Bánh sandwich số 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lop bước đến và ngồi trên chiếc ghế ở nhà ăn để chờ đến giờ ăn sáng cùng những người khác. Lop không ngừng suy nghĩ về những lời nói vừa nãy của Kom. Mặc dù tim Lop đập nhanh mỗi khi Kit và Ruth đến gần hoặc làm bất cứ điều gì cho cậu nhưng Lop vẫn luôn cố gắng giữ thái độ bình thường và thản nhiên trong suốt thời gian qua. Không phải Lop không cảm nhận được thái độ đặc biệt của hai người bạn đối với mình chỉ là Lop cố gắng không để ý để không phải suy nghĩ nhiều mà thôi. Lop có thể khẳng định rằng bản thân cậu không bài xích mối quan hệ giữa nam và nam, nguyên nhân khiến Lop chần chừ không dám đối mặt với Kit và Ruth chỉ đơn giản là vì hai người họ đều là bạn rất thân của cậu. Cả Kit và Ruth đều là những người rất tốt trong mắt Lop. Cả hai đều chăm sóc cậu rất chu đáo, quan tâm cậu mọi lúc. Thế nên đối với Lop câu hỏi- Ai là người mà Lop chọn và thích nhiều hơn. Thì thật sự chính Lop cũng không thể đưa ra câu trả lời.

“ Ủa? Cậu không đưa Baiboon đến trường sao?”-Ruth nói, bước vào cùng Kit và ngồi cạnh Lop. Về phần Kit, anh ngồi xuống phía bên kia khiến Lop có hơi giật mình.

“Tôi ... không có đưa.  P’Kom tự đưa em ấy đi học.”-Lop trả lời, né tránh ánh mắt của Kit và Ruth đang nhìn chằm chằm vào mình. Lop vội vàng đứng dậy vì Lop cảm thấy rằng trái tim của mình đang đập nhanh đến bất bình thường.

“ Đứng dậy làm gì vậy?”-Ruth hỏi nhẹ nhàng.

“Thì ... Ngồi lâu cũng mệt lắm. Hai người cứ ngồi đi.”- Lop ấp úng đáp cũng không biết nói gì thêm. Khi Kit và Ruth ngồi xuống bên cạnh, Lop bỗng dưng cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Có chuyện gì sao?”-Ruth lo lắng hỏi. Lop nuốt nước bọt, hiện tại không những cảm thấy ngại Lop còn thấy căng thẳng khi hai người bạn nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm như thế này.

“Không, không có gì. Tôi vẫn là nên đi tìm dì Nee trước đã. Trong trường hợp thức ăn chuẩn bị xong tôi có thể phụ dì mang đến đây.”- Lop nói xong liền vội vàng rời đi. Kit và Ruth quay lại nhìn nhau.

“Gì vậy?”-Ruth hỏi.

“Tao nghĩ chắc là Lop đang nghĩ gì đó liên quan đến tao và mày.”-Kit nói lên suy đoán dựa vào biểu hiện trên khuôn mặt của Lop vừa nãy.

“Chà, tao cũng nghĩ vậy.”- Ruth trả lời.

“Tao nghĩ những ngày tới Lop còn căng thẳng thêm vì cả hai chúng ta sẽ tấn công cậu ấy cùng một lúc chứ không còn tấn công cậu ấy riêng lẻ và chậm rãi như trước đây.”

“ Ừ, tao với mày phải tiếp tục đẩy nhanh tiến độ cho đến ngày mà Lop không thể chịu đựng được nữa và quyết định nói chuyện rõ ràng với chúng ta. Và vào ngày hôm đó, chúng ta sẽ nói rõ hết thảy những gì chúng ta muốn và sẽ làm!!”-Kit nói và Ruth gật đầu đồng thuận. Sau đó họ đến chỗ dì Nee để tìm Lop.

“Để tôi lấy thức ăn giúp cậu.”-Ruth bước tới vỗ vào vai Lop, đồng thời lấy khay từ tay Lop.

“Tôi có thể tự lấy rồi mang về chỗ mà.”-Lop trả lời tay lấy lại khay cơm từ tay Ruth.

