Culpam poena premit comes (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trận chiến cuối cùng bắt đầu khi liên quân Thrace được lệnh rút về Waltze – một nơi mà theo hoàng tử Drako là thích hợp đề không phải đối đầu trực diện với Timur. Kỳ thực, với tình thế hiện tại, khi chàng vừa đánh chiếm được thành Jagun – thủ phủ tạm thời của Aras – lại vừa có được sự trợ giúp của thân vương Volga, thì lẽ thường chàng chẳng có lý do gì để phải dè dặt như vậy. Song, đối với Drako mà nói, vấn đề chàng gặp phải không nằm ở kẻ địch mà nằm ở những-kẻ-đồng-minh. Phải, thật mỉa mai sao khi đám quý tộc ở kinh đô Macedonica – đám người nên vui mừng trước chiến thắng của chàng nhất – lại thể hiện rõ sự khó chịu của chúng, và kẻ đầu xỏ chuyện này là nguyên lão Judas Sudo. Thay vì đáp lại yêu cầu chi viện thêm binh lính cùng vũ khí, con kền kền già nua ấy lại phúc đáp cho chàng một lá thư đề cập đến sự hoang phí không đáng có vì cuộc chiến kéo dài, đồng nghĩa rằng lão đang từ chối theo cách khiếm nhã nhất mọi đòi hỏi của chàng. Và như một cái luật bất thành văn, nếu Judas Sudo nói không, sẽ chẳng có ai dám nói có, dù họ có thật sự muốn hay không. Thế là nhờ cái sự phá bĩnh này của Judas, Drako buộc phải ra trận mà chẳng có bất kỳ sự đảm bảo nào về viện binh. Chàng sẽ chỉ còn hai con đường, hoặc chiến thẳng hoặc chịu chết oan uổng dù vẫn đang lấn lướt Timur trên chiến trường.

Như các hiền triết thường nói, có nhiều con đường đi đến Cathage, khi chàng biết rõ Judas Sudo đã chặn lại đường đi nhanh nhất đến chiến thắng, thì chàng sẽ buộc phải tìm một con đường vòng khác. Và, với chàng, Waltez chính là con đường đó. Bao quanh mảnh đất này là dãy đội chạy theo hướng Đông – Tây, chúng giao nhau và bị xẻ đôi bởi một con đường nối đến xứ Haraki. Quân đội của chàng có thể đóng quân cả ngày dưới gốc cây đại thụ án ngữ giữa đôi ngả đường.

"Thần nghĩ là hoàng tử nên để bộ binh dàn quân phía sau dãy đồi, men theo đường mòn. Sườn dốc ngược như vậy sẽ giúp ngài che giấu được quân lực của mình." Sư gia Musa Norden đưa ra lời khuyên hữu ích khi ông cùng Drako cưỡi ngựa đi một vòng bao quát Waltez. "Tất nhiên, cung thủ và dân phu lăn đá sẽ phải lộ diện. Ngài cũng nên tập trung quân vào cánh phải cùng vùng trung tâm, còn cánh trái... Hi vọng là mọi việc vẫn đúng như ngài dự liệu."

"Ta tin là thân vương Volga sẽ trợ chiến kịp thời," Drako nheo mắt nhìn quanh quất chiến trường sắp tới. Cánh đồng lúa mỳ của một thái ấp gần đó đương ở kỳ đẹp nhất, và chúng khiến chàng thấy tiếc nuối đôi chút. Dù sao thì đấy cũng là lúa mỳ, chàng lẩm bẩm.

