Fleur de Lys (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không người Vespero nào biết chính xác Fleur de lys ra đời vào lúc nào. Đội quân kỳ lạ ấy được xem như những bóng ma trung thành của dòng họ Hamilton và chỉ thực sự bước ra ánh sáng dưới thời vua Alessous – vị vua thứ năm cai trị Vespero. Chuyện kể rằng khi một nhà quý tộc xứ Aglo đưa quân đánh chiếm thành Macedonica, mặc dù không thể địch lại với sức mạnh của phe phản loạn, vua Alessous vẫn quyết định ở lại kinh đô để tử chiến đến cùng. Ông cùng hơn năm trăm người lính và dân chúng đã bị vây hãm trong mười ngày. Đó là một tình cảnh hết sức ngặt nghèo, lương thực cũng như cỏ khô cạn dần theo từng bữa, bệnh dịch bắt đầu lan tràn trong tòa thành bởi những xác chết nằm ngổn ngang hết ngày này quá ngày khác, cho đến ngày thứ sáu thì tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi quân phản loạn đầu độc toàn bộ nguồn nước. Máu lẫn thịt của vật nuôi rồi cả ngựa chiến cũng miễn cưỡng trở thành đồ ăn thức uống xa xỉ, hiếm hoi đến độ người ta sẵn sàng lao bổ vào giết nhau để tranh giành. Những tiếng kêu khóc, những tiếng gào thét lẫn cái chết rình rập khắp mọi ngõ ngách, bầu không khí ngập tràn nỗi sợ hãi không chỉ của dân thường mà còn cả của vua Alessous cùng quân lính của ông. Đối với một vị vua vốn quen sống trong sự an nhàn, hưng vượng, chưa bao giờ nghe đến chiến tranh, lòng can đảm đã níu giữ chân Alessous ở lại kinh đô bị bào mòn theo từng ngày, khi thần mặt trời dong chiếc xe kéo mang ánh vàng chói lòa nóng bỏng dạo hết một vòng trên vòm trời cao. Ông vua thứ năm của nhà Hamilton ấy đã không ngừng cầu nguyện trên tường thành, trong bộ áo giáp nặng nề. Và đến ngày thứ mười của cuộc vây hãm, Fleur de Lys đã xuất hiện như đội quân được thánh thần gửi đến cho nhà vua, một đội quân mang cờ hiệu hoa huệ trắng – biểu tượng của lòng kiên trung bất diệt. Cũng kể từ đó, Fleur de Lys luôn kề cận bên các vị vua cũng như nữ hoàng dòng tộc Hamilton, theo cách công khai và đầy kiêu hãnh.

Trong trí nhớ của Aisha, nàng từng nghe nữ hoàng Eriki kể rất nhiều lần câu chuyện về vua Alessous, về sự thiện chiến lẫn công trạng mà đội quân áo choàng trắng kỳ lạ đó có được qua mỗi đời quân vương với một lòng ngưỡng mộ vô cùng. Cho đến khi Macedonica lại một lần nữa bị bao vây. Khi đó, nàng cùng các anh chị em và người nhũ mẫu già bị khóa chặt trong căn phòng ăn, nàng chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc nhìn qua ô cửa sổ và đợi chờ Fleur de Lys xuất hiện như đã từng dưới thời vua Alessous – một trong những vị tổ tiên của nàng. Nàng cứ đợi, đợi mãi, để rồi thất vọng lẫn tuyệt vọng chứng kiến nữ hoàng Eriki bị đưa ra cổng thành như một kẻ tội đồ. Những kỵ sĩ mặc áo choàng trắng với gia huy hoa huệ tây, loài đại biểu cho lòng quả cảm, đã không xuất hiện khi vị quân vương của họ lâm cảnh ngặt nghèo. Không ai hiểu được điều gì đã xảy ra trong bảy ngày đáng quên lãng của dòng họ Hamilton ấy, nhưng ai cũng biết Fleur de Lys tựa hồ như bốc hơi khỏi thế gian, bí ẩn như khi họ xuất hiện bên cạnh vua Alessous. Ngay cả khi nhiếp chính vương Derizi Flava nắm quyền thay thế cho người vợ quá cố, ông ta cũng không thể tìm được đội quân kỳ lạ kia, dù đã bỏ rất nhiều công sức kiếm tìm khắp bảy lãnh địa Thrace lẫn quê hương Aras của nhà Hamilton. Đó dường như là điều đáng tiếc nhất, đến độ Derizi Flava đã cố gắng trong rất nhiều năm để gây dựng lên một cho bản thân ông ta đội Sói đêm, phỏng theo những gì ông ta biết về Fleur de Lys. Tám năm qua, họ đã chìm vào quên lãng của nhiều người và trở thành huyền thoại đối với nhiều người khác, trong đó có Aisha.

