Bánh sandwich số 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: laiina982
Lop nằm trên giường nhắm nhẹ mắt, cơn chóng mặt vẫn còn đó. Và sự xuất hiện của Kit thành công khiến cho Lop nhích người ra sát tận mép giường.

Thấy thế Kit liền đi đến.

“Cậu không sao chứ”

“Không sao, không có gì đâu. Tôi chỉ hơi chóng mặt thôi.” Lop đáp, mặt đỏ bừng, tim cậu tự dưng đập từng nhịp liên hồi.

Kit vẫn nhìn chằm chằm vào Lop, Lop có chút ngạc nhiên mở to mắt khi thấy Kit đột ngột đến gần cậu.

“Cậu định làm gì?” Lop hỏi ngay.

“Thì xem cậu có bị sốt không, nằm yên đi.” Kit trầm giọng nói trước khi dùng mu bàn tay đặt lên trán Lop, sự ấm áp phủ lên trán khiến Lop bất giác nằm cứng đờ.

“Cậu hơi nóng. Tôi nghĩ tốt nhất nên uống thuốc trước, cậu sẽ dễ chịu hơn. Nếu không cậu sẽ càng lúc càng thấy mệt mỏi.”- Kit nói, khiến Lop cảm thấy trong lòng như ấm lên khi cậu có người bạn thân quan tâm đến mình như thế này.

“Uh, tôi nghĩ giờ thì cậu có thể bỏ tay ra khỏi cổ tôi được rồi.” Lop nói khi Kit  tiếp tục giữ mu bàn tay của mình trên cổ của cậu. Bàn tay Kit đã di chuyển từ trán xuống má và đến cổ của Lop. Khi Kit nghe thấy những gì Lop nói, dù có chút không nỡ nhưng Kit vẫn từ từ rút tay ra.

“Tôi đi ngủ đây.” Lop khẽ nói sau lại quay lưng khiến Kit cau mày.

“Có phải...là chuyện liên quan đến tôi không?”- Kit hỏi vì nghĩ Lop đang tránh mặt anh.

“Không, tôi chỉ là muốn ngủ thôi. Tôi vẫn còn chóng mặt lắm. ”-Lop đáp lại ngay lập tức.

“Tôi lo cho cậu.” Kit nói, khiến Lop lặng đi một chút.

“Chà… tôi biết cậu đang lo lắng mà, chỉ là…”- Lop bối rối không biết nên giải thích thế nào với người bạn của mình.

“Hay là cậu không muốn nhìn thấy mặt tôi?” Kit hỏi lại.

(Tui: Thâm vậy anh hai)

“Tại sao cậu lại nói như thế?”-Lop quay lại hỏi ngay.

“Tôi thấy cậu tránh Ruth và tôi. Nghiêm túc mà nói đi, tại sao cậu lại giận chúng tôi?” Kit hỏi thẳng. Khiến Lop bị khựng lại ngay lập tức.

“Auuu, đã nói không có, tôi không tránh hai người mà.”- Lop chun mũi đáp một cách bướng bỉnh. Kit vẫn chưa rời mắt khỏi Lop.

“Cậu có chắc không?” Kit hỏi lại, Lop liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác không nhìn vào mắt anh.

“Uây, lúc này mà cậu còn định hỏi tôi gì nữa? Tôi đang chóng mặt kia mà.”- Lop giả vờ hét lên. Cậu tự cảm thấy bản thân mình hiện tại rất kỳ lạ, cậu không nghĩ gì được và càng không thể lý giải cảm xúc bối rối đang tồn tại là gì. Trước khi ngủ, Lop quay lưng lại với Kit vì cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt Kit lúc này, vì...chỉ cần nhìn thấy Kit thôi cũng khiến tim Lop đập với nhịp độ lạ kì.

“......” Giọng của Kit nhỏ lại. Anh ta không hỏi thêm câu nào nữa sau liền quay lưng lại với Lop dù bản thân anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lop từ từ quay đầu nhìn Kit vì lúc nãy Lop quay lưng lại với Kit và sự im lặng sau lưng đã khiến Lop nghĩ rằng người bạn thân đang cảm thấy buồn về hành động của mình.

Đúng lúc Lop quay đầu Kit ngay lập tức quay lại nhìn Lop. Lop có chút giật mình liền dùng chân đá nhẹ vào hông Kit.

