Đêm trước bình minh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng thân Kail của xứ Negero không được chào đón ở Hội đồng cơ mật tối cao, chí ít là đối với hai phần ba số boyar có mặt trong cái hội đồng nghe có vẻ quyền lực ấy. Tuy nhiên, họ vẫn cúi đầu chào chàng theo đúng lễ nghi, để bày tỏ lòng kính trọng dành cho dòng máu Volga cao quý của chàng. Từ bản thân mình, Kail cũng chẳng ưa gì những lần hội họp cùng đám quý tộc ở điện Romanov, bởi chúng không có gì khá khẩm hơn một cuộc cãi vã vô tổ chức về đủ vấn đề mà chẳng đi đến đâu. Điều duy nhất thuyết phục chàng rằng các cuộc họp ở Romanov nên được tổ chức là nó giúp chàng hiểu được cha của mình, vua Argo, đã tài giỏi thế nào khi cai trị đại đế quốc này với sự giúp sức tệ hại như vậy.

"Ngài nghĩ sao về giải đấu thương sắp tới? Đấy sẽ là một trò vui cho mùa xuân." Lão boyar béo núc ních thì thào bên tai chàng trong lúc tể tướng Franz Timerman vẫn đang nói về những khoản nợ cần thu hồi từ các chư hầu của Rusland, hơi thở của lão sặc mùi men rượu. "Bên cạnh đám đàn bà, ngài biết đấy."

"Đấy là một khoản chi quá tốn kém và vô nghĩa." Kail đáp lại, chàng vẫn đang chăm chú nghe ý kiến của tể tướng Franz.

"Ta đoán xứ Negero của ngài thiếu điều đó."

"Tại sao chúng ta lại cần một giải đấu thương khi bất cứ khi nào cũng có thể xiên ngọn giáo của mình vào đám Cadiz man di." Vị thân vương đáp lại đầy mỉa mai. "Tất nhiên là chẳng tốn đến nửa xu để làm vậy."

"Ôi đức ngài trẻ tuổi, đây là vương đô, ngài không thể sống theo lối kham khổ như ở Negero được." Lão boyar vẫn tiếp tục sau khi ợ một cái thô thiển. "Ngài cần học cách hưởng thụ mọi thứ ở đây."

"Cám ơn lời khuyên của ông, nhưng ta nghĩ mình không cần đến nó."

Kail thì thào và chẳng ngại ngần đặt dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện ngớ ngẩn với kẻ ngồi cạnh. Có thánh thần mới biết được chỉ vì những người như hắn mà vương đô mới ngày càng sa đà vào sự trụy lạc, phung phí đến mức nào. Ngay chính vua Argo cũng đã phải phàn nàn về điều đó, dù ông không hề có ý định chấn chỉnh lại mọi thứ, bởi ông cho rằng đấy là cách hay ho để kiểm soát lũ quý tộc. Chừng nào chúng vẫn còn mải những trò vui thì ta càng rảnh tay cai quản các vùng đất của mình, vua Argo có lần hả hê nói với chàng như vậy. Và dù chẳng mấy đồng tình với suy nghĩ này thì chàng cũng phải thừa nhận rằng triều đại của cha mình khá rực rỡ, ít nhất là ở việc mở rộng lãnh thổ cùng những cuộc chiến với hãn quốc Khazan hay bọn Cadiz. Dĩ nhiên, vua Argo không thể duy trì vương triều chỉ bằng sức của một người. Ông cũng có những quý tộc, quan lại cùng tướng lĩnh tài giỏi, đủ sáng suốt để không chìm nghỉm trong bia rượu và đàn bà. Những kẻ bầy tôi như vậy chắc chắn đều phải làm công việc của mình bằng cả sự cẩn trọng lẫn siêng năng đủ để thay thế cho tất cả đám lười nhác còn lại, và tể tướng Franz Timeman – người đứng đầu Hội đồng cơ mật tối cao - là ví dụ điển hình nhất trong số đó. Vậy nên việc lắng nghe ông ta luôn là một điều nên làm, bất kể các phát biểu của Franz thường khá rề rà.