Từ trong mấy ngày qua, cả ba vị trí có khả năng phòng thủ trước ngọn đồi đều đã được quân đội Thrace làm chủ. Đó là một thái ấp phía cánh phải, một khu nhà chạy về phía bắc, theo dọc con đường mòn dùng cho tiếp tế và cuối cùng là ngôi làng nhỏ ở phía cánh trái. Nhờ vào ba địa điểm này, quân đội của Drako có thể tận dụng được sườn đồi để thêm phần vững chắc hơn. Còn ở đường chính phía tây, lính khinh bộ binh Thrace được bố trí đối diện với một mỏ cát bỏ hoang, thích hợp cho việc sử dụng hỏa công tầm xa. Drako rất hài lòng với sắp xếp này, bởi nó sẽ làm Timur phải bối rối nếu anh ta muốn tấn công. Dù là đánh vào cánh trái hay cánh phải, quân Thrace sẽ đều giữ được ưu thế chủ động.

Một điều khác, bên cạnh thế trận đã được tính toán cẩn thận ở Waltze, Drako cũng thêm tự tin hơn khi chàng có những lãnh chúa, hiệp sĩ tài năng bậc nhất đến từ bảy lãnh địa. Và tạ ơn thánh thần, phần nhiều trong số họ là chư hầu của nhà Norden thay vì nhà Sudo hay Estonia. Ney Lebois xứ Blucher, Honore Eille xứ Rossomme, còn cả Erlon xứ Papelotte nữa, chàng tin tưởng vào sự quả cảm lẫn tài nghệ cầm binh của họ. Mà nghĩ đến đây, Drako buộc phải thừa nhận rằng phu nhân Havanra của chàng thật đáng khen khi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ. Hẳn là đức ông Fide Oriento cùng cha nàng đã dự liệu mọi chuyện và cắt cử nàng đưa các sứ giả đến từng lãnh chúa chư hầu – những người mà họ dám chắc rằng không bị Nguyên Lão Viện hay Judas Sudo thao túng.

"Một điều nữa, thần nghĩ là ngài cần phải biết." Musa nghiêm nghị, và qua cái cách ông hạ giọng thì rõ là chuyện ông sắp nhắc đến sẽ liên quan tới tình hình ở kinh đô Macedonica. "Cha của ngài, nhiếp chính vương Derizi Flava, đã gửi thư bồ câu cho thần. Đức ngài muốn nhắc ngài cảnh giác."

"Ông ta thảnh thơi đến thế sao?" Drako nhướng mày. Rõ ràng là chẳng mấy khi cha của chàng chịu để tâm tới con cái mình.

"Đức ngài viết rằng Judas Sudo đã cử đám sát thủ của lão đến Aras. Nếu chúng giết được ngài thì mọi tính toán của cha ngài sẽ thành vô nghĩa."

"Thật hãnh diện làm sao. Cuối cùng thì cái mạng của ta cũng đáng để Judas treo thưởng.." Vị hoàng tử nguýt dài, có lẽ chàng sẽ kể việc này cho Havanra yêu quý nghe. "Ông biết phu nhân của ta đã nói gì về trận chiến này không?"

Musa Norden nhìn cái vẻ phởn phơ của Drako đầy hiếu kỳ. Mỗi lần vị hoàng tử nhắc đến vợ chàng, thì đấy luôn là những chuyện nghe ngớ-ngẩn-một-cách-cố-ý. Việc giải mã chúng, với ông mà nói, cũng thú vị chẳng kém gì trò rút gỗ - trò chơi luôn khiến người chơi đau đầu để giải các câu đố.

"Nọc độc ở đuôi con bọ cạp. Và Timur thì không phải là cái đuôi đó." Chàng nói, với một nét buồn bã thoáng qua.

