Hoa hồng Hamilton (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Macedonica bị đánh thức khỏi giấc ngủ im lìm bởi những tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng. Dường như đêm qua, khi người ta còn đương say ngủ, đã có chuyện lạ lùng nào đó xảy ra. Ngay phía trước tòa đại điện Justo, nơi đại biểu cho công lý của người Vespero, những người đàn ông, đàn bà và cả đám trẻ nhỏ đang túm tụm lại để nghe một kẻ hát rong hay chữ đọc vanh vách nội dung ghi trên tờ giấy trắng khổ lớn. Và đó không phải là tờ giấy duy nhất, bởi ai cũng có thể bắt gặp chúng đang bị gió thôi bay hoặc nằm phủ trên mặt đường.

Kẻ hát rong hay chữ hắng giọng một chút, rồi gã thuật lại lời lẽ đanh thép tố cáo nhà Sudo không thanh toán tiền nợ cho thương nhân người Rusland ra sao bằng giọng điệu thật bình dân, dễ hiểu cho số đông. Đấy quả thật là một chuyện nực cười, đám đông bắt đầu có những lời dè bỉu như vậy. Hoàng thất có thể nợ tiền, còn nhà Sudo thì không bao giờ. Bất kỳ cư dân Vespero nào cũng biết điều đó, bởi lãnh địa Masian mà gia tộc quyền lực ấy sở hữu chứa đầy những mỏ vàng và đá quý, còn ở kinh đô Macedonica này họ quản lý vô số nhà thổ, sòng bạc lẫn lính đánh thuê. Nhưng thường thì người ta lại thích thú truyền tai nhau những chuyện khó tin hơn cái đáng tin, vậy là chỉ trong vòng một ngày cả kinh đô Macedonica đều bàn tán về lời tố cáo với vô vàn chi tiết thêm thắt hoặc giản lược, cứ như vậy cho đến khi được truyền đến tai Nhiếp chính vương Derizi Flava thì viên nội quan theo hầu đã phải kể đầy đủ cả chục dị bản khác nhau của những lời đồn.

Cần phải biết rằng, sự giàu có của thành Macedonica phân nửa đều do các thương nhân và thuyền buôn từ Aum cùng Rusland đem lại. Do đó mà ở Vespero, bất kể là Nguyên Lão Viện hay Nhiếp chính vương Derizi Flava, ai cũng đều dành cho giới thương nhân một vị thế nhất định. Và tất nhiên, những mối quan hệ cộng sinh giữa giới quý tộc và thương nhân cũng được nảy mầm từ đó. Không phải mọi quý độc đều có gia sản đồ sộ như nhà Sudo, còn đám thương nhân lại cần đến sự bảo hộ từ triều đình thông qua các quý tộc trong khi họ thừa mứa tiền bạc. Vậy là có rất nhiều quý tộc đã được nuôi béo nhờ vào mối quan hệ với những kẻ lái buôn. Derizi Flava không hề thích điều đó, bởi nó làm cho triều đình bị thao túng bởi thế lực từ bên ngoài cũng như đe dọa đến cân bằng quyền lực giữa quân vương với các quý tộc Thrace.

Vị nhiếp chính vương lắng nghe trong khi vẫn xem xét các giấy tờ vừa được chuyển về. Mùa gặt đã đến, đồng nghĩa rằng các báo cáo tại mỗi vùng đất trực thuộc bảy lãnh địa và Aras được quan lại lẫn quý tộc cai quản gửi tới tấp về kinh đô Macedonica. Ngài sẽ xem đó là căn cứ để thu thuế mùa màng và thuế đất. Tuy sắc lệnh thu thuế từ giới quý tộc đã được thực thi trong sáu tháng qua, nhưng Derizi Flava hiểu rõ sự bất bình của họ vẫn chưa hề nguôi ngoai, và thật không khôn ngoan chút nào nếu ông lơi lỏng kiểm soát đối với các bảy lãnh địa. Một Aras vượt khỏi sự kiểm soát đã là quá đủ cho Vespero.