“Nếu thấy cơ thể có gì không ổn cậu cứ nói với tôi.” Kit nói một cách tự nhiên nhất có thể.

“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không quay đầu lại nữa.”-Lop nhỏ giọng trả lời với một nụ cười gượng gạo.

“Cái gì?” Kit nghe không rõ lắm liền cau mày hỏi lại.

“Tôi sẽ không nói gì nữa đâu. Đầu tôi thực sự quay cuồng lên rồi." Lop trả lời với một nụ cười nhẹ trên môi. Kit cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này, Kit chỉ ngồi xuống và đợi Ruth mang đồ uống cho Lop.

“Được rồi. Tôi biết cậu đang chóng mặt, tôi sẽ ngồi đây và im lặng.” Kit nghiêm túc nói. Lop khẽ cau mày vì cơn đau đầu xâm lấn, cậu cố gắng nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, Ruth bước vào với một cốc nước trên tay.

“Thế nào rồi?” Ruth hỏi Kit, khiến Lop đang nhắm mắt cũng vội mở mắt lên khi nghe thấy âm thanh thầm thì bên tai.

“Chắc cậu ấy đang khó chịu, có lẽ do cơn say hôm qua.” Kit đứng lên trả lời nhường chỗ cho Ruth ngồi xuống mép giường cạnh Lop.

“Lop, ngồi dậy uống một ngụm nước gừng đi.”

“Nước gừng?” Lop cau mày nhăn nhó.

“Ừm, ngồi dậy uống một chút đi.” Ruth lại nói. Vì vậy, Lop chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy chiếc ly từ tay Ruth.

“Hai người ở cạnh tôi kiểu này thì làm sao đi giúp gì cho P’Kom được. Thế nào cũng bị mắng cho xem.”- Lop nói vì anh không muốn hai người bạn gặp rắc rối.

“P’Kom đã cho phép hai chúng tôi đến chăm sóc cậu.” Ruth trả lời.

“Lop nóng quá. Tao sợ cậu ấy bị sốt.” Kit nói với Ruth, vì vậy Ruth liền đặt mu bàn tay lên trán Lop, khiến Lop gần như sặc nước gừng mà cậu đang uống, tim Lop lại bắt đầu đập mạnh liên hồi. Trong người Lop lại xuất hiện các triệu chứng giống y hệt như khi cậu ở với Kit. Gì đây, bị làm sao vậy nhỉ?

“Uống từ từ thôi.” Kit nghiêm giọng nói khi thấy Lop ho như sắp bị sặc chết đến nơi.

“Đừng đột ngột đưa tay ra như vậy chứ Ruth. Hết cả hồn. Tôi giật mình đó.” Lop rên rỉ.

“Ồ, cậu thật là, có gì đâu chứ.” Ruth nói với một nụ cười.

“Được rồi, để tôi đo nhiệt độ cho.” Ruth nói lần nữa trước khi đưa tay ra đo độ ấm trên trán Lop. Lop liền như căng cứng người ngồi im, mím chặt môi, mắt không nhìn thẳng lại liên tục đảo xung quanh hết liếc trái lại liếc phải..

Ruth cau mày quay sang nói với Kit:

“Rất nóng như mày nói.”

“Uống thuốc trước đi, rồi uống thêm nước gừng vào.”-Kit thấp giọng nhắc.

“Ồ, nhưng mà cậu đang giận à?” Ruth hỏi một cách hoài nghi, khiến Lop có chút bối rối. Kit bên cạnh lại tiếp tục đưa ánh mắt buồn bã nhìn Lop.

“Tại sao hai người lại nghĩ giống nhau vậy chứ? Bây giờ tôi giống đang giận hai người lắm sao?”-Lop hỏi khẽ.

“Đó còn không phải là cậu muốn tránh mặt chúng tôi à.” Ruth tiếp tục hỏi.

“Tôi không giận mà. Hai người không cần nhìn tôi chằm chằm như thế.” Lop thở dài trả lời.

“Nếu cậu không giận thì tốt rồi. Nhưng nếu cậu có điều gì đó không hài lòng, cậu phải nói với cả hai chúng tôi” Ruth nói, Lop gật đầu với một nụ cười trước khi uống hết nước gừng. Khi uống cạn, Lop đưa ly cho Kit, Kit liền đi dẹp ly rồi lấy thuốc từ tủ thuốc trong nhà đến.

