𝑪𝒐𝒏𝒇𝒊𝒏𝒊𝒏𝒈 𝒎𝒂𝒓𝒓𝒊𝒂𝒈𝒆 - 𝑰𝒕𝒐𝒔𝒉𝒊 𝑺𝒂𝒆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(som thoi, account nay roi se doi ten thanh condicuaSae :D)

~

Một bàn gỗ có sáu mươi tư ô đi và ba mươi hai quân cờ nhỏ. Hắn nào phải vua khi bản thân vốn đã là người nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười ý thắng trên chiếc sa lông phủ đầy nhung hươu mà hoàn toàn nắm thóp cuộc chơi như một nhà ngoại hạng. Ở một cuộc chơi mà bất cứ kẻ nào dám cược mình để tước đi quân cờ quan trọng nhất, đều phải liều mạng trườn qua những con tốt thí khổng lồ dưới sự điều khiển đầy ma lực của hắn, những nước đi quá sức cho một bàn cờ nhỏ nhoi, trĩu nặng mang đầy vẻ thao túng và sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai sa chân lỡ mệnh.

Một tia sáng chớm nở giữa ngành công nghiệp bóng đá đang trên đà sụp đổ, thiên tài Sae đã bao giờ thất bại trong việc thao túng kẻ khác chưa? Hắn tự hỏi, khi mà những gì được cược trên sòng bài của hắn, tất thảy, chỉ cần hắn muốn đều có thể khua tay lấy được.

Tiền tài, danh vọng, uy quyền, Itoshi Sae chưa bao giờ thiếu dù chỉ một cân, vậy mà ở một cuộc sống nơi chẳng có gì để cần, hắn có phải là thất bại khi chỉ muốn có được ánh mắt của em?

Người ngụ bên kia ranh giới dưới tầng áp thấp của xã hội, nhìn về phía em cứ như nhìn xuống một cái hố đen tối mịt, bí hiểm nhưng mang lại cho người ta cảm giác muốn biết nhiều hơn. Phải chăng là do hắn ngồi trên cao quá lâu, ngày đêm đều tắm mình trong nhung lụa và những thứ đẹp đẽ nhất trần đời, đến mức thế giới của người trung lưu trông như thế nào, dần cũng đã lu mờ trong tâm trí hắn.

Ấy mà khoảng cách địa vị dẫu có lớn tới đâu, cũng không tài nào ngăn được Sae khỏi trái tim em, vì nụ cười của em nhỡ mang lại cho hắn thứ ánh sáng chưa từng có mà hắn chỉ muốn nhiều hơn.

Ở ngôi biệt thự rộng lớn này, giữa vô số dãy hành lang lạnh ngắt có người hầu kẻ hạ đi qua, ai nấy cũng đều xì xầm về việc thiếu gia Sae sẽ sớm có hôn thê. Chẳng ai biết đằng sau tờ giấy kết hôn đó là một chiếc hợp đồng vay mượn với con số có thể khiến người khác mù lòa, nhưng đối với Sae nó chỉ bằng vài chuyến du ngoạn đến Châu Âu, và một chuyến du thuyền toàn người nổi tiếng.

"Đã thỏa thuận."

Liệu em có nhìn được nụ cười mĩ mãn bên trong Sae khi thiếu gia trẻ tuổi ấy cầm trên tay tấm hợp đồng mỏng dính? Một giao kèo quá dễ dàng cho tiền bạc và tình yêu. Hắn đồng ý giúp gia đình em trả nợ, đổi lại em phải trao tim mình cho hắn. Ngay cái viễn cảnh mà chính nụ cười mĩ mãn đó cũng là thứ đã đẩy gia đình em vào cảnh nợ nần.

Là thật, Sae cố tình khiến cơ ngơi của nhà em sụp đổ để khi chẳng còn gì để mất, hắn biết rồi kiểu nào em cũng tự mang mình ra thế chấp vì đóa hồng nhỏ của Sae, chưa bao giờ dám ngoảnh mặt bỏ chạy.

