All Men Must Die (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào tháng cuối cùng mà mùa đông trường hàn ngự trị ở phương Bắc, thứ phi Rukasa một lần nữa phải hoãn lại chuyến đi về Akaras hằng năm của mình. Bà thông báo điều đó với nhiếp chính vương với vẻ uể oải, kết quả sau nhiều đêm thức trắng vì lo cho bệnh tình của hoàng tử nhỏ. Kể từ sau cái chết của công chúa Shana, thứ phi Rukasa dường như dồn hết tất cả tình yêu thương lẫn sự quan tâm chăm sóc vào cho Shane. Tuy nhiên, nỗ lực ấy tựa hồ vẫn không thể giúp vị hoàng tử nhỏ tuổi quên đi những ám ảnh về người chị gái song sinh. Mỗi đêm, cậu bé đều mơ thấy ác mộng và gào khóc liên hồi, đến mức một người nghiêm khắc như thứ phi Rukasa cũng phải mềm lòng mà lệnh cho vú nuôi hãy để cậu ngủ cùng với mình. Tất nhiên, sự gần gũi này, vào thời gian đầu, đã tỏ ra khá có hiệu quả khi Shane thôi không quấy khóc vào ban đêm. Thế nhưng cho đến dạo gần đây, mọi thứ trở nên tệ đi rất nhiểu bởi hoàng tử nhỏ, theo một sắp xếp ma quỷ nào đó, nữ hầu Isado – người bạn thân thiết, thường vui chơi và chăm sóc cho cậu mỗi ngày, đã mất tích. Shane buồn bã vô cùng trước sự thiếu vắng ấy, cậu bé thường hay rơi vào trạng thái trầm mặc, u uất cũng như thích giam mình trong căn phòng ngủ. Và cũng bởi thế mà thứ phi Rukasa, vốn vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất con, chẳng còn nghĩ đến việc quay lại Akaras vào mùa xuân nữa.

Nhiếp chính vương yêu quý thứ phi, do đó mà ông đón nhận cái tin bà sẽ ở lại Macedonica thêm một thời gian nữa với thái độ khá dễ chịu. Ông tức thì hạ lệnh cho người hầu dọn dẹp tòa biệt viện Sophia – nơi đã bị bỏ trống trong hơn tám năm qua, kể từ ngày nữ hoàng tiền nhiệm qua đời. Người ta cho rằng đấy là một ân điển đáng ghen tỵ mà ngài dành cho thứ phi của mình, bởi đến cả hoàng phi Soifi, dù rất thích tòa biệt viện ấy, cũng chẳng dám ngỏ lời xin được chuyển vào đó. Ấy vậy mà chỉ trong vòng một tuần, thứ phi Rukasa lại khăng khăng là bà muốn quay về biệt viện cũ của mình.

"Ta hi vọng là cha của con đồng ý." Bà nói vậy khi cùng dùng trà với công chúa Roseta. "Mùi ẩm mốc sẽ khiến cả ta và Shane phát ốm mất."

"Thưa lệnh bà, xin lệnh bà chớ trách tội những kẻ hầu tội nghiệp. Chúng đã phải quét tước cả một tòa biệt viện đầy bụi bặm chỉ trong vài ngày..."

"Thôi nào, Roseta yêu quý. Đừng lo âu như vậy. Mùi ẩm mốc chẳng phải lỗi của đám người hầu mà là lỗi của thời gian, của nắng mưa mà thôi. Con biết đấy, nơi này đã bị bỏ không quá lâu rồi. Dẫu ta thích những ô cửa sổ nhìn ra vườn hồng xiết bao, nhưng ta cũng không thể phủ nhận được từng đó cũng chẳng đủ để khỏa lấp đi cái mùi bụi bặm khủng khiếp trong phòng. Đấy là còn chưa kể đến..." Một cách đột ngột, thứ phi Rukasa im bặt. Dường như bà nhận ra rằng mình đang buột miệng đề cập đến sự vụ không nên đề cập đến. Tuy nhiên, cái sự ý nhị của bà quả thực là đã có phần muộn màng, bởi ở phía đối diện công chúa Roseta đang lắng nghe có vẻ nghiêm túc và chăm chú lắm. Thế nên bà hạ giọng đôi chút. "Shane thấy sợ hãi trước những đồ vật còn sót lại của bà ấy."