“Thật lòng thì...cậu có tức giận khi chúng tôi ngủ trên giường của cậu đêm qua không?” Ruth hỏi với giọng nhẹ nhàng.

Lop nghe hỏi liền tức khắc như đóng băng toàn thân, tại sao Ruth lại nhắc tới chuyện đó nữa kia chứ. Lop nhắm mắt lắc nhẹ đầu, tự nhắc bản thân không nghĩ gì nữa, không được nghĩ nữa nhưng... kết quả vẫn thất bại Lop vẫn không thể ngưng nhớ về hình ảnh sáng nay, mặt Lop nóng càng thêm nóng bừng bừng khi hình ảnh Ruth và Kit trong quần lót của họ lại hiện về trong đầu.

“Gì thế, cậu có giận không?” Ruth hỏi lại.

“Không, tôi không giận. Ba chúng ta ngủ chung giường khá thường xuyên mà, có gì đâu.”- Lop trả lời, cố gắng không nhớ lại hình ảnh đó nữa, phải quên, quên đi.

“Ừm, đừng quên, nếu có gì thì cậu phải nói chuyện trực tiếp với cả hai chúng tôi đấy nhé.” Ruth lặp lại và Lop gật đầu trước khi Kit bước vào với một viên thuốc và một cốc nước. Lop đã lấy viên thuốc và uống nó.

“Ngủ đi, chúng tôi không làm phiền cậu nữa. Cứ gọi tôi và Kit nếu cậu có gì không ổn. Giờ thì chúng tôi sẽ đi giúp P‘Kom một số việc.” Ruth nói trong khi đỡ đầu Lop để Lop từ từ nằm xuống. Về phần Kit, anh ta tắt điều hoà và đi mở cửa sổ để thông gió.

“Hôm nay thời tiết không quá nóng. Bật quạt lên đi để không khí thoáng một chút.” Kit nói, Lop gật đầu trước khi Kit  ra hiệu với Ruth để Ruth đi theo mình.

“Nước ở đầu giường đây nhé.” Ruth nói với Lop khi anh đặt cốc nước lên tủ đầu giường.

“Ừm.” Lop trả lời trong cổ họng. Sau đó Ruth và Kit rời khỏi phòng.

Lop nhìn cánh cửa đóng chặt với vẻ bối rối. Bản thân cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ là như thế nào.

“Hai người đang làm hư tôi đó.”-Lop tự lẩm bẩm vì tất cả những gì Kit và Ruth đã làm cho cậu trong suốt thời gian qua. Sự chăm sóc, quan tâm chu đáo về mọi thứ thế này sẽ khiến cậu ngày càng ỷ lại vào họ mất.

..

..

..

..

“Muộn rồi. Đi gặp Lop đi.” Kit nói, theo sau là Ruth. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ Kit và Ruth ngồi xuống và nói chuyện với những người lớn tuổi hơn. Hôm nay, Kamol để mọi người nghỉ ngơi thoải mái nhưng mọi người phải tự nấu ăn một mình vì dì Nee cũng đã đi nghỉ ngơi.

“Ừm, tao không biết Lop có đói không?” Ruth nói, trước khi cả hai đứng dậy và đi về nhà riêng. Vào nhà, họ vào phòng ngủ của Lop và phát hiện ra rằng cậu ấy vẫn đang ngủ.

“Điều gì đã khiến cậu ấy căng thẳng ngay cả khi đi ngủ thế này?”-Kit nói đùa khi nhìn thấy cả hai lông mày của Lop đan vào nhau. Ruth nhẹ đến ngồi cạnh giường và nắm lấy cánh tay của Lop để đánh thức cậu ta.

(Tui: Hai đứa bây á)

“Chết tiệt, sao lại nóng như thế chứ. Vào buổi chiều, cậu ấy không nóng như bây giờ mà.” Ruth nói với giọng hoảng hốt. Điều này khiến Kit phải nhanh chóng di chuyển đến để nắm lấy một bên tay còn lại của Lop ngay lập tức.

“Uầy, chuyện gì vậy, cậu ấy đã uống thuốc vào buổi chiều rồi mà. Tại sao lại nóng thêm.”- Kit nói với giọng căng thẳng. Trước khi lắc nhẹ cánh tay Lop

“Lop ... Lop ... Ai’Lop, có nghe thấy tiếng tôi không?”