"Ta tò mò muốn biết nhà Sudo phản ứng thế nào?" Nhiếp chính vương nhướng mày hỏi khi viên nội quan cung kính kết thúc câu chuyện.

"Thưa đức ngài, họ đã cho người thu nhặt lại những tờ cáo thị."

"Và?"

"Quân lính đã tới phường buôn phía Nam kinh thành để gặp vị thương nhân viết cáo thị."

"Đấy quả là thử thách cho danh tiếng của nhà Sudo."
"Ngài nói đúng, thưa đức ngài. Nhưng ngài nghĩ rằng họ thực sự là những kẻ keo kiệt đến vậy sao?"

"Ta hiểu ý của ông," Derizi Flava khẽ nghiêng đầu. "Judas Sudo không phải thằng ngốc, nhưng đám con cháu lão thì đích thị là một lũ lợn. Chúng ngang ngược, bần tiện đến đáng xấu hổ. Ta chắc rằng nếu ông thay tên thư lại hiện giờ của mình, ông sẽ nhận được rất nhiều tin báo về tội lỗi của chúng."

"Thần sẽ đuổi hắn ngay khi cáo lui, thưa đức ngài."

"Một quyết định rất sáng suốt."

"Liệu thần có cần phải điều tra vụ việc này không?"
"Ồ, tất nhiên rồi. Hãy truyền đạt ý muốn của ta đến hoàng tử Raven, vì nó được giao quyền cai quản Macedonica nên để nó giải quyết sẽ rất hợp lý. Đừng quên cho nó biết sự kỳ vọng của ta."

"Thần đã ghi nhớ, thưa đức ngài."

"Giờ thì ông nên thực hiện chúng ngay đi, và nhớ nhắc thằng hầu của ta truyền Basheen Sudo vào diện kiến."

Viên nội quan theo đó cúi đầu hành lễ rồi bước lùi ba bước rồi mới xoay người đi về phía cửa cung điện. Chỉ còn lại vị nhiếp chính vương ngồi sau chiếc bàn gỗ được chạm khắc cầu kỳ. Derizi Flava chậm rãi nhấc người dậy, ông rời đến bên cạnh cửa sổ lớn nhìn xuống khu vườn mê cung với bãi cỏ xanh mượt được cắt tỉa cẩn thận ngay sát hông cung điện. Khu vườn đó trồng thuần hoa hồng Hamilton, loài hoa đã được gia tộc Hamilton – gia tộc mà người vợ trước của ông xuất thân – lựa chọn làm một trong những biểu tượng trên gia huy đầy kiểu hãnh của mình. Hoa hồng Hamilton rất đẹp, chúng nở rộ hơn hoa hồng thường và màu sắc thì chuyển biến mềm mạin dần từ những cánh hoa hồng đậm ở trung tâm rồi đến những cánh mờ nhạt hơn, cuối cùng là trắng tinh khôi. Nữ chủ nhân đời trước của lâu đài này, Eriki, nàng luôn có thói quen chăm sóc mê cung vào mỗi buổi chiều, sau giờ cầu nguyện. Eriki tự hào về khu vườn, về những bông hồng mập mạp tươi sắc, và cả về dòng máu Hamilton của nàng. Còn chồng của nàng, ông ta hay giờ phút này là nhiếp chính vương Derizi Flava, căm ghét tất cả. Lâu đài, khu vườn, hoa hồng cũng như cái họ nàng mang đều đáng bị nguyền rủa. Do vậy mà Derizi đã giữ lại chúng thay vì phá hủy tất cả, bởi cảm giác thù hằn mà chúng tạo ra cho ông mỗi ngày đều như lời nhắc khiến ông nhớ đến người vợ quá cố. Nàng hẳn sẽ vẫn còn sống nếu nàng không mang họ Hamilton.

