Đêm trước bình minh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiến tranh đã đến. Aisha tự nhủ như vậy với một cái giật thót khi nàng vô tình nghe được các thủ lĩnh bộ lạc cùng anh Timur và đức ông Vengi thảo luận trong phòng. Vài ngày qua, kể từ lúc nàng đến được lâu đài này, tin báo về những cuộc đụng độ nhỏ lẻ dọc biên giới chia cắt Aras và Helm với liên quân Vespero đã được truyền tới liên tục. Dù liên quân đã chiếm được vùng núi Rechs ở phía tây, nhưng đổi lại binh lính của người Cigany vẫn làm chủ khu vực sông Shedan cùng các ngọn núi phía đông. Và cho đến ngày hôm nay, quân đội Vespero đã bắt đầu hạ trại ở bên kia sông. Những người đưa tin thuật lại rằng đó là một đội quân được trang bị kỹ càng với áo giáp cùng khí giới tốt nhất mà các đại gia tộc ở Thrace có, họ nằm dưới quyền chỉ huy của Lynde Sudo – đứa con trai cả của Judas, lãnh chúa vùng Masian. Chiến trận là một điều xa lạ với Aisha, nàng chưa từng biết về nó ngoài những dòng chữ được ghi chép trong sách sử, vậy nên lẽ dĩ nhiên nàng chẳng hiểu được hết cuộc luận bàn cam go ấy, ngoại trừ bất đồng giữa anh trai mình với các thủ lĩnh. Họ mưu tính trái ngược nhau hoàn toàn, nàng có thể thấy rõ như vậy, qua cách hai bên đối đáp gay gắt với nhau. Người Cigany muốn cố thủ ở Aras này, muốn từng vùng đất nhỏ đều được bảo vệ kỹ lưỡng, trong khi anh Timur lại mong mỏi đẩy cuộc chiến đi xa hơn bằng cách tiến đánh thành trì tiếp giáp bên kia đường biên giới của các gia tộc Thrace. Timur dường như mất đi sự bình tĩnh vốn có, thay vào đó, anh thẳng thừng gọi một vài người trong số các thủ lĩnh là những kẻ hèn nhát, bởi họ không chịu hiểu rằng cuộc chiến sẽ không kết thúc chừng nào một trong hai bên chưa lãnh lấy thất bại, cho dù họ hài lòng với thành quả hiện giờ đi chăng nữa. Và Aisha cảm thấy hai tay đang bê những cuốn sách cũ của mình túa mồ hôi vì căng thẳng trước lời lẽ nặng nề nàng đang nghe. Anh trai nàng tựa hồ thành một người khác, đấy là tất cả những gì nàng đang nghĩ trong đầu. Hoàng tử Timur điềm tĩnh, lịch thiệp của thành Macedonica mà nàng vẫn nhớ như in trong ký ức giờ như đã biến mất.

"Người không nên có mặt ở đây."

Aisha giật mình nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Hắn là Mensogulo, một trong những cố vấn của anh trai nàng. Tên lái buôn người Barsine này rất được lòng hoàng tử Timur, mọi người ở lâu đài này đều nói như vậy, tuy nhiên, với nàng thì hắn luôn đi cùng với nỗi ác cảm ngay từ lần đầu diện kiến. Đó có thể chỉ là cảm quan mà ngoại hình nom chẳng mấy ưa nhìn hoặc thói quen né tránh ánh mắt người đối diện mỗi khi trò chuyện của hắn đem đến, nhiều lần nàng tự trấn an bản thân bằng suy nghĩ này, nhưng cũng không phủ nhận rằng nó chẳng mấy thuyết phục.

"Những hành lang ở đây gây cho ta một vài nhầm lẫn." Nàng trả lời.

"Nhìn có vẻ người đang trên đường đến chỗ phu nhân Haji?" Mensogulo liếc xuống chồng sách nàng đang ôm trên tay. "Nếu người không phiền thì tôi có thể đưa người đến hậu viện, thư phòng của anh trai người vừa hay cũng ở phía đó."

