Bánh sandwich số 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: laiina982

“Oww”-Một giọng nói yếu ớt vang lên. Khiến Ruth đang ngồi đọc sách dưới chân giường lập tức quay lại thì thấy Lop đang từ từ mở mắt. Cả hai mắt Lop đỏ ngầu vì cơn sốt.

“Lop, cậu cảm thấy thế nào?”- Ruth hỏi tình trạng của Lop trước.

“Rất tệ... tôi ghét cảm giác này.”- Giọng nói khàn khàn vang lên đủ biết chủ nhân của nó thật sự không ổn.

“Ừm, tôi hiểu mà.”-Ruth trả lời xong liền quan sát biểu cảm của Lop. Và chỉ cần nhìn thôi cũng biết Lop đang chóng mặt.

“Tôi bị đau đầu, và cũng chóng mặt nữa.”-Lop nói sau khi hít thở đều đều thả lỏng.

“Cậu dậy ăn sáng để uống chút thuốc rồi hẳn ngủ tiếp nhé, có được không?”-Ruth hỏi. Lop chậm rãi lắc đầu.

“Nào từ từ thôi, tôi sẽ giúp cậu.”-Ruth nói, trước khi từ từ đỡ Lop ngồi dậy. Lop nhìn khuôn mặt của người bạn thân nhất với một biểu hiện nghi hoặc, Lop suy nghĩ một lúc liền hỏi:

“Vậy công việc của tôi thì sao đây?”

Lop lo lắng khi cậu bệnh thì công việc được giao của cậu sẽ dang dở.

“Ai’Kit sẽ giúp cậu. Tôi đã nói cậu bị ốm nên ngài Kamol đã cho phép cậu nghỉ ngơi và dặn dò chúng tôi chăm sóc cậu để cậu khỏe lại trước. Ổn rồi hẳn đi làm trở lại.”-Ruth trả lời.

“Vậy là cậu không đi làm luôn à?” -Lop hỏi.

Trước khi trả lời Ruth vội lấy cốc nước cho Lop uống. Dòng nước ấm chảy xuống cổ họng khiến Lop cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Ngài ấy bảo tôi chăm sóc cho cậu. Về phần Ai’Kit, nó đi làm rồi.”- Ruth nói, và Lop gật đầu. Ruth lại đặt tay lên trán Lop.

“Cậu vẫn còn nóng quá.”-Ruth cau mày nói với một giọng trầm.

Lop thở dài im lặng.

“Đợi một chút, tôi đi lấy cháo cho cậu trước. Dì Nee nấu từ sáng rồi, đợi tôi hâm ấm lên một chút rồi sẽ mang vào cho cậu.”- Ruth nói trước khi đứng dậy đi vào bếp.

Còn Lop ngồi trong phòng ánh mắt mơ màng vì sốt. Một lát sau, Ruth quay lại phòng với một bát cháo yến mạch thơm phức.

“Chờ một chút, tôi sẽ đút cậu ăn.” Ruth nhẹ nhàng nói.

“Tôi có thể tự ăn.”-Lop rũ mắt trả lời với giọng nói nhỏ.

“Không, cậu không khỏe lắm. Tốt hơn là tôi nên tự mình cho cậu ăn.”-Ruth nói với một nụ cười.

Lop có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong mắt Ruth và cũng chính nụ cười của người bạn thân đã khiến Lop nhận ra tim mình lần nữa đập nhanh hơn. Lop lắc đầu tự nói với bản thân đó có thể là triệu chứng do bị ốm mà ra. Vậy có khi nào bệnh của cậu lại nặng thêm nữa hay không nhỉ?- Lop hoang mang tự doạ chính mình.

(Tui: Ôi bé yêu à, cưng ngốc nghếch đáng yêu quá)

Ruth lấy bột yến mạch đun sôi thổi nhẹ cho nguội vừa đủ rồi đưa đến cho Lop. Lop hé miệng để ăn, nhai chậm rãi.

Lát sau điện thoại của Ruth đổ chuông. Ruth cầm lấy nó và xem tên đang hiển thị trên màn hình trước khi trả lời cuộc gọi.