Derizi đứng rất lâu bên cửa sổ, ông quan sát những đứa con, các bà vợ và... cả đứa cháu họ Kail Volga. Chàng trai xứ Negero đó đang dạo bước cạnh cô con gái Roseta của ông. Mối quan hệ trên danh nghĩa vốn khiến ông không quan tâm nhiều đến Kail, nhưng tình ý của cậu ta đối với Aisha – một đứa con gái khác của ông, đứa đã tình nguyện gia nhập điện thờ Mauna cách đây vài năm, lại luôn cần phải để mắt đến. Chúng rất xứng đôi, Derizi thừa nhận như vậy, đấy sẽ là một cuộc hôn nhân đem lại nhiều lợi ích cho vương quốc này. Có điều, tệ hại ở chỗ chúng yêu nhau. Vị nhiếp chính vương đã nhìn ra được tình cảm chân thật khi vụ ám sát trong đại điện Leono xảy ra và thân vương trẻ tuổi đã nóng nảy buông lời đe dọa sẽ làm mọi điều để trừng phạt kẻ gây ra cớ sự. Kail từng được gửi đến Vespero trong một thời gian dài để chăm sóc cho tiên đế Renando – ông ngoại của cậu ta, cho nên Derizi đã phần nào hiểu được cái tính khí điềm tĩnh, lịch lãm lẫn thận trọng mà cháu họ ông bộc lộ từ bé. Rất hiếm khi Kail thể hiện lời nói hay hành động thô lỗ, nếu không bị kích động mạnh. Derizi Flava luôn cho rằng tình yêu là thứ thừa thãi trong cuộc đời mình và cả trong một cuộc hôn nhân chính trị. Không giống như Roseta, đứa con gái lì lợm Aisha của ông không dễ bị thao túng, nó có cái đầu rất tinh ranh cùng lòng căm thù vẫn nhen nhóm suốt bao năm qua. Nếu để nó trở thành vợ của thân vương Volga, Derizi không thể dám chắc được chuyện gì sẽ xảy ra, bởi tình yêu đôi lúc làm mọi thứ trở lên khó đoán định bằng lý trí sáng suốt. Và từ những gì đã trải qua để được ngồi trên ngai vàng cai trị Vespero, tất nhiên là Derizi Flava không có thói quen đi những nước cờ mạo hiểm nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Khi khu vườn hoa hồng trở lên nhàm chán trong con mắt của nhiếp chính vương, ông ta hướng ánh nhìn về phía đường chân trời và chăm chú dõi theo một cái chấm đen đang di chuyển từ phương Nam. Cái chấm thoạt trông mờ nhạt trên nền trời xanh trong của mùa thu, rồi nó đậm dần hơn, tượng rõ ra hình con chim bồ câu – "tín sứ" trung thành rất luôn đảm nhận việc truyền đi cũng như đem về cho ông những tin tức quan trọng. Cung điện này nuôi rất nhiều chim bồ câu, thể theo sở thích của công chúa Roseta, nhưng không nhiều người biết trong mỗi đàn đều có một vài cá thể đơn lẻ được huấn luyện để trở nên hữu ích hơn so với mục đích làm cảnh. Derizi đưa tay tóm lấy con vật bé nhỏ có bộ lông vũ màu xanh thẫm và cặp mắt hiền hòa, dưới cái chân trái nhỏ xíu của nó, ông ta tìm thấy mẩu giấy da cỡ lòng bàn tay được gấp gọn, buộc chắc chắn bằng dây bện. Đó là tin báo từ vùng Aras, ở khu vực tự trị của những kẻ du mục Cigany. Derizi không mất quá nhiều thời gian để tiếp nhận tin báo được chim bồ câu đưa đến, ông thả nó đi sau khi nó đã hoàn thành nhiệm vụ, còn mẩu giấy được ném vào lò sưởi đang đượm lửa ngay gần đó và hóa thành tro chỉ trong nháy mắt, vừa lúc Basheen Sudo bước vào phòng với bộ dạng kính cẩn hết mực.

"Ngươi đã làm việc của mình đến đâu rồi?"