Công chúa Roseta ngẩn ngơ một chút, nàng bối rối trước bà ấy, đúng hơn là nàng chưa hiểu được thứ phi Rukasa đang nhắc đến ai. Nàng toan hỏi lại, nhưng có lẽ thứ phi cũng nhận ra nét bối rối của nàng mà đưa tay chỉnh lại cái hoa cài áo của bà. Món đồ bé xinh ấy có hình một đóa hồng. Roseta có thể là một nàng công chúa ngây thơ, tuy nhiên nàng chắc chắn không phải là kẻ ngờ ngệch. Hành động nho nhỏ kia của thứ phi cũng đủ để nàng hiểu bà đang muốn nhắc đến nữ hoàng quá cố. Kỳ thực thì chẳng có luật lệ nào cấm đoán người ta nhắc đến nữ hoàng, có điều một cách ngấm ngầm, ai trong cung điện này cũng hiểu rằng chớ có dại mà gọi thẳng tên người phụ nữ ấy ra. Bởi nếu chẳng may nó lọt đến tai nhiếp chính vương, nó sẽ đem đến cho họ cái án tử khó thoát.

Biệt viện Sophia từng là nơi nữ hoàng cùng chồng của bà sinh sống trong nhiều năm. Sau chính biến Themira, Derizi Flava đã ra lệnh đóng cửa biệt viện và không cho bất cứ ai ra vào nơi đó tới tận bây giờ. Roseta đã tự nguyện đến biệt viện để đốc thúc những kẻ hầu dọn dẹp cách đây một tuần, và nàng phải thừa nhận rằng nơi đó tràn ngập ký ức về nữ hoàng Eriki. Cha của nàng, nhiếp chính vương Derizi Flava, không cho phép di chuyển bất kỳ món đồ nào ra khỏi đó, dẫu chỉ là một tấm rèm cửa hay một chiếc gối bông. Tuy vậy, Roseta lại lấy làm khó hiểu khi nghĩ đến việc hoàng tử Shane sợ hãi trước những món đồ vô tri của mẹ mình. Qủa thực nữ hoàng qua đời khi em và Shana tội nghiệp còn nằm trong nôi, nhưng chẳng phải trong tám năm qua không còn ai nhắc đến bà ấy nữa hay sao? Hoàng tử nhỏ đáng lẽ chẳng biết gì về nữ hoàng mới đúng... Nàng nghĩ như vậy, nhưng cái tính dè dặt của nàng lại ngăn nàng đặt ra những câu hỏi cho thứ phi Rukasa. Hẳn Shana đã nghe được tin đồn nào đó ở Akaras, nàng tự nhủ, hoặc cũng có khi em nhìn thấy bức chân dung vẽ nữ hoàng năm mười sáu tuổi ở phòng ngủ. Phải rồi, bản thân nàng lúc vô tình nhìn thấy nó cũng đã rùng mình mà nổi gai ốc đấy thôi. Nàng công chúa lén thở dài.

Cuộc trò chuyện của Roseta và thứ phi Rukasa đột ngột bị gián đoạn bởi tiếng gào khóc phát ra phía sau bụi hoa hồng. Thứ phi, bằng sự nhạy cảm của một người mẹ, ngay lập tức nhận ra đó là tiếng của hoàng tử nhỏ. Bà cuống cuồng đứng dậy, chạy đến chỗ bụi hồng trong khi miệng liên tục gọi tên con trai. Người phụ nữ rẽ những bụi cây trơ trụi đầy gai, bà lao đến bên hoàng tử nhỏ, ôm cậu bé vào lòng. Bà luôn miệng an ủi cậu đừng sợ hãi và gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Shane im lặng, cậu bé lắc đầu mà chỉ tay về phía trước. Theo hướng ngón tay nho nhỏ của cậu, cả thứ phi cùng công chúa Roseta đều kinh hãi nhận ra từ mặt đất, một cánh tay người mọc ra, lẫn giữa bụi cây. Qua chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của cánh tay ấy, thứ phi Rukasa tức thì nhận ra nó thuộc về nữ tỳ Isado.

*

* *

Isado đã chết.

Phải, cô tình nhân mới nhất của nhiếp chính vương Derizi Flava đã chết.