“ Nặng lắm. Để tôi cầm giúp cho, tôi cầm an toàn hơn cậu nhiều.”-Kit nói với giọng trầm trong khi anh lấy khay của Lop và lấy cơm.

“Tôi không cần các cậu giúp đâu!”-Lop hét lên ngay lập tức, nhưng hai người kia không hề đặt lời bất mãn của Lop vào tai.

“Cái miệng hét lớn quá đi, đừng gây huyên náo nữa có được không?”- Kit đưa tay lên che miệng Lop.

“ Áuu, muốn tôi im thì để tôi tự mang cái này đi, được chứ?!”-Lop vội vàng trả lời, sau đó thoăn thoắt bưng khay thức ăn và cơm bước nhanh ra ngoài. Nhưng khi bước lại gần Ruth, Ruth lại tiếp tục vội vàng cầm lấy cái khay trên tay Lop muốn giúp Lop mang về bàn và điều đó khiến Lop nhăn nhó đứng sững người nhìn chằm chằm theo Ruth đang đi đến bàn ăn. Lúc Lop quay đầu nhìn lại thì thấy Kit đang đi đến, Lop liền cảm thấy căng thẳng đến mức không nói được gì.

“ Cậu đến bàn ăn ngồi đi chứ, đứng đây làm gì, Ruth mang bát đĩa đến cho cậu sẵn luôn rồi kìa.”-Kit dùng tay chạm nhẹ vào eo của Lop để đẩy Lop đi về phía trước. Lop thở dài, cậu thật không quen với việc được giúp tất cả mọi việc thế này. Khi Ruth và Kit tập trung trong gian hàng để lấy thức ăn của họ Lop liền lấy cơm của mình, đi sang bàn khác và ngồi xuống một chiếc ghế trống giữa hai người lớn tuổi hơn.

“ Cậu làm gì ở đây vậy, Lop? Sao không ngồi với mấy đứa khốn nạn ở đằng kia?”-Một trong những người lớn tuổi lên tiếng chào hỏi.

“Vậy em không thể ngồi ở chỗ này? Anh ghét em à?”-Lop đùa đùa hỏi lại.

“Không phải, tôi không khó chịu khi cậu ngồi đây. Chỉ là mỗi lần cậu đi ăn thì tôi đều thấy cậu ngồi với hai đứa bạn kia của cậu.”-P’Joe trả lời.

“Em chỉ đùa thôi, lát nữa hai người họ đến đây ngồi ở ghế trống trong bàn này là được mà.”-Lop cười nói rồi nhìn vào hai ghế trống ở đối diện, trước khi ngồi xuống ăn thức ăn của riêng mình. Kit và Ruth đi đến gần bàn nhẹ cau mày và quay lại nhìn nhau một chút.

“Sao không ngồi bên bàn kia?”-Kit hỏi nhỏ.

“Đúng đó sao không ngồi bên kia? “Bảo mẫu” hỏi cậu kìa.”-Joe hỏi một cách mỉa mai.

“Ngồi xuống đây đi. Chỗ nào cũng giống nhau cả thôi.”-Lop nói, nên Kit và Ruth cũng đành ngồi đối diện với Lop. Và suốt thời gian họ ngồi ăn, Kit và Ruth đều nhìn Lop theo định kỳ. Lop nhận ra rằng cậu đã quyết định sai lầm khi chọn ngồi đối diện với Kit và Ruth. Lop làm sao có thể thoải mái khi bạn bè nhìn chằm chằm mình trong lúc ăn thế này.

Lát sau họ cũng dùng xong bữa. Kit bước đến lấy chiếc đĩa trên tay Lop và của cả Ruth đi rửa sạch. Ruth không phải rửa bát vì vậy có thể đi nói chuyện với Lop.

“Cậu lại giận chúng tôi à?”-Ruth hỏi khi anh đi đến chỗ Lop-người đứng cách đó không xa, và Lop ngay lập tức lắc đầu.

“Tại sao tôi lại giận chứ? Tôi không giận.”-Lop vội vàng trả lời.