“Nghe, sao vậy... Lop tỉnh rồi. Tao đang cho cậu ấy ăn cháo ... À ... Người Lop vẫn còn nóng ... Mà thôi, đừng lo quá, mày đang làm việc ... Ờ..Tao sẽ nói với cậu  ấy ...”-Ruth nói với nụ cười trên môi trước khi cúp máy, khi anh nói xong Lop hơi nhướng mày và hỏi là ai đang gọi đến.

“Ai’Kit gọi và hỏi cậu thế nào.” Ruth gật đầu trả lời và nhớ lại những lời vừa nãy mà người bạn nhờ anh chuyển lại cho Lop.

“Kit bảo cậu ăn nhiều vào. Nếu cậu không ăn nhiều thì nó sẽ tự đến đút cho cậu.”-Ruth cười nói.

“Đe dọa cả người bệnh luôn à.” Lop lẩm bẩm nhưng miệng lại nở nụ cười nhẹ. Ruth tiếp tục cho Lop ăn nhưng chỉ ăn được vài miếng Lop liền lắc đầu.


“Nếu Ai’Kit biết cậu ăn ít thế này, nó nhất định sẽ về đây sớm.”-Ruth nói vì Lop chỉ ăn vài thìa.

“Tôi mệt và cũng không muốn ăn tiếp đâu. Hơn nữa, nếu cậu không nói với Kit thì Kit sẽ không biết tôi ăn ít mà.” Lop nói với một giọng nhỏ và vẻ mặt đáng thương. Ruth khẽ thở dài.

“Ừm, tôi sẽ không nói với Kit đâu. Cậu ngủ thêm đi để có thể nhanh chóng hồi phục. Trước khi ngủ thì uống thuốc đã.” -Ruth nói nhẹ nhàng khiến Lop mỉm cười, vì cậu biết người bạn thân này chắc chắn sẽ mềm lòng và chiều cậu.

Uống thuốc xong, Ruth đi lấy khăn thấm nước để lau người. Anh quay lại thì thấy Lop đang ngồi dậy, mắt nhắm hờ như muốn ngủ tiếp.

“Chờ một chút, tôi sẽ lau người cho cậu để cậu ngủ thoải mái hơn.”-Ruth nói và Lop nhanh chóng gật đầu, vì lúc này Lop không còn sức để làm bất cứ việc gì. Lop chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Lop cho phép Ruth cởi áo của mình, thân nhiệt của Lop tỏa ra đủ xa để Ruth có thể cảm nhận được. Ruth nhẹ nhàng đi đến chuẩn bị lau người cho Lop.

“Vậy thì đi ngủ đi. Tôi lau người cho cậu xong sẽ mặc áo vào cho cậu.”- Ruth nói lần nữa. Lop đồng ý, bây giờ sự buồn ngủ đã xâm chiếm lấy cậu, mi mắt nặng trĩu dần nhắm lại. Lop đã quá buồn ngủ rồi.

“Cậu... thật sự rất trắng.”

(Tui: ikmsnskwnesj)

Ruth lẩm bẩm khi anh lau người giúp Lop một cách chậm rãi và nhẹ nhàng. Bản thân Lop bây giờ đã ngủ hoàn toàn, Ruth ngắm nhìn gương mặt Lop một lúc trước khi gọi khẽ:

“Lop!”

Ruth gọi nhưng Lop dường như không còn nghe thấy nữa.

“Lop!” Ruth gọi lại thêm một lần nhưng Lop vẫn không đáp. Lop không có phản ứng đủ để Ruth chắc chắn rằng Lop đã ngủ say, anh cười nhẹ trước khi nhìn xuống phía dưới tấm chăn của Lop.

“Mình chỉ mới lau phần trên thôi, phần dưới mình còn chưa lau... Vậy thì mình..Lop chắc sẽ không giận mình đâu nhỉ?”-Ruth nói với chính mình trước khi di chuyển tay chậm rãi kéo tấm chăn ra.



