Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kamol đưa tay ôm eo Kim, ở tầng dưới, lúc này, tất cả cấp dưới của Kamol bao gồm cả những người giúp việc đang đợi.

"Mọi người đến rồi à?"  Kamol hỏi người cấp dưới của mình, người đang đợi ở lối vào sảnh trung tâm.

"Họ đã đến đủ, chỉ còn thiếu những người từ văn phòng", Kom trả lời.

"Thôi, cứ để bọn họ ở đó, sau đó tôi sẽ đưa Kim đến văn phòng giới thiệu" Kamol nói trước khi quay sang Kim. 

"Em không thể cười một chút được à? Tôi sắp giới thiệu với em" Kamol nói khi thấy Kim vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi không muốn làm gì cả" Kim nói với giọng nghiêm nghị, nhưng Kamol mỉm cười nhẹ trước khi quay lại và gật đầu. Kim đi về phía lối đi trung tâm cùng Kamol. Ngay khi Kamol bước vào, tất cả thuộc hạ đều cúi đầu nhẹ, bày tỏ sự kính trọng của họ. Một số người nhìn Kim nghi ngờ, những người khác đã biết câu chuyện thì rất bình thường. Kim, người trông có vẻ hoảng hốt khi đi ngang qua cậu bé. 

"Đứa trẻ này" Kim nói khi biết rằng Kamol sẽ quay lại nhìn thẳng vào mắt Kim.

"Đây là Baiboon, cháu của dì ấy, hai người quen nhau à?"  Kamol hỏi khi Baiboon đứng đằng sau không dám đối mặt với Kim và Kamol.

"Không, tôi chỉ nhìn thấy em ấy khi tôi đang đi dạo trong vườn. Nhưng tôi không thể gọi em ấy kịp thời" Kim đáp lại và nở một nụ cười thân thiện với cậu bé. Trước khi bị kéo khỏi eo và ngồi trên chiếc ghế sofa lớn ở giữa phòng.

"Này, Kamol, anh không cần phải ôm tôi như vậy, ngồi yên đi"- Kim nói nhỏ với bóng dáng mạnh mẽ bên cạnh, khi Kamol ôm chặt eo cậu hơn không chịu buông ra.

"Tôi đang ôm vợ, vấn đề ở đâu?"  Hắn hỏi nhỏ, điều này khiến Kim phát ra một tiếng gầm gừ trong cổ họng. 

"Được rồi, vì tất cả chúng ta đều ở đây cùng nhau, nên tôi có điều muốn nói với mọi người" Kamol nói với giọng lớn, khác với giọng nói thường nói với Kim.

Điều này khiến trái tim Kim thầm sốc.

Kim thừa nhận rằng không có gì ghê gớm về Kamol.

Khi họ nghe những gì Kamol nói, cả phòng im lặng để nghe những gì Kamol phải nói.

"Một số người đã biết người bên cạnh tôi là ai, những người khác thì không" Kamol nói và quay sang nhìn Kim một chút khiến Kim bắt đầu hành động.

"Người này tên là Kim, em ấy sẽ đến sống ở đây và trở thành bà chủ của mọi người với tư cách là vợ của tôi" Kamol nói khẽ trước tiếng huyên thuyên của những người khác.

Về phần Kim lúc này mặt cậu ấy nổi lên những cơn nóng bừng không thể nói ra được. Mặc dù cậu không hài lòng với khoản phí mà Kamol đã đặt lên mình nhưng Kim không thể không cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp.

"Có ai có vấn đề gì không?"  Kamol hỏi.

"Đã rõ!"  Phản ứng của tất cả các thuộc hạ đồng thời vang lên mạnh mẽ, giống như những người lính đáp lại mệnh lệnh của chỉ huy.

"Đã nghe rõ chưa? Các người phải chăm sóc vợ tôi, không chăm sóc cho tôi nữa, hiểu chưa?"  Kamol ra lệnh một lần nữa.