Sae không thể hiện ra ngoài, nhưng là hắn rất giỏi thao túng kẻ khác. Gương mặt sắc lạnh hơn tiền, nói thì toàn lời cay đắng, ấy mà những gì hắn nghĩ chưa bao giờ là tầm thường. Chỉ cần một chút mưu mô, tiền bạc và một tờ giấy in vài nét mực là đủ để ràng buộc ai kia vào thứ tình yêu méo mó chỉ có cái chết mới chia xa.

Hắn biết mình không là gì trong mắt em ngoài một người bạn tâm giao, một ai đó đủ thấu tình đạt lí đến mức có thể cho em hàng vạn lời khuyên mà người dưng không thể.

Nhưng ngày mai là lễ cưới, Sae mong chờ, lần đầu tiên trong đời. Hãy khóc bất cứ lúc nào em muốn, hãy đổ hết những dòng lệ quý báu xuống tấm chăn giường của đôi ta đêm ngày động phòng lúc hắn ôm lấy em.

Vì dù cho em có muốn hay không thì em cũng không thể chạy, cũng đừng hòng quay lưng bởi giờ đây em đã là của hắn, thứ tài sản vô giá nhất từng xuất hiện trong hố đen khi hắn cúi đầu.

Bởi vốn dĩ, nằm trên bàn cờ của Sae, thì mãi mãi là của Sae. Chỉ cần hướng về phía hắn, em sẽ chẳng có gì để ước mong.

~

Vầng trăng trên kia đã leo đến đỉnh, lập lờ quay tròn giữa bao đám mây bồng bềnh trôi. Với ánh sáng dịu nhẹ nhất của một chu kì chưa từng có trong mấy trăm năm, nó êm ái trải mình lên gương mặt đìu hiu của ai đó đang ngồi bên khung cửa sổ.

Thiếu nữ may mắn nhất, hay ngược lại là xấu số nhất, mới ngày nào còn cao bay xa chạy với trái tim thuần khiết cùng một tâm hồn trinh tiết, nay đã bán đi tự do của chính mình để đổi lấy gia đình. Nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Em không thể kham hết nợ, cũng không thể tìm đến cái chết, bởi em còn trẻ và yêu đời.

Quá yêu đời để bán đời mình cho một người mà em chẳng muốn cả đời gần bên. Vậy nên, ngày em lên xe hoa cũng là ngày vườn hoa ngã xuống, chỉ vì ai đó đã trót mang chủ nhân của nó đi mất bằng sự ích kỉ đáng tha ma.

Rồi ngày cũng đó đến. Em nén lại nước mắt khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên điệu vang cuối cùng, khi cha sứ ban phước lành cho đôi tình nhân trẻ tuổi. Và khi người mà em sắp phải gọi là 'chồng', vén lên miếng mành mỏng tang đang diễm lệ che đi nỗi u sầu chưa từng có của nàng thơ, tiến đến hôn lên môi em giữa bao tiếng vỗ tay vang tựa pháo nổ lộp bộp. Hắn ma mãnh, gương mặt lạnh lẽo như chính trái tim mình, tự mãn đặt dấu chấm hết cho cuộc đời tầm thường nơi em.

Em ngồi một mình giữa căn phòng ngủ rộng lớn, lặng lẽ trong bộ váy cưới lộng lẫy chưa từng có với những viên đá quý đính đầy trên từng lớp vải lụa. Chúng lấp lánh màu ánh sáng kì diệu, phản chiếu lại vô vàn đốm nhỏ trên tường nhưng nào nao lòng bằng nỗi buồn em mang trong tim.

Đìu hiu, em nhìn dòng người bên dưới sân nhà rộng lớn của biệt thự, họ trao cho bố mẹ chồng em lời chúc tốt đẹp nhất trước lúc vui vẻ rời đi trên những con xe đắt tiền. Từng người từng người cứ thế, nhưng bữa yến tiệc thì vẫn còn đó, sự hào nhoáng đến đáng sợ của nó bỗng khiến em nghĩ rằng, có lẽ nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Em chợt lau vội nước mắt lúc mình nhớ về cái ôm đầy an ủi của bố mẹ khi họ rời đi, miễn cưỡng bỏ rơi em tại chốn không quen không biết này, âm thầm dặn lòng sẽ phải mạnh mẽ hơn.

