Bonus hay thính nhẹ cho tập 2 :P

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aisha nằm co quắt ở góc buồng giam. Nàng chẳng buồn để tâm xem kẻ vừa mở khóa bước vào là ai. Murad đã giao nàng cho Derizi Flava, một sự phản bội trắng trợn và khốn nạn làm sao. Rốt cuộc thì nàng chạy trốn từ Macedonica rồi lại quay về Macedonica, quay về với cái buồng giam ảm đạm, bẩn thỉu, tăm tối này. Cha của nàng, nhiếp chính vương Derizi Flava sẽ làm gì nàng đây? Có lẽ ông ta sẽ sớm ra lệnh để hoàn tất án từ còn dang dở lúc trước, đưa nàng lên đoạn đầu đài. Aisha nghe tiếng bước chân cồm cộp đều đặn nện xuống nền đá, tim nàng rung theo từng nhịp âm thanh ấy. Rồi tiếng bước chân lắng xuống, nhường chỗ cho một chuỗi thanh âm khác, tiếng lách cách mở khóa, tiếng cánh cửa nghiến vào lề ken két và cuối cùng là tiếng chào khàn khàn cứng nhắc của Derizi Flava. Ông ta hình như đã nhìn nàng rất lâu trước khi bắt đầu kể cho nàng nghe rằng Timur đã thất bại thảm hại ra sao ở Aras. Thần may mắn không mỉm cười với anh và những ngươi du mục, bởi vào lúc mà liên quân Thrace thua trận cận kề thì Lynden Sudo lẫn vua Aybak lại đồng ý tiếp viện cho họ. Nàng nấc lên khe khẽ vì nàng hoàn toản tưởng tượng được đã có bao nhiêu người chết trên những cánh đồng lúa mỳ ở Morfero, gấp đôi, gấp ba, thậm chí là hàng chục lần số người bị thảm sát ở thành Jagun. Derizi ngừng lại một chút, ông ta lắng nghe tiếng thút thít của nàng, nhưng sự ý nhị đó cũng chỉ diễn ra trong chốc lát. Ông ta đang tra tấn nàng, không phải bằng đòn roi hay kìm rút móng mà bằng chính lòng từ của nàng. Qua mỗi lời Derizi thốt ra, nàng đều như thấy mình đang ở chiến trường đó, bị vây quanh bởi thây chết, rồi dần dà bị nhấn chìm trong biển máu cùng nước mắt. Cuối cùng thì sự chịu đựng của nàng cũng đến giới hạn, nàng ngồi bật dậy mà gào lên với cha mình, yêu cầu ông ta đừng nói thêm bất kỳ điều gì. Từng đó đã là quá đủ với nàng.

"Ta biết nó đã đối xử với con ra sao và đáng lẽ con phải vui mừng khi nó sắp bị treo cổ mới đúng. Ta chắc chắn sẽ làm vậy, chỉ cần Drako áp giải nó về đến Macedonica." Derizi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầy xước, bầm dập của nàng. Nó khiến ông ta phải nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt nàng để xem cho rõ.

"Đúng, Timur đã cư xử theo cách đáng hổ thẹn. Nhưng ông còn hơn thế, ông lợi dụng anh ấy và giờ ông giết anh ấy như vứt bỏ một con la già không thể thồ hàng. Ông là đồ độc ác." Nàng gằn giọng.