Nàng đã quên đi đội quân áo choàng trắng, quên đi gia huy hoa huệ tây... vậy mà giờ đây nàng lại phải đối mặt với một gã đàn ông lạ mặt với hình xăm đặc trưng chỉ thuộc về Fleur de Lys.

Aisha e dè đánh giá kẻ đã không chế rồi đưa nàng đến cái phòng trọ tồi tàn mà cả hai đang ngồi này. Gã nom trạc ngoài năm mươi, vóc người cao lớn và thô kệch như một con gấu to xác. Khuôn mặt của gã, nếu trừ bỏ vết thẹo dài kéo bên má trái cùng bộ râu rậm rạp xù xì, thì lạ lùng sao lại không có vẻ gì bặm trợn – điều người ta nghĩ thường luôn phải đi cùng với cái dáng người vĩ đại kia. Nàng đoán, vẻ chân chất, trung thực của gã hẳn đến từ đôi mắt thỉnh thoảng hơi cụp xuống, trông mệt mỏi và hơi ủ dột. Dẫu vẻ bề ngoài của gã không quá đáng sợ giống một tên du thủ du thực hay tệ hơn là đám tay chân được kẻ nào đó cử đến giết người, nhưng nó vẫn đủ để làm nàng sợ hãi. Nhất là khi gã chỉ lầm lì nhìn nàng nãy giờ, phải, chỉ nhìn. Nàng bất giác đưa tay kéo chiếc khăn trùm chặt hơn một chút, che khuất đi phần da thịt mà nàng cho rằng đang được phô bày thái quá của mình và thầm nguyền rủa thứ váy áo ngớ ngẩn đang vận trên người. Tình cảnh hiện giờ biến mọi thứ trở lên thật điên rồ, nàng không ngừng nuốt nước bọt, trong đầu nghĩ đến vô vàn điều khủng khiếp có thể sắp xảy ra. Thế nhưng, nàng bối rối thả trượt ánh nhìn xuống cánh tay phải của gã và dừng lại trên cái hình xăm kia, nàng chỉ mất vài tíc tắc ngắn ngủi đến đánh bạo mà hỏi một câu về nó, dĩ nhiên câu hỏi đó gửi gắm chút ít hi vọng thôi.

"Ngươi... cái hình xăm trên tay... ông là ai?" Nàng bối rối tìm kiếm từ ngữ thật chuẩn xác.

"Tôi là người đưa tin của thầy Musa," Gã chậm chạp rặn từng từ, nghe thật rõ vài âm vùng Aras, rồi như không hài lòng với lời vừa nói, gã vội sử lại. "Hiệp sĩ Musa Norden của xứ Franxe."