Cuộc họp của Hội đồng diễn ra một cách ảm đạm, như mọi lần, cho đến tận buổi chiều. Kail khá hài lòng khi nó kết thúc bằng sự đồng thuận về mức thuế mới vào năm sau cho nông dân ở các vùng đất phía tây. Họ đã có một vụ mùa thất bát vì nạn châu chấu, thế nên giảm bớt hai phần ba thuế là điều cần thiết. Chàng rời khỏi điện Romanov cùng với tể tướng Franz, cả hai đều rất hào hứng với kế hoạch xây dựng thêm pháo đài phòng thủ vào mùa xuân để giám sát chặt chẽ hơn động thái của đám man tộc bên kia biên giới phía bắc, cho đến khi chàng nhận ra một trong số những cận hầu đang đứng đợi sẵn bên cạnh xe ngựa. Nét mặt hắn trông có vẻ vô cùng sốt sắng, và chàng đoán rằng nguyên nhân hẳn là nằm trong bức thư kẻ ấy cầm trên tay. Kail lịch sự cáo từ tể tướng Franz để bước ra xe ngựa, chàng khoác áo choàng và đội chiếc mũ lông cáo mềm mại để giữ ấm trước lúc thả bước xuống những bậc thềm lát đá cẩm thạch. Ngoài trời, tuyết trắng vẫn đang buôn rủ mang theo cái lạnh cóng, thấm buốt đến tận xương.

"Thưa đức ngài, người có thư từ Vespero ạ. Nó vừa được cú tuyết chuyển đến vào sáng nay." Kẻ hầu thì thào đầy thận trọng trong lúc kính cẩn dâng mảnh giấy màu ngà cho chàng.

Trong một thoáng, chàng đã nghĩ rằng đó là thư của Aisha và đôi tay còn chưa kịp đeo găng của chàng do vậy lại thêm khẩn trương hơn để mở miếng giấy gấp nhỏ ấy. Thế nhưng, đáng buồn sao, thay vì đem đến những dòng chữ mềm mại, tràn ngập ái tình như mọi khi, thì lá thư này lại đem đến rặt toàn hung tin. Nội dung ghi vội vã trong đó ngắn gọn, nhưng đủ để làm Kail choáng váng.

"Về dinh thự Hesse, nhanh lên." Chàng vội vã bước lên xe và ra lệnh cho người điều khiển.

*

* *

Nàng đã bị nữ tư tế bắt đi.

Kail Volga như không tin vào mắt mình khi đọc xong lá thư vừa nhận được từ Vespero. Kẻ mà chàng sai đến kinh đô Macedonica báo rằng hắn không thể trao cho nàng món quà mà chàng muốn gửi đi, bởi nàng đã chẳng còn ở điện thờ Mauna nữa. Đó có lẽ cũng là lý do khiến thư từ giữa hai người bị gián đoạn kể từ sau lễ Bairam. Công việc bận rộn trong Hội đồng cơ mật tối cao làm chàng phần nào quên đế mắt đến những tin tức truyền về từ Macedonica, và giờ đây, khi hộp quà được gửi quay trở lại Rusthina – vương đô của đế quốc Đại Rusland – chàng hay về biến cố đã xảy ra với nàng. Lòng chàng vì thế mà nóng như lửa đốt. Aisha suýt mất mạng trên đoạn đầu đài, còn ngay giờ phút này thì sống chết của nàng vẫn là một ẩn số khi bị Scradonito bắt đi. Vị thân vương trẻ tuổi đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, chàng vò nát mảnh giấy trên tay và ném nó vào thẳng lò sưởi đang đượm lửa.

"Hãy đi đến Vespero hay bất cứ đâu, hãy lật tung cái xứ quỷ tha ma bắt ấy và tìm ra nàng cho ta." Chàng gằn giọng thốt ra mệnh lệnh cho kẻ tùy tùng của mình. "Đừng quay về nếu ngươi không làm được điều đó."

"Người của chúng ta vẫn đang cố gắng tìm kiếm, thưa đức ngài."

"Ta nói là ngươi. Đi đi, xuất phát ngay bây giờ đến Vespero và tìm Aisha."

"Thưa đức ngài,..."