“Ha..ii!” Tiếng rên rỉ vang lên trong cổ họng Lop trước khi cậu từ từ mở mắt.

“Có chuyện gì vậy?” Lop hỏi, trước khi ngạc nhiên về giọng nói của chính mình, nó khàn thấy rõ. Cậu đã bị đau họng. Kit và Ruth nghe xong ngay lập tức cau mày.

“Cậu bị sốt rồi. Không sao đâu sẽ sớm ổn.” Ruth nói với vẻ lo lắng.

“Tôi… cổ họng tôi đau.” Lop nói với giọng khàn khàn.

“Tôi đi lấy nước ấm cho cậu.”-Kit nói trước khi vội vàng bước vào bếp cho nước ấm vào ly. Ruth ngồi ở phía bên kia giường để đỡ Lop ngồi dậy.

“Uống chút nước đi.” Kit nói trước khi đưa cho Lop uống từ từ. Lop giơ tay nói rằng mình đã uống đủ, Kit liền hạ chiếc ly xuống và đặt nó trên bàn trong khi Ruth đỡ Lop nằm xuống như thường lệ.

“Chúng ta đi bác sĩ nhé?” Ruth quan tâm hỏi. Lop liền lắc đầu.

“Chà… tôi chỉ ốm một chút thôi, tôi sẽ uống thêm thuốc, ngủ và nghỉ ngơi là được.” Lop nói một cách khô khan.

“Tốt hơn là cậu nên lau người trước. Cậu quá nóng”-Ruth nói.

“Mày lau người cho Lop đi. Tao sẽ làm gì đó cho cậu ấy ăn? Sau thì có thể uống thuốc rồi nghỉ ngơi.” Kit đặt nước ấm cùng khăn lên bàn nói, Ruth liền gật đầu. Sau khi chia nhau, họ bắt tay vào việc đã nói trước đó. Kit vào bếp, Ruth ở lại phòng.

“Cởi áo ra trước.” Ruth nói, nhưng Lop nắm lấy vạt áo cậu giữ chặt.

“Uii, không cần phải cởi áo ra đâu.” Lop lè nhè nói, vẫn còn đau họng.

“Nếu không cởi, làm sao tôi có thể lau cho cậu được chứ? Chỉ cần cởi áo ra thôi là được rồi.” Ruth nghiêm túc nói lại, bởi vì anh cảm thấy Lop ngày càng nóng hơn.

“Tôi có thể tự lau người.” Lop nói một lần nữa.

“Ngồi yên đi, cậu thậm chí không còn sức để nâng tay lên nữa mà. Hay là cậu ghét tôi, đó là lý do mà cậu không muốn tôi lau người cho cậu, đúng không?” -Ruth hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn.

“Không...không phải… cậu có thể lau người giúp tôi.”-Lop nói nhỏ trước khi cho phép Ruth cởi áo của mình. Ruth nhẹ nhàng lau người cho Lop. Nâng niu như thể anh ấy sợ rằng Lop sẽ bị thương. Hơi nóng từ cơ thể Lop lần lượt tỏa ra.

“Thật tốt khi cậu là người lau người giúp tôi.”-Lop nói bằng giọng khô khan.

“Tại sao?”-Ruth hỏi với một nụ cười khi anh vẫn đang giúp Lop.

“Nếu để Kit lau người cho tôi, nhất định cậu ta sẽ chà xát cho xem. Tôi sẽ chỉ còn có thể cầu trời cho da của tôi không bị bong tróc như vừa bị đem lột mà thôi.”- Lop cười nhẹ nói giọng nhỏ như một người kiệt sức. Ruth liền bật cười.

(Kit: Vậy sao? 🌚😏)

“Nếu để tên khốn đó nghe thấy, nó chắc chắn sẽ vào đây làm cậu đau thật.” Ruth cười đùa, Lop liền mỉm cười một chút. Sau khi lau mặt cho Lop sạch sẽ, Ruth lôi một chiếc áo sơ mi ra và mặc vào cho Lop.

“Cậu cảm thấy tốt hơn trước rồi phải không?” Ruth hỏi, và Lop gật đầu. Trước khi ra ngoài phơi quần áo, Ruth đi ngang qua và lấy một tờ gel hạ sốt dành cho người lớn từ tủ lạnh.