Nàng đang thương hại cho anh trai mình, dù nàng căm ghét anh ta xiết bao. Derizi Flava đã lợi dụng anh, ông ta để anh chạy trốn đến phương Nam, đưa cận vệ của Fleur de Lys trà trộn vào kẻ hầu, mua chuộc Monsolegu và cuối cùng dùng nàng để mượn tay thân vương Volga trừ khử anh. Ông ta chưa bao giờ bỏ quên nàng trong điện thờ Mauna, cũng như chưa bao giờ quan tâm đến Aras hay đám người du mục. Tất cả những gì ông ta quan tâm, nàng run lên khi nghĩ tới, tất cả những gì ông ta quan tâm là quân đôi Thrace. Các lãnh chúa cùng quý tộc trên cả bảy lãnh địa sẽ không đời nào chịu giao nộp binh lính cùng vũ khí cho ông ta, trừ phi họ có một lý do hợp lý. Và Derizi, bằng tính toán nham hiểm của ông ta, đã dùng Timur để tạo ra lý do đó. Ông ta biến Timur thành một con dê tế thần, nhuộm đỏ bàn tế bằng máu cùng nước mắt của hàng ngàn người dân vô tội của phương Nam, của binh lính, của cả Shana bé bỏng. Nàng căm thù Derizi Flava, nàng muốn giết ông ta ngay bây giờ và tự kết liễu cuộc đời khốn khổ của mình. Thế là nàng lao đến chỗ ông ta giống một con sói nhỏ, dùng thứ vũ khí duy nhất mà nàng có mà cắn vào tay kẻ thù. Hàm răng nghiến mạnh hết sức có thể, xé toạc lớp da, ngập đến sâu vào thớ thịt. Nàng nếm được vị mằn mặn trong miệng, ngửi được mùi tanh tanh trong mũi và thật lạ lùng sao, nàng chẳng còn chút ít cảm giác kinh tởm nào. Ngược lại, nàng thấy minh khoan khoái vô cùng. Bàn tay to khỏe của Derizi Flava túm lấy cổ nàng, ông ta dễ dàng giằng nàng ra khỏi trước lúc dồn nàng vào tường.

"Con muốn trả thù cho Timur sao?" Ông ta hỏi.

"Timur," Nàng lặp lại bằng một giọng như mếu, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nàng. "Anh ấy cũng là con trai của ông. Tại sao ông có thể độc ác đến nhường ấy?"

"Không, không, Aisha. Nó không phải con trai của ta, nó và các anh chị của nó." Derizi kề sát tai nàng thì thào rõ ràng từng từ. "Drako, Carmel, con và cặp sinh đôi, các con mới là con của ta. Các con mang trọn vẹn tình yêu của ta, dòng máu của ta."

"Ông nói cái gì?! Tôi không tin, im đi, đồ dối trá!" Aisha giơ tay lên bịt tai nàng lại, nàng khoog muốn nghe thêm những lời dối trá để hạ nhục nữ hoàng quá cố nữa.

"Tại sao ta độc ác à?" Derizi Flava vẫn tiếp tục quát vào mặt nàng, tay ông ta bóp chặt lấy cằm nàng, không cho giãy giụa hay động đậy. Thế rồi ông ta nhìn nó chăm chú và cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn bất chấp sự phản kháng. "Ta làm mọi điều vì nàng, Nasya yêu quý."

"Đồ điên, thả tôi ra!" Nàng hoảng loạn đến cùng cực, gào thét cùng cào cấu cha mình. Ông ta đang làm một việc điên rồ, một hành động đáng khinh bỉ, nó khiến nàng buồn nôn.

"Con rất giống mẹ của mình, Aisha thân mến." Trong phút chốc, Derizi giật mình tỉnh khỏi khoảnh khắc mê man, ông thả nàng ra và luôn miệng lặp đi lặp lại như một lời giải thích. Nhưng rồi khi nhìn thấy chiếc nhẫn khắc nhìn đầu sói văng xuống nền đá do nàng ngã xuống, đôi mắt ông ta lại long lên. Chiếc nhẫn ấy, dĩ nhiên, Derizi biết răng nó là tín vật cầu hôn của nàng cùng thân vương Volga. "Con nghĩ Mauna đủ sức che chở cho mình à? Không đâu Aisha, không thánh thần nào đủ sức che chở cho con mà là ta, là cha của con, là nhiếp chính vương Derizi Flava đã làm điều đó trong suốt tám năm qua. Và giờ con muốn kết hôn với một tên thân vương Rusland sao?"

