Culpam poena premit comes (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cung điện Nineveh có những căn phòng được đồn đại rằng luôn khóa trái, điều khiến chúng trở nên đặc biệt là chẳng người khôn ngoan nào muốn chúng được mở ra. Và giờ thì Hela đang ở trong một căn phòng như vậy. Nàng tựa người vào ghế bọc nhung, một tay cầm tẩu thuốc trong khi tay còn lại khẽ nhấc tấm màn che bằng vải sa lên để nhìn cho rõ kẻ đang quỳ rạp trước mặt. Xung quanh nàng, các murdas đều nghiêm nghị cúi đầu đợi nghe lệnh. Nàng nên làm gì với gã đàn ông béo lùn này đây? Hela thả màn vải xuống sau khi nàng đã nhìn thấy được sự run sợ của gã, nàng tự hỏi như vậy. Hình phạt nào mới xứng đáng cho kẻ đã tiếp tay làm hại em trai nàng? Tên thương nhân xứ Bacidme này dẫn dụ Musta khốn khổ vào cái bẫy mà Nusam Khal bày ra, nàng run lên khi tưởng tượng xem em trai mình đã đối xử với hắn tử tế ra sao. Hẳn em tin tưởng vào cái bộ dạng vô hại và có phần ti tiện của gã, vào những lời dối trá, quỷ quyệt lúc thêu dệt lên câu chuyện về tên tiểu vương xứ Nipeta cũng như sự lạnh nhạt mà hoàng đế dành cho nàng. Và chuyện sau đó, nàng đau lòng nhớ lại, gã lừa em trai nàng sa vào tội lỗi khó dung thứ đối với bất kỳ bầy tôi nào – lén lấy đi những tin tức tối mật của hoàng đế, vô tình đẩy ngài vào cảnh hiểm nguy. Gia đình thân yêu của nàng, người thân của nàng, và cả danh tiếng cùng quyền lực của nàng, đều bị gã thương nhân đáng nguyền rủa này làm tổn hại.

Hela rít một hơi thuốc, nàng nhả ra làn khói đục mờ. Thái độ dửng dưng của nàng khiến gã thương nhân hoảng loạn thêm. Hắn đánh liều mở lời tạ tội, câu từ lắp bắp chẳng rõ đầu đuôi. Hela chỉ liếc nhìn qua gã, nàng hít thêm một hơi thuốc nữa, những ngón tay đeo nhẫn lục bảo của nàng gõ nhè nhẹ lên thân tẩu gỗ. Nàng để mặc kẻ tội đồ ấy kêu van hết lẽ, đến tận khi hắn chẳng còn biết nên thưa thốt điều gì nữa. Hồi lâu sau nàng mới mơ màng cất tiếng.

"Ta không nghĩ ra lý do nào để khoan dung cho tội lỗi của ngươi cả." Nàng nhẹ giọng, nghe êm và nhẹ như hơi thở.

Gã thương nhân giật bắn, hắn hoảng loạn van xin rồi lạy lục nàng, dù linh tính có lẽ đã mách bảo cho hắn biết đấy rặt là hành động vô nghĩa.

"Hãy dành thời gian lẫn sự mình mẫn của ngươi cho việc cầu nguyện, ta sẽ để ngươi xưng tội với thánh thần, và đừng cầu xin thêm bất kỳ sự gia ân nào nữa." Hela ngán ngẩm đáp lại. Nàng cảm thấy bực dọc đôi chút vì sự ồn ào của kẻ kia, hắn khiến cho nàng không thể tận hưởng hết cảm giác nâng nâng, dễ chịu mà thứ thuốc hút kỳ diệu đương cháy trong tẩu đem đến. Đáng lẽ ra nàng nên nghe theo lời của nữ tỳ Missei, ở lại trong phòng hơn là tới căn phòng này để nhìn qua bộ dạng tầm thường của tên thương nhân kia mới phải. Mà có lẽ, nàng đưa tẩu lên miệng và nghĩ, nàng cũng chẳng cần phải đợi xem các cận hầu trung thành của mình xử tử tên tội đồ. Đấy thực là chuyện quá bất nhã đối với nàng. Thế nên, nàng ra hiệu cho đám người hầu biết rằng mình muốn rời đi. Nữ tỳ đứng bên cạnh theo đó, vội vã đưa tay để nàng có thể vịn vào để đứng dậy khỏi ghế.

Thấy vị hoàng hậu chuẩn bị đi khỏi, tên thương nhân, lúc này đương cầu nguyện dở dang, kinh hãi lao theo, toan ôm chân nàng để van cầu được sống. Thế nhưng, những cận hầu đã kịp ngăn lại. Rồi theo cái nghiêng đầu đầy ý nhị của Missei, chúng tức thì cuốn dây thừng vào cổ gã thương nhân.