“Kit đang ở đâu?” Lop hỏi Ruth về người bạn còn lại của mình.

“Nó đang nấu đồ ăn cho cậu. Chắc cũng gần xong rồi. Giờ thì cậu cần đắp ít gel hạ sốt.”

“Không, nó có mùi hôi.” Lop nhăn mũi nói, vì cậu thực sự không thích mùi gel hạ sốt chút nào.

“Đâu có mùi hôi đâu? Thơm mà!”- Ruth cầm lên và ngửi thử. Mặt Lop vẫn không ngừng nhăn nhó.

“Không cần.”- Lop nói và ho nhẹ. Ruth hơi cau mày khi thấy Lop cứng đầu.

“Cậu ấy không muốn dùng gel hạ sốt. Lop nói có mùi khó chịu.”-Ruth quay sang nói với Kit-người vừa bước vào phòng.

Kit liền trừng mắt nhìn Lop:

“Dùng đi, để nó hấp thụ nhiệt cơ thể của cậu. Cậu đang rất nóng, Lop.”-Kit nói khàn khàn.

(Tui: Cứ như ba mẹ đang dỗ con ấy.)

“Không đâu, khó chịu lắm.”-Lop lắc đầu khẳng định.

“Đúng là cứng đầu. Nếu cậu còn không chịu dùng loại gel hạ sốt này, tôi sẽ chuyển sang dùng một loại gel khác thay thế!! “- Kit nhướng mày nói một cách mơ hồ ẩn ý. Ruth bên cạnh nghe xong không nhịn được mỉm cười.

(Tui: Gel dì? Chài ơi bắt cái đèn lên coi. Ai cho tui trong sáng đây?)

“Gel gì? Tôi có thể sử dụng loại gel đó nếu nó không phải một miếng gel hút dính như thế này.”-Lop liền nói mà không cần suy nghĩ.

“Không, Kit chỉ nói đại thế thôi. Nên là nếu cậu không muốn sử dụng gel hạ sốt thì có thể đắp một miếng vải ấm lên trán để thay thế cũng được”- Ruth bước sang một bên nói, trong khi Kit bật ra một tiếng cười nhỏ trong cổ họng ngay khi nghe câu trả lời vô tư của Lop. Ruth đi ra ngoài và lấy một miếng vải thấm nước. Sau đó Kit nhẹ ngồi xuống bên giường.

“Ngồi dây, ăn một chút trước đi.” Kit nói, trước khi đặt bát cháo yến mạch xuống và đỡ Lop ngồi dựa vào đầu giường. Sắc mặt của Lop không được tốt cho lắm.

“Tôi sẽ đút cho cậu.” Kit tiếp lời, Lop cũng dễ dàng gật đầu vì bản thân cậu cảm thấy thực sự rất mệt, không còn sức gì cả. Ruth bước vào, ngồi dưới chân giường, tay cầm sẵn chiếc khăn đã thấm nước để chờ cậu.

Kit cho Lop ăn ít cháo, khi cậu ăn đầu hơi cúi xuống vì cảm giác đau rát ở cổ họng. Nhưng khi hơi ấm của cháo truyền xuống cổ họng, Lop dần cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng cảm giác đau họng và đau đầu vẫn còn đó. Lop chỉ ăn được 4-5 muỗng và lắc đầu.

“Không muốn ăn nữa.” Lop nhỏ giọng.

“Cậu mới ăn một vài muỗng thôi mà.  Lop, ăn thêm chút đi! Hay là cậu ăn không thấy ngon?”-Kit hỏi với giọng căng thẳng.

“Tôi chỉ là thấy no.” Lop trả lời.

“Ăn thêm chút nữa đi.” Kit lầm bầm vì anh muốn cậu ăn thêm. Lop ngay lập tức quay sang Ruth tìm viện trợ.

“Ruth, tôi không thể nuốt nổi nữa.”-Lop nói với giọng đáng thương vì cậu biết nếu cậu nói với Ruth, Ruth có thể sẽ giúp cậu nói chuyện với Kit về việc không ép cậu tiếp tục ăn.

“Cho cậu ấy ăn thêm hai thìa nữa thôi Kit. Để Lop ăn thêm hai thìa nữa là được rồi, chắc là do viêm họng khiến cậu ấy không thể ăn nhiều.” Ruth nói với Kit, dù bị lay động bởi ánh mắt của Lop nhưng anh vẫn muốn Lop ăn thêm chút nữa.