Cạch...

Thiếu nữ chẳng cần quay lưng nhìn, cũng biết là ai vừa đẩy cửa. Vì chẳng ai có quyền được bước vào phòng ngủ của chú rể và cô dâu đêm ngày động phòng cả.

Sae cởi giày đôi giày hiệu bóng lưỡng ra, hắn không ngần ngại đến bên cô dâu xinh đẹp, người mà giờ đây đã mãi mãi thuộc về hắn. Với những ngón tay giá lạnh giấu đi sự ân cần phía sau, hắn đi từng bước trên làn da mịn màng nọ, giành trọn từng phút từng giây hưởng thụ niềm hạnh phúc của mình. Hắn chưa từng cúi trước một ai, vậy mà bây giờ lại buông người xuống chỉ vì muốn đặt một nụ hôn lên bờ má ướt át kia.

Mùi cồn thoang thoảng từ chồng mới cưới cùng hương cam bergamot của nước hoa đắt tiền trên người anh ta, thoáng làm em khẽ cau mày. Em chẳng quay mặt đi mà để hắn làm bất cứ thứ gì hắn muốn. Và môi hắn mềm như nhung, lướt trên má em hây hây hồng, chỉ chớp mắt một cái nó đã độc chiếm hoàn toàn hõm cổ của em, rồi đến bên vai trống trải.

Hắn hôn em bằng mọi sự trân quý mà loài hướng dương dành cho mặt trời những ngày mưa tầm tã không thấy nắng. Em nghe có tiếng dây kéo thụt về, đến chừng cảm thấy cái lạnh trống vắng của căn phòng dội thẳng vào lưng, mới biết là hắn đã kéo nó xuống. Rồi một tay hắn vòng qua bờ eo mong manh của em, thoáng làm em giật mình, nhưng cũng biết chuyện này sẽ đi đến đâu.

Em đứng dậy vì hắn muốn thế, bất lực để hắn kéo chiếc váy cưới trắng tinh xuống và nhìn chúng rũ mình trên tấm thảm lông, hắn khiến em hoàn toàn bất động như con búp bê dưới đôi bàn tay đáng sợ của mình. Hắn thích nhìn tấm lưng trần trụi của em từ đằng sau, có lẽ đó là lí do vì sao tay hắn mãi vẫn không ngừng vuốt ve nó, thỉnh thoảng lại vẽ nên vài đường cong nho nhỏ từ dưới lên trên và ngược lại.

"Em lạnh sao?" - Hơi men ấm nóng bỗng phả vào vành tai nhạy cảm, hắn áp gương mặt nóng bùng của mình vào má em khiến em chợt nhận ra rằng hắn đang say, đôi chút. Trái ngược, hình ảnh mờ ảo phản chiếu từ cửa sổ lại khiến hắn trông tỉnh táo vô cùng, không một chút gì gọi là giống người đang say. Trong một lúc, em bối rối hướng ánh mắt mình đến nơi khác, và hắn cảm nhận được trái tim em đang đập mỗi lúc một nhanh, không biết là do thứ gì. Nhưng hắn thật tình muốn biết, vậy là ngón trỏ hắn từ từ lướt lên, cố ý chạm nhẹ vào bầu ngực dưới căng đầy, làm em giật người về, vô tình cảm nhận được cái cương cứng phía sau.

Thứ đó làm bé con hoảng hốt trong đôi lúc, em luống cuống muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.

Nhưng hắn không quan tâm em có trả lời hay không, Sae đột ngột nhấc eo em khỏi chiếc váy nặng trịch trên sàn. Hắn để em ngã một cú tựa lông hồng xuống chiếc giường to lớn của cả hai rồi nhanh nhẹn cởi chiếc vest trên người mình, mất kiên nhẫn nới lỏng cà vạt cùng hai ba phần cúc áo. Trước khi em kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì chiếc giường to lớn bỗng chùn xuống dưới một bên gối của ai kia. Và rồi hắn ở trên cao, nhìn em bằng ánh mắt nhuốm màu dục vọng.