*

* *

Những ráo riết chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng cũng kết thúc vào một buổi sáng, khi quân Cigany tấn công vào dãy nhà phía bắc – một trong ba điểm phòng thủ của quân Thrace. Đợt tấn công đầu tiên của những kẻ du mục, do tướng Bauduin chỉ huy, đã dọn sạch khu rừng và vành đai vườn tược bao phía ngoài. Để đáp lại, Ney Lebois xứ Blucher cho phản công bằng hỏa lực, những quả cầu lửa cỡ vừa bắn ra từ dãy nhà tức thì đẩy lùi được Bauduin cũng như khiến ông ta tử trận. Những binh lính còn sót lại của Baudauin nhanh chóng được lệnh di chuyển đến cổng phía bắc của dãy nhà, gia nhập vào bộ lạc Yosey để bắt đầu cuộc tấn công thứ hai. Cho tới buổi chiều, quân Cigany vẫn đổ đến dãy nhà, các cánh quân nhỏ thực hiện những cuộc tấn công phối hợp, quyết đánh bại quân Thrace cố thủ tại đây. Cùng lúc đó, ở vị trí cố thủ dưới cây cổ thụ, Drako nhanh chóng sắp xếp phòng thủ cho con đường mòn dùng để tiếp tế cho dãy nhà. Đấy là vị trí quan trọng, chàng lặp đi lặp lại điều này với các binh lính, đốc thúc họ chiếm giữ bằng được cổng dẫn vào dãy nhà.

Khai màn đẫm máu khi cả quân Cigany và Thrace đều tranh giành dãy nhà phía bắc khiến Timur quyết định đưa bộ binh tham chiến. Vào đầu giờ trưa, từ vị trí quan sát của mình, chàng hoàng tử phát hiện được mũi tấn công của hiệp sĩ Erlon xứ Papelotte đang tiến về cánh phải và chỉ còn cách quân Cigany khoảng bốn dặm. Chàng nhanh chóng hạ lệnh truyền thư cho tướng Alberus, người đang bám sát theo quân đội nhà Norden, để đổi hướng chặn đầu Erlon. Tuy nhiên, thật không may cho chàng, quân Thrace đã giết người đưa thư ngay khi anh ta vừa rời đi chưa được một dặm đường. Vậy là cánh quân của Alberus chỉ có thể theo sau hiệp sĩ xứ Papelotte.

Bộ binh Cigany ào ạt xông lên theo hiệu lệnh từ Timur, tìm cách chia cắt, cô lập bộ binh của Thrace. Số lượng quân áp đảo, cộng với việc Timur đã dự liệu được Drako sẽ sử dụng đội hình chia theo tốp, bám sát nhau thay vì đội hình dọc chín tầng. Ban đầu, đội hình Thrace tỏ ra có hiệu quả khi một đội nhỏ bắt đầu đụng độ với kẻ địch thì lập tức các đội nhỏ khác theo sau sẽ tản sang hai bên, người Vespero tạm cô lập được dãy nhà phía bắc. Tuy nhiên, khi lãnh chúa Grouche xứ Chapelle – một chư hầu nhỏ của nhà Estonia tham gia trận chiến này – nhận thấy nguy cơ thái ấp phía cánh phải bị đe dọa, ông đã cố cùng kỵ binh của mình chi viện và nhanh chóng bị kỵ binh giáp nặng của Timur – vốn mai phục sẵn trong cánh đồng lúa mỳ - tiêu diệt.

Ở ngọn đồi, nơi đội cung thủ và dân phu của liên quân Thrace được bố trí từ trước, tình hình bắt đầu tệ đi vì tướng Husey thuộc phe Cigany hạ lệnh tấn công. Các cung thủ trút xuống những cơn mưa tên để cản bước tiến của dân du mục, song ngay khi tên cạn đi, họ buộc phải lui về phía sau để dân phu vần các tảng đá lớn thả xuống sườn đồi. Chớp lấy thời cơ khi quân Thrace chuyển giao giữa hai đội hình, Husey cùng binh lính ồ ạt lao đánh lên đỉnh đồi. Ông ta chấp nhận hi sinh cánh quân chính giữa để đổi lại cánh quân bên trái có cơ hội đánh tan tác quân Thrace. Và số lượng áp đảo của quân Cigany đã đẩy người Vespero vào thế yếu.