Aisha không trả lời, nàng còn đang nôn thốc nôn tháo trên nền đá. Nàng sợ hãi ánh mắt si mê mà Derizi Flava dành cho mình. Nàng sợ hãi nhìn thấy hình ảnh của mình in trong cặp mắt nâu kia. Không, đấy không phải là nàng, đấy là mẹ của nàng. Và cái cách Derizi Flava đang nhìn nàng, đó không phải cách kẻ thù nhìn nhìn kẻ thù, cũng chẳng phải cách người cha nhìn con gái mình mà là cách tình nhân trao cho người mình yêu quý, Thật bệnh hoạn làm sao, nàng rúc người co vào góc đối diện của buồng giam, run lẩy bẩy như một con nai tơ đối mặt với gã thợ săn sõi đời. Nàng căm sợ cùng khinh bỉ ông ta, và nàng sẽ quyết không tin vào những điều ông ta vừa thốt ra.

"Nàng đang sợ hãi ta sao, Nasya?"

"Tôi không phải Nasya, tôi không phải bà ấy." Aisha hét lớn như vậy. "Cút đi! Tránh xa tôi ra!"

Derizi Flava khựng lại khi chỉ còn cách nàng vài bước chân. Ông ta nhìn vẻ sợ sệt của nàng một cách đầy hoang mang, rồi quyết định rời đi.

"Judas Sudo đã yêu cầu xét xử con một lần nữa." Vị nhiếp chính vương đứng ở cửa buồng giam, ông nói cho nàng biết tin tức quan trọng này. "Ta có thể đưa con ra khỏi đây, nếu con chịu dẹp bỏ mọi sự chống đối..."

"Trừ phi tôi chết." Nàng nhấn mạnh từng từ.

*

* *

Điện Justo có một tấm phù điêu rất lớn. Aisha nhắm mắt lại khi nàng bước đi trên hành lang dài hun hút và nhớ đến tấm phù điêu đó. Một khung cảnh đẫm máu, với hình ảnh mô phỏng lại cổng lớn của đấu trường cổ cùng cuộc chiến giữa những người bị kết tội, dưới chân họ là xương trắng phủ kín nơi mặt đất. Tất cả đang chờ đợi sự phán xét từ nhà hiền triết mù đứng phía trên. Hoặc, ngược lại, cũng có thể họ cười nhạo, thách thức ông ta. Người thợ thủ công tài hoa nào đó đã tạo ra nó dựa trên câu chuyện về Patro Đại đế, thuở ngài lưu lạc đến Aras xa xôi. Câu chuyện mà về sau này, nữ hoàng vẫn thường kể cho các con mình nghe. Nhà Qadini – những chủ nhân xa xưa của vùng đất du mục – thường trao quyền phân xử cho một hiền triết thông thái nhất, song để chắc rằng hiền triết không có sự thiên vị, họ chọc mù đôi mắt của ông ta. Đấy là cái giá phải đánh đổi để được quyền phân xử đúng sai. Patro Đại đế đã chỉ trích điều đó, bởi với ngài, đui mù không đem đến lẽ công bằng. Làm sao chúng ta cho thể công lý khi chỉ lắng nghe về nó? Làm sao chúng ta có thể chiến đấu vì nó nếu đôi mắt chỉ rặt tăm tối? Công lý luôn phải được nhìn thấy, nghe thấy và đánh giá bằng tất thảy mọi giác quan tinh anh cùng sự thông thái. Một phán quyết từ kẻ khuyết đi bất cứ phần nào trong đó chắc chắn sẽ gieo mầm chết chóc, bi thương cùng oán hận. Thế rồi cũng vì vậy mà công lý trở thành phần thưởng cho kẻ mạnh nhất, không phải cho kẻ đúng nhất. Đó cũng la lúc sự diệt vong bắt đầu manh nha. Phù điêu được dựng ở điện Justo không phải chỉ để trang hoàng cho nơi ấy thêm lộng lẫy, tráng lệ. Nó ở đó, phía sau lưng những các vị nguyên lão, sau lưng quân vương tựa như lời ẩn ý nhắc nhở họ - những người được quyền đưa ra phán quyết – rằng không bao giờ được phép mù lòa khi nắm trong tay thứ quyền lực to lớn như vậy.