Hiệp sĩ Musa Norden của xứ Franxe... lời này của gã lạ mặt làm tim Aisha đập mạnh. Cái đên đó từ lâu đã không được người ở Macedonica nhắc đến, vị hiệp sĩ của nhà Norden và cũng là người chỉ huy Fleur de Lys. Ông ta đã biến mất cách đây tám năm cùng đội quân của mình, bất chấp hàng chục lần nhiếp chính vương Derizi Flava gửi đi khắp bảy lãnh địa Thrace lệnh triệu hồi. Và... giờ đây Musa Norden lại được gã đàn ông trước mặt nàng nhắc đến với danh xưng thầy Musa – một danh xưng hoàn toàn mới.

"Không thể nào." Nàng thốt lên. "Ngài ấy đã mất tích tám năm qua, người ta nói rằng ngài đã chết. Cả đội quân của ngài ấy cũng vậy."

"Này nữ tỳ, cô có vẻ biết nhiều hơn những gì một nữ tỳ nên biết."

Aisha im bặt. Tim nàng như ngừng đập trong tíc tắc, khi nàng nhận ra mình đã vô tình gợi lên sự nghi hoặc của gã lạ mặt kia.

"Trông mặt mày cô tái mét kìa." Gã bật cười. "Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại cô, miễn là cô chịu giúp tôi một việc."

Nàng gật đầu, mắt nhìn người đối diện đầy vẻ đề phòng.

"Cô là nữ tỳ thân cận của nữ tu Aisha đúng không?"

"Qủa thực như vậy."

"Tôi muốn cô chuyển giúp tôi lá thư này đến tay nàng. Hãy nhớ phải-nguyên-vẹn-dấu-niêm-phong."

"Tôi đã nhớ."

"Và đừng nghĩ đến chuyện làm khác đi lời dặn của tôi. Tôi có cách để biết được cô có trung thực, đáng tin như vẻ bề ngoài của cô không đấy."

"Nhưng... sao tôi có thể tin được lời ông nói? Lỡ như..." Nàng rụt rè thăm dò. "Lỡ như trong này là thứ gì khác gây hại cho chủ của tôi. Ông biết đấy, tôi không muốn nàng gặp chuyện bất trắc."

"Hình xăm trên tay tôi chưa đủ để cô tin hay sao?"

"Ai cũng có thể làm giả được nó."

Gã đàn ông lại bật cười ha hả khi nghe những lời nàng nói, gã nhìn nàng một hổi rồi đứng dậy kéo kín tấm rèm cửa nhàu nát. Trong chốc lát, cả căn phòng ọp ẹp bị rút sạch ánh sáng. Bóng tối làm nàng thiếu nữ thêm phần sợ hãi, những hình ảnh khủng khiếp ùa đến, choáng lấy tâm trí của nàng. Chúng khiến nàng muốn thét lớn kêu cứu. Và thực tế, nàng đã định làm thế thật.

"Hình xăm hoa huệ tây trên tay lính Fleur de Lys là tục lệ được truyền lại từ thời vua Alessous. Chúng là độc nhất vô nhị, cô có biết vì sao không?" Gã nói trong bóng tối, sau khi khề khà một ngụm rượu. "Là bởi vì loại mực xăm và kỹ thuật xăm không nơi nào khác trên lục địa Aurian có được. Những hình xăm của Fleur de Lys chỉ nổi lên khi thân nhiệt của chúng tôi tăng cao, hoặc chúng tôi đụng đến rượu. Như lúc này chẳng hạn."

Đúng như lời gã lạ mặt nói, ngay lúc bấy giờ, khi đôi mắt của người thiếu nữ quen dần với bóng tối, nàng nhìn thấy vệt sáng mờ hiện lên và vệt sáng mờ ấy có hình hoa huệ tây. Trong những câu chuyện kể trước giờ đi ngủ, nàng đã được nghe về cái dấu hiệu đặc biệt này. Aisha đã phần nào tin gã đàn ông thực sự thuộc về đội quân áo choàng trắng năm xưa, những kẻ phụng sự trung thành của dòng họ Hamilton. Niềm vui theo đó lại nhen nhóm trong lòng nàng. Fleur de Lys không biến mất, họ vẫn còn ở bên những đứa con của nữ hoàng Eriki. Nàng vui đến mức toan thừa nhận mình chính là công chúa Aisha và hỏi chuyện gã đàn ông thật cặn kẽ về hiệp sĩ Musa Norden lẫn Fleur de Lys. Tuy nhiên, nàng vừa định mở lời thì ngay lập tức đã nghe thấy tiếng kiếm sắc được tuốt ra khỏi vỏ.