“ Không có thật sao? Cậu có biết tại sao chúng tôi lại nghĩ là cậu đang giận hay không?”- Ruth nói trước khi Lop hỏi.

“Hai người khùng quá đi. Tôi không ngồi ăn riêng với hai người thì là giận hai người đó à?! Hơn nữa, hai người cũng ngồi ăn chung một bàn với tôi luôn còn gì. Tôi có bỏ hai người ăn một mình đâu.”- Lop nói để cho họ biết rằng Lop không giận họ.

“ Vậy..chắc là do hai chúng tôi suy nghĩ nhiều quá thôi. Vì khi nãy gọi cậu mà cậu không trả lời”-Ruth nói trong lòng vẫn còn một chút hoang mang.

“Ừm, tôi không có giận hai người thật mà. Khi nãy tôi đi đến bàn đó để trao đổi chút việc với tiền bối sẵn tiện nên mới ngồi ở đó luôn. Chắc do ồn ào nên tôi mới không nghe cậu gọi. “-Lop thở phào nhẹ nhõm cười đáp.

“Nếu cậu không giận thì tốt rồi.”- Ruth cười đáp lại sau đó giơ tay xoa đầu Lop rồi quay lưng đi về phía nhà chính. Lop bất giác đưa tay lên chạm vào vị trí mà Ruth vừa xoa xoa. Trái tim bỗng chốc đập từng nhịp rối loạn, Lop cảm thấy có một nguồn sáng ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể mình.

“Hôm nay cậu ở nhà đúng không?”-Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Lop quay lại nhìn và gật đầu.

“Ừm, tôi phải chăm sóc Khun Kim.”- Lop trả lời, nhìn Kit một cách bình tĩnh. Lop cảm thấy mặt mình có chút nóng lên nên ngay lập tức quay đi chỗ khác không nhìn Kit nữa.

“ Tôi lại làm gì sai nữa rồi đúng không?”-Kit hỏi khẽ khi thấy hành động của Lop.

Lop ngay lập tức lắc đầu, bối rối hỏi:

“Sao cậu lại nghĩ như thế?”

“ Vì cậu nhìn đi chỗ khác, không thèm nhìn tôi.”- Kit nói một lần nữa khiến Lop như đứng hình.

“Chết rồi! Cậu và Ruth sắp phát điên hết rồi. Tôi vừa không ngồi ăn cơm riêng với hai người thì hai người liền nói tôi giận. Bây giờ mới quay đầu nhìn chỗ khác một lúc cậu lại tiếp tục nghĩ tôi giận.”-Lop cười nhẹ nói để át đi cảm xúc trong lòng và cố gắng làm cho mọi thứ trở nên bình thường.

“Một vài hành động vô tình của cậu thật sự có thể khiến tôi và Ruth phát điên!”- Kit nói, khiến Lop không nói gì thêm được nữa.

“Huhh... Haha.. hai người cũng nghĩ nhiều quá rồi đi, làm gì có ai giận hoài như thế...À..tốt hơn là bây giờ mình nên đi gặp P’Joe trước đi. Đến lúc làm việc rồi.”-Lop cười miễn cưỡng nói rồi nhanh chóng lãng sang chuyện khác rồi chạy đi. Lop vội vàng đi, vừa đi vừa ôm lấy ngực trái của mình, nếu còn đứng đối diện với Kit trái tim cậu sẽ đập nhanh đến nổ tung mất. Hiện tại Lop đủ biết Kit và Ruth là mối đe doạ nguy hiểm thế nào đối với trái tim mình.

+++++++++++++++

Kit và Ruth tiếp tục “tấn công” Lop thường xuyên và với tần suất nhiều hơn bao giờ hết, có thể gọi là liên tục tấn công vào sợi dây tình cảm trong người Lop. Và lúc này Lop đã tin chắc rằng hai người bạn không chỉ xem mình đơn giản là bạn bè. Lop không phải là một kẻ ngốc, Lop biết tất cả, chỉ là Lop đang hành động như thể không biết gì vì cậu vẫn chưa thể tìm ra sự lựa chọn hợp lý nào để Kit và Ruth không ai bị tổn thương. Lop có tình cảm tốt với cả Ruth và Kit, cậu không thể lựa chọn giữa hai người được.

