Dạ hành (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẳm trong đêm đen

Có người lữ khách

Lạc chốn rừng thiêng.

Này lữ khách,

Đến ngồi bên ta

Để rượu nồng vỗ về xác mỏi mệt

Để lửa hồng sưởi ấm da thịt ngươi.

Lại đây nào kẻ lạc lối trong đêm,

Bước nhẹ thôi

Kẻo quấy rầy giấc ngủ của nàng Trăng

Hãy để nàng say sưa mộng mị

Mới ngắm được nàng xinh đẹp vô ngần.

Ngươi có ngửi thấy hương cỏ dại,

Lẫn trong hơi sương lạnh buổi chớm đông.

Ngươi có nghe thấy tiếng gió ngân nga

Ca bài ca u rầu ảm đạm.

Lữ khách phương xa, lữ khách phương xa.

Lạc bước trong đêm, lạc bước trong đêm.

Vô định về nơi đâu?

Aisha đứng lại một lúc lâu trước căn phòng phát ra tiếng hát ấy. Mãi cho đến khi tên hầu khẽ khàng thúc giục, nàng mới miễn cưỡng bước tiếp. Tên hầu dẫn đường cho nàng đi qua những hành lang quanh co của tòa dinh thự, và dừng lại trước cửa một căn phòng khác, nơi có nhiều lính canh đứng gác bên ngoài. Tổng trấn thành Macedonica, hay người anh cùng cha khác mẹ của nàng, hoàng tử Raven đang đợi nàng trong căn phòng đó. Aisha hít thở thật sâu, trong lòng nàng vẫn còn e ngại khi phải đối mặt với anh ta, nhất là sau những hiểu lầm lẫn lối cư xử không phải phép lúc trước. Dẫu cho ác cảm của nàng dành cho hoàng tử Raven vẫn không hề giảm bớt, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì có lẽ sự gay gắt khinh miệt vốn ăn sâu đó không nên được thể hiện ra.

"Ta đã rất ngạc nhiên khi đứa hầu nói rằng em muốn cần kiến, công chúa Aisha ạ." Raven đón chào Aisha bằng một câu mỉa mai và vẻ vui mừng giả tạo. "Nếu em đến đây để tiếp tục lăng mạ đạo đức của ta thì ta không có thời gian để lắng nghe em đâu."

"Ta không còn lý do để làm vậy nữa, một tu sĩ ở Aras đã khuyên ta như vậy." Nàng mím môi.

Hoàng tử Raven thoáng ngạc nhiên, thế rồi anh ta phẩy tay cho đám người hầu lui ra ngoài. Nhìn nét mặt căng thẳng của Aisha lẫn cái vẻ e de của nàng, Raven phần nào đoán được lý do nàng tìm đến gặp mình. Cái bí mật động trời mà chàng đã che giấu trong hơn một năm qua, tạ ơn bề trên, cuối cùng có lẽ cũng không còn là bí mật nữa rồi. Hoàng tử Raven chỉ vào chiếc nệm đặt bên kia bàn ăn, anh ta muốn Aisha ngồi đối diện với mình. Một cuộc trò chuyện thân tình giữa anh trai và em gái nên như vậy. Nàng thiếu nữ làm theo, ngồi xếp bằng trên tấm nệm màu xanh dương nhồi đầy bông mềm.

Aisha không biết nàng nên mở lời như thế nào cho hợp lẽ, thế nên tất cả những gì nàng làm chỉ là ngồi vào chỗ được mời và im lặng chờ đợi hoàng tử Raven lên tiếng trước.

"Để ta đoán nhé, em nghĩ ra được chuyện ta tiếp tay cho anh Timur đào tẩu khỏi Farland rồi nhỉ?" Raven tựa người vào gối, anh ta nghiêm túc hơn một chút khi hỏi câu này. "Hơi muộn so với dự tính của ta. Đừng trách ta tại sao không tiết lộ với em sớm hơn, như hiệp sĩ Musa Norden luôn nói những bông tuyết chỉ đẹp nếu rơi đúng thời điểm."