"Giờ thì đứng rề rà thêm nữa cô gái, tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này bằng cửa sau."

Gã đàn ông đột ngột đổi giọng cảnh giác, dường như đôi tai thính nhạy của gã đã bắt được những tiếng vó ngựa cùng tiếng chó sủa inh ỏi đang ngày một gần hơn từ đằng xa vọng lại. Gã rít lên một câu chửi thề rồi nhanh nhẹn kéo người thiếu nữ còn đương ngơ ngác chạy ra khỏi căn phòng. Cả hai bước xuống cầu thang, những tấm gỗ cũ kỹ dưới sức nặng lẫn sự di chuyển mau lẹ phát ra tràng dài âm thanh kẽo kẹt nghe ồn ào khẩn trương. Phía bên ngoài sân, âm thanh leng keng của binh khí cùng áo giáp lớn và gần hơn nữa, rồi đột ngột im bặt. Gã đàn ông chỉ cho Aisha đi men theo một đường luồng tối tăm trước khi gã từ biệt nàng ở chân cầu thang. Gã sẽ đánh lạc hướng quân lính đang trực chờ ập vào kia.

"Khoan đã, tôi cần thưa với nữ tu về ông. Tên của ông..." Nàng nhìn bóng lưng cao lớn thô kệch của gã và hỏi.

"Hephaes, Hephaes Tomous. Cầu bề trên bảo vệ cho cô, hãy đi nhanh đi và nhớ làm theo những gì tôi đã dặn cô."

"Cầu bề trên bảo vệ cho ông, ông Tomous."

Nàng cúi chào Hephaes sau đó cắm đầu chạy theo đường luồng về phía nhà bếp. Vừa lúc toán lính của Gento Estonia sộc vào bên trong làm những vị khách trọ hét lên thất thanh vì kinh hãi. Rất nhanh sau đó, họ bỏ chạy tán loạn để tránh cuộc giao tranh giữa gã thợ rèn Hephaes Tomous với binh lính. Hephaes dõi theo thân ảnh nữ tỳ kia, gã thầm tính toán trong tíc tắc ngắn ngủi cách cầm chân đám lính sao cho đủ lâu để cô ta có thể an toàn rời khỏi đây, cũng như cách thoát thân khả thi nhất cho bản thân. Gã đã hứa với mụ vợ sẽ quay trở về, đó là lời hứa được đảm bảo bằng danh dự của một người lính Fleur de Lys kiêu hãnh. Hephaes gầm lên, rồi gã xiết chặt chuôi kiếm trong tay, tranh thủ tu thêm một hớp rượu xương rồng và bắt đầu lao vào chém giết đối thủ. Lần đầu tiên sau tám năm ẩn dật, thanh kiếm Tomous lại được tắm máu kẻ thù.

*

* *

Nữ tỳ Bela đón Aisha ở cổng phụ của điện thờ với vẻ lo âu. Nàng đã phải trấn an rất nhiều lần thì đứa hầu này mới chịu dừng những lời than vãn. Sau khi sửa soạn lại trang phục lẫn tóc tai cho thật chỉnh tề như thường ngày, nàng hạ lệnh cho Bela lui ra ngoài. Giờ là lúc nàng phải đọc bức thư mà Hephaes Tomous chuyển đến.