Phải chọn ai giữa hai người đây? Lop không muốn chọn một trong hai, vì có thể làm tổn thương người còn lại. Hoặc là có thể khiến mối quan hệ của cả ba không còn tốt đẹp và thoải mái như trước. Lop đang cảm thấy rất tốt trong mối quan hệ bình đẳng, không thiên vị ai nhiều hơn ai như hiện tại. Nhưng có lẽ bạn bè của cậu không muốn tiếp tục đứng cùng nhau trên vạch bạn bè nữa. Đây cũng là điều đang gặm nhấm tâm trí của Lop mỗi ngày.

“Cậu đang nghĩ gì đó?”-Giọng của Ruth vang lên khi anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Lop. Lop hơi giật mình.

“Không có gì. Hai người định ngủ lại đó luôn sao?”-Lop hỏi khi thấy hai người bạn xách ba lô ra khỏi phòng. Sau vài ngày Kamol bảo Kim đi tránh mặt cùng Day ở Koh Chang thì hôm nay Kamol sẽ đến đó đưa Kim về nhà. Kit và Ruth cũng phải đi theo để bảo đảm an toàn cho Kamol.

“ Cậu đi ngủ sớm đi. Còn ba lô này là P’Kom bảo chúng tôi đem theo hai bộ quần áo để đề phòng khi cần thiết.”-Ruth trả lời. Kit đi đến đứng trước mặt Lop khiến Lop nhẹ ngẩng đầu nhìn anh.

“Cậu sẽ ngủ ở nhà một mình, coi chừng có ma đó!!!”-Kit trêu chọc, Lop liền đấm vào bụng anh.

“Đồ khốn, đừng nói vậy chứ.”-Lop mắng Kit, nhưng cũng chỉ là mắng đùa.

“ Cậu có thể ở một mình không?”-Ruth hỏi.

“Tôi không phải trẻ con. Hơn nữa, tôi cũng không phải ở đây một mình. Xung quanh có rất nhiều người.”

“Cậu không phải trẻ con nhưng cậu lại khiến tôi lo lắng cho cậu rất nhiều.”-Ruth nói với một nụ cười.

“Khi cậu đi ngủ, nhớ khóa cửa nhà cẩn thận đó”-Kit nói với một giọng bình thường.

“Biết rồi mà.”-Lop gật đầu.

“ Cậu đưa Baiboon đến trường rồi thì quay về nhà ngay. Đừng đi lung tung bên ngoài làm gì thêm nữa nhé.”-Kit nhắc nhở.

(Laiina: Hai anh chăm kỹ quá làm em xém thì quên mất P’Lop cũng là vệ sĩ..)

“ Cậu nói như thể tôi hay đi lung tung quậy phá lắm không bằng.”-Lop nhăn nhăn mũi nói nhưng Lop biết Kit và Ruth quan tâm đến mình như thế nào. Lop nghĩ khi hai người bạn ngủ bên ngoài cậu sẽ có không gian để thở, sẽ có thời gian suy nghĩ về nhiều chuyện khác nhau. Kể từ khi bị hai người công khai thể hiện tình cảm cùng một lúc Lop gần như không có thời gian để thở.

“Chúng tôi rất lo cho cậu.”-Ruth nói nhỏ. Làm Lop mím môi một chút rồi cúi đầu.

“Tôi biết, giờ thì hai người có thể đi rồi, đừng để mọi người đợi lâu.”- Lop nói với hai người bạn của mình.

“Ừm. Đi thôi.”-Ruth nói, hôn nhẹ lên má Lop rồi đứng dậy với một nụ cười. Lop há hốc mồm, mở to mắt kinh ngạc nhìn Ruth.

“ Được rồi. Đi nhé!”-Kit nói sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lop.

Khi nụ hôn kết thúc, Kit nắm lấy ba lô của anh và đi đến đứng cạnh Ruth.

“Chúng tôi đi ngay bây giờ. Tôi sẽ gọi cho cậu sau.”- Ruth nói sau đó cùng Kit bước ra ngoài, để lại Lop ngồi một mình với đôi mắt mở to như sắp rớt ra ngoài cùng với vẻ mặt hoang mang kinh ngạc.