"Như ý muốn của ngài, thưa nhiếp chính vương. Những kẻ tỏ ý chống đối ngài đều đã được dạy dỗ một bài học thích đáng." Basheen Sudo nói điều này với vẻ rất tự hào, đầu hắn mường tượng cái mà hắn gọi là "thành tựu" làm được trong vài ngày qua.

Lùng bắt đồng đảng của ả vũ nữ đã chết là cái cớ tuyệt vời để gửi đến những quý tộc tại Macedonica cũng như trên các lãnh địa Thrace còn lại một lời đe dọa. Thực tế, Basheen Sudo đã được nhận lệnh tìm đến những gia đình quyền quý sở hữu nhiều điền trang nhất, trải khắp bảy vùng đất, hắn có toàn quyền áp dụng các hình phạt tàn bạo như quất roi, xẻ thịt hay nặng hơn là tống giam tại địa lao Tarta. Đám quý tộc này đều đã công khai bày tỏ thái độ chống đối lại sắc lệnh thu thuế đất và thuế nô lệ của nhiếp chính vương, rất nhiều trong số đó là con cháu của các dòng họ lớn, vốn nổi tiếng về sự giàu có lẫn quyền lực như nhà Sudo, nhà Estonia hay Norden. Không giống như vùng Farland cằn cối trắng tuyết quanh năm của nhà Oriento và vùng Aras vốn loạn lạc liên miên, giới quý tộc đến từ các vùng đất còn lại đều chiếm được rất nhiều đất đai màu mỡ cũng như nô lệ với hậu thuẫn từ Nguyên Lão Viện, trong khi đó, đất mà đám nông dân nắm trong tay quá ít ỏi. Việc có nhiều đất đai nhưng lại không phải đóng thuế khiến lũ quý tộc trở lên giàu hơn bao giờ hết, ở mặt đối lập thì nông dân, thợ thủ công và thương nhân phải gánh thuế rất nặng. Derizi Flava biết rõ, rằng số tiền thu được từ lớp thường dân có tăng đều đi chăng nữa cũng chẳng thể bằng được một phần mười số tiền mà giới quý tộc nuốt trọn, và ông ta không thể chấp nhận được điều này. Vậy là, bất chấp phản đối gay gắt từ Nguyên Lão Viện lẫn đám quý tộc, nhiếp chính vương đã ép họ phải đóng thuế dựa trên diện tích đất đang nắm trong tay. Đất đai càng rộng lớn, tiền nộp về kho vàng của hoàng tộc càng nhiều.

Lợi ích của giới quý tộc vốn khởi nguồn từ những đặc ân có từ thời Patro đại đế, chúng nhận những đặc ân đó đều đặn qua mỗi thế hệ nhiều đến độ mặc định đó là thứ mình phải được hưởng mà không bao giờ đặt ra câu hỏi tại sao lại như vậy. Cho tới một ngày kia, đặc ân đột ngột bị hoàng tộc hay đúng hơn là nhiếp chính vương Derizi Flava thu lại, chúng lập tức nổi giận và oán trách tựa hồ trẻ con bị cướp đi đồ ăn. Lẽ dĩ nhiên, chúng phản ứng lại theo những cách láo xược nhất, ngang nhiên chống đối việc nộp thuế hoặc gian lận trong khai báo diện tích đất sở hữu, cùng với đó là những hành động tiếp tay ngông cuồng từ Nguyên Lão Viện khi cho phép tăng mức thu địa tô đối với nông nô canh tác trên đất của quý tộc. Derizi Flava coi điều này như một sự thách thức đến quyền lực của đại điện Leono và ông đã sử dụng vụ ám sát để trả đũa lại.

"Nếu chúng không muốn tôn kính quân vương của chúng như những bề tôi trung thành, vậy hãy làm chúng phải kinh sợ. Kẻ đã chết thì tịch thu gia sản, nộp vào kho vàng của hoàng gia. Những kẻ còn sống, nên bắt chúng ký vào giao ước tuân theo sắc lệnh của ta." Nhiếp chính vương tỏ ý hài lòng.