Nguy cơ thất thủ tại dãy đồi, Drako – lúc này vẫn đang quan sát diễn biến giữa các cánh quân, lập tức truyền lệnh cho hai ngàn kỵ bình – được chia thành hai đội nhỏ - nhập trận. Những kỵ binh này đến từ xứ Masian, Aksaras và Franxe. Họ đều là các kỵ binh được trang bị ngựa chiến khỏe cũng như từng được huấn luyện kỹ thuật đánh kiếm trên lưng ngựa một cách bài bản từ chính Fleur de Lys. Hai ngàn kỵ binh này được trao cho lãnh chúa Ed Simerset vùng Ponsonby chỉ huy. Và lúc này, Drako mới cảm nhận được hết ảnh hưởng nặng nề mà trò phá bĩnh của Judas Sudo gây ra. Việc ông ta không điều thêm quân chi viện khiến đội kỵ binh có rất ít đội dự bị. Ed Simerset đã phải rất chật vật mới sắp xếp được đội hình chiến đấu và chấp nhận mạo hiểm khi dẫn đầu đợt xung kích mà chỉ có hai trăm người dự bị, yểm trợ phía sau. Kỵ binh Thrace nhanh chóng vượt qua đỉnh đồi, nơi người Vespero vẫn đang chống cự yếu ớt trước lính bộ binh Cigany.

Buổi chiều, Drako và sư gia Musa Norden nhận được hung tin về thương vong nặng nề của kỵ binh. Timur đã đáp trả lại họ bằng các đợt phản cong của kỵ binh giáp nặng cùng kỵ binh đánh giáo. Lãnh chúa Ed Simerset đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi ông để kỵ binh Thrace của mình tiến quá xa và rơi vào thế trận mà kỵ binh Cigany bày ra. Drako thúc ngựa đi qua lại quanh cái cây cổ thụ, chốc chốc chàng nhìn về phía cánh quân bên phải rồi quay sang nhìn Musa Norden. Hiện thời, quân Thrace vẫn còn đội dự bị - vốn là lính đánh thuê phương Bắc.

"Không, thưa đức ngài. Giờ chưa phải lúc để sử dụng đến họ." Musa Norden lắc đầu.

"Nhưng chúng ta đang gặp bất lợi, nhìn đi thầy Musa, bọn du mục đã gần chiếm được ngọn đồi. Nếu cục diện này còn kéo dài đến tối thì chúng ta sẽ mất cả thái ấp lẫn dãy nhà phía bắc." Drako cáu bẳn đáp. Và mẹ kiếp, chàng muốn bêu đầu con kền kền nhà Sudo lên cọc hơn bao giờ hết, mà thật ra thì chàng sẽ làm vậy nếu thua trong trận chiến này.

"Thần nghĩ tốt nhất là người lên cầu nguyện..."

"Không, ta sẽ không cầu đến thánh thần đâu. Hãy ở lại đây thầy yêu quý của ta, nơi này cùng các cánh quân dự bị thuộc về ông, nếu ta không thể quay về." Drako quả quyết, chàng tuốt kiếm ra khỏi vỏ và nói với thầy dạy của mình như vậy. "Đừng quên nói với phu nhân Havanra của ta rằng, ta sẽ rất buồn khi nàng tái giá, nhưng trong trường hợp nàng muốn làm vậy thì tên lãnh chúa tóc đỏ ở Reille là một lựa chọn tốt. Chí ít hắn cũng khá điển trai."

Musa Norden nhìn vị hoàng tử, kỳ thực thì ông thấy lời "trăn trối" này có phần hơi bi quan quá đà, nhất là nếu tính đến sắp xếp mà phu nhân Havanra đã bàn bạc với ông cách đây vài ngày. Nhưng ông biết nói gì đây? Bởi chưa kịp tiết lộ cho hoàng tử biết về đội quân chi viện đang trên đường đến đây, ông ước chừng như vậy, thì ngài đã thúc ngựa lao vào trận chiến như một gã trai đầy nóng vội.

"Dù sao đi nữa," Musa lẩm bẩm. "Theo kinh nghiệm của thần, ngài còn lâu mới để phu nhân Havanra tái giá."