Mặt Lop bắt đầu đỏ bừng lên khi nhớ lại một loạt hành động vừa nãy của Kit và Ruth. Hai tay Lop đưa lên ôm lấy mặt, tim đập rộn ràng khi não bộ đã kịp xử lý rằng bản thân cậu vừa mới tiếp nhận một nụ hôn trên má và một nụ hôn khác trên đỉnh đầu.

“AAAHAHHHHH!!!!!!”-Lop hét lên trong vô thức.
....
......

“ Phải làm sao bây giờ đây? Mình không muốn ai cảm thấy buồn hay tổn thương hết...”-Lop thở dài tự nói với chính mình sau đó đứng dậy đi tắm. Lop phải hoàn thành nghĩa vụ đón và đưa Baiboon đến trường thay vì Kom- người cũng phải đi làm nhiệm vụ của mình.

..

..
..

“P’Lop.”-Giọng Baiboon vang lên khi cả hai bước ra khỏi xe sau khi trở về từ trung tâm mua sắm.

“Hừm?”- Lop nói trong cổ họng. Sau đó rút điện thoại ra nhưng màn hình không có thông báo mới, Lop đã không nhận được cuộc gọi nào từ Kit hay tin nhắn mới từ Ruth. Ngoài một tin nhắn được gửi cho Lop thông báo rằng họ đã đến Koh Chang an toàn.

“Hứa với Baiboon là anh sẽ không nói với P’Kom chuyện này được không ạ.”-Baiboon nhỏ giọng vì trước khi về nhà, Lop đã đưa Baiboon đi mua sách với Phai nhưng đã xảy ra một số xô xát. Baiboon cũng bị kéo vào chuyện không nên xảy ra đó, cũng may là Lop đã đến giúp đỡ kịp thời.

“ Anh sẽ không nói với P’Kom bất cứ điều gì đâu. Anh chưa muốn chết.”- Lop nói với một nụ cười.

“Vậy P’Lop sẽ nói với P’Ruth và P’Kit sao ạ?- Baiboon lo lắng hỏi, khiến Lop dừng lại một lúc sau đó ngay lập tức lắc đầu.

“Anh sẽ không nói với họ. Nếu nói hai người họ chắc sẽ phàn nàn cho đến khi tai của anh tê cứng mới thôi. “- Lop nói vì nhận ra rằng nếu bạn bè của cậu biết chuyện thì họ chắc chắn sẽ giết cậu luôn.

“Cảm ơn anh. Em xin phép đi về gặp bà trước ạ.”- Baiboon nói với một nụ cười, trước khi chạy về phía nhà riêng của mình.

Về phần Lop, Lop cũng về nhà nghỉ ngơi cho đến khi màn đêm buông xuống.

Lop nằm xem tivi trên ghế sofa. Một tay cầm điện thoại, cậu muốn gọi điện cho bạn bè nhưng lại sợ rằng cả hai đều bận. Lop biết vào thời điểm này ở Koh Chang rất phức tạp và nguy hiểm vì ở đó có người đang rình rập và cố bắt vợ của Kamol. Lop nhìn xung quanh với vẻ mặt chán chường thường thì Lop không xa bạn bè như thế này.

Khi Lop làm việc, cậu cũng phải đi hết nơi này đến nơi khác, thậm chí có khi cả ba người đều phải đi làm riêng nhưng dẫu sao nữa thì đến tối họ đều có mặt đầy đủ ở nhà, cùng xem ti vi cùng trò chuyện...Nhưng đêm nay, Lop phải ở nhà một mình...ngủ một mình.

“Nếu không có hai người bên cạnh, thì tôi sẽ ra sao đây?”-Lop lặng lẽ tự nhủ.

Tiếng chuông điện thoại của Lop làm cậu giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Lop nhìn dãy số và ngay lập tức bấm “chấp nhận” với vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Là Ruth đang gọi cho cậu.