Và giờ có lẽ là thời điểm đó, Raven thầm nghĩ. Hoàng tử Timur đã kết hôn với tiểu thư Haji – con gái độc nhất của thủ lĩnh Vengi ở Aras, đồng nghĩa với việc chàng ta sẽ sớm có được quân đội của người Cigany. Cần phải biết rằng, thời gian biến loạn lẫn đấu đá tại Macedonica cùng với sự suy yếu của nhà Hamilton, đã khiến cung điện Esta gần như mất hoàn toàn quyền kiểm soát đối với vùng Aras. Kể từ năm thứ hai dưới thời nhiếp chính vương Derizi Flava, Aras đã được triều đình lẫn giới quý tộc ngầm thừa nhận là khu vực tự trị của người Cigany. Do đó mà ảnh hưởng lẫn sức mạnh của thủ lĩnh Vengi ngày càng được lan rộng.

Nàng lắng nghe Raven, tuy hoài nghi mà nàng dành cho anh ta chưa hẳn đã dứt sạch nhưng có thể nói là tích cực hơn trước đây ra nhiều.

"Tại sao anh lại làm vậy?" Aisha hỏi. "Anh thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, khi anh ấy trốn đến Aras, đúng không? Thứ lỗi cho ta khi hỏi những điều này, nhưng ta tin anh không phải một kẻ ngu ngốc."

"Ta mừng vì chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn như thế này, thay vì lăng mạ nhau như lúc trước." Raven cười, anh ta thả miếng bánh mỳ đang cầm trên tay xuống đĩa bạc. "Về câu hỏi của em, Aisha thân mến, ta làm vậy để chuẩn bị cho mình một đường lui."

"Nghe thật khôi hài."

"Đấy là em nghĩ vậy thôi, em gái ạ. Tình trạng sức khỏe của nhiếp chính vương đã xấu dần, và Nguyên lão viện đã đề cập đến việc lập người thừa kế. Theo như ta biết thì Judas Sudo không ưa gì ta, lão thích Ceaser hơn."

"Nhưng còn hoàng phi thì sao?"

"Bà ấy không có quyền quyết định, mà ta đoán bà cũng không cần phải có nó. Điều duy nhất bà ấy cần là con của bà được kế vị, bất kỳ đứa nào trong số chúng. Ceaser chỉ mới bảy tuổi, nó sẽ dễ nghe lời hơn. Tiên đế Renando chỉ có sáu người con, và khi nữ hoàng Eriki được nối ngôi, ta đoán em cũng biết số phận những người còn lại ra sao."

"Từ bao giờ anh nghĩ đến những trò ma quỷ mà anh vẫn khinh thường này vậy." Trong trí nhớ của mình, Aisha luôn nhớ đến một Raven ôn hòa và không quan tâm quá nhiều đến bất cứ điều gì ngoài sách vở. Ít ra, cái danh tiếng lẫn những lời tán dương về lối sống cùng đạo đức của anh ta không phải là thứ vô căn cứ.

"Khi một người đàn ông được làm cha thì anh ta sẽ có nhiều thứ phải suy nghĩ hơn, Aisha ạ."

"Và hẳn anh cho rằng tình thế sẽ thay đổi nếu người nhà Hamilton kế thừa vương vị."

"Trên danh nghĩa thì ngai vàng vẫn phải thuộc về nhà Hamilton, còn ta mang họ Flava. Sẽ chẳng ai quan tâm đến Raven Flava hay Ceaser Flava nếu họ có một vị vua hoặc nữ hoàng có họ Hamilton."

Những điều Raven nói không hề sai, Aisha thừa nhận như vậy. Vốn dĩ nữ hoàng Eriki bị truất phế còn các anh chị em của nàng bị tước quyền thừa kế không phải vì dân chúng thù ghét nhà Hamilton, mà là bởi giới quý tộc lẫn đám dân chúng cho rằng tội mưu sát tiên đế Renando không bao giờ được tha thứ. Nếu không, Derizi Flava sẽ chẳng thể ngồi trên ngai vàng điện Leono trong từng đó năm một cách yên bình đến vậy. Trong tình thế này, Aisha thầm nghĩ, Nguyên lão viện hẳn cũng đã quá bất mãn với nhiếp chính vương và chúng cần chọn ra một người kế vị có thể thao túng được. Đó lẽ ra phải là cặp sinh đôi, tuy nhiên, dường như thứ phi Rukasa Estonia đã từ chối có bất kỳ giao thiệp nào với nhà Sudo hay giới quý tộc nói chung cho nên hoàng tử Ceaser mới trở thành ứng viên sáng giá nhất. Lo ngại của Raven quả thật không hề thái quá, anh ta không dễ thao túng, chính vì vậy mà anh ra sẽ là con cừu cần phải được hiến tế nếu muốn Ceaser thuận lợi lên ngôi vua.