Một cách bực tức, Kail đưa tay ra hiệu im lặng. Nét mặt chàng hung dữ đến độ kẻ tùy tùng đã thoáng nghĩ rằng chủ của y có thể hạ lệnh chặt đầu mình ngay lúc này. Vị hoàng thân vốn luôn điềm đạm và cư xử lịch thiệp với bất cứ ai mà không cần xem đến gốc gác hay xuất thân giờ nom thật đáng sợ. Khuôn mặt cương nghị nổi lên những đường gân xanh còn đôi mắt của chàng hẳn tơ máu. Từng mệnh lệnh mà chàng thốt ra đều ẩn hiện cơn thịnh nộ mà chàng đang cố kiềm chế trong lòng. Và đối diện trước cái dáng vẻ ấy, kẻ tùy tùng chẳng còn đủ can đảm để cất lời, bởi y biết chỉ cần sơ ý thêm một từ nào thôi, thì dù nó có vô hại đến đâu cũng sẽ trở thành cái cớ để thân vương trút giận lên đầu mình. Là một trong những kẻ thân cận của chàng, y rõ hơn ai hết nữ tu Aisha được chàng yêu thương ra sao. Thậm chí, y còn đoán rằng nàng có lẽ sẽ trở thành nữ chủ nhân của dinh thự Hesse, qua những chuẩn bị tất bật mà thân vương đã ra lệnh cho người hầu thực hiện kể từ đầu mùa đông này, và dĩ nhiên những chuẩn bị ấy đều là dấu hiệu báo trước cho một hôn lễ long trọng vào ngày xuân nào đó trong năm tới. Lạy bề trên nhân từ, nếu không yêu thương người thiếu nữ ấy đến độ si mê và tôn thờ thì chẳng khi nào chàng lại phải nhọc lòng đến những thứ nhỏ bé, tầm thường như đôi hài nàng sẽ đi hay màu rèm cửa nàng thích. Rõ ràng như thế nên họa chăng chỉ kẻ mù mới không hay biết tình cảm của thân vương dành cho nàng Aisha, mà mắt y thì còn sáng lắm. Vậy nên y không cố lựa lời khuyên can chàng giữ bình tĩnh hay ngừng gửi đi những mệnh lệnh đầy đe dọa đến cho các gián điệp cùng tín sứ ở Vespero nữa, thay vào đó, y cúi người hành lễ rồi lằng lặng lui ra. Có lẽ y sẽ lên đường ngay khi rời khỏi dinh thự Hesse này để đi tìm nàng Aisha, thà như thế còn hơn là gánh chịu cơn thịnh nộ của thân vương Volga.

Khi kẻ tùy tùng cáo lui, chỉ còn lại Kail trong thư phòng. Lúc này chàng mới dám thả cái kẻ hung hãn đang núp đâu đó trong con người mình ra, để mặc hắn gạt hết đồ đạc trên mặt bàn xuống dưới sàn trải thảm. Có thế thì chàng mới nguôi ngoai được tâm trạng tệ hại hiện giờ. Aisha của chàng, nàng đã phải chịu quá nhiều bất công. Trước mắt chàng tựa hồ vẫn hiển hiện rất rõ những dòng thư mô tả tình cảnh khốn khổ của nàng ở Macedonica. Nàng bị giam trong địa lao, bị tra tấn và đánh đập, rồi bị dân chúng sỉ nhục trên suốt quãng đường đến pháp trường,... Chàng không dám tưởng tượng ra những cảnh kinh hãi đến nhường ấy, bởi nàng yếu ớt như vậy, nàng cao quý như vậy, đến việc thốt ra tên gọi của chúng trước mặt nàng đã là điều không nên, huống hồ lại dùng chúng mà đày đọa nàng. Và, tệ hại hơn tất cả là chàng chẳng thể làm được gì để giúp nàng trong những khoảnh khắc khốn cùng ấy, dù chàng đã từng thề thốt trước các đấng bề trên linh thiêng rằng chàng sẽ che chở cho nàng trước mọi hiểm nguy cũng như không để nàng phải chịu thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Đôi mắt chàng nhìn những bông tuyết trắng xóa đang rơi lả tả như lông ngỗng bên ngoài cửa sổ, phía ngoài kia gió đông vẫn đang gào thét tựa tiếng than khóc, chỉ cần nghĩ chuyện nàng đang lưu lạc đâu đó trong tiết trời đông lạnh giá thế này, chàng lại muốn rời khỏi dinh tự Hesse ấm áp mà mình đang đứng, leo lên lưng ngựa và lật tung mọi ngõ ngách, dù là nhỏ nhất, để kiếm tìm nàng. Khốn kiếp sao những áo bào, nhẫn ngọc cùng tước hiệu bủa vây quanh chàng, giá mà chàng có thể mặc kệ chúng như mặc kệ thứ rác rưởi vô nghĩa thì tốt biết mấy. Bàn tay chàng nắm chặt từ từ nắm chặt lấy tấm rèm cửa đang phất phơ theo từng nhịp gió rít và giật tung lấy nó ra khỏi khung cửa để chẳng còn gì cản ngăn tầm mắt mình hướng về dãy Malak xa xôi kia.

"Thưa đức ngài..."