Ruth từ từ cởi hết bộ đồ ngủ của Lop ra khỏi người, trong tầm mắt anh là đôi chân trắng nõn và cặp hông săn chắc của Lop. Tuy Lop không có đôi chân thon thả như phụ nữ nhưng khi nhìn vào vẫn có cảm giác vô cùng quyến rũ. Ruth hít một hơi thật sâu sau đó liền đưa tay lên xoa mặt.

// Ngủ như thế này. Cậu là có ý định khiêu khích đúng không? //- Ruth tự nhủ lần nữa khi Lop đột nhiên xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía Ruth khiến rãnh lưng đẹp đẽ và cặp mông tròn của mình chiếu thẳng vào ánh nhìn rực cháy của Ruth. Ruth lần nữa phải hít thở sâu trước khi lau sạch chân cho đến hông của Lop, Ruth cảm thấy tay của mình đang run lên rõ rệt mỗi khi chạm nhẹ lên những đường nét trên cơ thể Lop. Và hiện tại tay anh càng run thêm khi tay đã dần lau đến hông, Ruth chạm tay khua khoắng trên mép quần lót của Lop.

// Lau thật sạch đi... Lau bên dưới luôn đi, do dự gì, lau đi- Đừng lau, lau như thế đủ rồi, đừng!! // Ruth lắc đầu khi hai dòng suy nghĩ đối lập đang chạy trong não. Ruth vẫn đang quyết định có nên lau bên dưới quần lót của Lop hay không.

// Không, đừng có nghĩ linh tinh nữa, tốt hơn hết là nên lau mồ hôi trên người cậu ấy thôi. Nhiệm vụ là như thế mà cứ nghĩ đi đâu linh tinh vậy? //- Ruth tự nhủ một cách hài hước trước khi quyết định không lau bên dưới chiếc quần mỏng kia. Sau khi lau sạch mồ hôi còn sót lại, Ruth đặt lại khăn vào chậu. Sau đó Ruth mặc quần áo cho Lop và đắp chăn cho người bạn.



Ruth ra ngoài dẹp đi khăn một cách rón rén nhất trước khi quay trở lại phòng. Ruth đi vào và ngồi trên giường bên cạnh Lop. Lop hiện đã chìm vào giấc ngủ, mải mê đuổi theo mộng nên cậu chẳng biết chuyện đã và đang xảy ra với bản thân. Ruth ngồi dậy nhìn mặt Lop trước khi cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán ấm áp của cậu. Ruth rời môi, dùng một tay vuốt nhẹ lên trán Lop.

// Tại sao tôi lại phải đợi Ai’Kit để cùng thực hiện bất kỳ điều gì đó với cậu nhỉ? Nhưng.. tôi vẫn sẽ đợi như vậy. /-Ruth nhẹ nhàng nói trước khi cúi xuống hôn lên má Lop một lần nữa.

“Ow.”-Một âm thanh thể hiện sự khó chịu vang lên nhưng Lop không thức dậy chỉ là hừ khẽ trong cổ họng mà thôi. Ruth thở dài và cười nhẹ trước khi chỉnh lại chăn cho cậu, thay một chiếc khăn ấm khác lên trán Lop. Kit cũng gọi điện hỏi thăm Lop theo chu kỳ.

..
..
..

“Này, cậu thấy khỏe hơn không?” Ruth hỏi khi thấy Lop thức dậy vào buổi chiều trong ngày. Ruth vẫn ở cạnh Lop.

“Đỡ hơn một chút.”-Giọng nói khàn khàn của Lop vang lên trước khi Ruth đặt tay lên má và cổ bạn mình để kiểm tra lần nữa.

“Hmmm.”-Lop nói với một tiếng ho nhẹ khi bàn tay của Ruth chạm quanh cổ cậu. Ruth cười trước biểu hiện của Lop.

“Cậu nóng quá.” Ruth nói nhỏ.

“Cho đặt tay lên cổ cậu một lát đi.”-Lop nói khẽ. Ruth bằng lòng cúi đầu để Lop đặt tay lên cổ anh, tay còn lại Lop đặt lên cổ bản thân để so sánh nhiệt độ giữa hai người. Quả thật bản thân cậu rất nóng luôn.

“Cậu muốn ăn gì không?”-Ruth đứng yên hỏi.