Aisha cầm phong thư còn nguyên dấu niêm phong trên tay, nàng quan sát từng góc cạnh của nó thật tỉ mỉ, một hồi sau mới nhẹ nhàng dùng dao rạch nhẹ dưới đáy bao thư. Hephaes Tomous từng nói rằng gã có cách để biết lá thư có đến được tay nữ tu Aisha hay không, điều này chẳng phải gã khoác loát hay đe dọa vô căn cứ. Nàng đã từng được anh Drako giải thích về phương thức bảo mật dùng trong những bản tấu cũng như thư từ mà Fleur de Lys dâng lên cho chủ nhân của họ, bao thư luôn phải được gấp từ loại giấy mang hoa văn in chìm nguyên khổ để tránh cắt ghép, còn phần miệng bao thư cùng dấu niêm phong đều được thoa một lớp thuốc độc. Theo quy ước ngầm như vậy nên khi nhận được thư, người ta luôn phải mở ngược từ đáy. Và như lời Hephaes đã nói, nếu thư được mở theo cách thông thường thì hẳn nhiên kẻ đó sẽ trúng độc mà chết ngay tức thì. Nàng hài lòng vì những quy tắc được truyền dạy qua bao thế hệ của nhà Hamilton đối với Fleur de Lys vẫn được gìn giữ, duy trì nghiêm ngặt như vậy mà không hề sai lệch hay đổi khác đi chút nào.

Trải mảnh giấy gấp tư kín đặc chữ viết tay của hiệp sĩ Musa Norden, Aisha bắt đầu đọc những gì ông ta ghi trong đó với một sự cẩn trọng. Mắt nàng như ngấu nghiến từng từ ngữ, nét mặt nàng theo đó mà chuyển biến dần từ vui vẻ háo hức sang bất ngờ rồi cuối cùng là thảng thốt. Trong cơn xúc động khó tả, nàng để nước mắt tuôn rơi lã chã trên gò má. Aisha đưa mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ, cảnh vật nhòe nhoẹt đi trong cặp mắt còn đương ướt át của nàng, nhưng chẳng vì thế mà mất đi nét đẹp. Đúng vậy, lần thứ hai trong ngày, nàng phải thừa nhận rằng vương đô Macedonica xứng đáng với những lời tán dương hoa mỹ mà bao thi nhân đã tặng cho nó. Hoặc giả là tất cả đều được đôi mắt gây dựng từ niềm vui nơi tâm hồn. Nàng đọc đi đọc lại lá thư rất nhiều lần, cho đến lúc thuộc lòng toàn bộ nội dung mới lưu luyến thả nó vào chậu than sưởi. Những ngày sau đó, nàng hầu như không bước chân ra khỏi căn phòng áp mái trên gác chuông của điện thờ Mauna. Nữ tỳ Bela nói rằng nàng bị cảm lạnh như một câu trả lời cho qua chuyện, còn thực tế, cô ta cũng chẳng biết được điều gì đang diễn ra sau cánh cửa im lìm kia, nhưng cô ta có thể chắc chắn rằng Macedonica và cả nữ tu Aisha đều đang trải qua những ngày yên bình nhất kể sau hàng loạt sự kiện ồn ào. Tựa như trước mỗi cơn bão luôn tồn tại một khoảng lặng, trong khoảng lặng đó, người ta chẳng thấy được gì nhiều hơn một bầu trời quang đãng và ngu ngốc tin vào sự êm đềm tạm bợ mình nhìn thấy.

Không nhiều người để tâm đến sự vắng mặt trong nhiều ngày của Aisha, phần vì nàng chỉ là một nữ tu tập sự còn phần khác hiển nhiên là bởi đối với kẻ thất sủng như nàng thì điều đó thật dư thừa. Nếu ai đó có thể dành nàng chút ít quan tâm mà không hề nghĩ suy đến những lợi ích thiệt hơn ở thành Macedonica này, thì hẳn chẳng có người nào ngoài công chúa Roseta xinh đẹp. Kể từ lúc bước sang tuổi mười lăm, công chúa dường như dành nhiều thời gian hơn cho việc cầu nguyện lẫn hành lễ tại điện thời Mauna. Và vì thế mà chuyện nữ tu Aisha lâm bệnh đã đồn đến tai nàng vào buổi cầu nguyện của ngày thứ sáu. Roseta đón nhận cái tin ấy với sự lo lắng thấy rõ qua cử chi lẫn nét mặt rầu rĩ, rồi nàng dặn người hầu ở lại thêm một lúc nữa để tự mình có thể đến thăm Aisha.