Bị siết cổ đến chết và nằm lạnh lẽo trong một bụi hoa hồng.

Tin tức ấy lan đi một cách âm thầm khắp mọi ngõ ngách trong cung điện Esta. Tất nhiên là cũng rất nhanh chóng, nó đến tai hoàng phi Soifi Danco vào sáng ngày hôm sau, ngay khi thượng quan Isabelle dè dặt đánh thức bà dậy. Vị hoàng phi đón nhận cái tin chết chóc này bằng một cái nhướn mày rồi khoan khoái bước xuống giường và để các nữ tỳ sửa soạn giúp mình cho thật tươm tất, trước lúc bà có mặt ở bàn ăn cùng Rukasa lẫn ông chồng yêu quý. Dạo gần đây, sự hiện diện của Rukasa cùng hoàng tử nhỏ trong phòng ăn vào mỗi buổi sáng mới thật dư thừa làm sao, như lạ lùng là riêng sáng hôm nay, bà lại thấy cả hai thật đáng mến. Thậm chí hoàng phi Soifi còn nóng lòng muốn sớm được gặp họ và nói lời chào buổi sáng.

Hoàng phi Soifi Danco đến phòng ăn với dáng vẻ lộng lẫy, tươi tắn vô cùng. Khuôn miệng đỏ rực màu sáp son của bà giãn nhẹ thành một nụ cười tuyệt đẹp tặng cho bất cứ ai mà bà gặp, kể cả thứ phi Rukasa và hoàng tử Shane. Thái độ vui vẻ ấy của hoàng phi duy trì trong suốt bữa ăn, dù bà chỉ lên tiếng một lần duy nhất khi nhận xét về tình hình hỗn loạn ở Aras. Trái ngược với bà, những người còn lại, nhất là công chúa Roseta cùng hoàng tử nhỏ đều thể hiện rõ sự bối rối và có phần sợ sệt vì vẫn còn bị ám ảnh bởi cảnh tượng hãi hùng trong vườn hồng. Ờ đầu bàn ăn, nhiếp chính vương Derizi Flava nhìn bà với cặp mắt đầy bất mãn, dù ông đã cố duy trì cái vẻ bình thản, cau có thường ngày của mình. Và nếu có người trong căn phòng này thật sự không để tâm đến hoàng phi Soifi, thì đó hẳn phải là thứ phi Rukasa. Bà ta dành toàn bộ sự tập trung vào việc món trứng chần chín ở mức nào. Đấy là một bữa ăn ảm đạm khi những đứa trẻ thậm chí còn không dám mở lời trêu chọc nhau, còn người lớn lại mải mê gầm gừ nhau bằng ánh mắt hay nhát dao chát chúa cắt xuống mặt đĩa. Sự im lặng, Soifi Danco ghét điều này, bởi bà đã tưởng tượng và trông chờ ai đó trên bàn ăn này nhắc đến con hầu Isado. Chỉ cần có vậy, bà sẽ có thể châm chọc ả thứ phi nhà Estonia ở phía đối diện bằng một hoặc hai câu cay nghiệt, cả đức phu quân yêu quý của bà nữa. Thế nhưng đáng thất vọng sao khi chẳng ai mở lời cả. Họ thà trò chuyện về những chiếc bánh mỳ hay món súp ngu xuẩn còn hơn là nói đến cái xác khốn khổ trong vườn hồng. Vị hoàng phi mất dần kiên nhẫn, và lúc món tráng miệng được đem ra, bà buộc phải gợi chuyện trước bằng câu hỏi thăm xem hai mẹ con thứ phi Rukasa đã quen với nơi ở mới hay chưa.

"Đấy là nơi có phong cảnh đẹp." Thứ phi Rukasa lau miệng, bà trả lời bâng quơ. "Tôi nghĩ mình sẽ cần trang trí lại đôi chút cho hợp ý Shane."

"Ta hi vọng cô cho đức ngài biết các ý tưởng của mình trước khi biến chúng thành hiện thực." Soifi liếc nhìn nhiếp chính vương và chờ đợi ông lên tiếng.

"Sắp xếp lại hoặc thêm vài món đồ nhỏ thì được, nếu Rukasa muốn biết ý của ta." Vừa nói, Derizi vừa gõ gõ chiếc ly của mình xuống mặt bàn để đứa hầu rót thêm rượu.