“Tôi muốn ăn kem” Lop nói. Ruth liền cười nhẹ trong cổ họng.

“Khoan đã, cậu là muốn tôi bị sốc chết đúng không? Cậu bị sốt mà còn muốn ăn kem nữa à.”-Ruth cười nói.

“Tôi rất muốn ăn mà..” Lop nói khẽ, Ruth đưa tay còn lại lên nhẹ nhàng xoa đầu Lop. Lop bỗng dưng cảm thấy dễ chịu với cái xoa nhẹ này.

“Cậu hết bệnh trước đi rồi tôi sẽ dẫn cậu đi ăn.”-Ruth nói một cách dịu dàng.

“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc mình để mau hết bệnh.” Lop nói.

“Chà, tôi và Kit sẽ lo việc chăm sóc cậu.” Ruth nói. Lop nhẹ nở nụ cười.

“Vậy ngay bây giờ cậu có muốn ăn thứ gì trước không? Tôi mua cho cậu ăn trước để còn uống thuốc. Chiều rồi cậu phải uống một viên thuốc nữa.” Ruth hỏi lại.

“Tôi không muốn ăn gì cả.”-Lop nói khi biết rằng Ruth sắp cho cậu ăn cháo hay thứ gì khác để thỏa mãn cái bụng của cậu.

“Lop cậu cần thứ gì đó để lấp đầy dạ dày!!”- Ruth nhấn mạnh.

“Cổ họng tôi đau lắm, tôi không thể nuốt bất cứ thứ gì hết.”-Lop nói nhỏ. Ruth thở dài không biết giải quyết ra sao vì bản thân anh không thích ép buộc Lop quá nhiều.

Ruth nói:

“Nếu cậu không muốn ăn cơm thì cậu có muốn uống một chút sữa ấm không? Uống một ít sữa sẽ tốt cho dạ dày của cậu.”

“Sữa cũng được!”- Lop trả lời khiến Ruth mỉm cười nhẹ nhõm.

“Đừng nói với Kit. Tôi chắc cậu ấy sẽ mắng tôi cho coi. Đừng nói với Kit tôi không muốn ăn nhé.”-Lop vội vàng nắm lấy cánh tay Ruth nói. Cậu không muốn nghe Kit lẩm bẩm khi vẫn còn ốm thế này.

“Chà, cậu thích bướng bỉnh thật mà.” Ruth nói, khiến Lop hơi cau mày bất mãn. Cả hai cũng không nói gì thêm về chuyện Lop không muốn ăn nữa.

“Tôi sẽ hâm sữa cho cậu.”-Ruth nói và Lop gật đầu trước khi buông tay Ruth ra, Ruth có chút luyến tiếc khi sự ấm áp trên tay biến mất nhưng anh phải đi hâm sữa cho Lop ngay bây giờ. Ruth đi ra ngoài để hâm nóng sữa trong ly rồi quay vào phòng, cứ thế diễn ra cả ngày như vậy, Ruth chăm sóc Lop rất chu đáo, luôn quan tâm đến Lop từng chút một.

“Tôi muốn xem TV. Không muốn ngủ trong phòng của mình thế này nữa.”-Lop nói. Vẻ mặt Ruth hơi do dự vì anh đang tranh luận trong đầu rằng mình có nên cho Lop ra ngoài phòng khách xem TV không.

“Ở trong phòng buồn muốn chết luôn.”- Lop nói với giọng khàn khàn.

“Được rồi, đợi một chút, tôi đi chuẩn bị sẵn chăn bông trước. ”-Ruth nói sau đó đi đặt chăn bông xuống sàn trước TV cùng với gối để Lop nằm thoải mái. Vì ghế sofa không đủ lớn để có thể nằm một cách dễ chịu nên Ruth quyết định trải chăn ở sàn. Ruth đã bật một bộ phim cho Lop xem. Nhưng Lop không xem được nhiều, nằm chốc lát đã lim dim mắt và lần nữa theo đuổi giấc mơ vì cơn sốt vẫn còn chưa tan.