"Chị Aisha của em, thật mừng vì bệnh của chị đã thuyên giảm." Roseta vui vẻ sau khi Aisha cho nàng biết về tình trạng hiện tại của mình.

"Em biết rồi đấy, ta vốn là một đứa ốm yếu. Gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm ta đổ bệnh cả tháng trời."

"Em sẽ lệnh cho thái y đến thăm bệnh cho chị, ngay khi em về đến hoàng cung." Nàng công chúa hào hứng đề nghị, rồi nàng nhìn quanh quất cả căn phòng. "Nơi này không tốt cho người ốm, thưa chị. Hay là..."

"Ta quen ở căn phòng này rồi." Aisha mỉm cười, nàng dịu dàng nắm lấy tay công chúa Roseta. "Dù cho chỗ này nhiều khi thật buồn chán. Những ngày qua, khi ta nằm ở đây và nhìn về phía nhà của chúng ta. Roseta ơi, ta chợt nhớ lại trước đây."

Khi nhắc đến "trước đây", giọng Aisha nghe nghèn nghẹn, đôi mắt đen láy của nàng nhìn Roseta trìu mến và phảng phất nét u buồn. Nàng công chúa tưởng chừng như thấy được hình ảnh chính mình in trên làn nước mùa thu mỗi lần nàng đối diện với chị, lúc này cũng không phải ngoại lệ. Nàng biết chị đang nhớ về thời thơ ấu ở cung điện Esta. Aisha không may mắn được như nàng, chị được đưa đến điện thờ Mauna từ khi còn nhỏ, trong suốt tám năm qua, hẳn chị đã chẳng có ai bầu bạn. Tuy nàng thích lui đến nơi này để làm lễ và cầu nguyện, nhưng phần nào nàng cũng biết lối sống khổ hạnh của các tu sĩ không dễ chịu lắm đối với một công chúa vốn quen cảnh sống sung sướng như chị. Mà quả thực nàng không hề sai, bởi giờ đây khi nghe chị trải lòng về nỗi nhớ cung điện Esta lẫn tuổi thơ đẹp đẽ ở đó, nàng thậm chí còn thấy thương chị hơn vì những chuyện đã xảy ra.

"Ta nhớ đến anh Drako, anh Raven, em và cả hai đứa em sinh đôi của chúng ta nữa." Aisha thì thào, làn môi khô tróc của nàng mấp máy. Mi mắt nàng đã ầng ậng những giọt lệ trong veo. "Cặp sinh đôi hẳn đã lớn rồi nhỉ? Lần cuối cùng ta gặp chúng là khi chúng chỉ vừa tròn năm."

"Vâng, thưa chị. Chúng đã lên chín và cao bằng chừng này." Roseta thật thà đưa tay áng chừng chiều cao của cặp sinh đôi. "Chúng rất nghịch ngợm nhưng ai cũng yêu quý cả. Chị biết không, lệnh bà Rukasa đã truyền tin rằng sẽ quay về kinh đô trong một hai ngày tới, chỉ xa chúng nó ba tháng thôi mà em đã thấy nhớ nhung không yên rồi."