Một giọng nói dè dặt cất lên phía sau lưng khiến vị thân vương hơi nhíu mày khó chịu. Chàng xoay người lại nhìn cô gái vừa liều lĩnh bước vào thư phòng của mình khi chưa được truyền gọi. Tiểu thư Lydia Samarin nhanh nhẹn nhún người hành lễ, khuôn mặt nàng hiện vẻ bối rối trước cái biểu cảm chẳng có vẻ gì giống với thân vương thường ngày.

"Tôi... tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ." Nàng giải thích đầy khó khăn. "Ý tôi là hoàng phi và tôi đang dùng trà, người nghe thấy tiếng ồn nên người muốn tôi đến..."

"Để xem có chuyện gì không?" Vị hoàng thân tiếp lời và gần như ngay sau đó, chàng nhận được cái gật đầu thay cho câu trả lời.

Cái nhíu mày của Kail giãn ra đôi chút rồi mất hẳn và chàng cố trưng ra một bộ dạng bình tĩnh để trấn an Lydia. Nàng là khách ở Hesse, thế nên chàng không muốn khiến nàng thấy sợ hãi vì những chuyện mà nàng chẳng hề hay biết. Kail đáp lại nàng bằng một lời cám ơn, chàng giải thích rằng chuỗi âm thanh hỗn độn đã làm phiền đến các vị phu nhân ở phòng khách chẳng qua chỉ là vì mình bất cẩn làm rơi đồ đạc. Đấy là một lý do hợp lý, dẫu rằng cả chàng và Lydia đều rõ cảnh tượng lộn xộn trong thư phòng nom chẳng giống vậy chút nào. Cô tiểu thư nhà Samarin, con gái thứ hai của công tước Garine, may sao cũng đủ tinh tế lẫn thông minh để nhận ra mình không nên nấn ná ở lại thêm nữa. Nàng cúi đầu hành lễ rồi cất bước về phía phòng khách. Mái tóc bồng bềnh màu đỏ rực của nàng đung đưa theo từng nhịp bước chân vội vã.

Còn lại một mình trong thư phòng bừa bộn, vị thân vương trẻ tuổi mới rung chiếc chuông nhỏ để gọi những người hầu đang đứng đợi phía bên ngoài. Chàng cần họ thu dọn mọi thứ và xếp chúng gọn gàng như lúc trước.

"Thưa đức ngài," Một trong số các nữ tỳ khẽ thưa. "Hoàng phi muốn dùng bữa tối với đức ngài."

"Nói với bà ấy rằng ta cần tới cuộc họp của hội đồng và đã nhận lời ghé thăm dinh thự của đức ông Menshikov, bà ấy và bạn bè có thể dùng bữa ở Hesse trước khi quay trở về cung điện Poltava nếu muốn"

"Vâng, thưa đức ngài."

"Cô hãy dọn dẹp lại nơi này sau khi báo với người đánh xe rằng ta muốn ra ngoài ngay bây giờ." Chàng dặn dò thêm.

"Dạ thưa đức ngài, người thợ may đã đem lễ phục mà ngài đặt tới đây. Ông ta đang đợi ở bên ngoài để nhận tiền công ạ."

"Lễ phục à." Kail lặp lại, phải mất vài khắc sau chàng mới nhớ đến món hàng đắt tiền mà mình đã đặt vào hai tháng trước.

Váy cưới của Aisha... chàng đã tìm đến tận tiệm trứ danh lớn nhất kinh đô và yêu cầu những người thợ lành nghề ở đó tạo ra nó, dĩ nhiên là với một cái gia hậu hĩnh đủ để họ có thể sống sung túc trong ít nhất ba năm mà chẳng cần phải làm việc. Đó lẽ ra sẽ là món quà chàng dành cho vị hôn thê của mình... Kail thở dài chán chường, chàng lệnh cho người hầu đến tìm quản gia để lấy tiền trả cho người thợ may kia. Và vị thân vương cũng không quên nhắc nhở nữ tỳ hãy cất bộ váy cưới quý giá ấy thật cẩn thận trước lúc rời đi.

Chàng phải làm gì đó, thay vì chỉ ở Hesse và chờ đợi tin tức, Kail thầm quả quyết như thế khi lên xe ngựa để đến khu rừng phía đông, bên ngoài thành Rusthina. Có lẽ ở đó chàng sẽ tìm được người có thể cho mình biết chính xác Aisha có gặp hiểm nguy gì ngay lúc này hay không, chàng hi vọng như vậy trong lúc nhìn vào ngón tay áp út, nơi chiếc nhẫn mà chàng tặng cho nàng vẫn còn để lại một vòng nhỏ màu trắng.

Cầu đấng bề trên che chở cho nàng. Vị thân vương khẽ thì thầm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net