Nhưng...

Aisha lê bước chân nặng trịch xích sắt mà bước vào đại điện. Nàng không rời mắt khỏi tấm phù điêu, khỏi gương mặt khốn khổ của những kẻ đang ngước nhìn vị hiền triết mù kia. Và, thật mỉa mai sao, nàng cũng nhìn thấy cả Judas Sudo đang thản nhiên ngồi dưới chân bức phù điêu đó, ở vị trí phán quan. Công chúa chậm chạp tiến lại gần hàng ghế của các nguyên lão, vây xung quanh nàng là binh lính cùng quý tộc trên cả bảy lãnh địa Thrace. Khuôn mặt của họ lướt qua tầm mắt hờ hững của nàng. Hoàng tử Drako và phu nhân Havanra, hoàng tử Raven, hiệp sĩ Musa Norden, thứ phi Rukasa cùng em trai nàng,... Lạy bề trên nhân từ, Shane khiến nàng nhớ đến chị sinh đôi của nó – Shana. Cầu cho em yên nghỉ nơi vĩnh hằng. Đi hết đoạn đường dẫn từ cửa đại điện đến trước mặt các nguyên lão cùng nhiếp chính vương Derizi Flava, cận vệ hai bên tức thì giơ thanh kiếm chặn nàng lại, không cho bước tiếp. Cả đại điện đang xôn xao bỗng chốc im bặt khi Judas Sudo ra hiệu. Ngày hôm nay, lão khoác lên mình áo choàng rộng thùng màu mận đỏ, thắt dây đai vàng. Chiếc áo choàng này, Aisha nghiến răng nhớ lại, cũng chính là chiếc áo choàng lão đã mặc trong buổi xét xử nữ hoàng Eriki nhiều năm về trước. Judas Sudo đang chế giễu nàng, và hơn thế nữa, lão còn kết tội nàng bằng chính những lời lẽ xảo trá khi ấy. Có chăng, điểm khác biệt duy nhất ở đây là các cái tên mà thôi.

"Nữ tu Aisha Hamilton đã giết chết công chúa Shana bằng thuốc độc." Judas dõng dạc lời buộc tội. "Nàng cũng bị phát hiện là có giao thiệp với nữ tư tế cựu giáo, một ả phù thủy."

Đám đông đáp lại bằng những tiếng thốt nghe có vẻ đầy kinh ngạc.

"Và ủng hộ cho quân phiến loạn ở Aras."

Lần này, tiếng bàn tán còn rộ hơn trước. Nàng nghe đâu đó có lời nguyền rủa mình. Trong chốc lát, nàng bỗng thấy như mình hiểu được những gi người mẹ quá cố đã trải qua cách đây tám năm. Hẳn khi đó bà cũng đơn độc và đầy lòng thù hận như nàng lúc này trước lời dối trá của Judas Sudo. Nàng chưa bao giờ giết em gái mình. Rõ ràng em đã chết vì những âm mưu ác độc của nhiếp chính vương Derizi Flava để ép lừa gạt nàng rơi vào cái bẫy mà ông ta giăng sẵn. Ông ta mới là kẻ giết người. Aisha mím chặt môi, nàng kiềm chế để không hét lên tên của kẻ sát nhân ấy, bởi nàng biết những người có mặt trên đại điện lúc này đều đã rõ điều đó nhưng họ chọn cách đóng vai vị hiền triết mù. Nàng không thể đòi hỏi phán quyết công bằng từ những kẻ mù và những kẻ mà trái tim đã hóa đá.

"Ngươi thừa nhận tội lỗi của mình chứ, Aisha?" Judas Sudo kết thúc lời lẽ buộc tội của lão bằng một câu hỏi.

Tội lỗi ư? Aisha ngẩng đầu nhìn lão, cặp mắt nàng hằn lên tơ máu đỏ ngầu. Bức phù điêu đang ở trước mắt nàng, đường nét trên đó bỗng nhiên sống động đến lạ kỳ. Nàng như thấy mình đứng giữa đấu trường, chứng kiến các đấu sĩ chiến đấu chẳng phải cho công lý hay lẽ phải, họ chiến đấu vì mạng sống của chính họ, giành giật món quà quý báu nhất mà thánh thần đã ban tặng ấy từ tay vị hiền triết mù. Phải rồi, họ chiến đấu chỉ vì họ muốn được sống...