Cho đến tận tối muộn, Kit mới trở về sau khi làm việc với Kamol. Anh vội vã đi thẳng về nhà riêng của mình. Vừa bước vào nhà, anh đã thấy Lop đang nằm ngủ gối đầu trên ngực Ruth và Ruth cũng đang nhẹ tay vỗ về. Nghe tiếng động, Lop nhẹ di chuyển, rúc người vào Ruth như muốn trốn tiếng ồn một cách vô thức. Ruth nhìn về phía cửa trước của ngôi nhà và thấy Kit bước vào, tay đóng cửa nhẹ nhàng.

“Lop ngủ từ khi nào?” Kit hỏi nhỏ. Anh không có cảm giác ghen tị khi nhìn thấy Lop trong vòng tay của Ruth như vậy, nhưng nếu là với người khác có lẽ...cảm giác của anh sẽ không giống bây giờ đâu.

“Kể từ hai giờ chiều.”-Ruth nói.

“Đánh thức cậu ấy dậy đi. Giờ này lạnh lắm. Ở đây cậu ấy sẽ không ngủ ngon đâu.” Kit đáp, nên Ruth từ từ ngồi dậy đặt nhẹ đầu Lop xuống gối mềm.

“Đi tắm và thay quần áo trước đi. Tao sẽ đánh thức Lop.” Ruth nói và Kit đi về phòng riêng của anh. Ruth đánh thức Lop dậy, cũng như để Lop đứng lên và đỡ Lop ngồi xuống sofa.

“Kit đã về hả?” Lop hỏi vì nghe thấy tiếng động phát ra trong bếp. Ruth gật đầu, Kit đã đi tắm.

“Hôm nay cậu ấy có ăn nhiều không, Ai’Ruth?” Kit hỏi người bạn thân của mình. Lop ngay lập tức nhìn Ruth.

“Lop đã ăn rất nhiều.” Ruth trả lời vì anh cũng không muốn Kit càu nhàu Lop thêm.

“Mày chắc không?” Kit hỏi Ruth sau liền quay sang nhìn vào mặt Lop.

“Thôi mà, cậu ấy bị ốm. Đừng mắng cậu ấy nữa.”-Ruth nói, nghe xong Kit liền hừ nhỏ trong cổ họng. Nhưng Kit cũng không nói thêm gì nữa và chỉ với một ánh mắt đơn giản nhìn vào Lop, Kit đã thành công buộc Lop phải ăn hết nửa đĩa cơm. Kit thừa biết rằng suốt ngày Lop không chịu ăn. Ruth sẽ không thể nói gì vì Kit biết Ruth lo lắng cho Lop và không muốn Lop cảm thấy tệ hơn.

+++++++++++++++++++++++

Sáng hôm sau.

Hôm nay Ruth phải đi làm xa. Vì vậy, người sẽ chăm sóc Lop đã thay đổi. Hôm nay sức khoẻ của Lop đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, điều này khiến Ruth cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng anh vẫn còn lo lắng.

“Đừng quá khắt khe với cậu ấy. Lop đang khó chịu và nhạy cảm trong thời điểm này.”-Ruth nói với Kit vào buổi sáng.

“Ừ, tao biết.” Kit trả lời.

“Mày có muốn vào nhà làm gì đó cho tinh thần vui vẻ một chút không?”- Kit mỉm cười hỏi. Hôm qua anh cũng đã tự cổ vũ mình trước khi đi làm và đương nhiên Lop không hề biết điều đó. Ruth cười nhẹ trước khi mở cửa phòng ngủ của Lop. Lop vẫn đang ngủ. Ruth cúi xuống hôn nhẹ lên trán Lop rồi lùi ra xa.


“Nếu tao được nạp năng lượng như vậy mỗi ngày, thì tâm trạng mỗi ngày của tao sẽ tốt đến tuyệt vời.”-Ruth nói nhỏ với Kit khi anh nhìn người đang nằm trên giường, sau đó vỗ nhẹ vào vai Kit.

“Cố lên, kiên nhẫn thêm đi, chỉ một chút nữa thôi.”-Kit nói lời động viên người bạn của mình cũng như đang tiếp thêm sức mạnh cho Ruth.