"Ta không nghĩ em đến đây để tạ lỗi." Raven nâng ly rượu, đung đưa nó trên tay. "Nhưng ta rất cảm kích khi em dẹp bỏ được sự khinh miệt của mình mà ghé đến tư dinh này, ngồi ở đây với ta."

"Đấy là điều ta phải làm, và hoàng tử Raven ạ, ta quả thực đến đây để nhận lỗi với anh." Aisha nói bằng một giọng khô khốc. "Dù ta chưa bao giờ kính trọng anh như các anh trai của ta, nhưng ta sẽ không dùng định kiến mà bao biện cho sự vô lễ ngu ngốc lúc trước đối với anh."

"Công chúa Aisha, công chúa Aisha." Hoàng tử Raven bật cười, anh ta thốt lên hai lần tên của Aisha bằng giọng bông đùa. Và thái độ này của anh ta làm nàng nhíu mày khó hiểu.

"Hãy cứ cười nhạo nếu anh muốn thế."

"Trong số chúng ta, à không, để tôn trọng em ta nên nói là trong số những đứa con của nhiếp chính vương, em giống ông ta hơn tất thảy. Cả ở lời nói cay nghiệt lẫn cái tính thẳng thắn. Thần Viseus nên để em thành con trai sẽ tốt hơn."

Raven rót một ly rượu và mời em gái mình. Có điều, gần như ngay lập tức, Aisha từ chối nhận ly rượu đó bởi giới luật cấm uống rượu của giới tu sĩ. Nàng nhìn Raven càng thêm lúng túng vì không thể hiểu được những lời vừa nghe. Anh ta nói chuyện như một gã say xỉn ngớ ngẩn nào đó. Sự khó chịu khi nghe đến danh xưng nhiếp chính vương mà Raven thốt ra khiến nàng siết chặt tay lại. Aisha không hề thích thú gì khi kẻ khác đề cập đến mối quan hệ cha con với Derizi Flava, bất cứ điều gì liên quan đến ông ta đều không nên hiện diện quanh nàng. Tuy nhiên, nàng cũng không vì thế mà nổi lên lòng thù ghét với Raven, vì suy cho cùng nàng và cả nhà Hamilton đã nợ anh ta một ân huệ. Mặt khác, những ngày đóng cửa suy ngẫm về lá thư do hiệp sĩ xứ Franxe – Musa Norden gửi đến, Aisha phần nào hiểu được lời khuyên của ông ta dành cho nàng trong việc hòa giải mối quan hệ với hoàng tử Raven. Anh ta có thể là một đồng minh đáng tin cậy của nhà Hamilton ở kinh đô Macedonica này, Musa Norden đã nhắc đi nhắc lại điều này trong thư. Nàng không thể phủ nhận rằng bản thân vẫn có sự hoài nghi ở đối với lời khuyên ấy, bởi thực tế an bày ra trước mắt nàng rõ ràng là Raven do hoàng phi Soifi Danco sinh ra. Trừ cặp song sinh ra, chẳng còn ai trong số những người con còn sống hiện này của nữ hoàng Eriki được xếp vào danh sách thừa kế. Tất cả, bao gồm cả nàng, đều đã bị Derizi Flava hủy bỏ tư cách hoàng tộc. Và, nếu hai em của nàng xảy ra chuyện bất trắc, Raven sẽ có cơ hội được kế thừa vương vị. Dĩ nhiên là nếu anh ta đánh bại được thế lực ủng hộ cậu em trai Ceaser – đứa con út của hoàng phi, đồng thời là em ruột anh ta. Nàng đã từng nghĩ như thế, trước lúc đến đây để gặp Raven.

"Hãy nói xem em đến đây vì lẽ gì nào, công chúa Aisha?"

"Ta cần sự giúp đỡ của anh." Nàng hơi lưỡng lự khi đề cập đến điều này. "Sau những gì mà thầy tu Musa cho ta biết, ta hi vọng rằng anh có thể giúp đỡ ta... Lời thỉnh cầu này nghe thật điên rồ và đáng hổ thẹn, nhưng đó thực sự là điều thành thật."

