CHAP 9 : Lời Hứa (P4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối qua, anh để lại dòng chữ này cho cô, sáng nay cô đã ra ngoài trước anh một bước, nhưng khi đến phòng cô, nhìn thấy mảnh giấy bị vo tròn, anh biết cô đã đọc.

Sau khi tan học, anh đến trường cô, cũng là trường cũ mà anh đã tốt nghiệp ba năm trước, đợi cô cả buổi, mãi mà chẳng thấy.

Thấy giáo viên, học sinh cả trường đã về gần hết, anh bắt đầu lo lắng, không lẽ cô lại gây ra chuyện gì khiến thầy cô giáo phạt, bắt ở lại trường ư?

Sau đó, vài nữ sinh chạy tới gọi anh là "học trưởng", tự giới thiệu là bạn học của Tình, quấn lấy anh nói chuyện.

Anh từng là nhân vật quan trọng của trường này, nổi tiếng là một học sinh giỏi toàn diện, hoàn hảo cả về năm mặt: thể chất, trí tuệ, phẩm hạnh, thẩm mỹ và tinh thần tập thể, tài hoa phong nhã trời sinh, trên bục trao học bổng không bao giờ thiếu bóng dáng anh. Cho tới bây giờ, đã ba năm trôi qua, rất nhiều thầy cô, học sinh vẫn còn bàn tán xôn xao. Năm đó Tình vừa mới vào học, vì thân phận "em gái tài tử của trường – Thẩm Hàn Vũ" mà thu hút không ít ánh nhìn.

Ba năm trước, do thành tích đứng đầu bảng toàn huyện, anh thi đỗ vào trường trung học thành phố, khiến cho ngôi trường vô danh của thị trấn nhỏ này có thêm không ít ánh hào quang. Chẳng trách ngày hôm nay, cái tên Thẩm Hàn Vũ vẫn còn vang dội khắp trường.

Cũng vì quá rõ mối quan hệ của họ nên không ít người nói những lời như: "Cái gì? Anh chàng Thẩm Hàn Vũ đẹp trai ưu tú đó là anh của cậu ư? Hai anh em cậu chẳng giống nhau chút nào cả..." Anh lo lắng những lời nói vô ý vô tứ đó sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cô bé.

Bạn bè của Thiên Tình nói cô đã rời trường từ lâu, anh vô tâm bỏ lại sự mơ mộng của các cô thiếu nữ này, vội vàng về nhà.

Quả nhiên, Tình đã về, đang yên lặng ngồi học từ vựng tiếng Anh.

"Hàn Vũ, sao hôm nay con về muộn thế? Chẳng phải nói là đi đón Tiểu Tình sao? Tiểu Tình về từ lâu rồi mà."

Anh quay đầu, nhìn thẳng vào Tình. "Dạ... Con bận nói chút chuyện vói thầy giáo nên bị trễ, sợ Tình đợi lâu nên để em về trước."

"Vậy à?" Mẹ gật đầu rồi đi vào bếp.

Thấy mẹ đã đi xa, anh tới trước mặt cô, khẽ hỏi: "Sao không đợi anh?"

"Em vốn dĩ đâu có đồng ý."

"Tình, em ngẩng đầu lên, chúng ta nói chuyện!"

"Ngày mai em có bài kiểm tra tiếng Anh." Cô vẫn cố chấp nhìn chăm chú vào cuốn sách.

"Em chăm chỉ tới mức không có cả thời gian nói chuyện với anh từ bao giờ vậy?"

"Bây giờ."

Thẩm Hàn Vũ hít một hơi: "Ngẩng đầu lên đi, có gì bất mãn thì hãy nói thẳng với anh, anh không chấp nhận kiểu chiến tranh lạnh trẻ con này đâu."

"Không có."

"Anh nói ngẩng đầu lên!" Giọng nói có phần hơi kích động của anh lập tức thu hút ánh mắt cha đang ngồi đọc báo ở xa.

"Sao thế? Hàn Vũ?"

"Xin lỗi cha, chúng con không sao ạ." Anh giơ tay kéo cô vào phòng, đóng cửa lại. "Hai ngày nay em làm sao thế? Thẩm Thiên Tình mà anh biết không bao giờ vô cớ gây sự thế này, rốt cuộc là thế nào vậy?"

Thẩm Thiên Tình định nói gì đó, lặng lẽ ngước mắt lên, thấy bức thư thoang thoảng mùi thơm trong tay anh, cô cắn môi, tức giận không nói nữa.

Nương theo ánh mắt cô, anh giơ bức thư viết tên mình lên: "Còn nữa, chuyện thư từ này là thế nào? Nghe nói có không ít thư gửi cho anh nhưng nửa lá anh cũng không nhìn thấy, vì chiếu cố đến thể diện của em, anh mới không vạch trần chuyện này trước mặt bạn em, nhưng anh nghĩ em nợ anh một lời giải thích."

"Anh quan tâm ư? Có biết bao nữ sinh ngưỡng mộ, viết thư tình cho anh, điều này làm thỏa mãn thói hư vinh của anh, đúng không?" Anh trai coi trọng thư tình của những nữ sinh không biết tên hơn cả cô, khiến cô cảm thấy bị tổn thương, trong lòng chua chát tựa như bị vô số mũi kim nhỏ châm vào...

"Vấn đề không phải là quan tâm hay không, mà là chúng liên quan tới anh, em có nghĩa vụ báo cho anh biết, còn quan tâm hay không, đó là việc của anh."

"Được, em thừa nhận mình đã giấu thư đi, vậy thì sao?"

"Đem ra đây!"

"Không!"

"Anh nói em đem ra đây!"

"Không, không, không!" Cô bướng bỉnh phản ứng lại, vênh mặt trợn mắt nhìn anh, không chút sợ hãi.

"Thẩm Thiên Tinh, em đừng làm anh tức giận."

"Anh tức cũng chẳng có tác dụng gì, những bức thư đó em đều xé hết, đốt hết, vứt hết rồi, một bức cũng chẳng còn, chắc là anh tiếc lắm nhỉ? Tất cả anh đều không được nhìn thấy nữa đâu, trong đó còn có cả thư của hoa khôi lớp, hoa khôi trường, ai cũng xinh đẹp vô cùng. Anh mắng em đi, đánh em đi! Dù sao những bức thư đó cũng quan trọng hơn em, vì chúng mà anh trở nên hung dữ với em..."

Thẩm Hàn Vũ nhíu mày: "Anh tùy việc mà xét. Nếu em không đồng ý, có thể từ chối. Nhận sự giao phó của người ta thì phải làm cho trọn. Đây không phải là thái độ đối nhân xử thế đúng mực, anh cực kỳ không thích hành vi này của em. »

Anh nói anh không thích cô, vậy là bây giờ anh không thích cô nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net