Abyssus Abyssum Invocat (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Và công chúa Alana đã chết trong đám cháy, vào ngày người nàng yêu quý lên ngôi hoàng đế..." Hela đột ngột dừng lại lời kể của mình, gấp sách và nhìn sang hai nàng công chúa ngồi cạnh mình. "Xin lỗi các em. Truyện này chẳng thích hợp chút nào cho một ngày đẹp trời như hôm nay."

"Vâng, thưa chị." Ruza nhoẻn cười, nàng thay em Maya diễn đạt sự đồng tình với Hela. "Chị thấy đấy, chị Hela. Mắt em gái của chúng ta đang đỏ hoe rồi kìa."

Nàng công chúa khiến những người chị em của mình bật cười vui vẻ. Kể từ lúc quay trở về kinh đô Virat, đây là lần đầu tiên nàng đến thăm hoàng hậu Hela. Kỳ thực thì Ruza muốn làm như vậy sớm hơn, nhưng nhũ mẫu Mariam đã ngăn lại kịp thời và khuyên nàng không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hoàng đế. Nàng nên đợi đến khi lệnh bà truyền gọi, nhũ mẫu nói như vậy. Dĩ nhiên, nàng công chúa cũng cho rằng đấy là một lời khuyên hợp lý, đáng để nghe theo. Và nàng đã chờ đợi rất kiên nhẫn tới ngày hôm nay. Em gái nàng, công chúa Maya cũng được gọi đến khu vườn phía tây cung điện của hoàng hậu Hela. Họ đã có một khoảng thời gian thoải mái bên nhau. Hela đặc biệt quan tâm đến Ruza, ngay khi vừa bước vào phòng, chị gần như ôm chầm lấy nàng và hỏi han rất nhiều về những thương tổn nàng gặp phải. Phải mất dễ đến nửa giờ sau nàng mới có thể thuyết phục được chị rằng mình đã sớm hồi phục cũng như đang ở trong trạng thái khỏe mạnh nhất. Tuy nhiên, cũng vì sự lo lắng này mà Ruza đã năn nỉ được chị Hela đọc sách cho nàng và em Maya nghe.

Hoàng hậu Hela, cũng như phần lớn những phụ nữ quyền quý xuất thân từ vùng Aryssia khác, có giọng nói thanh thanh, êm dịu. Nó khác hẳn với nặng, trầm hoặc quá cao đến chói tai - đặc trưng của vùng Virat, và thế nên các nàng đều thích nghe chị đọc sách hay ngâm thơ bằng chất giọng dễ nghe ấy. Dĩ nhiên là chị Hela chiều lòng các nàng khi đọc gần hết cuốn Legenda – một cuốn huyền sử về sáng tổ Khalifa đại đế - cho đến xế trưa. Vừa gấp lại cuốn sách bọc da cũ kỹ, hoàng hậu Hela vừa ra lệnh cho người hầu dọn đồ ăn lên chiếc bàn thấp phía trước mình. Đó đều là những loại bánh cùng món mặn ăn kèm mà Maya cũng như Ruza đều yêu thích, do tự tay chị làm từ buổi sáng. Họ dùng bữa với nhau một cách thân tình, giống những chị em gái trong gia đình. Suốt bữa ăn, thỉnh thoảng Hela hỏi Ruza về những chuyện thú vị nàng đã gặp trong chuyến đi vừa qua, đặc biệt là về hoàng tộc Vespero. Và nhắc đến vương quốc phương bắc ấy, thường chẳng khi nào người ta quên nhắc đến bông hồng vàng của cung điện Esta – công chúa Roseta Flava.

"Nàng rất đẹp, thưa chị." Ruza thành thực nhận xét. "Đúng như những gì truyền tụng trên khắp lục địa Aurian này, đủ khiến phụ nữ ghen tị còn đám đàn ông sẵn sàng xin chết."

"Ôi chao," Hoàng hậu bật cười, nàng thốt lên. "Em biết không Ruza, lúc trước chị đã từng hoài nghi những lời đồn đại ấy đấy. Nhưng giờ thì chị sẽ tin chúng không hề phóng đại, nếu em nói như vậy."

"Nhưng..." Ruza nói tiếp, nàng nhấn nhá đôi chút để người nghe thấy tò mò. "Chị biết không, anh Arko lại không nghĩ như vậy."

"Ngài hờ hững trước bông hồng phương bắc ấy sao? Ruza yêu quý, em làm chị thấy thật hiếu kỳ." Đúng như Ruza đoán, tên của anh nàng luôn khiến hoàng hậu Hela chú tâm hơn. Nét mặt lẫn giọng nói của người đều biểu lộ sự thích thú.

"Anh ấy nói hoa hồng không hợp trồng ở Aum và thích hoa xương rồng hơn." Nàng công chúa cười vui vẻ, thuật lại những lời nàng đã nghe từ Arko. "Giống như nàng Ursula..."