"Đã hiểu" mọi người trả lời như bình thường.

"Tại sao họ phải chăm sóc tôi? Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình. Đừng làm như tôi là một đứa trẻ, Khun Kamol" Kim nói với giọng run rẩy khiến cả khán phòng im lặng.

"Em đừng cứng đầu nữa được không Kim?"  Kamol hỏi khẽ.

"Tôi không cứng đầu, anh mới là người cứng đầu" Kim cãi lại, nhiều thuộc hạ của Kamol lại thất thần nhìn nhau.

"Được rồi, tôi không biết phải nói gì, nhưng em là một người lắm lời. Dù sao bọn họ cũng sẽ chăm sóc cho em" Kamol vừa nói vừa bướng bỉnh khiến Kim cau mày.

"Baiboon sống gần đây, trong nhà với 3 người dì khác" Kim đã gặp dì Nee và Da, cậu nhận ra họ bằng khuôn mặt của họ. Và khi cậu chỉ nhìn thấy Baiboon trong nháy mắt. 

"Gặp họ chưa Kim?"  Kamol quay lại hỏi Kim, Kim gật đầu.

"Tôi đã gặp dì Nee và Da" Kim trả lời bất lực.

"Cô ấy là quản gia chính, Da, Kab và Mai là trợ lý của dì, nếu muốn ăn món gì đặc biệt thì có thể nói với dì Nee" Kamol nói với Kim.

"Hmm" Kim đáp lại trong cổ họng, nhưng cậu ấy cười với dì và cô ấy nhìn Kim một cách dịu dàng.

"Đây là Baiboon, cháu của dì ấy" Kamol giới thiệu người thanh niên kia.

"Sawatee Krab, Khun Kim" Baiboon nhanh chóng giơ tay chào Kim.

"Em không cần phải gọi anh như vậy, Baiboon. Em nên gọi anh là P'Kim," Kim nói, cảm thấy hai người khá hợp để nói chuyện với nhau.

"Nhưng ..." Baiboon lo lắng vì Kim là vợ của Kamol, là ông chủ và ân nhân của ông và bà của em.

"Em có thể làm được, đừng sợ ai đó sẽ nổi điên" Câu cuối cùng của Kim hướng ánh mắt của cậu ấy về phía Kamol, với áp lực rất lớn khiến Kamol nghẹn họng.

"Này, được rồi, cứ gọi là tùy ý đi" Kamol nói khiến mọi người nhìn Kim kinh ngạc, vì điều đó khiến Kamol bật cười và hắn sẽ dễ dàng chấp nhận những gì Kim nói.

"Uh ... Ah ... P'Kim" Baiboon trả lời khiến Kim cười tươi. Kamol để mọi người chia nhau ra làm việc riêng nhưng vẫn còn một vài người để thảo luận về công việc.

"Kim, em có thể đến nói chuyện với Baiboon trước, tôi cần nói một chút về công việc với họ" Kamol quay sang Kim.

"Tất nhiên, tôi sẽ không ở lại để nghe" Kim nói thẳng, cậu lên lầu cùng nhóm người khác và vào bếp. Khi thấy Kim bước đi, Kamol điều chỉnh tâm trạng và quay lại nhìn cấp dưới của mình. .

"Còn những sản phẩm được giao ở biên giới thì sao?"  Kamol ngay lập tức hỏi về công việc.

"Khách hàng đã hẹn ngày và giờ, nhưng tôi cảm thấy rằng phía Denai khá không hài lòng với khách hàng của chúng tôi" thuộc hạ của Kamol nói với một giọng điệu nghiêm túc.

"Tôi đã tự hỏi liệu cậu có để một nơi để giao dịch cho tôi cho đến khi nó rung chuyển," Kamol nói một cách chế giễu khi hắn coi việc kinh doanh của mình.