"Ta... Aisha Hamilton, con gái của nữ hoàng Eriki." Nàng mỉm cười nhìn Judas Sudo đầy thách thức. "Phủ nhận mọi lời buộc tội..."

Derizi Flava tựa hồ như đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu, ông ta hoảng hốt toan đứng dậy và quát lên yêu cầu binh lính ngăn nàng nói tiếp. Nhưng trước khi mệnh lệnh đó được thực thi, Aisha đã kịp rành rọt nói hết câu. Giọng nàng vang lên giữa đại điện Justo.

"Ta sẽ chứng minh sự trong sạch của mình trên đấu trường, với tư cách một tín đồ Cựu giáo phương Nam, một kẻ dị giáo."

*

* *

"Vì sao người lại muốn Safavid Khal trở thành giám quan tại Hajishe?"

Phu nhân Mara cúi đầu hành lễ và đó là câu hỏi đầu tiên mà bà đặt ra cho hoàng hậu. Kể từ sau tang lễ của con trai cùng cháu trai, bà chọn lưu lại dinh thự tại kinh đô Virat thêm một thời gian nữa để dám chắc rằng mọi rắc rối liên quan đến Musta được dọn dẹp sạch sẽ. Tuy nhiên, đúng vào lúc bà nghĩ rằng mục đích của mình đã thành toàn thì tin tức về việc hoàng đế bổ nhiệm con trai cả nhà Khal đến Hajishe lại lan tới tai. Vùng đất mới đó giàu có cũng như màu mỡ hơn bất kỳ nơi nào, và đáng lẽ quyền cai quản nơi đó nên thuộc về nhà Ibuntal mới thật hợp lẽ, sau những mất mát mà họ đã phải gánh chịu. Kỳ thực, phu nhân Mara nhận được tin báo là hoàng đế cũng từng nghĩ giống như mình, cho đến khi chính hoàng hậu Hela của ngài gợi ý đến Safavid. Điều này khiến bà thấy khó hiểu cũng như có đôi chút phật lòng, thế nên sau khi rời điện thờ Medina, phu nhân đã gửi thư đến hoàng đế xin được đến hậu cung để diện kiến hoàng hậu.

"Kính chào phu nhân." Hela đang ngồi sưởi nắng ở ban công cùng con mèo Pillar, vừa thấy phu nhân Mara bước vào, nàng vội đứng dậy cúi đầu chào bà.

"Ta cần nói chuyện riêng với lệnh bà." Phu nhân đưa mắt ra hiệu cho các nữ tỳ thân cận của nàng lui bước.

Khi cánh cửa gỗ khép lại, bà lặp lại câu hỏi một lần nữa với vẻ không hài lòng tỏ rõ và yêu cầu hoàng hậu Hela hãy trả lời.

"Thưa phu nhân, con nghĩ anh Peshwa hẳn sẽ đồng tình với việc con làm." Nàng mỉm cười. "Xứ Hajishe chỉ mới quy hàng đế chế, hoàng tộc xứ ấy đã cai trị hàng trăm năm. Dân chúng đã quen với sự cai trị đó sẽ khó mà tuân theo luật lệ của đế chế."