Với mái tóc mềm mại xõa xung quanh như thiên thần tuyết, em vội vàng che đi bầu ngực đã căng tròn dưới ánh đèn xanh lam sắc bén đó, ấy mà chẳng còn đường nào để quay đi, chỉ biết tim mình kêu to đến nỗi không chừng đến hắn cũng nghe thấy. Chỉ trong tích tắc, hắn thành công tách hai tay em ra và ghì chặt chúng xuống giường, môi đã nhanh nhẹnh áp đảo phần cổ mịn màng đang phơi ra của đối phương. Hắn chẳng vội vàng gì mà chỉ đơn giản là kéo môi mình trên má em, rồi đến vành tai nóng hổi và trở ngược xuống cổ trước khi tìm xuống xương quai xanh.

Em nhắm tịt mắt lại vì chẳng dám nhìn, cơ thể non nớt chưa từng bị bỡn cợt một cách ma mãnh như thế, cứ run lên từng hồi mỗi khi cánh lưỡi của gã trai lướt qua. Uống từng phản ứng dù chỉ là nhỏ nhất từ cô vợ xinh đẹp vào tâm trí mình, hắn dùng lưỡi tách môi em ra rồi luồn sâu vào trong khoang miệng như muốn thăm dò, ngay lập tức khiến em phải đầu hàng quy phục.

Hôn nhau đã đời, Sae mới chịu rời đi khi hắn thấy mắt em mờ dần. Thoáng có sợi chỉ mỏng nối giữa môi hai người lúc hắn dứt ra, rồi hắn không nói không rằng, càng làm cho sự yên ắng của căn phòng thêm mãnh liệt, rê lưỡi từ xương quai xanh xuống hai bên gò bông đang nhô lên. Hắn ngậm vào một bên nhũ hoa đang nhạy cảm chào mời, bạo dạn dùng lưỡi đẩy đưa hạt đậu tương trong miệng, một tay đã di chuyển để chơi đùa cùng với bên còn lại vì không muốn nó cô đơn. Hai hàm răng đều như bắp sáng lên dưới vầng trăng ảo dịu, nhẹ nhàng nhưng đê mê cạ vào miếng thịt nhỏ như là thèm thuồng muốn ăn tươi nuốt sống, hắn cắn lên nhằm in dấu nanh, sau thì quay qua bên kia và lặp lại điều tương tự.

"Ưm!" Ngửa đầu và bất giác ưỡn người, những kích thích chưa lần nào em trải qua trong đời, làm em thin thít kêu lên, hai mắt yếu đuối dần ngấn lệ trước cảm giác lạ lẫm. Cơ thể không ngừng cựa quậy dưới cái miệng và đôi tay điêu luyện đó. Hắn mãi mân mê hai đầu nhũ hoa, bỗng làm em tê dại tới nỗi không cảm nhận được chúng nữa. Trong vô tình em đã nắm vào tóc hắn mà không hề nhận ra. Có lẽ em chẳng để ý, nhưng hắn đã ngắm nhìn em từ nãy đến giờ.

Cơn sốt bỗng dừng lại, em còn chưa kịp định thần mà xấu hổ túm lấy chăn giường hòng che đi, thì đã thấy bụng mình ươn ướt thứ gì lành lạnh. Rồi gã ấy lại ranh ma lườm em trước khi ánh mắt ấy kịp biến mất sau mái tóc đỏ rượu. Hắn lùi xuống, rê lưỡi theo trên từng thước da tất thịt, chầm chậm đón lấy từng giọt rượu vang đang trượt xuống khỏi khung xương sườn bé nhỏ và hôn lên rốn em rồi vẽ vòng tròn quanh nó. Hắn khiến em như hồn bay phách tán, hổn hển thở sau mu bàn tay lạnh cóng mà ngực cứ co bóp không ngưng, vô tình làm vài giọt rượu đắt tiền bắn lên ga giường tươm tất.

Địa ngục của em nhưng là thiên đường với hắn, Sae đẩy lưỡi vào hồ rượu nhỏ và uống nó, giống một người vừa từ sa mạc trở về nhưng chẳng vội vã mà rù quyến. Hắn lợi dụng lúc em đang bị miệng mình làm cho phân tâm, đã lén lút kéo chiếc quần lót ren trắng tinh kia xuống trước khi lùi về sau.