"Ta đoán cô làm vậy vì sự cố nho nhỏ ở vườn hồng?" Lần này hoàng phi Soifi gợi ý rõ hơn. Nghĩ ngợi thêm một chút, bà nhăn nhó nói tiếp. "Ta phải thừa nhận rằng ta cũng sẽ làm điều tương tự nếu con hầu của ta chết trong một bụi cây. Thật kinh khủng!"

Không khí trên bàn ăn im lặng. Công chúa Roseta thậm chí còn luống cuống mà làm đổ ly nước của mình, nàng e dè nhìn một lượt thái độ những người lớn xung quanh mình và dừng lại ở nhiếp chính vương Derizi Flava. Ông túm lấy cái khăn vải được gấp gọn gàng trên bàn để lau miệng, có vẻ ông đã dùng xong bữa sáng.

"Roseta yêu quý, ta nhớ là con và em Shane muốn vẽ tranh, đúng chứ?" Derizi hỏi bằng giọng trầm khàn.

Nàng công chúa gật đầu.

"Vậy con nên đưa em đến phòng tranh ngay bây giờ. Đừng để gã họa sĩ được lười biếng thêm khắc nào nữa." Vị nhiếp chính vương mỉm cười, rồi ông quay sang nói với thứ phi Rukasa. "Ta hi vọng nàng có thể trông chừng lũ trẻ khi chúng ngồi vẽ tranh."

Rukasa khẽ gật đầu, bà nhấp một ngụm rượu nho trước khi rút khăn lau miệng và đứng dậy cáo lui. Tất nhiên, cả công chúa Roseta lẫn hoàng tử nhỏ cũng rời khỏi bàn ăn ngay lập tức để đi theo bà. Đợi khi họ đã rời đi hẳn, Derizi mới lạnh giọng ra lệnh cho những kẻ hầu đóng cửa căn phòng lại. Một lần nữa, căn phòng ăn chỉ có hai người, nhiếp chính vương và hoàng phi Soifi Danco.

"Một bữa sáng của hai người, thật lãng mạn làm sao." Hoàng phi mỉa mai, bà khoanh tay ngồi nhìn phu quân, môi nở một nụ cười quyến rũ.

"Lũ trẻ và Rukasa không cần phải chứng kiến thêm sự lố bịch của nàng." Derizi giật chiếc khăn ăn cài trên cổ áo xuống, ông ném mạnh nó lên mặt bàn trước khi đá đổ chiếc ghế ngồi của mình để chậm rãi đi đến đầu kia của bàn ăn – nơi Soifi Danco đang ngồi.

"Nước quả lên men làm thiếp thấy vui vẻ hơn, thưa đức ngài."

"Máu người làm nàng vui vẻ hơn mới đúng."

"Thiếp đã nghĩ ngài không bận tâm đến con hầu ấy cơ đấy." Soifi mỉa mai. "Ngài đang thương tiếc cho nó sao?"

"Tại sao là biệt viện Sophia?" Derizi nghiêng đầu hỏi, nom ông chẳng có vẻ gì để tâm đến lời mỉa mai của hoàng phi. "Soifi thân mến, nàng có hàng tá chỗ để vứt một cái xác, và cuối cùng nàng đem nó vào biệt viện Sophia."

Vị hoàng phi mím môi, bà ngước nhìn người chồng của mình. Hai cặp mắt gườm nhau mang đầy ý thù hằn.

"Vì đó là biệt viện Sophia." Hoàng phi nhấn mạnh vào cái tên Sophia, bà nhấc ly rượu lên và tợp một ngụm. "Vì ngài để Rukasa chuyển đến đó. Rukasa chứ không phải thiếp."

"Thế nên nàng vứt vào biệt viện một cái xác à?" Derizi nghiêng đầu hỏi, rồi chẳng cần đợi hoàng phi của mình nói thêm lời nào. Ông bật cười như điên trong lúc Soifi nhíu mày khó hiểu. Bỗng dưng tràng cười nghe có vẻ điên dại ấy ngưng lại, vị nhiếp chính vương túm lấy một góc khăn trải bàn mà kéo mạnh xuống, hất đổ hết bữa ăn thịnh soạn. Thế nhưng dường đó vẫn còn chưa đủ, ông lật chiếc bàn ăn bằng gỗ lộn nhào sang một bên.

