Chương 3 (beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhưng trước mọi người ở đây thì anh cũng không dám hành động. Dù đã chọc tức Galin đến vậy thì Light vẫn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục châm biếm.

"Mà chị cũng nên biết mình thực sự có tài đấy Ria, dù cho cây đàn có vấn đề như thế mà chị chơi không kém gì những người được đào tạo trường lớp bài bản, chà cũng vì thế Galin mới định trở thành sư phụ của chị để khi mà người có tài như chị trở nên nổi tiếng thì anh ta cũng được thơm lây, lúc đó thì mọi người sẽ kiểu ồ, đó là sư phụ của Ria kìa không biết anh ta giỏi đến mức nào nhỉ?"

"Im miệng!"

Khi kế hoạch của mình bị lật tẩy hoàn toàn Galin không thể kìm được nữa mà định lao vào tẩn Light một trận, nhưng trước khi nắm đấm của anh chạm vào mặt cậu thì Vedro đã chặn nó một cách dễ dàng.

"Nào, nghệ sĩ nào lại chiến đấu một cách thô thiển như vậy."

"Tên ăn mày như ông thì biết cái gì!"

Galin rút một con dao từ đâu đó ra và đâm vào người Vedro, nhưng tiếc thay con dao đó cũng bị chặn một cách dễ dàng bởi bàn tay trần của ông. Đáp lại nỗ lực ấy Vedro chỉ cười khinh bỉ rồi mỉa mai.

"Hóa ra Galin mưu mô của chúng ta cũng chỉ có thế."

"Câm mồm!"

Galin rút lại con dao và lùi lại vài bước, sau đó con dao bắt đầu được bao phủ bởi một vầng quang màu trắng. Nhìn con dao ấy Vedro và Light cau mày nhưng trước khi anh ta có thể làm được gì thì một con dao khác từ đâu bay đến và đánh vỡ con dao ấy.

"Này, muốn giết nhau thì ra ngoài kia mà giết chứ tôi không muốn phải tốn công sửa đồ đạc mà mấy người phá đâu bọn khốn!"

Người phóng con dao đang ngồi trên chiếc ghế đung đưa ở phía xa đưa tức giận chửi, đúng hơn ông ta là chủ quán ăn này. Đáp lại lời chửi mắng ấy Vedro chỉ thản nhiên đáp.

"Cảm ơn nhé Victor, tôi không ngờ là tên này biết sử dụng hào quang đấy."

"Ông sống đến từng này tuổi rồi mà vẫn bất cẩn như thế à! Tôi không hiểu sao ông sống đến được tận bây giờ đấy!"

Trong lúc Vedro và Victor bận cãi nhau thì Galin đã biến đâu mất rồi. Không bận tâm đến hai ông già đang cãi nhau ấy, thì Light và Ria vẫn đang trò chuyện với nhau với vẻ hơi ngại ngùng.

"Em... nói thật chứ?"

"..."

Đúng hơn là chỉ có Ria ngại ngùng, còn Light chỉ đang nhướng mày nhìn cô ấy như thể đang nói rằng con ngố này đang nghĩ cái gì mà mặt đỏ hoe vậy.

"Tôi không biết tại sao chị lại đỏ hết cả mặt như vậy nhưng những lời nhận xét của tôi chắc chắn là thật, tôi không phải là người thích nói dối khi đánh giá gì đó đâu."

"Vậy thì... Em thấy chị thế nào?"

Ria bẽn lẽn hỏi với đủ loại suy đoán đang chạy trong đầu, nhưng phũ phàng thay Light chẳng quan tâm cô nghĩ gì mà thẳng thừng nói.

"Một con ngố có tài âm nhạc nhưng chẳng thể tận dụng những gì đang có. Ngoài điều đó ra tôi chẳng có gì để mô tả phù hợp hơn về cô trong mắt tôi."

"..."

"Ha! Ha! Ha! Thằng nhóc này nói chuẩn thế!"

Ria đờ người ra trước nhận xét phũ phàng ấy, ở bên cạnh những người trong ban nhạc đã có một trận cười khoái chí. Ở gần đó cuộc cãi vã của hai người kia cũng ngừng lại khi Vedro chợt nhận ra điều gì đó và nhìn sang Light, như thể nhận ra có điều ông muốn nói với cậu nên hai người đã ra khỏi quán để nói chuyện.

"Ông muốn nói điều gì?"

"Cậu nên chơi cho ban nhạc đó, tôi có một cây vĩ cầm trong túi để cậu có thể chơi cùng họ."

"Không thể đâu."

Light dứt khoát từ chối lời đề nghị đó với vẻ miễn cưỡng, sau đó cậu nhìn vào túi tiền được vắt trên hông rồi giải thích.

"Tên Galin đó chắc hẳn sẽ báo cáo với hiệp hội âm nhạc rằng tôi một người có thể chơi một bài hát cấp độ bậc thầy nên tôi không thể chơi nhạc công khai được nữa."

"Tại sao?"

"Đơn giản là vì tôi không thể xin được bằng, nếu muốn xin thì tôi cần mối quan hệ khá rộng cũng như một túi tiền đủ dày mới có thể xin được, nên ông nghĩ người như tôi có thể xin được không?"

Nghe điều đó Vedro hơi tiếc nuối, nhưng Light lại chẳng bận tâm đến điều đó cho lắm mà nhìn về phía Ria đang cố chống cự trước những lời trêu chọc của những người trong ban nhạc rồi nói tiếp.

"Tôi nghĩ tôi sẽ kiếm một ít tiền từ việc dạy tất cả những kiến thức cơ bản cần thiết cho cô ấy trước khi tìm việc khác để làm, nhưng mà có việc gì để tôi có thể làm không, Vedro?"

Vedro suy ngẫm một hồi rồi nhìn mọi vật dụng xung quanh để tìm gợi ý, nhưng rồi khi ông nhìn thấy một vài người lang thang đang đi xung quanh với một cái túi lớn trên vai thì ông đã nghĩ ra một công việc cậu nhóc có thể làm.

"Nhóc có muốn nhặt rác không? Thu nhập sẽ không bằng một buổi chơi nhạc của nhóc hôm nay cho dù nhóc làm cả tuần nhưng thế là đủ để sống qua ngày rồi."

"Hừm... Có lẽ tôi sẽ ổn với việc đấy."

Light nhanh chóng chấp nhận công việc dơ bẩn ấy, vì dù gì đó là công việc duy nhất cậu có thể làm hiện tại. Không biết nói gì thêm hai người chỉ biết đứng như trời trồng và nhìn bầu trời dần chìm trong màn đêm, sau một thời gian dài im lặng Vedro tò mò hỏi.

"Mà sao nhóc có thể chơi đàn hay thế? Trong đời ta chưa nghe bao giờ được nghe một bài hay như thế."

"Làm như tôi biết ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#isekai