Hoa hồng cài tóc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Garys Estonia rõ ràng là một sự thay thế đủ tốt cho Lynden Sudo, nhưng chỉ ở việc huấn luyện. Ông ta đã làm hài lòng nhiếp chính vương Derizi Flava cũng như hơn một nửa số quý tộc Thrace lẫn dân chúng trong hai tháng đầu, khi ông quyết định đưa binh sĩ trở lại Manteno và đặt ra những kỳ huấn luyện khắc nghiệt nhất, bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông trường hàn. Đấy lẽ ra sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho lãnh chúa vùng Wasza, nếu như việc huấn luyện liên tục bị kéo dài. Nhiếp chính vương Derizi Flava nhanh chóng nhận ra sự bất thường, ông ta thậm chí đã từng phải thốt ra câu nói nửa đùa nửa thật rằng mình đánh hơi thấy mùi trì hoãn ngay trên đại điện Leono, dù chính ông là người đã lựa chọn Garys Estonia thế chỗ lãnh chúa xứ Masian. Một lần khác, Derizi Flava thậm chí còn thể hiện rõ ràng hơn lời nhắc nhở bằng lời nhắn gửi đến Manteno với nội dung vẻn vẹn "Nếu ông không sử dụng quân đội của Thrace thì hãy cho ta mượn, có lẽ họ sẽ giúp được nông dân làm đất cho vụ mùa năm sau!". Thế nhưng mọi thứ vẫn chẳng tiến triển hơn hai tháng đầu tiên là bao. Và cho đến tháng thứ tư của mùa đông trường hàn, khi lệnh cô lập giao thương ở Aras đang dồn dần đám du mục vào đường cùng, Derizi Flava đã mất sạch kiên nhẫn để truyền đi những thông điệp đốc thúc một cách ý nhị cho Garys Estonia. Hoặc giả nếu ông ta có muốn thế thì hai phần ba Nguyên Lão Viện cũng sẽ phản đối.

"Đủ rồi, Basheen. Ngươi không cần phải đọc thêm những bản báo cáo đáng hổ thẹn đó nữa." Derizi đặt một dấu chấm mạnh xuống trang giấy đang viết, cái ngòi bút than chì của ông ta gãy vụn. "Còn ngươi, hãy thắng yên ngựa và tức tốc đến Manteno truyền lại lời của ta cho tên chậm chạp xứ Wasza đó. Không-được-sai-một-từ!"

Hoặc ngươi làm điều phải làm, hoặc trả lại quân đội Thrace cho ta. Nhiếp chính vương chỉ vào tên cận vệ đứng gần mình nhất và ra cái lệnh truyền tin mà chẳng cần quan tâm xem đấy có phải phận sự của gã hay không. Tức thì, tên cận vệ cúi đầu nhận lệnh, rồi rời nhanh nhẹn rời đi thực hiện.

"Garys Estonia đang lãng phí thời cơ thuận lợi nhất, thưa ngài." Nguyên lão Judas chậm rãi nhắc nhở, sau khi ông chứng kiến thái độ nổi nóng của Derizi Flava.

"Ta biết điều đó, đấy cũng là lý do ta cho người truyền tin đến Manteno, như ông vừa thấy." Derizi đáp lại, đôi mắt đỏ ngầu của ông đảo một vòng chán nản. "Nào, đại nguyên lão, ông có thể cho ta biết điều gì đã khiến ông đến gặp ta đường đột như vậy thay vì chuyển lời qua Basheen?"

"Một tin tức tốt lành cho chúng ta, thưa ngài." Judas cười gượng gạo. Cái khuôn mặt già nua khắc nghiệt của ông ta không quen lắm với việc biểu cảm vui mừng. "Các gián điệp của chúng ta tại Aras báo rằng tên Gustavo Vengi đã chết."

Derizi Flava đón nhận tin về gã thủ lĩnh du mục bằng một khoảng lặng, cặp lông mày rậm rạp của ông ta khẽ nhướn lên nhìn Judas Sudo và con trai của lão – Basheen Sudo, rồi sau đó vị nhiếp chính vương bật cười khoái trá. Tiếng cười của ông ta kéo dài và thể hiện sự phấn khích tột cùng, đến mức kỳ dị, bất thường. Ngay cả Basheen Sudo, kẻ kém tinh tế nhất trong căn phòng cũng lờ mờ nhận ra điều đó, điệu cười hú họa của hắn cũng vì thế mà nhạt dần. Còn Judas Sudo, ông ta giữ thái độ đúng mực mà một đại nguyên lão phải có khi chỉ khẽ nhếch mép, cảnh giác đưa mắt quan sát Derizi Flava.

"Thật tuyệt vời, đại nguyên lão của ta. Cho ta biết kẻ nào đã đem tin tức tốt lành này đến Macedonica? Hãy thưởng cho hắn thật nhiều tiền vàng và thức ăn." Một hồi sau, Derizi mới dừng lại.