Phu nhân Mara nhướng mày, bà tựa hồ như đã hiểu ý của Hela. Tình hình tại Hajishe cũng là tình hình chung mà tiên đế từng gặp phải khi ngài mở rộng lãnh thổ về phương Nam. Các tiểu quốc chịu sự cai trị lâu dài từ một hoàng tộc duy nhất thường khó mà cúi đầu phục tùng trước người cai trị mới, thế nên cách giám quan được cử đến những xứ sở như vậy thường phải là người hoặc đủ thông thái để cảm hóa dân chúng, hoặc ngược lại, đủ tàn nhẫn để đàn áp mọi chống đối. Nếu hoàng đế lựa chọn con cháu nhà Ibuntal, chắc chắn họ sẽ nghiêng theo đường hướng ôn hòa thứ nhất vì đó là cách họ cai trị xứ Aryssia của mình. Song, với nhà Khal thì khác, gốc gác chiến binh của họ khiến họ cai trị xứ Bacimed bằng luật lệ lẫn những hình phạt khắc nghiệt. Vậy nên, lẽ hiển nhiên, Safavid Khal chắc chắn sẽ bó buộc dân chúng Hajishe vào một thiết chế không hề dễ chịu để đảm bảo dập tắt mọi mầm mống chống đối.

"Đức ngài yêu quý con, thưa phu nhân, nhưng ngài lựa chọn Safavid cũng là từ mong muốn của chính ngài. Tất cả những gì con làm chỉ là nương theo mong muốn đó mà hướng người đến quyết định cuối cùng." Hela vừa nói vừa ngước về phía bên ngoài ban công, nơi nàng có thể thấy hoàng đế đang thảo luận cùng các đại thần ở sảnh lớn. "Ngài sáng suốt và con không dám thách thức sự sáng suốt ấy."

"Thần đã hiểu, thưa hoàng hậu. Thần hài lòng với câu trả lời này lẫn suy nghĩ của lệnh bà. Nó giúp thần hiểu rõ lý do Peshwa nhờ thần gửi món quà này cho người." Phu nhân Mara bước ra cửa, bà gõ nhẹ ra hiệu cho người hầu của mình rồi trở vào cùng với một nữ tỳ. "Hãy hành lễ với lệnh bà đi."

Nữ tỳ vụng về nhấc váy và nhún chân trước mặt nàng. Cô ta có một nhan sắc khả ái, đấy là ấn tượng đầu tiên của Hela về nữ tỳ. Anh Peshwa hẳn muốn tặng cô ta cho nàng.

"Thưa phu nhân, xin người hãy chuyển lời cám ơn của con đến anh. Cô gái này đúng là người con đang cần tìm." Nàng đặt tay dưới cằm thiếu nữ, nhẹ nhàng nâng lên để ngắm nhìn được kỹ hơn dung nhan của cô ta. "Cô ấy sẽ giúp chúng ta lấy mạng con trai tể tướng Nusam Khal."

Safavid Khal là kẻ có tính tình hung tợn, thế nên tể tướng mới phải giữ hắn ở lại bê cạnh ông ta thay vì để lại Bacimed. Một kẻ hung tợn nhưng thiện chiến và có khả năng cai trị, thế nên hắn mới được nàng lựa chọn để đưa đến xứ Hajishe. Thời gian đầu, khi vùng đất đó còn đang nhộn nhạo vì những mầm mống phản loạn vẫn còn lẩn khuất trong đám đông dân chúng, thì sự hắn chắc chắn sẽ giúp cho hoàng đến diệt sạch mọi nguy cơ. Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, khi chẳng còn mối lo nào nữa, dân chúng thật sự quy phục theo cũng như tôn sùng hoàng đế của đế chế Aum, hắn sẽ trở nên thừa thãi. Nếu hắn là kẻ khôn ngoan, biết điều thì đức ngài sẽ để cho hắn tận hưởng thành quả sau đó. Song, nếu hẳn vẫn duy trì sự cai quản đầy bạo ngược, nàng nhếch miệng cười và nhìn ngắm cô gái đang đứng trước mặt, phu quân của nàng rồi sẽ phải trừ khử hắn bất kể chàng có muốn làm thế hay không. Tể tướng Nusam Khal đã khiến nàng mất đi em trai, mất đi cả đứa con chưa chào đời cũng như đe dọa gia tộc Ibuntal, vậy nên nàng sẽ trả lại cho ông ta nỗi đau khổ đến xé ruột xé gan tương tự. Nàng là hoàng hậu của gia tộc Ibuntal, và gia tộc của nàng luôn sòng phẳng với mọi món nợ.