“ Alo, hai người vẫn ổn đúng không? Có đang bận không? Từ chiều đến giờ tôi đã không nhận được cuộc gọi nào từ hai người...Hiện tại hai người đang làm gì vậy?”-Lop vội vàng trả lời điện thoại và hỏi một loạt câu. Sau liền nghe thấy tiếng cười của bạn bè.

“ Hỏi nhiều như thế, còn thở nổi không?”-Giọng của Kit hỏi, điều đó cho Lop biết rằng Ruth đang sử dụng loa ngoài cùng Kit nghe và nói chuyện với cậu.

“ Cậu nói gì vậy hả, có muốn tôi cúp máy luôn không?”- Lop vờ đáp lại.

“ Thì thử cúp máy đi.”- Kit thách thức.

“Đừng có trêu chọc cậu ấy nữa, thằng ngốc.”- Giọng Ruth nhắc nhở Kit vang lên.

“ Cậu đang làm gì vậy?”-Ruth hỏi.

“Nằm và xem TV thôi.”-Lop trả lời.

“Ở đó thế nào rồi, mọi chuyện ổn hết chứ?”- Lop hỏi, và Ruth kể cho Lop nghe tất cả những gì đã xảy ra.

“ Vậy hai người có bị gì không?”- Lop lo lắng hỏi.

“Chúng tôi vẫn ổn.”-Kit trả lời bằng một giọng bình thường.

“Thật muốn cậu cùng đến chỗ này mà. Đây là một ngôi nhà nằm ngay trên bãi biển.”-Ruth nói rất nhỏ nhưng Lop vẫn  có thể nghe thấy được. Sau đó Lop lại nghe tiếng Ruth thở dài.

“ Nghe thật giống như hai người đang đi nghỉ dưỡng...”-Lop cười nói. Kit và Ruth cũng cười nhẹ.
....
......

“Dịp khác cả ba chúng ta sẽ cùng đến đây chơi, có được không?”-Ruth hỏi với giọng nhẹ nhàng.

“Cả ba chúng ta sao?”-Lop nhỏ tiếng nói.

“Sao vậy? Cậu không muốn cùng hai chúng tôi đi chơi một chuyến sao?”-Một giọng khác vang lên.

“Không muốn, cậu hung dữ lắm. Lỡ ngày đi với cậu, cậu nổi cơn lên bóp cổ tôi thì sao, đồ ngốc.”-Lop cười đùa đáp.

“Này, chắc tôi chết mất. Bị cậu mắng, tôi như bị cạn hết năng lượng, bị rút cạn hơi thở luôn rồi.”-  Kit nói khiến Lop cười rạng rỡ.

“Aziii, mày biết nói đùa nhảm kiểu này từ khi nào vậy hả?”-Ruth hỏi với một nụ cười.

“ Chắc do cậu ấy ở chung với cậu đó Ruth.”-Lop ngồi và nghe hai người bạn nói chuyện từ nãy giờ trong im lặng.

“Tôi không đến nỗi như thế đâu.”- Ruth cười trả lời. Và thế là Kit và Ruth lại tiếp tục quay sang nói chuyện với nhau dù rõ ràng là đang gọi điện cho Lop.

“Ok tôi ổn. Họ gọi điện cho tôi nhưng lại không nói chuyện với tôi? Không biết họ có quên là đang gọi cho tôi hay không nữa? Vậy họ có nói chuyện với tôi nữa hay không đây? Nếu họ không nói chuyện thì tôi cúp máy luôn cho rồi.”-Lop nói vu vơ với một giọng như nén cười. Kit và Ruth liền im lặng ngay lập tức.

“ Ồ, bị tổn thương rồi hả?”-Tiếng của Kit vang lên và Ruth bật cười. Kit hỏi nhưng Lop không đáp. Lop khẽ mím môi khi càng lúc càng nhận ra rằng cảm tình cảm mà cậu dành cho cả hai người bằng nhau.

“Ồ, đến mức tổn thương luôn sao? Chắc là phải đi dỗ rồi.”- Ruth nói đùa.

“Tôi không phải trẻ con, không cần cậu dỗ dành.”- Lop có chút bối rối đáp.