Aisha đã phải thu hết can đảm mới nói ra được những lời này với một giọng bình thản. Và nàng thậm chí còn tự nhủ lòng rằng sẽ phải bình thản hơn thế khi Raven đáp lại lời thỉnh cầu này bằng bất cứ lời lẽ mỉa mai, hoặc tệ hại hơn là sự lăng mạ nào. Anh ta có quyền làm thế, nếu anh ta muốn trả đũa cho những lời buộc tội lẫn khinh miệt độc ác nhận được từ nàng. Hai tay nàng ẩm ước mồ hôi, còn ánh nhìn lảng tránh người đối diện. Từng tíc tắc trôi qua khi ở trong căn phòng này, trò chuyện với Raven, đối với Aisha đều kéo dài và nặng nề vô cùng. Âu cũng là một hình phạt khủng khiếp mà vị thần đức hạnh dành cho kẻ đã để định kiến che mờ đôi mắt như nàng.

"Ta có thể giúp được gì cho em?" Khá lâu sau đó, Raven mới lên tiếng hỏi trong sự ngỡ ngàng của nàng.

Ngần ngại đôi chút, thế rồi Aisha đáp lại.

"Ta muốn đưa cặp sinh đôi rời khỏi kinh đô Macedonica."

"Em có biết ý muốn này nguy hiểm đến chừng nào không?"

Nàng gật đầu thay cho câu trả lời. Nhưng việc Heaphes Toumos – người đưa tin của thầy tu Musa Norden và là một người lính trong đội quân Fleur de Lys đã bị hiệp sĩ Gento Estonia bắt được không cho nàng sự lựa chọn khác. Chắc chắn nhiếp chính vương sẽ sớm đoán ra cái chết của hoàng tử Timur chỉ là một màn kịch, hơn thế nữa, liên minh mà anh thiết lập với người Cigany sẽ biến anh trở thành kẻ phản loạn. Cách duy nhất để đảm bảo Timur có được sử ủng hộ của dân chúng cũng như thoát được cái tai tiếng tanh tưởi kia là để cặp sinh đôi - những hậu duệ có huyết thống trực hệ nhà Hamilton lẫn quyền kế vị đến Aras, chỉ có chúng mới đủ tư cách để thực hiện một cuộc nổi dậy.

"Nếu anh từ chối lời thỉnh cầu này, ta có hoàn toàn có thể hiểu được."

"Ai nói rằng ta sẽ từ chối. Mọi thứ sẽ được sắp xếp ổn thỏa như ý muốn của em."

Lại một lần nữa Raven khiến Aisha bất ngờ. Sự chấp thuận của anh ta làm nảy sinh trong đầu nàng vô vàn mối băn khoăn. Tuy nhiên, nàng không nghĩ đến việc sẽ đem chúng ra làm đề tài trò chuyện với Raven. Sau khi đạt được mong muốn của mình, nàng chỉ nán lại thêm một chút rồi cáo từ người anh trai cùng cha khác mẹ ấy để quay về điện thờ Mauna kịp giờ cầu nguyện buổi đêm khuya. Lần đầu tiên, kể từ khi biết đến sự tồn tại của Raven, nàng đối đãi với anh ta theo lễ nghi lẫn phép tắc theo vai vế trong gia đình.

"À, ta có thể biết tên đứa bé không?" Khi vừa bước đến cửa, nàng chợt quay lại hỏi. "Con trai của anh ấy, tên thằng bé là gì?"

"Selim, nhiếp chính vương đã đặt cho nó cái tên đó."

"Ta... chúc phúc cho Selim bé nhỏ. Cầu cho nó được hưởng mọi sự an lành." Nàng mỉm cười mà thốt ra lời thật thà, với tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng rồi nàng mở cửa bước ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, hoàng tử Raven nhấc ly rượu lên và đung đưa trên tay. Đôi mắt vẫn dõi theo bóng áo choàng màu mận đỏ của Aisha, cho đến tận khi cái bóng ấy bị màn đêm nuốt chửng.

"Công chúa Aisha thân mến, mọi điều ta làm đều là để lời chúc phúc đó trở thành hiện thực. Selim bé bỏng của ta sẽ được hưởng mọi sự an lành."

--------

Chú thích:

Dạ hành: Bước đi trong đêm 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net