Hela hơi ngoái lại nhìn, nàng muốn các cận hầu biết là cần phải kết liễu tên khốn ấy trong im lặng thay vì để hắn kêu rống lên như một con lợn bị chọc tiết. Vậy là nàng uể oải rút chiếc khăn tay trắng của mình ném xuống đất. Tức thì một cận hầu nhanh nhẹn nhặt nó lên và nhét vào miệng tên thương nhân xấu số. Tiếng gào thét kháng cự rồi van nài hóa thành những âm thanh ư ử bất lực, chúng nhỏ dần đều cho đến khi cái thây người vô lực đổ gục xuống sàn thì mất hẳn. Hela hài lòng bước ra ngoài, nàng thản nhiên ra lệnh cuộn cái xác vào thảm dệt thượng hạng của xứ Arysssia và gửi đến cho tể tướng Nusam Khal như một món quà.

"Chuyển lời của ta đến con cáo già ấy," Nàng nói. "Nếu xứ Bacimed muốn có một cuộc chiến, hoàng hậu Haseki sẽ cho chúng."

Và rồi nàng lấy ra một túi tiền lớn, ban thưởng có những kẻ cận hầu của mình rồi mới đi về hậu cung.

Căn phòng mới của nàng ở rất gần với phòng nghỉ của hoàng đế, song để về đến đó thì nàng phải đi qua khu vườn hồng. Đó cũng là nơi nàng bắt gặp hoàng thân Sharum cùng hai nàng công chúa, Ruza và Maya. Chúng đều đang vui đùa với cậu con trai mới được vài tháng tuổi của Sharum. Tiếng khóc, tiếng cười của đứa bé làm tim nàng chùng xuống. Nó gợi nàng nhớ đến mất mát vừa trải qua, bước chân nàng đi chậm lại rồi dừng hẳn. Nàng nghĩ ngợi đôi chút và quyết định rẽ sang hướng khác để tránh gặp họ. Thế nhưng, chỉ vừa đi được vài bước, nàng đã bị công chúa Maya nhìn thấy, cô bé vội giật mép áo chị mình – công chúa Ruza – để ra hiệu hoàng hậu Hela đang ở cách đó không xa. Hai nàng công chúa liền chạy đến bên nàng, Maya bé nhỏ cầm tay nàng và kéo đến chỗ anh trai mình.

"Kính chào lệnh bà." Sharum nghiêng đầu. Chàng ta cũng chẳng quên hỏi thăm sức khỏe của hoàng hậu. Những chuyện đã xảy ra gần đây thực đáng buồn, và nhìn cái vẻ tiều tụy của Hel la thì vị hoàng thân trẻ tuổi cũng thấy có đôi chút đồng cảm.

Hoàng hậu Hela khẽ gật đầu đáp lại, đôi mắt tím biêng biếng của nàng nhìn chăm chú vào đứa bé đương nằm lọt thỏm trong lòng Sharum. Và dường như nó cũng đang tròn xoe mắt nhìn nàng. Cả Maya, Ruza và Sharum trao đổi ánh mắt với nhau, họ nhận ra là hoàng hậu đang thất thần vì cái hình hài nhỏ xinh kia. Rồi Maya mạnh dạn cầm lấy tay hoàng hâuh, đặt lên má đứa bé.

"Cháu bé kháu khỉnh quá. Cầu thánh thần ban phước cho cháu." Nàng nghèn nghẹn nói.

"Có lẽ lệnh bà nên bế nó một chút, đúng không anh Sharum?" Ruza nhanh nhảu, nàng bồng đứa bé và trao cho hoàng hậu Hela.

Tất nhiên, Sharum cũng chẳng nỡ từ chối, nhất là trước cái bộ dạng thất thần của Hela. Hoàng hậu yêu con trẻ, ai cũng biết điều đó, và chẳng nên ngăn cản người ôm nó vào lòng, hôn lên má cũng như cưng nựng nó cả. Chàng hài lòng khi thấy hoàng hậu – vốn luôn khắt khe, khó tính và ngang ngược – của anh trai âu yếm con mình. Hela ôm đứa bé, dỗ dành nó bằng tất thảy dịu dàng. Khuôn mặt âu sầu của hoàng hậu vui lên được đôi chút. Sharum tự nhủ, có lẽ đây là lý do hoàng đế triệu kiến chàng cùng đứa bé.

"Cháu vẫn chưa được đặt tên, thưa lệnh bà." Vị hoàng thân tiết lộ.

"Vì sao vậy? Chẳng phải tục lệ của chúng ta là đặt tên cho trẻ nhỏ trong vòng bảy ngày sau khi sinh hay sao?" Hela nhíu mày, nàng không nỡ rời mắt khỏi đứa trẻ. "Ta biết phải gọi con bằng gì đây, con yêu?"

Sharum im lặng, chàng nhìn sang cô em Ruza của mình. Công chúa bật cười, nàng thuật lại lý do cho sự chậm trễ này. Hoàng thân Sharum đã cầu xin anh trai chàng đến dự lễ đầy tháng và đặt tên cho con trai chàng, dĩ nhiên là lời cầu xin này được chấp nhận. Song đã có quá nhiều chuyện xảy đến...