Nói đến đây, Ruza im bặt. Nàng nhận ra là mình vừa lỡ lời, nhưng có vẻ như đã quá muộn để thu hồi điều vừa thốt ra. Một cách cẩn trọng và đôi chút ngượng ngùng, nàng liếc mắt nhìn hoàng hậu Hela đầy hối lỗi. Việc đề cập đến những chuyện tình ái của anh trai nàng với các cô gái cho chị nghe thật chẳng hay ho chút nào, nàng nghĩ vậy. Dù đó không phải chuyện quá mới mẻ đi chăng nữa. Tuy nhiên, trái ngược với tưởng tượng của nàng, chị chỉ hơi nhíu mày đôi chút rồi lại vui vẻ như lúc trước. Dường như đoán được nàng công chúa đang bối rối ra sao, chị bật cười rồi trấn an nàng và ngỏ ý muốn nghe thêm một vài điều về cô vũ nữ Ursula kia. Dĩ nhiên, Ruza không thể từ chối được, vậy là nàng miễn cưỡng kể về Ursula, từ việc nàng ta gây ra vụ ám sát đến việc nàng cùng anh Arko chịu ơn cứu mạng của nàng ta như thế nào. Chị Hela lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng nhấp một chút nước quả lên men hoặc nhắc em Maya dùng bữa. Đến khi Ruza kể xong mọi chuyện, chị im lặng hồi lâu mới lên tiếng.

"Một cô gái kỳ lạ." Chị nói. "Nàng ta hẳn rất đẹp và có tài, lại thêm lòng can đảm cùng sự thủy chung như vậy. Đức ngài động lòng trước nàng âu cũng là chuyện dễ hiểu."

"Nàng và em gái nàng đều rất dễ mến, thưa chị."

"Chị cũng đoán như vậy. Tiếc rằng chúng ta không có cơ hội gặp các nàng, đúng không Maya?"

Cuộc trò chuyện của họ sẽ còn tiếp tục với không khí thân tình như vậy, nếu hoàng đế không đột ngột ghé thăm. Ngài ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu Hela. Và dù ngài vẫn vui mừng khi được dùng bữa cùng các em của mình, nhưng nét mặt mệt mỏi của ngài khiến hai nàng công chúa hơi lúng túng. Cả Ruza và Maya len lén trao đổi với nhau bằng ánh mắt, các nàng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm trang cũng như những hành xử cùng lời nói theo đúng lễ nghi vốn có. Trong suốt bữa ăn, thỉnh thoảng hoàng đế ngừng lại đôi chút để hỏi về tình trạng sức khỏe của Ruza, hay tình hình học tập của Maya. Dĩ nhiên, ngài hài lòng trước những câu trả lời nhận được. Dùng bữa xong, hai nàng công chúa xin phép cáo lui, chỉ còn lại hoàng đế và hoàng hậu trong lều vải.

"Chúng đều đã lớn rồi." Dõi mắt nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của hai nàng công chúa, Hela lẩm bẩm. "Lần đầu tiên thiếp đến Nineveh, Ruza chỉ mới được sáu tháng tuổi, còn Maya chưa chào đời."

"Các em của ta đã rất may mắn khi tể tướng Ibuntal đưa nàng đến đây." Chàng tiếp lời.

"Ông làm như vậy vì tiên đế. Thiếp cũng thấy mình thật may mắn khi có thêm những đứa em như chúng." Ngừng lại đôi chút, nàng quay lại đối diện với chàng. Khuôn mặt nàng hơi ửng hồng, nóng ran vì nước quả lên men, nàng đoán là thế. "Và... một phu quân như chàng. Thiếp luôn tạ ơn cha của chúng ta vì điều này."

Arko thở dài. Trước vẻ dịu dàng của nàng, chàng lại càng thêm căng thẳng vì nhớ đến những lời nghe được từ Hazim Al. Đấy quả là chuyện khó mà tin được, hoặc giả nếu nó có thực, thì hẳn phải xuất phát từ một căn nguyên sâu xa nào đó. Bởi chàng chẳng tìm ra được lý do gì để hoài nghi nàng, dù là nhỏ nhất. Có điều, chàng tự nhủ, với những người anh em của nàng thì mọi chuyện khác đi rất nhiều. Ngoại trừ Darius – người anh ruột tình nguyện theo Hela đến Virat trong vai trò như một cố vấn và giờ đã trở thành một trong mười vị đại thần mà chàng tin cẩn – thì nhà Ibuntal đều chỉ đến Virat khi có lệnh triệu hồi hoặc để thăm Hela. Kể từ sau biến cố của tám năm trước cũng như sau khi tể tưởng Ibuntal qua đời, họ dường như hạn chế giao thiệp ra bên ngoài Aryssia.

"Ta nhớ nàng cũng có em đúng không?" Chàng đột nhiên hỏi.

"Vâng, thưa chàng. Đứa lớn nhất hơn Ruza một tuổi, còn đứa nhỏ nhất cũng bằng tuổi Maya. Mẹ kế của thiếp sinh em khi cha thiếp đã qua đời."

"Hình như lần đầu nàng đến Virat, tể tướng còn dẫn theo một con trai nữa. Nó tên là gì nhỉ..." Arko vờ như phải lục lọi lại trí nhớ của mình đôi chút trước khi đề cập đến cái tên mà Hazim Al nhắc tới. "À, Musta."