Hela cho phép nữ tỳ lui đi sau khi tặng cho cô ta một cái tên mới cũng như hứa ban thưởng. Nàng thở dài nhìn phu nhân Mara. Nhà Khal chỉ là một trong số những lo lắng của nàng. Mối đe dọa lớn hơn mà nàng phải đối mặt lúc nàng không chỉ có họ, mà còn có cả người thừa kế. Dẫu cho đức ngài đã trấn an cũng như tỏ rõ rằng ngài sẽ không để tâm hãy trách móc gì nàng về chuyện này, nhưng nàng hiểu được là chẳng nên duy trì tình trạng hiện thời thêm nữa. Hoàng đế cần có người thừa kế của ngài, và nàng cần một đứa bé để thái hậu Hasan không còn cái cớ chỉ trích nàng nữa. Điều này không hề khó khăn, nàng thổ lộ với phu nhân Mara như vậy, bởi hoàng đế vẫn sủng hạnh các hầu thiếp khác. Có chăng là, Hela ngập ngừng, nàng e ngại các hầu thiếp đó nghe theo thái hậu. Nếu họ có thể sinh hạ vương tử, chắc chắn quyền lực của thái hậu Hasan ở hậu cung sẽ càng vững chắc hơn. Tình thế đó không hề có lợi cho nàng.

"Đó là lý do lệnh bà cho Missei đi tìm những kẻ săn nô lệ sao?" Phu nhân hỏi sau khi bà lắng nghe nỗi lòng của con gái mình.

"Vâng, thưa phu nhân. Con cần lôi kéo một cô gái nào đó mà ta chắc rằng không có liên hệ với thái hậu Hasan."

"Nhưng tại sao lại là nô lệ? Người có thể thể tìm đứa con gái nhà lành nào đó hoặc lựa chọn trong số những cống nữ được đưa đến."

"Con làm vậy vì có lý do, thưa phu nhân."

Công chúa Ruza đã từng kể về một vũ nữ xinh đẹp từng cứu mạng hoàng đế ở Vespero, song nàng ta lại quyết từ chối lời cầu hôn của ngài. Thế nên, Hela nghĩ rằng nàng vũ nữ ấy có lẽ chính là người nàng cần tìm. Đức ngài sẽ không thấy khó chịu khi ở bên cô ta cũng như phải lo lắng xem liệu cô ta có phải là người do thái hậu Hasan cử đến, và nếu cô ta đủ may mắn để sinh hạ được vương tử, nàng hoàn toàn có thể bảo trợ cho cả hai mẹ con. Thậm chí, nàng sẽ thử thuyết phục cô ta cho phép nhận nuôi đứa bé. Như vậy thì mọi rắc rối mà nàng gặp phải có thể làm lung lay vị trí của nàng ở hậu cung đều sẽ được trừ bỏ hoàn toàn.

"Có điều lệnh bà dám chắc sẽ tìm được cô ta chứ?" Phu nhân Mara suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Con đã họa lại hình cô ta theo lời kể của công chúa Ruza." Nàng đáp lại, tay vuốt ve con mèo béo tròn đanng ôm trong lòng. "Chưa kể đến là đức ngài đã tặng cho cô ta một chiếc nhẫn có khắc huy hiệu của nhà Venta. Một món đồ quý nhường ấy sẽ dễ nghe ngóng được tin tức, nếu nó xuất hiện ở nơi đông người."

"Ta hi vọng mong muốn của người sẽ sớm được thỏa mãn." Vị phu nhân mỉm cười hiền hậu, bà hôn lên trán Hela như để chúc phúc. Hành động đó khiến nàng thấy mình trong thoáng chốc như nhỏ lại thành cô bé con hay quấn lấy chân bà khắp, đi theo đến khắp mọi nơi trong lâu đài ở Aryssia. "Hãy mạnh mẽ, con gái yêu quý của ta. Con sẽ luôn được nhận lời cầu nguyện tốt lành nhất từ ta."

Hela gật đầu, nàng cố giấu đi những giọt nước mắt đang lăn trên má. Rồi nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net