"Như ý muốn của người, thưa nhiếp chính vương." Basheen Sudo mỉm cười cúi đầu ngoan ngoãn.

Gã con trưởng của nhà Sudo vốn không được thừa hường vẻ cao lớn từ người cha, nhưng lại mang trọn vẹn nét đẹp hào nhoáng từ người mẹ xuất thân là quận chúa Rusland. Không ai có thể chê trách ngoại hình của Basheen, dẫu trông gã khá nhỏ bé, đấy đều là nhờ vào khuôn mặt điển trai với cái mũi cao, khuôn miệng hơi nhếch luôn thường trực quăng cho người đối diện sự khinh miệt của tay công tử có xuất thân cao quý và cặp mắt màu xanh thẳm. Tất nhiên, ta cũng khó mà tìm ra được ở khuôn mặt đó cảm tình dù mới gặp thoáng qua một lần, chỉ bởi mắt của gã. Phải, chính là cái cặp mắt mang cả đại dương ấy, chúng lại nom giống hệt như mắt của loài rắn gian xảo đang trực luồn lách để cắn chết con mồi bằng cặp răng đầy nọc độc. Và thực tế, đời tư đầy chẳng thiếu tin đồn trụy lạc lẫn giết chóc của gã đã trở thành những truyện kể về một con quái vật mà các bà mẹ ở thành Macedonica thường dùng để hù dọa con trẻ. Người ta đoán rằng, mối quan hệ tồi tệ giữa gã với ông bố đầy quyền lực hẳn đều bắt nguồn từ tai tiếng đó mà ra. Basheen Sudo là một tay kiếm cừ khôi, thế nên gã đã được Nhiếp chính vương lựa chọn để trở thành Đội trưởng đội Sói đêm – nơi dành cho những kẻ thề trung thành với dòng họ Flava cho đến chết – bản sao hắc ám, cuồng loạn hơn của đội quân Fleur de Lys mà Derizi Flava lập ra, khi ông ta không thể thuyết phục hiệp sĩ xứ Franxe – Musa Norden đi theo mình.

"Ta cho triệu kiến ngươi không chỉ vì điều này, em trai ạ."

"Thần mạo muội đoán là vì những tờ giấy đã rải kín Macedonica sáng nay và thần sẽ không có biện minh nào cho nhà Sudo. Hẳn rằng một đứa con hoang nào đó gây ra chuyện đáng xấu hổ này."

"Không đâu, Basheen. Ta không gọi ngươi đến đây vì chuyện vớ vẩn ấy đâu. Chúng ta đang ở Macedonica, hãy để con trai ta được thể hiện quyền lực của nó." Derizi tiến lại trước mặt đứa em trai nuôi của mình, ông ta đặt tay lên vai nó và vỗ nhẹ. "Ta muốn ngươi đến Aras để lùng bắt một người, phải bắt sống hắn."

"Là ai vậy, thưa nhiếp chính vương?"

"Hoàng đế Juvelo của đế chế Aum."