"Hơn nữa, chị Hela yêu quý, chậm trễ không hẳn là không tốt. Anh Arko đã ấn định lễ đặt tên vào đầu tuần trăng tháng này, vừa khi chúng ta đón tin thắng trận từ Hajishe." Nàng công chúa vui mừng thông báo tin vui mà nàng vừa nghe ngóng được.

"Tiểu quốc phía đông sao? Vua cai trị xứ ấy đã thuần phục đế chế?" Hela hỏi lại.

"Vâng, thưa lệnh bà." Hoàng thân Sharum tiếp lời. "Đức ngài muốn trong lễ đặt tên ấy sẽ bổ nhiệm tổng trấn mới đến Hajishe..."

Ngón tay mền đang nựng má bé con đột nhiên dừng lại. Nàng lấy làm quan tâm đến điều vừa nghe, nhưng rồi rất nhanh sau đó nàng lại mỉm cười rạng rỡ và cúi xuống hôn lên cái má mềm mềm của đứa trẻ. Có lẽ là sau khi rời khỏi đây, nàng cần đến gặp hoàng đế, hẳn là ngài đang rất bận rộn, biết đâu nàng sẽ giúp được gì đó cho ngài. Tỉ dụ như góp ý cho người xem lên lựa chọn ai đến Hajishe chẳng hạn.

Cảnh tượng vui vẻ của các công chúa và hoàng hậu Hela bên đứa con bé bỏng của hoàng thân Sharum lọt vào tầm mắt phu nhân Viola khi nàng ta bước ra ngoài ban công. Cái tâm trạng khoan khoái lúc sưởi ấm của nàng nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó, là cảm giác khó chịu vô cùng. Hela đang cưng nựng một đứa trẻ cơ đấy, nàng thầm mỉa mai, cô ta nom thật hiền lành. Nàng ghét cái vẻ này của ả, chắc rằng hoàng đế cũng đang bị cái vẻ vô hại kia lừa gạt mà gây hấn với thái hậu Hasan.

"Nhìn cô ta kìa," Viola nói với nữ tỳ hầu cận. "Thật trơ trẽn. Loại đàn bà nào mới có thể vui vẻ và đắc thắng như vậy khi vừa mất con cơ chứ. Cầu ơn trên ban phước cho vương tử tội nghiệp của cô ta."

"Thưa lệnh bà, thần nghe đồn rằng đức ngài muốn nhận đỡ đầu cho con trai của hoàng thân Sharum. Ngài làm thế để an ủi hoàng hậu Hela."

"Đức ngài thật nhân từ." Nàng đáp."Hình như hôm nay ta sẽ dùng bữa với ngài, theo sắp xếp giống mọi lần của đám nội quan đúng không?"

Nàng nghĩ đến việc được gặp hoàng đế và thấy vui vẻ hơn một chút. Từ lúc trở về Virat, nàng gần như vẫn chưa có lần nào được ở bên cạnh ngài trọn vẹn. Phần lớn thời gian ngài đều bận rộn với giấy tờ trong thư phòng, hoặc nếu rảnh rỗi hơn, ngài lại đến chỗ hoàng hậu Hela. Ngài gần như chẳng gặp gỡ nàng hầu hay phu nhân nào khác, dù hàng đêm thái hậu Hasan vẫn đều đặn yêu cầu hậu cung đưa đến phòng ngủ của ngài các cô gái. Tựa hồ là ả đàn bà ấy đã bỏ bùa ngài vậy, Viola quả quyết. Nhưng dẫu vậy, ả chắc chắn sẽ không thể phá đám việc nàng được ở bên đức ngài vào ngày hôm nay. Nàng đã nghĩ vậy, cho đến khi vẫn thấy đứa hầu đứa một chỗ bối rối thay vì đi chuẩn bị nữ trang cùng váy áo.

"Có chuyện gì vậy?" Phu nhân Viola nhíu mày hỏi.

"Xin lệnh bà thứ tội, nhưng hoàng hậu Hela đã hạ lệnh cấm người được đến gần hoàng đế..."

"Ngươi nói cái gì?" Nàng gằn giọng. "Cô ta nghĩ mình là ai cơ chứ? Ai cho cô ta làm như vậy?"

Đứa hầu sợ hãi, nó đứng nép sang một bên và dán chặt mắt vào mũi hài của mình. Viola thể hiện rõ sự tức giận, nàng nhặt lấy chiếc gối tựa ném về phía nó cho hả dạ. Có lẽ Hela muốn làm vậy để trả đũa việc nàng cố tình không đến chào đón ả vào mấy hôm trước. Con đàn bà ti tiện, Viola hét lên. Nàng đã mong mỏi ngày này biết bao, vậy mà ả lại phá đám một cách ngang ngược như thế.

"Chuẩn bị xiêm y cho ta, gọi thợ làm tóc đến đây. Ta phải sửa soạn để tới gặp hoàng hậu Hela." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net