Aisha miễn cưỡng đồng ý với lời đề nghị của tên lái buôn, mặc dù nàng không cho rằng mình cần đến sự giúp đỡ ấy. Vậy là nàng bước song song với Mensogulo đi dọc hành lang dẫn đến lối vào hậu viện. Quãng đường từ gian phòng nghị sự tới đó không quá xa nhưng cũng đủ để nàng và tên lái buôn nọ trò chuyện được đôi điều.

"Trong những thời điểm nhạy cảm thì một nhầm lẫn nhỏ cũng có thể dẫn đến chuyện đáng tiếc." Mensogulo tỏ ra khá thân tình khi nhắc nhở nàng.

"Ta không thể phủ nhận sự đúng đắn trong lời này của ông và sẽ ghi nhận nó."

"Tôi lấy làm vinh dự vì điều đó." Tay lái buôn đáp lại đầy sáo rỗng. Thế rồi nàng nhận ra hắn liếc qua vết thương vừa đóng vảy trên mu bàn tay của nàng trước khi tiếp tục câu chuyện. "Người ta đồn rằng người đã gặp sói ở Masian, đó có phải vết thương do bọn dã thú khát máu ngu ngốc đó gây ra cho người?"

"Không," Aisha trả lời, nàng đắn đo đôi chút rồi quyết định đính chính lại những tin đồn ngớ ngẩn kia. "Những con sói đã cứu ta, dù nghe thật hoang đường nhưng đó là sự thật."

"Những con sói cứu người?" Nàng có thể nhìn thấy đôi lông mày rậm thô của Mensogulo nhướn lên kinh ngạc, và cách hắn hỏi lại thì lồ lộ sự hoài nghi xen lẫn với vẻ giễu cợt, cứ như thể hắn vừa được nghe một câu chuyện hài hước đến khó tin. Tuy nhiên, như những kẻ khôn ngoan khác, hắn khéo léo khỏa lấp đi sự khiếm nhã ấy bằng cách gật gù đồng tình với nàng. "Đúng là hi hữu. Nhưng người biết không, thưa nữ tu, những chuyện hi hữu vốn chẳng thiếu trên đời. Anh trai người, hoàng tử Timur, là ví dụ điển hình."

Thế rồi Mensogulo thốt ra những lời khen ngợi, tán tụng tài năng cùng tính cách của anh trai nàng, dĩ nhiên cùng với đó, hắn cũng tỏ ra là một kẻ phụ tá đáng tin. Tay lái buôn Barsine dường như đã biết anh Timur từ khá lâu, bởi hắn có thể kể được rạch ròi một vài chuyện đã xảy ra khi anh còn ở lãnh địa Farland của nhà Oriento cũng như cả những chuyện sau đó cho đến giờ. Hắn cho nàng biết thêm đôi chút về tình hình ở Jagun này, về những khó khăn mà anh Timur đang gặp phải. Tỷ dụ như việc đức ông Vengi vẫn chưa thực sự trao cho anh quá nhiều quyền hành đối với quân đội của mình hay gần đây là những tranh cãi căng thẳng về cách chống lại liên quân Vespero. Dĩ nhiên, hắn cũng không quên nhắc đến chuyện xảy đến với nàng khi còn ở Macedonica. Mensogulo đã tán thưởng nàng một cách ý nhị không dưới năm lần về cuộc trốn chạy cũng như việc đã cho anh Timur cái cớ để phát động cuộc nổi dậy này. Cả hai chủ đề ấy đều chẳng vui vẻ gì với nàng, bởi nó khơi lại cho nàng nhớ đến Murad, đến Alana và Shana bé bỏng. Hai trong số họ chẳng rõ tung tích, còn người thứ ba đã lìa đời trên tay nàng. Aisha vẫn không ngừng hi vọng có thể gặp lại Murad cùng nữ tư tế. Thế nhưng, còn Shana... Cách hắn nói đến cái chết của em gái nàng, công chúa Shana, như thể là một sự may mắn mà thánh thần ban xuống lại khiến nàng phải nhíu mày khó chịu. Cho đến giờ, đó là vết thương cứa vào trái tim nàng, là cơn ác mộng mà nàng thỉnh thoảng vẫn gặp nếu chẳng may nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa. Và đáng buồn sao khi kẻ gây ra cái chết thương tâm ấy vẫn chưa phải trả giá cho tội lỗi của mình.