Kit quay sang nhìn Lop, Lop liền nhìn đi chỗ khác không thèm nhìn Kit hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh đang giận dỗi.

“Hmmm, vậy thì ăn thêm hai thìa nữa đi.”-Kit miễn cưỡng nói trước khi tiếp tục đút cho Lop. Lop đồng ý quay đầu ăn thêm hai thìa cháo từ người bạn. Sau khi Lop ăn xong, Kit đưa cho cậu một viên thuốc để uống.

(Tui: Sao không đút bằng muỗng múc canh á)

“Cho tôi một chút nước đi.”-Lop nói trước khi uống nước ngay sau đó và gần như cậu lại bị sặc một lần nữa.

“Đã bảo uống từ từ thôi, tôi đã nói với cậu rồi mà cậu không nhớ gì hết hả?”-Kit mắng vì lo lắng.

“Thằng chết tiệt, đừng mắng cậu ấy như thế chứ. Lop vẫn còn ốm.”-Ruth quay sang Kit nhắc nhở.

“Cảm ơn nhé.” Lop nhìn Ruth nói nhỏ trái tim cậu đã chìm trong sự ấm áp vì có người nói đỡ. Có lẽ cơn sốt đã khiến Lop nhạy cảm hơn bao giờ hết.

“Chà, cậu thật bướng bỉnh, không biết phải nói gì với cậu nữa rồi.”- Kit nói lại. Lop lặng lẽ nằm xuống, không thèm nhìn Kit, Ruth nhanh chóng lấy khăn lau mặt và dùng khăn ấm đắp lên trán cho cậu. Kit cũng ra khỏi phòng để rửa bát.

“Nói chuyện với cậu ấy một cách tử tế hơn đi.” Ruth nói khi bước ra ngoài.

“Chuyện gì?” Kit hỏi khi nghe Ruth nói bên cạnh.

“Lop đang cảm thấy không khoẻ. Đừng cằn nhằn cậu ấy quá nhiều.”- Ruth nhắc lại một lần nữa.

“Được, tao biết rồi.” Kit nói, trước khi bước vào phòng Lop và Ruth theo sau. Kit đến ngồi cạnh Lop, người đang nằm quay lưng lại với anh.

“Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì không đấy?” Kit hỏi, trước khi Ruth đá vào chân anh để nhắc anh rằng phải nói ra điều gì đó tốt hơn trong lúc này .

“...” Lop im lặng.

“Chà, tôi đang lo lắng. Tôi không biết phải nói với cậu bao nhiêu lần rằng tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi.”-Kit nói lại. Lop ngay lập tức quay đầu lại để nhìn Kit.

“Nhưng cách cậu nói lại y hệt như một tên khốn đang bắt nạt tôi.” Lop trả lời.

“Cậu biết tính tôi là như vậy mà.” Kit nói, Lop lại im lặng.

“Được rồi, đừng nói chuyện thêm, tốt hơn cậu nên nghỉ ngơi đi.” Kit nói trong khi với tay kéo nhẹ tai Lop trêu chọc.

“Này… đau quá đó.” Lop vờ đau la lên nhưng môi lại nở một nụ cười nhẹ với Kit. Ruth bên cạnh cười khúc khích, trước khi đắp chăn cho cậu một lần nữa.

“Cậu ngủ đi. Hiện tại chúng tôi đều ở nhà. Nếu cậu cần bất cứ điều gì, hãy gọi cho tôi và Kit. Nếu cậu không thể nói chuyện thì hãy bấm máy gọi, thấy cuộc gọi của cậu chúng tôi sẽ đến ngay.”-Ruth gật đầu thể hiện sự chắc chắn.

Kit và Ruth đã lại ở phòng quan sát cho đến khi Lop hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ mới nhẹ đóng cửa và rời đi.

..

..

..

“Mày nghĩ cậu ấy đang cảm thấy thế nào?” Ruth hỏi Kit khi họ ngồi xem tivi trong nhà riêng.

“Vậy mày cảm thấy thế nào?” Kit hỏi lại, mắt vẫn không ngừng xem bộ phim nước ngoài trên màn hình tivi.

“Cậu ấy đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net