"Chàng vẫn còn nhớ em ấy sao? Khi đó nó chỉ mới sáu tuổi." Hela thành thật, nàng không để ý đến nét mặt thoáng đanh lại của Arko. "Nhưng thiếp phải nói rằng Musta đã phản đối rất nhiều khi cha muốn gả thiếp đến Virat, dù nó chỉ là một thằng nhóc bé con."

"Ta tin là nó có lý do."

"Không đâu. Nó chỉ phản đối vì nó sợ thiếp sẽ phải đi xa, và thỉnh thoảng bị thương như anh Darius."

Đến đây, tâm trạng Arko càng thêm u ám. Chàng tưởng chừng như mây đen đang phủ kín bầu trời phía trên đầu, dù thực tế ở ngoài kia nắng vẫn vàng rộm. Việc phải che giấu nàng, cũng như kiềm chế không thốt ra câu hỏi hoài nghi nào với Hela, thật chẳng dễ chịu gì. Và có lẽ cái sự khó chịu của chàng vô tình bộc lộ ra bên ngoài, hoặc sự tinh ý đáng nguyền rủa được di truyền của phụ nữ nhà Ibuntal, đã đánh động đến nàng. Hoàng hậu Hela hơi nhíu mày, rồi nàng nhẹ nhàng chuyển sang một câu hỏi về gã thư lại còn đang bị giam cầm, vì đoán rằng chàng đang thấy bực bội vì sự cứng đầu của gã. Lẽ tất nhiên, chàng thuật lại vài điều trong buổi thẩm vấn, về việc Hazim Al đã chịu mở miệng,.. nhưng giấu đi phần quan trọng nhất – lời khai của hắn liên quan đến cậu em vợ Musta, thay vào đó chàng chỉ nói rằng cần thời gian để tra xét những lời ấy trước khi xem đó như là một bằng chứng để kết tội kẻ khác. Vậy nên, Hela cũng không hỏi cặn kẽ hơn, như mọi lần. Nếu hoàng đế muốn nói, người sẽ tự nói với nàng.

"Ta đã phải dụng hình với các con của hắn."

"Thánh thần thứ tội, nhưng điều đó nghe thật đáng sợ."

"Hoàng hậu của ta, công lý không dành cho những kẻ phản bội. Nàng không thể ép hắn khai ra là bởi nàng đã quá nhân từ." Chàng nhấp một ngụm rượu nho."Làm Hazim Al đau đớn về mặt thể xác rất dễ dàng, nàng có thể đóng sắt nung, rút móng, hay bắt hắn đeo vòng gai nhọn và khiến hắn có thể chết đi sống lại hàng ngàn lần trong ngục. Nhưng điều đó không đem lại kết quả, đúng không?"

"Qủa là như vậy."

"Khi đó nàng sẽ cần phải tra tấn tinh thần của hắn. Sự khổ sở về tinh thần đáng sợ hơn thể xác, Hela ạ. Và nàng thấy đấy, tình thân luôn khiến người ta mềm lòng."

"Dù thiếp không cho như vậy là đúng, nhưng thiếp thừa nhận nên làm như vậy." Nàng nói, rồi nghĩ thêm một chút, nàng tiếp tục. "Nếu thiếp là Hazim Al, thiếp nghĩ mình cũng sẽ không cầm lòng được khi thấy người thân của mình phải chịu khổ sở."

Lời sau cùng của nàng khiến cái lưới hoài nghi vừa giăng tợ nơi tâm trí Arko nhẹ rung lên. Rồi chàng tựa hồ như nghe được lời khuyên của cha nuôi Nusam Khal. Hela có lẽ không hay biết về những việc em trai nàng làm, nhưng nếu biết thì hẳn nàng cũng sẽ tìm cách che giấu cho nó. Vì thế mà chàng sẽ không thể bàn bạc hay gặng hỏi nàng về việc này, để tránh cho nàng khó xử nhưng cũng không thể không truy xét rõ ràng. Bởi nhà Ibuntal, nếu chẳng may, sinh lòng bội phản thì đó chính là gốc rễ sụp đổ của đế chế Aum. Và đến đây thì chàng cho rằng cách tốt nhất để giải quyết nghi ngờ, ấy là bí mật điều ra Musta cũng như kéo nhà Ibuntal về dưới tầm mắt của mình, ít nhất cho đến khi lòng trung thành của họ được đảm bảo một lần nữa, giống những gì mà cha của chàng – tiên đế Huyma đã làm.

"Hela yêu quý của ta, hãy tạm quên tên tội phạm đấy đi. Nàng nên chuẩn bị dần cho lễ Bayram, vì ta vừa nhận được thư của thái hậu Hansa, người đã khởi hành từ thánh địa phương nam để về Virat dự lễ Bayram." Arko thoáng lưỡng lự, nhưng rồi chàng nhanh chóng gạt sự lưỡng lự đó sang một bên. "Nàng có thể mời người thân cùng đến ăn lễ, nếu nàng muốn. Ta sẽ rất vui mừng khi được chào đón họ ở Nineveh này, nhất là cậu em Musta của nàng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net