Shana và Shane là cặp sinh đôi nhỏ tuổi nhất trong số các con của nữ hoàng Eriki. Sau chính biến Themira, chúng đều được nhiếp chính vương Derizi Flava giao cho Rukasa Estonia - một trong số những thứ phi mới lập của ông ta nuôi dưỡng. Thứ phi Rukasa và hoàng phi Soifi Danco vốn không ưa thích gì nhau, vậy nên bà ta đã chăm sóc cho cả hai đứa trả rất chu đáo để bù đắp lại việc hiếm muộn của bản thân. Gần một nửa thời gian trong năm, thứ phi Rukasa đều xin được lui đến điền trang riêng trên lãnh địa Aksaras để nghỉ ngơi và quay trở lại Macedonica chỉ để tránh rét vào mùa đông, cũng như hưởng thụ không khí tuyệt vời của mùa xuân. Dĩ nhiên, cặp sinh đôi vì thế cũng thường xuyên phải di chuyển giữa kinh đô và lãnh địa Aksaras. Roseta đặc biệt yêu thương hai đứa em này, nàng chơi đùa cùng chúng bất cứ khi nào nàng có thể cũng như dành tặng chúng nhiều món quà quý giá. Tất nhiên, trẻ con thì luôn dễ gần với những người dành cho chúng tình cảm chân thành như công chúa Roseta, chúng thậm chí còn thân thiết và nghe lời Roseta hơn cả cậu em ruột Ceaser của nàng. Thế nhưng, nghĩ đến đây, nàng mới chợt nhận ra một sự thật đáng buồn là dường như chúng chẳng có mảy may ấn tượng nào với chị Aisha. Đấy là bởi chị đã sống tách biệt hoàn toàn với gia đình trong thời gian qua cũng như việc mọi người trong cung luôn lảng tránh nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến nữ hoàng Eriki, hay là thậm chí bà đã trở thành một điều cấm kỵ. Do đó mà dù thỉnh thoảng nàng vẫn lén đề cập đến chị Aisha cùng các anh chị em khác – những người con của nữ hoàng với hai đứa trẻ, nhưng chắc hẳn sự vô tư thơ dại sẽ chẳng để chúng phải bận tâm quá nhiều đến khúc mắc trong quá khứ hay vài cái tên hiếm khi nghe thấy. Roseta cảm nhận được bàn tay mềm mại của chị Aisha đang run rẩy nắm lấy tay nàng, nét mặt chị ủ dột hơn khi nhắc đến cặp sinh đôi. Nàng biết chị là người coi trọng tình thân, dẫu cho chị không hay biểu lộ điều đó ra bên ngoài thay cho sự lạnh lùng xa cách. Nếu không như vậy, thì người hầu cạnh nàng đã chẳng nhắc đến việc chị lâm bệnh hàng tháng trời vì đau buồn trước sự ra đi của anh Timur. Nên thật dễ hiểu khi chị Aisha buồn bã như lúc này.

"Giá mà chị được gặp chúng một lần." Aisha ngập ngừng, có vẻ nàng cũng tự biết rằng điều đó khó mà thực hiện được. "Nhìn chúng từ xa thôi cũng được."

"Ôi chị của em, đó là em trai và em gái của chị chứ nào phải xa lạ. Mấy ngày nữa, khi chúng về Macedonica, em sẽ thưa chuyện với lệnh bà Rukasa và xin lệnh bà cho phép đưa chúng đến điện thờ. Lúc đó chị sẽ gặp được hai đứa em nghịch ngợm ngay thôi."

"Em nói thật chứ, Roseta yêu quý?"

"Em sẽ không bao giờ nói dối chị một chuyện như vậy."

Nàng công chúa rất hài lòng khi cái ý tưởng vừa nảy nở trong đầu đã giúp chị Aisha thoải mái hơn một chút. Điều đó làm cho cuộc nói chuyện của cả hai hào hứng hơn rất nhiều. Cho đến tận lúc từ biệt Aisha, Roseta vẫn không quên nhắc lại ý định đưa cặp sinh đôi tới điện thờ và nàng hi vọng rằng chúng sẽ quen dần với chị Aisha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net