“Thôi, tao đi làm đây. Không thì P’Kom sẽ đợi.”-Ruth nói với Kit trước khi ra khỏi nhà.
......
........

“Lop. Ai’Lop, dậy ăn sáng.”-Kit lay nhẹ cánh tay của Lop.

(Tui: Có ai để ý hông, nhưng mà nó lạ lắm. 'Lop, thằng Lop' rồi lại 'cậu', nó chướng sao á)

“Ồ.” -Lop phát ra tiếng động nhỏ nhưng vẫn không chịu mở mắt.

“Lop, dậy đi.”-Kit gọi một lần nữa khiến Lop mở mắt ra một chút.

“Là cậu à.”-Lop nói khẽ.

“Chứ cậu nghĩ là ai?”-Kit hỏi.

(Là vì em hạnh phúc khi có anh bên cạnh em)

“...Tưởng đâu trước mắt tôi là một tên khốn nào đó.”-Lop trả lời, nằm ngửa ra và mở to mắt.

“Hôm nay Ai’Ruth đi làm. Nên là chúng tôi thay đổi để chăm sóc cho cậu.” Kit trả lời, trước khi từ từ đỡ Lop ngồi dậy. Lop nhẹ lắc đầu.

“Sự thật là cậu không cần phải chăm sóc tôi thế này đâu. Cậu nên đi làm.” Lop nói một cách nhẹ nhàng với người bạn của mình.

“Tại sao cậu lại không muốn tôi chăm sóc cho cậu?”-Kit cau mày hỏi một cách buồn bã.

(Trai đẹp, trai ngoan, trai của người ta buồn rồi kìa. Quả táo nhãn lồng vô trái tim anh đó)



“Không phải, cái tên khốn này sao cứ luôn nghĩ linh tinh gì đâu không vậy?”- Lop vội trả lời. Kit mỉm cười một chút, anh chỉ là giả vờ nói vậy để trêu Lop thôi. Kit đưa tay lên xoa nhẹ đầu Lop.

“Tôi đùa đấy. Cậu có thể đứng dậy đi lại được không? Đi rửa mặt trước đi, đừng tắm. Tôi sẽ đi lấy đồ ăn mà dì Nee làm mang vào cho cậu”-Kit nói, trong lòng khá nhẹ nhõm vì anh biết rằng Lop đã cảm thấy tốt hơn so với ngày hôm qua.

Lop gật đầu trước khi từ từ rời khỏi giường. Kit quan sát một cách cẩn thận để đảm bảo rằng Lop có thể đi lại ổn trước khi đi lấy cơm từ dì Nee ở nhà lớn. Khi quay lại, anh thấy Lop đang nằm trên sàn trước TV trong phòng khách.

“Sao cậu không trải chăn ra trước? Làm sao mà nằm trên sàn lạnh được? Dậy đi.”-Kit nói khi thấy Lop nằm trên sàn lạnh mà không có chăn gối.

“Tôi là một con cua lười biếng, bây giờ con cua không còn sức, không còn năng lượng để trải chăn nữa rồi....” Lop trả lời trước khi đồng ý nương theo sức tay của Kit để ngồi lên ghế sofa. Kit đặt cơm lên bàn.

(Bé nó cute vãi)

“Ăn cơm trước đi. Tôi sẽ trải chăn cho cậu.”-Kit nói trước khi Lop nhìn vào thức ăn trên bàn.

“Cơm luộc. Hazzi tại sao người ốm phải ăn cơm luộc vậy chứ..?” Lop lẩm bẩm vì cậu cảm thấy hoàn toàn ngán ngẩm với những món ăn có vị nhạt nhẽo như cháo và cơm luộc thế này.

("Duma cơm luộc luôn"- Tôi thốt ra khi đọc được những chữ ấy. Laiina, cô gái này thật vi diệu. Thay vì 'cháo', cô ấy ăn 'cơm luộc'. Bà hoàng ngôn ngữ, chúa tể ngôn từ, thần đồng từ điển, vươn tầm vũ trụ, vượt tầm thời gian luôn,...)

(Thay vì để tôi sửa chính tả, cô ấy cho tôi ăn 'cơm luộc')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net