Soifi Danco ngồi ngay ngắn trên ghế, bất chấp hành động thô bạo của chồng đã khiến thức ăn cùng những mảnh sứ vỡ văng lên khắp váy áo bà đang vận trên người. Một cơn thịnh nộ, hoàng phi tự nhủ, có lẽ bà đang phải đối mặt với một cơn thịnh nộ. Nhưng, ai cần quan tâm đến cơn thịnh nộ ấy? Chắc chắn không phải bà. Soifi Danco rút khăn tay và bắt đầu lau vết súp trên mặt, lau luôn cả vết máu ở tay thật chậm rãi, nom thật nhàn nhã. Bà thích bộ dạng điên khùng này của nhiếp chính vương Derizi Flava, cả cái cách ông nhìn bà bằng cặp mắt hằn tơ máu đỏ đầy giận dữ, bởi nó đều chứng tỏ được rằng bà trả đũa được ông ta chuyện lăng nhăng với con hầu người Rusland kia.

"Thay vì lo lắng đến tòa biệt viện hoang tàn đấy, thưa đức ngài, ngài lên lo cho chiến sự ở phương Nam hoặc con cái của mình. Tám năm đã là quá đủ để tưởng nhớ về người vợ tội nghiệp kia rồi..."

Lần này thì Derizi bị kích động mạnh, ông vươn tay bóp cổ hoàng phi và tựa hồ nhấc bà ra khỏi cái ghế ngồi bằng sức lực phi thường của mình. Nhiếp chính vương dộng tấm lưng người phụ nữ vào tường,

"Đừng tưởng ta không biết nàng đang toan tính điều gì với lão già nhà Sudo. Tránh xa Rukasa và Shane ra, đồ rắn độc."

"Phu quân thân mến, ngài nên nói là tránh xa biệt viện Sophia ra mới đúng." Hoàng phi thì thào, bình thản như chẳng hề quan tâm đến bàn tay to bè đang siệt chặt lấy cổ mình. "Nhưng ngài nên biết, biệt viện Sophia phải thuộc về thiếp, về hoàng phi Soifi Danco. Khi thiếp làm chủ biệt viện Sophia, thiếp sẽ chôn thiêu rụi mọi thứ trong đó."

Hoặc không kẻ nào được đặt chân vào đó, dù có là thứ phi Rukasa và hoàng tử Shane đi chăng nữa. Soifi thều thào quả quyết như vậy. Và cái cách mà nhiếp chính vương Derizi Flava phản ứng sau đó khiến bà ta phải ngay lập tức hối hận. Ông nghiến răng, siết tay mạnh hơn như muốn bẻ cổ bà thay vì chỉ đoạt đi hơi thở của nó. Vừa làm như vậy, ông vừa lẩm bẩm lặp đi lặp lại rằng bà là một con rắn độc đáng nguyền rủa. Tình hình sau đó nghiêm trọng đến nỗi hoàng tử Raven – người chỉ vô tình đến diện kiến sớm hơn độ một hồi chuông cầu nguyện buổi sáng, đã phải phá cửa phòng ăn để xông vào can ngăn.

"Hãy cám ơn con trai của nàng, Soifi ạ. Nó luôn có mặt đúng lúc để không cho ta kết liễu cái mạng sống đáng nguyền rủa của nàng." Derizi thở hồng hộc, khuôn mặt ông đỏ gay gắt. "Nhưng được rồi, hoàng phi thân yêu, biệt viện Sophia sẽ không bao giờ thuộc về nàng. Cả biệt viện Sophia và ngôi vị hoàng thái tử."

Nói rồi nhiếp chính vương mỉm cười hả hê, ông vỗ tay ra hiệu cho viên thư lại vốn theo hầu bên mình bước vào.

"Ghi lại cho rõ những lời ta sắp nói sau đây." Nhiếp chính vương lệnh cho kẻ dưới như vậy trong lúc bước qua bước lại trước mặt vị hoàng phi còn đang chật vật hít thở của mình. "Ta, Derizi Flava, người cai trị hợp pháp của thành Macedonica, nhiếp chính vương được thừa nhận của Vespero, tuyên bố chỉ định hoàng tử Shane Hamilton – con trai hợp pháp của ta và nữ hoàng Eriki quá cố, làm hoàng thái tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net