*

* *

Giữa buổi chiều, quân Thrace gần như bị áp đảo trên chiến trường. Drako đôn đốc những đoàn dân phu di chuyển các thương binh rời vào thái ấp – nơi có thầy lang cùng thuốc thang trữ sẵn. Điều này khiến tướng Alberus cùng hoàng tử Timur nhầm tưởng chàng đã hạ lệnh rút lui. Từ cánh phải, quân Cigany nổi tù và tập hợp và chuyển hướng tấn công sang thái ấp. Kỵ binh dự bị của những người du mục hợp cùng đoàn kỵ binh giáp nặng từ bộ lạc Guyot được lệnh tiêu diệt toàn bộ cánh quân bên phải của liên quân. Timur thậm chí đã treo thưởng cho kẻ nào giết được Drako.

"Khốn kiếp, hắn bị điên à?" Drako gào lên khi chàng thấy kẻ địch đột ngột chuyển hướng tấn công các thương binh. "Lãnh chúa Ney Lebois, ta cần ông để bộ binh Milhaur chuyển sang đội hình phòng thủ hình vuông. Sử dụng lưỡi lê để ngăn lũ ngựa lại."

Đợt tấn công thứ sáu của quân Cigany tiến công ồ ạt. Tuy nhiên, đội hình phòng thủ của bộ binh Milhaur đã phát huy tác dụng, hàng lưỡi lê đã ngăn cản kỵ binh. Họ bọc sườn có các đoàn vận chuyển thương binh rời khỏi chiến trường. Cung thủ xứ Rossomme được bộ binh che chắn bắt đầu phản công. Tướng Alberus nhanh chóng nhận ra nguy cơ mà kiểu đội hình hình vuông đem lại, do đó ông đã cảnh báo hoàng tử Timur. Tuy nhiên, lời cảnh báo này bị gạt sang một bên, Timur kiên quyết tung toàn bộ kỵ binh vào trận để tóm được em trai Drako của mình.

"Giữ vững đội hình." Drako kiên quyết ra lệnh, chàng liên tục sử dụng lưỡi lê để ngăn ngựa chiến Cigany phá vỡ đội hình phòng thủ của mình.

Ở phía bên kia chiến tuyến, Timur thúc giục kỵ binh tiến lên phía trước, bất chấp làn mưa tên. Đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của chàng nhìn chằm chằm vào những chiếc khiên kề san sát nhau đang dần áp sát với mình. Drako hẳn đang trốn đâu đó sau đám khiên chắn, chàng đã nghe thấp thoáng thấy tiếng nó ra lệnh cho binh lính. Vó ngựa nện mạnh xuống nền đất ướt đẫm máu, nện lên những cái xác cả của kẻ đã chết lẫn người đang hấp hối. Timur bắt đầu cất lời khiêu khích em trai chàng, họ nhất định phải có một cuộc đấu tay đôi ngay tại đây.

"Ra đây đi, Drako. Ta biết là ngươi đang ở rất gần đây." Timur lớn tiếng, giọng chàng át đi cả tiếng tù và lẫn tiếng binh khí va vào nhau.

Chẳng có gì đáp lại chàng. Bốn phía vẫn chỉ là ngựa hí cùng âm thanh chém giết của binh lính hai bên. Kỵ binh Cigany bắt đầu tách riêng từng nhóm quân Thrace, bao vây cô lập rồi tấn công bất chấp mọi cái giá phải trả. Số thương vong của quân Cigany tăng lên nhanh chóng, đổi lại đội hình phòng thủ người Vespero sử dụng dần lỏng lẻo.

"Đấu với ta nào Drako, đồ hèn nhát. Derizi Flava hẳn sẽ phải xấu hổ vì ngươi." Timur lại một lần nữa khiêu khích.

"Không đâu Timur, ta chưa muốn tự sát." Drako nấp sau tấm khiên, chàng cùng binh lính cố giữ vững đội hình. Timur đúng là một tay nhỏ mọn, chàng dám chắc hắn khiêu chiến chỉ để trả thù bức tượng đuôi khỉ kia. Kỳ thực, nếu hắn biết chàng phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mua nó thì hắn phải cám ơn chàng mới phải.