"Như ý muốn của ngài." Judas Sudo đáp lại.

"Ông cần làm việc đó ngay, đại nguyên lão yêu quý ạ."

Derizi Flava đáp lại bằng giọng điệu ra lệnh, và hành động này của ông thực sự đã khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Judas Sudo giữ im lặng, ông ta nhìn vị nhiếp chính đôi chút rồi mới kính cẩn cáo lui. Chỉ còn lại Basheen Sudo và Derizi Flava, vị nhiếp chính vương rời khỏi chỗ ngồi, ông ta bước ra ban công lớn.

Với Basheen Sudo mà nói thì đây là tình thế khá khó hiểu. Dù gã biết rõ việc nhiếp chính vương không ưa thích gì cha mình, thế nhưng thể hiện thái độ đó ra một cách công khai thì lại là chuyện khác. Hơn thế nữa, những biểu hiện thất thường gần đây của Derizi càng khiến gã thêm phần hoang mang. Kể từ khi nữ tu Aisha bị ả tư tế bắt đi, rồi đám mọi phương nam làm loạn, nhiếp chính vương trở nên khó đoán định vô cùng. Ông ta có thể thoải mái ngồi vào bàn ăn để rồi ngay sau đó giận dữ quát tháo khi nhìn thấy món khai vị hay ly rượu nho chưa kịp tiếp đầy lại. Và mọi chuyện còn được đẩy lên đến một mức độ tệ hại hơn nữa khi Lynden thua trận ở Aras. Người ta đồn đại rằng bệnh tình của Derizi đang xấu đi vì thời tiết lạnh là nguyên do chính cho cách cư xử thất thường này, nhưng nom cái bộ dạng cao lớn, vạm vỡ như một tên trai tráng ngoài hai mươi kia, Basheen thầm nghĩ, thật khó mà tin được những lời vu vơ ấy. Lần này cũng vậy, gã hoàn toàn có thể đoán được Derizi Flava đã chọc giận cha của gã ra sao và gã lấy làm lạ vì ông ta dám liều lĩnh như vậy. Cha của gã là ai? Là Judas Sudo, là đại nguyên lão đứng đầu Nguyên Lão Viện, là tay quý tộc già nua phụng sự ba đời quân vương và trên hết là kẻ đã biến Derizi Flava từ một gã con hoang Rusland thành nhiếp chính vương của Vespero. Chết tiệt, Basheen chửi thề trong đầu khi gã buộc phải thừa nhận rằng lão già ấy thực sự là một con kền kền mũi khoằn đầy quyền lực lẫn danh vọng. Không ai dám bất kính với con kền kền già ấy, dù tất cả đều chẳng ưa gì lão, kể cả những đứa con ruột thịt như gã và Lynden.

Basheen tôn trọng Derizi Flava còn hơn cả cha của gã, dẫu ông ta chỉ là đứa con nuôi được Judas Sudo nhặt về từ cái xó xỉnh bẩn thỉu nào đó ở Rusland và gã không có thói quen xem trọng những kẻ bần hàn. Tuy nhiên, Derizi Flava là một ngoại lệ. Ông ta từng cứu mạng gã khi gã chỉ khi gã còn nhỏ, hình ảnh một thằng con hoang gầy gò chặt đầu những tên cướp đang say ngủ mà chẳng có lấy nửa khắc run sợ đã để lại cho gã ấn tượng mạnh đến nỗi lấn át cả sự khinh bỉ cái xuất xuất thân hèn mọn ban đầu. Thế nên, Basheen Sudo thật sự lo lắng trước những thay đổi của nhiếp chính vương, gã mơ hồ nhận thấy có điều gì đó đang diễn ra và đó mới là nguyên nhân thực sự khiến Derizi hành xử lạ lùng trong thời gian qua. Dù vậy, gã cũng không nghĩ được ra nên làm gì ngoài việc im lặng, tiếp tục phụng sự, tuân theo những mệnh lệnh từ ông ta.

"Em trai của ta." Đột nhiên Derizi Flava cất tiếng, ông ta vẫn đang dõi tầm mắt ra ngoài ban công và nhìn những bông tuyết rơi. "Gustavo Vengi đã chết."

"Đúng vậy, thưa ngài. Thần nghĩ đó là một tin vui." Basheen Sudo dè dặt, gã lúng túng vì không rõ ý của Derizi.

Hoặc có thể không. Basheen chột dạ khi gã ngẫm nghĩ kỹ hơn về tình hình tại Aras. Gustavo Vengi đã chết, điều này đồng nghĩa với việc hoàng tử Timur sẽ trở thành người kế nhiệm vị trí thủ lĩnh của đám phản loạn. Timur là một đối thủ đáng gờm, hắn từng được cân nhắc cho tước vị thái tử khi nữ hoàng Eriki còn tại vị. Và giờ thì hắn đã có quân đội của riêng mình...

"Đấy đúng là một tin vui, Basheen." Derizi nói. "Và ngươi sẽ có nhiều việc để làm, người anh em của ta."