"A-a, không phải chỗ đó!-" Em sợ phải đánh thức bố mẹ chồng, hay bất cứ ai đang đi lại ở ngoài đó nên chỉ dám the thé kêu lên. Vậy mà không khiến hắn ngừng lại được.

Hai tay mạnh mẽ nhấc chân em lên, gã tiền vệ tóc đỏ chạm nhẹ môi mình lên bụi cây thưa thớt phía trước rồi cúi thấp xuống, hoàn toàn chiếm trọn đóa hoa trinh nữ trong một cái hôn nhỏ, có chút bất ngờ trước sự ướt át của nó khi hắn còn chưa làm gì nhiều. Thế là lưỡi hắn nóng bừng hương rượu, đưa đẩy hai bên cửa mình mềm mại đôi chút và mon men đẩy vào sâu nhất có thể bởi nếu đợi lâu hơn thì có lẽ hắn sẽ chết vì mất kiên nhẫn mất.

Chưa có ai từng nhìn thấy nơi đó của em trước đây nên lúc chồng mới cưới làm như vậy, khiến em vừa sợ hãi vừa phấn khích dù em chẳng muốn thế. Em lắc hông muốn trốn khỏi Sae, nhưng chỉ càng khiến chóp mũi nhỏ nhắn đẹp đến chẳng phải người của hắn cạ vào thứ bên trên thêm mãnh liệt. Hai ngón tay hắn bắt đầu mân mê cửa hoa xinh đẹp, nơm nớp tìm đường vào chỉ để bị kẹp chặt trong cái co bóp đầy chết người giữa vòm thịt ấm nóng. Trông em quằn quại dưới ngón tay hắn như vậy, cũng khiến người hắn nóng tựa lửa thiêu ấy chứ.

"Đừng- đừng mà..."

Em mếu máo đẩy hông hắn ra, sợ hãi vì không muốn thứ đó vào bên trong mình. Ấy vậy, hắn vẫn cứ thế mà lấn tới, dùng sức đẩy thằng nhỏ của mình vào nơi tư mật hấp dẫn trước mặt, khiến em che miệng đau đớn kêu lên.

"Ư...mhm!"

Bờ lưng uốn cong tựa vầng trăng khuyết, có hai bàn tay nhỏ đang víu chặt vào tay áo sơ mi của đối phương đến sắp bật cả móng, con bé cảm giác như mình vừa bị xé toạc từ trong ra ngoài trước dị vật nóng hổi đó.

"Em phải thả lỏng, nếu không sẽ còn đau hơn đấy."

Có giọt mồ hôi nhỏ lên má em lúc hắn cúi xuống và thủ thỉ, nó hòa lẫn với những giọt nước mắt đang lăn chảy trên gò má nóng. Hắn vuốt ve em và di chuyển hông cùng một lúc, chẳng hề bị vướng bận bởi thứ chất lỏng màu đỏ đang vấy bẩn ga giường phía dưới mình mà ngược lại, nó chỉ làm hắn thêm hứng tình.

Trong chốc lát, em bị hắn đột ngột trở người sang một bên, khiến em chưa kịp định thần thì đã bị gã trai nhân cơ hội ôm đùi rồi tiếp tục đẩy đưa.

"Ahn ah.."

Em khóc than, khó chịu nhíu mày giữa cảm giác bị vật lạ làm loạn bên trong. Mỗi lần thứ đó hôn vào điểm G của em là mỗi lần em cố gắng lùi hông khỏi nó, mà cứ như vậy thì hắn lại càng giật em ngược về phía hông mình, hoàn toàn không có ý định để em chạy trốn. Em thoáng trông thấy hắn đang chăm chăm nhìn mình qua hai hàng mi đẫm nước mắt, ánh mắt dường như bị che phủ bởi dục vọng nóng bừng, tham lam chôn em sâu vào tâm trí.