"Đồ hèn nhát."

"Ta không phủ nhận điều này đâu."

Lần này, Timur quyết định mạnh tay hơn để lôi được đứa em trai ra khỏi mấy tấm khiên. Bộ binh Cigany – liền sau kỵ binh – tiến lại gần đội hình Thrace và bắt đầu tấn công bằng chùy. Drako choáng váng khi tấm khiên chàng đang cố sức cầm bị nện một nhát rất mạnh. Timur là đồ con hoang xấu tính, chàng gào to trong lúc nhìn bộ binh tan rã, giẫm đạp lên nhau. Tình thế hiện thời đối với chàng cực kỳ tệ hại, khi một trong số những con ngựa chiến, trong cơn kích động vì âm tanh mà tù và cùng những tiếng la hét gây ra, đã gõ thẳng bộ móng sắt của nó vào đùi chàng. Thế rồi, vào giây phút chàng cho rằng mọi chuyện thật sự chạm đáy bi thảm thì lập tức thánh thần – bằng sự an bày của mình – lại chứng minh cho chàng thấy thảm kịch còn có thể tiến xa hơn. Drako lồm cồm bò dậy với cái chân đau thấu xương, chàng thấy trước mình có bóng dáng của ai đó và trong tích tắc khi chàng chuyển tầm nhìn từ mặt đất lên đến mặt kẻ đang đứng, chàng đã thầm cầu nguyện đó không phải anh trai mình. Đáng buồn cho chàng, hoặc giả thánh thần thấy chàng cần được thử thách đôi chút, kẻ đang đứng ấy chính là người chàng không muốn đụng độ nhất – hoàng tử Timur.

"Chào em trai."

Timur, không phải bây giờ. Drako thầm gào thét trong khi cố tỏ ra bình thản. Không phải lúc chân ta gãy đến nơi như bây giờ. Vị hoàng tử khốn khổ liếc nhanh sang thanh kiếm còn nằm trên mặt đất.

"Chúng ta có thể để dành một dịp khác..." Chàng nói với Timur như vậy. Xong chưa kịp dứt câu thì kiếm của Timur đã bổ về phía chàng. Dù bị thương, song Drako vẫn nhanh chóng lăn người một vòng để né đòn tấn công, chàng nhoài người chộp lấy thanh kiếm và mím môi dồn sức đứng bật dậy.

"Tốt lắm, giờ thì ngươi sẽ đấu với ta." Timur hài lòng.

Vậy là giữa trận chiến, hai vị hoàng tử của nhà Hamilton lao vào nhau, đâm chém cùng sát phạt, quyết tiễn kẻ còn kia đến gặp nữ thần Amis. Timur chắc chắn sẽ không được gọi tặng danh hiệu kiếm sĩ tài ba nhất vương quốc Vespero, nếu chàng ta không thực sự là kẻ đại tài trong việc điều khiển món vũ khí ấy. Lẽ tất nhiên, trong cuộc đấu với Drako – kẻ đại tài trong việc uống rượu – thì rõ rằng chàng ta đủ sức khiến địch thủ rơi vào thế chật vật vô cùng. Drako thở hồng hộc khi liên tục phải né những nhát chém hoặc đâm mạnh từ phía Timur. Một bên chân của chàng đau buốt đến tê liệt, và vì thế chàng liên tục nguyền rủa con vật ngu ngốc đã nện móng vào đùi mình.

"Đây là một trận đấu không công bằng." Drako nói sau khi chàng né được thêm một cú đâm nhằm thẳng ổ bụng.

"Cuộc đời nay không có sự công bằng. Từ lúc chúng ta chưa chào đời đã không có sự công bằng.." Timur đáp lại, chàng càng điên cuồng tấn công hơn.

"Thế thì ngươi nên đi trách cứ thánh thần mới phải." Drako vung kiếm hướng về phía anh trai chàng.