"Ta không hề mong em gái mình chết một cách đau đớn và mờ ám như vậy, nếu ông muốn biết." Nàng cắt ngang khi không thể giữ bình tĩnh mà nghe thêm những lời ngớ ngẩn của tên lái buôn đang đi bên cạnh.

"Chúng ta đều đau buồn khi những người thân ruột thịt ra đi." Mensogulo không có vẻ gì lúng túng. "Nhưng hẳn người đồng ý với tôi rằng công chúa Shana đã không bỏ mạng một cách vô nghĩa."

"Ông là một cố vấn tài giỏi, họ đã nói với ta như vậy, và ta từng nghĩ rằng ông sẽ thốt ra những điều đáng nghe hơn." Aisha lạnh giọng.

"Có lẽ tôi đã lỡ lời khi nhắc đến mất mát của người, xin người hãy thứ lỗi cho kẻ lái buôn này." Mensogulo đáp lại một cách chân thành, hắn cúi người tỏ rõ sự ăn năn của mình – như cách người Barsine thường làm.

Tất nhiên, cử chỉ đó chưa đủ để xoa dịu bất bình trong lòng Aisha, nhưng nàng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với Mensolugo vì quả thực những lời hắn thốt ra không hẳn đều vô nghĩa. Nàng chỉ mới đặt chân đến vùng đất xa lạ này và nàng cần biết thêm vài điều về nó, và một lái buôn như Mensolugo thì thường nghe ngóng được rất nhiều thứ. Trên quãng đường còn lại, Mensolugo tựa hồ dè dặt hơn trong mỗi lời nói của mình, hắn không còn nhắc đến công chúa Shana hay bất kỳ điều gì liên quan đến Macedonica, thay vào đó, hắn trả lời những câu hỏi mà nàng đặt ra, thỉnh thoảng đưa thêm một vài bình luận khá khiêm nhường. Họ nói về tình cảnh ở Jagun, về việc anh trai nàng sẽ dẫn quân đến Shedan vào sáng ngày mai.

"Anh của người có số quân gấp rưỡi số quân mà Lyden có." Mensogulo nói thêm như để thuyết phục nàng tin vào một diễn biến khả quan cho trận đánh ở Shedan. "Người biết đấy, đây là trận chiến đầu tiên, theo đúng nghĩa của nó, và trên mảnh đất của chúng ta, với những người lính được huấn luyện nghiêm ngặt. Shedan sẽ khiến quân đội Vespero phải khiếp sợ."

"Hơn ai hết, ta mong rằng ông tiên đoán đúng, Mensogulo ạ." Aisha trầm ngâm, rồi nàng đáp lại đầy hồ nghi, bởi nàng biết rõ những-người-lính-được-huấn-luyện-nghiêm-ngặt mà tay lái buôn nhắc đến thực chất chỉ là dân thường tập cầm kiếm. Bất kể anh Timur và đức ông Vengi có ép buộc họ tập luyện mỗi ngày, mỗi giờ, hay thậm chí cả trong đêm thì cũng chẳng có phép màu nào có thể biến tất cả trở thành những chiến binh thực thụ.

"Người có thể lạc quan hơn, thưa nữ tu. Tôi đã được tận mắt chứng kiến quân đội mà Lyden Sudo đem đến Aras, chúng thậm chí còn có cả phụ nữ nữa."

"Hẳn họ tin vào một thắng lợi nhanh chóng. Ông biết đấy, kể từ thời tiên đế Renando, dân chúng Vespero chưa hề biết đến chiến trận."

"Tôi nghĩ mình hiểu ý của nữ tu." Mensogulo mỉm cười khi nói như vậy. "Với những kẻ sống lâu trong hòa bình thì chiến tranh giống như một vở kịch hấp dẫn."

"Một sự ví von hay ho." Aisha tán dương.

Và mãi cho đến khi nàng tới được phòng nghỉ của phu nhân Haji, Mensolugo mới cung kính cáo lui.

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net