** *

Aisha kết thúc ngày thứ hai của nghi lễ thủy thiền khi mặt trời khuất sau rặng núi phía Tây. Nàng run rẩy bước lên khỏi làn nước lạnh lẽo nơi hồ Wasatis, khoác lên người chiếc áo choàng bằng vải dạ đen và lặng lẽ rời khỏi khu rừng thiêng. Bela đã đợi sẵn nàng dưới một gốc cây cách hồ nước vài bước. Vừa thoáng trông thấy ánh sáng tỏa ra từ cây đuốc đang cháy đượm mà Aisha cầm trên tay, nữ tỳ đã vội vã chạy đến. Cô ta đỡ tay nàng, thay nàng cầm đuốc để soi đường. Dọc quãng đường đi ra cửa rừng, nơi tên đánh xe của điện thờ đang kiên nhẫn đứng chờ cũng hai con ngựa, Bela thì thào kể lại những chuyện đã xảy ra trong thành Macedonica ngày hôm nay, không quên đề cập đến việc thưa kiện của gã thương nhân với nhà Sudo, cũng như việc hoàng tử Raven được chỉ định giải quyết vụ việc này. Aisha lắng nghe mọi điều với một vẻ chăm chú, khuôn mặt nàng ẩn phía dưới vành mũ trùm áo choàng thoáng lộ vẻ suy tư. Nàng không bất ngờ trước phản ứng của cha mình, ông ta muốn trao cho Raven cơ hội thể hiện năng lực và đồng thời cũng tránh nhúng tay để không tránh gây khiêu khích với giới quý tộc. Cuộc thanh trừ đẫm máu mà Basheen Sudo thực hiện trong vài ngày qua đã đủ để đổi lại sự khiếp sợ, nhưng nếu tiếp tục đánh vào nỗi khiếp sợ đó thì chắc chắn sẽ tạo ra phản kháng mạnh mẽ. Nhà Sudo vốn là biểu tượng đại biểu cho sức mạnh của giới quý tộc, nếu gia tộc ấy bị đe dọa đồng nghĩa rằng giới quý tộc bị đe dọa và kết quả tất yếu chúng sẽ tìm mọi cách để tự bảo vệ quyền lực, lợi ích vốn có, trong đó có cả cách lật đổ kẻ cầm quyền. Tương tự như điều chúng đã làm với nữ hoàng Eriki.

Hoàng tử Raven sẽ làm gì?

Tên tử tế giả tạo ấy sẽ làm gì? Nàng đã đoán được vài phần. Anh trai hờ của nàng sẽ không bỏ qua cơ hội để trả thù Judas Sudo, đấy là điều chắc chắn, nhất là khi anh ta biết được quá khứ của Ursula, biết được thân thế của nàng. Raven đã rất bất bình trước cái chết của nàng vũ nữ, đến độ tự mình tra xét những lời nàng ta thốt ra trước lúc lìa đời trong suốt mấy tuần qua. Và giờ đây, chỉ cần anh ta hỏi chuyện người thương nhân đến từ Rusland, ông ta sẽ kể rõ về đứa bé gái đã được nhà Sudo mua về năm xưa. Đó sẽ là cơ hội để nhiếp chính vương can thiệp vào vụ việc. Aisha trông mong rất nhiều vào một diễn biến như vậy. Nàng cần khiến Derizi Flava và Judas Sudo đối chọi nhau mạnh mẽ hơn nữa, hoặc tiêu diệt lẫn nhau, nếu cần. Aisha tự nhủ khi nàng cùng cô hầu Bela dắt nhau rảo bước trên con đường mòn để đến chỗ cỗ xe ngựa đang đợi sẵn.

"Hãy giúp ta quay trở về Mauna trước giờ cầu nguyện buổi tối." Nàng căn dặn người đánh xe, giọng nàng run run vì hơi lạnh sương đêm đang giăng phủ dần lên khu rừng thiêng. Vết thương cũ theo đó cũng nhức nhối đôi chút.

"Nàng tặng ta áo choàng và để bản thân chịu lạnh?" Người đánh xe tiến lại gần thì thào bên tai nàng, rồi đưa tay kéo nàng vào lòng. "Lại đây nào."

Hành động lẫn lời nói vô lễ từ một tên đánh xe làm Aisha rất ngạc nhiên, nàng đã toan kháng cự lại cái ôm chặt ấm áp của gã và gọi tên cô hầu Bela để đánh động. Nhưng khi chóp mũi nhỏ nhắn của nàng chạm vào lồng ngực rắn chắc của gã, mùi hương gỗ thông nồng ấm thân quen làm nàng từ bỏ ý định.

"Thứ lỗi cho ta vì đã đến đây, nhưng ta rất nhớ nàng." Người đàn ông vẫn thì thẩm, vòng tay ôm quanh nàng lại siết chặt hơn.

"Kail, Kail... em cũng nhớ chàng vô cùng."