"Thưa sếp, tôi nghĩ rằng khi chúng tôi lấy hàng cần kiểm tra kỹ hơn. Trên đường đến Aidanai có một người muốn lấy khu vực của chúng ta làm của họ", Kom lo lắng nói.

"Tôi cũng đang nghĩ như vậy, dù sao thì chúng ta hãy để mắt đến chuyển động của những bờ biển đó, nếu có gì sai sót phải báo cho tôi ngay lập tức" Kamol nói lại trước khi tiếp tục bàn về những vấn đề khác.

------------------------------------------

"Anh có thể ngồi với em chứ?"  Kim nói với cậu bé đang ngồi ở chiếc ghế dài sau nhà.

"Uh, được ạ" Baiboon đáp lại và cho Kim ngồi xuống. Kim ngồi xuống trước khi quay lại nhìn thuộc hạ của Kamol đang theo sau mình. 

"Quý ngài, tại sao lại đi theo tôi? Anh không cần phải theo tôi bởi vì tôi đang ở trong nhà của chủ nhân các người" Kim nghiêm túc nói.

"Nhưng sếp đã ra lệnh rồi" thuộc hạ của Kamol nói vì trong thâm tâm, họ không dám làm mất lòng ông chủ. Mặt khác, họ cũng không dám làm mất lòng vợ của ông chủ.

--------

Hắn ôm lấy vòng eo thon thả của Kim để kéo mình lại gần. Lúc đầu Kim còn chống cự, nhưng cậu không thể chống lại sức mạnh của Kamol khi ôm eo thon như vậy.

"Được rồi, tôi xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy khó chịu. Tôi chưa từng nghiêm túc với ai, cũng chưa từng có vợ. Chỉ là em là người đầu tiên tôi muốn nghiêm túc với em, chính vì vậy mà tôi lo lắng." Kim như bị choáng ngợp, Kamol nói những lời đó và trái tim Kim giọng nói như đập nhanh. Mặc dù lúc đầu cậu ấy muốn khóc vì thất vọng. 

"Kim, quay lại và nhìn tôi, đừng quay lưng lại với tôi như vậy" Kamol nói nhỏ trong khi Kim tiếp tục quay đầu sang hướng khác.

"Anh không thể ép tôi làm mọi thứ anh muốn. Liệu anh có ép tôi làm những việc khác không, Khun Kamol? Không phải anh, người đã quen với việc có người theo dõi suốt", Kim lại mỉa mai nói.

"Nếu có người theo em vào phòng tắm thì sao? Mặc dù là tầng cao nhất, người khác nhìn thấy thân thể của vợ tôi thì sao?"  Kamol nói với giọng bình tĩnh, điều này khiến mặt Kim đỏ bừng. Nhưng dù sao thì cậu ấy cũng không quay lại nhìn Kamol. 

"Kim, quay lại đi, tôi không muốn ép em phải quay lại, vì hiện tại tôi đang cầu  xin em đấy" Kamol nói một lần nữa khiến Kim mím môi trước khi quay lại nhìn Kamol và đấm vào mặt Kamol một cái.

"Đó là một yêu cầu rất mạnh mẽ, Khun Kamol" Kim nói trước khi nhìn chằm chằm vào mặt Kamol. 

"Khun Kamol, nếu anh thực sự muốn tôi ở lại đây, anh có thể nghe theo yêu cầu của tôi không? Bởi vì những gì tôi định hỏi anh không khó chút nào" Kim nghiêm túc nói.

"Tôi sẽ nghe theo yêu cầu của rm, nhưng đó chỉ có thể là một số việc nhất định" Kamol khẳng định, Kim thở dài, nhưng cậu nghĩ rằng ít nhất Kamol đã nghe lời anh thì tốt rồi.

"Còn những người theo dõi tôi thì sao?"  Kim hỏi.  Kamol im lặng một lúc trước khi gật đầu.