Em há hốc mồm mũi khi hắn hôn lên bàn chân ngọc ngà của em và liếm láp giữa những kẻ hở, hông cũng đã động nhanh hơn theo từng nhịp thở gấp gáp. Cảm giác nhồn nhột và xấu hổ khiến em liền rụt chân về, làm hắn bất giác đuổi theo, sớm đã áp mạnh bờ ngực rắn chắc lên bên chân đó.

Thằng nhỏ của hắn bỗng nóng bừng và trở nên to lớn hơn trong âm hộ khăng khít nọ. Sae trao em cái nhìn cuối cùng trước khi vùi mặt vào hõm cổ bạn đời. Hắn để lại dăm ba cái hôn vội vàng rồi bắt đầu chạy nước rút.

Lực tác động quá dữ dằn, làm em vô thức ôm lấy tay hắn và rên rỉ kêu to. "Sa-Sae!" Trước khi bên dưới co giật lên từng hồi và bắn ra thứ chất lỏng trong suốt nóng hổi, thứ mà ít lâu sau, đã nhanh chóng hòa lẫn vào mớ tinh dịch cùng ít máu tươi đang rỉ khỏi nơi tư mật lúc dương vật của hắn tiếc nuối rời đi. Chúng nhiều đến mức dù có chảy cỡ nào cũng chẳng thấy hết, từ từ đua nhau thấm đẫm xuống ga giường đắt giá.

Cảm xúc lẫn lộn, vậy là em đã mất đi lần đầu quý giá của mình. Xấu hổ và nhục nhã, em từ chối phải đối mặt với hắn bằng cách ôm lấy chiếc gối gần đó và vùi mặt vào. Nhưng hành động đó sớm bị gã trai phát hiện, hắn tước đoạt miếng bông to lớn rồi vứt nó đi nơi khác, chẳng mấy chốc con bé đã bắt được mùi rượu đang phả vào bên má mình, cho thấy hắn đang gần đến mức nào.

"Giận anh sao?"

Sae chỉ hỏi cho có bởi hắn thừa biết câu trả lời, hắn chỉ muốn thử xem em sẽ phản ứng như thế nào. Xưa nay quý tử nhà Itoshi chưa từng phải van nài ai một thứ gì, kể cả cha mẹ của hắn, vậy mà cô gái tầm thường đang xinh đẹp lõa lồ dưới ánh trăng tối muộn này, hiếm có được hắn cất giọng 'yêu cầu', vẫn nhất mực từ chối tình cảm của hắn.

"Sao không trả lời?"

Hiển nhiên em không muốn nói chuyện, vậy là kẻ trăm mưu nghìn kế như Sae bèn nghĩ cách khác để cạy cho bằng được cái miệng nhỏ xinh đó.

"Vậy thì từ nay đừng hòng tôi cho em về thăm bố mẹ đẻ."

Gã lạnh lùng tuyên bố, giả vờ quay lưng bỏ đi thì bị em bật dậy níu vào tay áo, chớp mắt một cái nữa thì đã thấy em trong vòng tay mình. Cái thái độ quay ngoắt từ chối từ sang ngoan ngoãn này, làm tên tiền vệ hài lòng vô cùng, hắn đáp trả cú ôm cứng nhắc mình mẩy của người tình và vuốt ve những lọn tóc vừa bị mình làm rối kia, trước khi bế nàng ta về phía phòng tắm.

Kể từ giờ trở đi, em đã mang họ của Sae, nghĩa là đã đường đường chính chính thuộc về hắn. Ở bên Sae, em sẽ chẳng có gì để ước mong bởi bất cứ thứ gì em hằng khát khao, chỉ cần thủ thỉ vào tai hắn lúc môi hắn lướt qua bờ mi em trên chiếc giường của lần đầu tiên này, và em sẽ có được tất cả mọi thứ.

Hắn không đòi hỏi gì nhiều từ em, ngoài những nụ cười hạnh phúc khi hắn đưa em về thăm bố mẹ ruột của mình. Ấy vậy, mong sao em có thể cho hắn thấy cách em yêu, một tình yêu thuần khiết từ chính trái tim mình chứ chẳng xấu xí và quỷ quyệt như của hắn dành cho em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net