đội ngũ của họ càng lúc càng đông, số lượng đọa thiên sứ trông có vẻ ít ỏi.

Một tên người lùn ngồi trên vai người trong suốt, dè dặt thò đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net