"Được rồi, sẽ không có ai theo dõi em khi em ở trong nhà" Kamol gật đầu, nhưng miễn cưỡng, điều này khiến Kim mỉm cười một chút. 

"Nhưng khi em ra ngoài, phải có ít nhất hai người đi theo em, tôi không muốn bị phản đối chút nào" Kamol chặn lại và Kim im lặng một lúc rồi gật đầu.

"Được rồi chứ"  Kamol hào hứng hỏi.

"Tôi vẫn chưa nghĩ về nó, khi nào tôi có thể nghĩ về nó? Tôi sẽ nói với anh sau" Kim nói

"Cho nên, em không tức giận nữa?"  Kamol hỏi lại và Kim vẫn im lặng.

Kamol bóp eo hôn má cậu.Kim lập tức đẩy vào ngực Kamol với khuôn mặt đỏ bừng.

"Anh đang làm cái quái gi thế?"  Kim hét lên, che giấu sự ngượng ngùng bằng cách đưa tay xoa qua lại má mình.

"Chà, em sẽ trả lời nếu cơn giận của em vẫn chưa biến mất?"  Kamol hỏi lại, Kim cảm thấy mình đang cư xử như một đứa trẻ.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với anh rằng tôi vẫn còn điên?"  Kim hỏi, muốn biết Kamol sẽ làm gì.

"Tôi sẽ hôn má em cho đến khi em bình tĩnh lại" Kamol đáp, giả vờ hôn má Kim lần nữa, người kia nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

"Hãy ngừng tán tỉnh tôi một hoặc hai ngày, đừng ai nói rằng anh bất tài" Kim nói, Kamol mỉm cười từ khóe miệng.

"Với những người khác, tôi có thể mất kiểm soát, nhưng mặt khác, chúa tể của tôi có rất nhiều quyền lực đối với tôi. Em có muốn thử không?"  Kamol nói, nhìn Kim với đôi mắt sáng ngời, cho đến khi người bị theo dõi cảm thấy nóng khắp người, Kim không có ý đó, người ta có thể bị dị ứng với ánh mắt nóng bỏng của Kamol sao?

"Ah" Kim thốt lên trong cú sốc, khi cậu ngăn hắn lại để Kim ngồi vào lòng Kamol mạnh mẽ

"Khun Kamol, buông tôi ra" Kim nói trước khi run rẩy khi bàn tay mạnh mẽ của Kamol vươn ra và siết chặt gáy Kim. Nó không phải quá mạnh, nhưng nó làm ngực cậu nhói lên. Kim cảm thấy nhột nhạt ở chân tóc sau gáy làm cho khuôn mặt của Kim nhướng lên một chút làm cho tim Kim đập mạnh

"Đ-đừng làm vậy!" Kim khẽ hét lên. khóe môi Kamol nhếch mép cười, vì biết Kim cảm thấy thế nào, Kamol nhẹ nhàng dụi mũi vào khe cổ họng trắng ngần của cậu.

"Đừng để ai làm khó em, ngoài tôi ra, chỉ tôi, em biết đấy, Kim” Kamol ra lệnh và cắn vào khe cổ trắng ngần cho đến khi nó để lại dấu vết.

"Ư…" Kim rùng mình.

"Trả lời tôi đi," Kamol nói.

"Ôi, nó đau đó" Kim nói nhỏ.

CỐC CỐC

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ khiến Kamol hơi lạnh người.

"Thưa sếp, bữa tối đã sẵn sàng" giọng nói của cấp dưới Kamol vang lên trước cửa phòng ngủ.

"Nếu tôi ra lệnh cho một trong những thuộc hạ của tôi ở lại một mình với em, điều gì sẽ xảy ra?"  Kamol hỏi Kim một cách thản nhiên sau khi buông mái tóc mềm của Kim ra, hắn ôm Kim từ phía sau.