"Ta sẽ làm thế, sau khi giết chết ngươi. Derizi Flava sẽ phải chôn cất con trai của ông ta, điều đó tuyệt vời hơn bất kỳ ân điển nào khác." Bằng một cú đạp vào cái chân đang bị thương, Timur khiến em mình ngã quỵ. Kế đến, chẳng buồn dùng đến kiếm, chàng ném binh khí sang một bên và lao đến giáng vào mặt Drako những cú đấm.

Drako cảm thấy hai má nóng ran, đau rát. Chàng nhấm nháp thấy vị tanh trong miệng. Vậy là để tự bảo vệ mình, chàng bật người vật Timur xuống đất rồi trả đòn. Tay không quả thực vẫn dễ dàng hơn hết, chàng nghiến răng dồn hết sức nện nắm đấm vào phần hàm cùng cổ của anh trai. Mồ hôi, máu, đất cát hòa trộn, dính bết vào da thịt lẫn tóc tai cả hai. Đột ngột, Timur rút ra thanh đoản kiếm, nhân lúc Drako không để ý mà găm thẳng nó vào sườn chàng. Tình thế nhanh chóng đảo lộn, Drako nhanh chóng nằm quằn quại với vết thương. Anh trai chàng đứng dậy, đá mạnh vào bất kể chỗ nào trên người chàng. Timur vừa làm như vậy vừa la hét như một tên điên. Toàn thân Drako bê bết máu, chàng bắt đầu nhìn thấy những vệt sáng bung tỏa trong không trung đầy hư ảo, tai chàng ù đi. Thương thế khiến toàn thân chàng tê dại, mềm oặt, vô lực. Chàng chẳng thể làm gì hơn là hứng chịu cơn giận dữ từ Timur cũng như đòn kết liễu. Drako ghét mùi bùn đất, bởi vậy chàng cố sức ngước nhìn lên bầu trời. Chàng bỗng thấy nhớ bầu trời xám ngắt của xứ Farland – nơi chàng từng rất căm ghét – vô cùng. Cả Havanra nữa, thật may mắn vì chàng đã để nàng quay về Helm. Và... cầu thánh thần giáng tội lão Judas Sudo và con ngựa khốn kiếp đã khiến chàng lâm vào cảnh khốn cùng này.

"Đồ...con... hoang." Drako cười ha hả, chàng lặp đi lặp lại như vậy.

Timur thêm điên máu hơn, chàng nhớ đến bức tượng đuôi khỉ mà Drako gửi đến Jagun lúc trước. Chàng cúi xuống túm lấy cổ em trai để gặng hỏi.

"Ngươi biết chuyện đó, ngươi biết cha ta là ai. Tại sao ngươi biết?"

"Đồ con... hoang. Ngươi là vết nhơ của dòng họ Hamilton, cả các anh chị ngươi cũng vậy."

"Chết tiệt, ta đang hỏi ngươi, kẻ nào đã tiết lộ cho ngươi biết?"

"Elyria... phu nhân tội nghiệp của ngươi... Nàng đã viết thư đến Farland..."

"Ta sẽ giết ngươi!" Timur nhặt kiếm, chàng đứng thẳng dậy, hai tay nắm lấy chuôi kiếm giơ lên.

Drako mở to mắt, chàng chờ đợi thanh kiếm đó chặt đầu mình. Thua Timur không phải điều chàng muốn, nhưng chết dưới tay đệ nhất kiếm sĩ nhà Hamilton cũng được xem là vinh quang. Havanra sẽ được an ủi về điều này, thầy Musa Norden sẽ không phàn nàn được gì và đức ông Oriento sẽ thấy tự hào. Một cái chết xứng đáng với chàng...

Ta tồn tại cùng bầu trời và mặt đất

Linh hồn ta như nước ánh hoàng hôn

Rực rỡ

Huy hoàng

Và bất diệt.

Mũi tên lông quạ hãy đến đây

Amis, Amis

Nàng cần nhắm vào nơi ngực trái

Bởi ta chỉ chết khi trái tim ngừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net