“Thôi được rồi, vậy hôm nay cậu đã làm gì?”-Ruth thay đổi chủ đề. Về phần Kit, anh vẫn ngồi đó và cười nhẹ.

“...”-Lop mím môi, không chịu nói gì. Chính Lop cũng không hiểu vì sao bản thân lại hành động như một đứa trẻ mỗi khi nói chuyện hay ở cạnh hai người bạn của mình. Càng nói chuyện với Ruth lâu, Lop càng muốn được cưng chiều. Nhưng nếu càng nói chuyện với Kit thì...

“ Ai’Ruth hỏi cậu đã làm gì hôm nay.”-Kit trầm giọng hỏi.

“Tôi đi đón Baiboon.”-Lop liền trả lời ngay lập tức khi nghe Kit hỏi.

“Tại sao Ai’Kit bảo cậu trả lời thì cậu liền trả lời ngay?”-Ruth cười khẽ hỏi. Anh không phải đang ghen tị với bạn mình hay buồn vì Lop không đáp lời khi nãy, chỉ là anh hỏi để trêu Lop mà thôi.

“Vì tao thích bắt nạt cậu ấy. Còn mày thì thích nuông chiều. Đó chính là nguyên nhân.”-Kit trả lời bạn của mình, Lop hơi ngạc nhiên khi Kit biết tất cả những gì cậu đang suy nghĩ.

“ Vậy cậu đã làm gì sau đó?”- Ruth hỏi lại. Lop sững lại một lúc khi nghĩ lại lúc đi giúp Baiboon và Phai.

“Không có gì.” Lop khẽ đáp.

“Cậu trả lời nhẹ nhàng như thế thật giống như đã có chuyện gì xảy ra.”- Kit nói.

“Tôi trả lời với một giọng lớn thì là nói thật, còn trả lời với một giọng trầm thì là nói dối sao? Sao cậu đa nghi quá vậy?”- Lop nói với một tiếng cười.

“Thái độ của cậu nói rằng có điều gì đó không được bình thường. Và chỉ có hai người có thể phát hiện ra sự khác lạ của cậu thôi. Có gì đó không ổn đúng không?”-Ruth nói, khiến Lop không thể phản bác bất cứ điều gì.

“ Không có gì thật mà. Khi nào thì hai người trở về?”- Lop ngay lập tức thay đổi chủ đề.

“ Ngày mai chúng tôi sẽ trở lại. Nhưng có thể sẽ đến nhà vào tối muộn.”- Ruth trả lời.

“Ừm, nếu về muộn tôi sẽ không đợi hai người, tôi sẽ đi ngủ trước.”-Lop trả lời. Tính đến hiện tại thì họ còn chưa xa cách nhau đến 24 giờ.

“Ừm, ở nhà ngủ một mình được không?” -Ruth quan tâm hỏi lại.

“Được, nếu tôi không ngủ được tôi sẽ qua nhà người Do Thái.”

“Không được!!”- Giọng Kit và Ruth vang lên cùng lúc làm cho Lop giật mình một chút.

“Hừ, có thể nói nhẹ nhàng mà. Tại sao lại cùng nhau hét lên vậy chứ?”-Lop cười nói 

“Cậu không thể ngủ trong nhà của bất kỳ ai ngoài nhà của chúng ta. Còn nếu cậu muốn đi ngủ ở nhà người khác thì trong phòng ngủ nhất định phải có nhiều hơn hai người.”- Kit nói ngay lập tức.

“Wow, nhà độc tài đây sao?”- Lop nói với một giọng không nghiêm túc. Nhưng Lop cảm thấy tim mình đập nhanh một chút khi cậu cảm nhận được sự quan tâm và ghen tị của Kit.

“Ngủ trong nhà của chúng ta, Lop. Đừng ngủ với người khác.”-Ruth nhẹ nhàng nói khiến Lop nở nụ cười. Lop cảm thấy tim mình như mềm nhũn khi nghe Ruth nói với giọng nhẹ nhàng và hơi khẩn khoản. Càng nghe những lời Ruth nói Lop càng thấy ấm áp trong lòng.

“Thôi, quyết định rồi tôi sẽ không ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net