"Anh bị điên à? Thả tôi ra, tôi đói" Kim nhanh chóng kiếm cớ vì cậu không muốn rơi vào tình cảnh bấp bênh đó nữa vì Kim cảm thấy hơi sợ bản thân.

"Này, ăn trước đi, tối nay chúng ta quay lại làm tiếp" Kamol khàn giọng nói.

"Shia, có phải bộ não của anh chỉ nghĩ về điều đó?"  Kim nói rằng không nghiêm túc, trước khi trượt xuống khỏi lòng Kamol. Mặc dù Kamol sẵn sàng để Kim đi, cậu vội vàng mở cửa phòng ngủ với Kamol đứng dậy và theo sát phía sau.

Kamol vỗ nhẹ vào đầu cấp dưới của mình, nhưng điều đó khiến người đối diện có chút chạnh lòng.

"Tôi đã bị gián đoạn" Kamol nói không ra hơi trong khi thuộc hạ đang bối rối.

"Khun Kamol !! Tại sao anh lại đánh vào đầu anh ấy?"  Kim hét lên khi cậu quay lại để nhìn anh ta.

"Tôi tát anh ta vì đã làm gián đoạn chúng ta" Kamol trả lời thẳng thừng

"Anh điên rồi, hoàn toàn không hợp lý" Kim nói trước khi đi xuống cầu thang, Kamol quay lại nhìn cấp dưới của mình.

"Sếp mới của bạn thế nào?" Kamol giả vờ hỏi cấp dưới của mình.

"Như thể nó là mới" thuộc hạ của Kamol trả lời, khiến Kamol cười trong cổ họng và đi theo Kim mà không nói gì thêm.



"Baiboon, nhóc đã giúp bà dọn bàn ăn chưa?"  Kom hỏi khi bước vào phòng ăn, anh thấy Baiboon đang dọn bàn ăn tối.

"Dạ rồi" người thanh niên trả lời

"Baiboon, ngồi xuống và ăn đi" Kim nói

"Uh, không ổn đâu, tốt hơn hết là Baiboon ăn trong bếp với bà ngoại" Người thanh niên trầm ngâm trả lời.

"Ở đây chúng ta sẽ ngồi và ăn tối cùng nhau, ôi hoàng tử Kom, tôi sẽ hỏi anh ấy về nghiên cứu của Baiboon" Kamol nói khiến Kom đang đứng cúi đầu và quay sang Baiboon.

"Dạ" người thanh niên trả lời trước khi cả bốn ngồi ăn tối cùng nhau, Kamol ngồi đầu bàn, Kim ngồi bên phải, bên cạnh Kim là Baiboon đang ngồi, Kom ngồi bên trái Kamol. .

"Ngày mai em đi học đúng không?"  Kim khẽ hỏi Baiboon.

"Vâng" Baiboon cũng nhỏ giọng đáp lại vì em cảm thấy hơi sợ khi ăn cùng Kamol và Kim.

"Vậy thì ngày mai tôi sẽ để Kom đưa em" Kamol trả lời.

"À, em có thể đi một mình, Baiboon hỏi bà ngoại xe buýt nào đưa em từ nhà đến trường", người thanh niên vội vàng nói.

"Kom sẽ đưa cậu đi" Kamol lặp lại, Baiboon ngay lập tức im lặng và cúi đầu.

"Khun Kamol này, nói hay đi, Baiboon vẫn còn nhỏ, em ấy không phải là cháu của anh, hãy dùng giọng điệu dễ chịu" Kim nói

"Tôi sử dụng một giọng điệu bình thường ở đây" Kamol trả lời.

"Rất bình thường" Kim nói với giọng châm biếm trước khi bày thức ăn lên đĩa và đưa cho Baiboon.

Kom chỉ lần lượt nhìn Baiboon, Kim và Kamol.

Tại sao họ lại cảm thấy như cha mẹ và con cái, Kom chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.

(Quá chời quá đất P'Kom rồi)
___________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net