"Thần luôn sẵn sàng phụng sự cho ngài."

"Hãy báo tin này cho tên thợ vẽ ở tòa Đại thánh đường, nói với hắn ta muốn gặp hắn ở vương đô. Đừng để ai biết ngươi đi đâu."

Một mệnh lệnh ngắn gọn và khó hiểu, Basheen Sudo nhận lời với đôi chút băn khoăn. Derizi Flava là kẻ vô thần, ông ta chẳng tin vào thánh thần hay quỷ dữ, thế nên Đại thánh đường trong mắt ông ta không có nhiều ý nghĩa hơn một cái chuồng chim khổng lồ, nuôi dưỡng hàng ngàn con sẻ trắng. Gã biết như vậy, do đó mà gã lấy làm lạ lùng khi ông ta lại cần đích thân gã đi báo tin cho một tên thợ vẽ. Nhưng cũng cái thắc mắc này dù được giải đáp hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc gã thực hiện nó cả. Thế rồi Basheen Sudo xin lui với một vẻ khẩn trương, như bất cứ khi nào gã nhận được mệnh lệnh từ nhiếp chính vương.

Khi Basheen Sudo rời khỏi, vị nhiếp chính vương mới chậm rãi quay người nhìn vào căn phòng.

"Ra đây nào." Ông nghiêng đầu nói khi nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ phía sau tấm rèm cửa. "Ta biết ngươi ở đó."

Phải đợi đến khi Derizi lặp lại lần thứ ba, nữ tỳ mới run rẩy bước ra ngoài. Cô ta sợ đến nỗi khuỵu ngay xuống mà quỳ sụp dưới chân ông.

"Ngươi có biết nghe lén trong thư phòng của ta sẽ bị chặt đầu không?"

Nữ tỳ lắc đầu, cô ta cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào Derizi Flava.

"Tên của ngươi là gì?" Vị nhiếp chính vương lấy làm hiếu kỳ trước màu tóc đỏ rực đang phủ phục dưới chân mình. Ông thốt ra một câu hỏi bằng tiếng vùng Steila – một vùng nhỏ ở phía nam Rusland và cũng là nơi ông được sinh ra.

"Isado, thưa ngài."

"Ngươi là nữ tỳ hầu hạ cho Rukasa?"

"Vâng thưa ngài. Lệnh bà đã mua tôi ở Aksaras, tôi... tôi chỉ đi lạc vào đây..." Isado lắp bắp, chất giọng nặng âm mũi của vùng Steila nghe như đang vỡ ra từng mảnh. "Tôi không biết đây là thư phòng của đức ngài... thề có đấng bề trên, tôi không dám có ý nghe lén..."

Isado lại cúi người xuống thêm chút nữa, và Derizi Flava tựa hồ có thể nghe thấy tiếng trán của cô ta chạm mạnh vào mặt sàn gỗ. Nữ tỳ Isado từng chứng kiến những cơn thịnh nộ của nhiếp chính vương đáng sợ ra sao, ông ta sẽ chẳng ngần ngại gì khi ra lệnh chặt đầu hay treo cổ đám người hầu bé mọn chẳng may phạm phải điều sơ suất, huống hồ... cô ta quả thật đã nghe được đôi chút cuộc trò chuyện. Và trên hết, ai mà chẳng rõ đức ngài Derizi Flava thù ghét người Rusland đến mức nào. Tuy nhiên, trái ngược với bộ dạng hoảng loạn của nữ tỳ, vị nhiếp chính vương lại im lặng hồi lâu. Ông khẽ ngồi xuống nhặt bông hồng trắng rơi từ tóc của Isado và nhìn ngắm chăm chú. Đó chỉ là một bông hồng may vụng về bằng vải ren, loại vải vụn cắt ra từ tay áo váy cũ kỹ nào đó. Thế nhưng với Derizi Flava thì dường như nó lại nom thật hay ho, ông nhấc nó lên khỏi mặt sàn, đặt trong lòng bàn tay một lúc trước khi cài nó lên mái tóc của Isado. Hành động kỳ lạ này của ông dường như đã trấn an được cô nữ tỳ ít nhiều, cô ta từ từ ngước lên nhìn ông. Khoảng khắc cô nhìn thẳng vào mắt Derizi Flava bằng cặp mắt ngập tràn sợ hãi, cô nhận ra mình có một cơ hội mong manh để thoát được tội chết.

"Tóc của nàng rất hợp với nó." Derizi nhẹ nhàng nâng cằm Isado để nhìn được trọn vẹn khuôn mặt của cô ta. Rồi ông cúi xuống một chút để hôn lên mái tóc đỏ rực mềm mại.

Isado được tha chết, mà chẳng những vậy, khi trở về căn phòng tồi tàn dành cho các nữ nô nghỉ ngơi mỗi tối, cô hay tin mình được triệu đến phòng ngủ của nhiếp chính vương ngay buổi tối hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net