Nàng thu mình một chút để được bao bọc dưới tấm áo choàng của người đàn ông, khuôn miệng của nàng không ngừng gọi tên người nàng yêu. Kail Volga, phải rồi, đó là tên chàng. Nhưng dường như từng đó vẫn là chưa đủ để lấp đầy những ngày dài thương nhớ nàng thiếu nữ đã trải qua, nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt chàng rồi rướn người lên một chút và hôn chàng. Cái hôn đó có lẽ sẽ chỉ như lần chạm nhẹ giữa hai làn môi như khi nàng còn dưỡng thương ở tòa tháp phía Tây cung điện Esta, nhưng không, lần này nó quả thật là một nụ hôn vì chàng đã đáp lại theo cách mãnh liệt nhất. Aisha có thể cảm nhận được bàn tay chàng đang luồn vào mái tóc còn ẩm ướt của nàng, ghì giữ nàng và cách tay còn lại vòng qua lưng để áp sát cơ thể của cả hai vào nhau. Nàng để đôi môi mềm phảng phất mùi mật ong từ sáp dưỡng của mình được mơn trớn dịu dàng, ấm áp, từng chút, từng chút một. Chàng trân trọng nàng, trân trọng cả nỗi sợ hãi lẫn e dè của nàng, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều chậm rãi, kéo dài tưởng chừng như bất tận. Bên tai nàng chẳng còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác ngoài hơi thở nhè nhẹ. Aisha thích cảm giác này và cả giây phút này, nàng sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để níu giữ nó lại vĩnh viễn... Dù nàng biết đó là tội lỗi nặng nề nhất mà một nữ tu phạm phải.

"Người nàng lạnh quá." Chàng dừng lại đôi chút để khoác thêm cho nàng chiếc áo choàng của mình.

"Khuôn mặt em đang nóng bừng, thưa chàng." Nàng thành thật. "Em đang phạm sai lầm."

"Sai lầm lớn nhất mà nàng phạm phải," Chàng nói, rồi tiếp tục đan cài đôi môi mình vào cặp môi mềm mại ngọt ngào vị mật ong của nàng. "Là nàng để ta yêu nàng."

"Thứ lỗi cho em," Aisha mỉm cười buồn bã, nàng kiên quyết dứt khỏi nụ hôn đầy mê hoặc mà thần tình ái đã ban phát. "Chàng xứng đáng có được điều tốt đẹp hơn là tình yêu hèn nhát của em."

Nàng dứt lời và miễn cướng lách người ra khỏi vòng tay của chàng, rồi xoay người bước lên xe ngựa.
"Ta có xứ Negero, có tước hiệu hoàng tộc, có danh tiếng của một chiến binh phương Bắc. Chúng đủ tốt đẹp để bù lại cho tình yêu của nàng." Thân vương nói, chàng ra hiệu cho nữ tỳ Bela đánh xe trước khi ngồi xuống bên cạnh nàng. "Nàng đang nghi ngờ tình yêu ta dành cho nàng?"

"Không, thưa chàng. Em cảm thấy mình quá nhỏ bé trước tình yêu đó. Em... em dùng nó để thực hiện như toan tính của mình."

"Nghe này Aisha, em xứng đáng với nó. Chúng ta đều sinh ra trong gia đình hoàng tộc, số phận của chúng ta không cho phép chúng ta làm khác đi. Dù là điện Esta hay cung điện Potala, tình yêu sẽ chẳng thể tồn tại nếu không có những toan tính, đó là số phận của cả ta và em."

Những điều mà thân vương Volga nói đều khiến trái tim Aisha rung động. Nàng không rõ trên cuộc đời này còn có ai đem lại cho nàng cảm giác bình yên như lúc này nữa không, ai đó khác ngoài chàng. Nhưng rồi nàng tự nhủ, sẽ không có người nào có thể sánh được với chàng, thánh thần cũng sẽ chẳng tạo ra nổi một linh hồn nào bao dung, thấu hiểu nàng đến vậy. Nàng lặng im tựa đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net