Họa mi và gai hồng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Drako đón nhận cái tin em trai chàng được chỉ định làm người thừa kế ngai vàng khi đương dở cuộc chè chén ở quán rượu Lusa Rey – một điểm đến mà phần lớn các quý ông ở thành Macedonica ưa thích.

"Chúc mừng cho em trai ta!" Drako lè nhè bằng cái giọng đượm mùi men rượu, rồi chàng nâng ly ra hiệu chiêu đãi tất cả khách khứa trong quán, bất kể thân quen hay không.

Cả quán rượu hò reo, đám khách khứa theo đó tung hô tên hoàng tử Shane nhiệt tình, tha thiết và sùng kính đến mức tưởng chừng như họ đang cố biến cái chỗ nhớp nháp mùi rượu thịt cùng đàn bà này thành điện thờ Mauna thanh tịnh. Hiển nhiên, ở trong điện thờ ấy, lũ bợm nhậu tựa hồ trở thành những tín đồ trung thành đang miệt mài gọi tên vị thần của mình. Drako hài lòng trước cảnh tượng tiệc tùng trác táng này, chàng nằm trên sập gỗ, tựa trên đống gối nệm và quăng luôn ly rượu sang một bên trước lúc giật lấy cái bình đựng bằng đồng mà ả gái điếm của Lusa Rey đang cầm trên tay. Ở đây thì cần quái gì phép tắc hay sự trang nhã, chàng lẩm bẩm như vậy trong lúc vươn tay giật lấy lớp khăn choàng của một cô nàng khác để chiêm ngưỡng bộ ngực trần căng tròn tuyệt đẹp mà nàng ta đang cố giấu sau lớp vải vóc. Chàng ôm cô nàng vào lòng, rót rượu lên đỉnh cầu của nàng và để mặc dòng nước men thơm lừng ấy trượt xuống bầu ngực mềm mại đương được môi chàng mơn trớn. Tiếng nhạc dồn dập, tiếng bước chân leng keng của các vũ nữ xen lẫn với tiếng cười khoái trá của đám đàn ông cùng tiếng phụ nữ rên rỉ. Những âm thanh hỗn loạn, nhuốm mùi sắc dục và rượu nồng càng lúc càng tô điểm, khăng định cho cái tiếng tăm trụy lạc của hoàng tử Drako – cái tiếng tăm mà bao lâu nay người dân ở Macedonica mới chỉ được nghe đồn đại. Chẳng những thế, chàng còn tỏ ra là một tay hào phóng, ngông nghênh hơn bất cứ ai, kể cả Basheen Sudo, bằng vô số lần vục tay vào túi vải đựng tiền vàng, vốc một vốc và ném hết lên ban thưởng cho khách khứa hay vũ nữ, nhạc công trước mặt.

"Người ta đồn rằng đức ngài rất sợ phu nhân của mình." Cô gái điếm thì thào, câu nói ngắt quãng vì như tiếng thở dốc hứng tình.

"Cô có tin vào lời đồn không?" Drako hỏi lại trong lúc lưỡi vẫn đang nếm vị rượu trên bộ ngực trần của nàng ta.

"Có lẽ là không, em không tin ngài e sợ phu nhân Havaran."

"Không, không." Chàng ngừng lại, hôn lên cặp môi căng mọng và lắc đầu nói. "Ta thật sự sợ Havaran, nếu nàng ấy có tìm đến chỗ này thì chớ để cho nàng biết là cô từng qua lại với ta."

"Vậy phu nhân sẽ làm gì em nếu em nói với bà ấy em đã ngủ với ngài?" Nàng phụng phịu hỏi lại vì nghĩ rằng chàng đang phóng đại mọi thứ lên để nhấn mạnh là chàng ghét người vợ thô kệch của mình.

"Điều đó còn phụ thuộc vào việc Haravan có mang theo kiếm của nàng hay không."

Con gái nhà Oriento rất xấu. Đấy là điều mà đám thiếu nữ truyền tai nhau khi xe rước của nàng ta đi qua phố chợ để đến cung điên Esta theo cha và chồng của nàng. Haravan Oriento chưa bao giờ đặt chân đến vương đô hay được ra mắt giới quý tộc Thrace, và bởi thế mà những lời đồn đoán về nàng nhiều không đếm xuể. Cái xuất xứ từ vùng Farland ở phương Bắc lạnh giá của nàng nhiễm nghiêm trở thành một căn cứ để người ta suy đoán về ngoại hình lẫn tính cách con gái nhà Oriento. Phần lớn cư dân ở sườn nam dãy núi Malak đều có sự pha trộn huyết thống với người Rusland hay man tộc phương bắc, dòng họ Oriento cũng không phải ngoại lệ. Người nhà Oriento thường có vóc dáng cao lớn, làn da trắng tái và đôi mắt xám. Thỉnh thoảng, nhờ vào các cuộc hôn nhân, sẽ có một vài người mang màu tóc hung đỏ hoặc màu trà mật ong. Tuy nhiên, hầu hết thành viên trong gia tộc đều trung thành với tóc nâu, dù ở nhiều sắc thái khác nhau. Phu nhân Haravan tất nhiên cũng có những nét đặc trưng của gia đình, theo như phần lớn dân chúng ở kinh đô phỏng đoán. Nếu không thì chẳng đời nào nàng ta phải đồng ý kết hôn với một hoàng tử thất thế, say xỉn như Drako. Và về phía Drako, điều duy nhất ngăn chàng ta sắm vai người chồng mẫu mức cũng chẳng có gì ngoài việc phu nhân của chàng nom thô kệch, quê mùa như hầu hết đám đàn bà ở xứ Farland, cho dù mang họ quý tộc hay không.

"Thánh thần ơi, đức ngài thật đáng thương." Cô gái mỉm cười đáp lại bằng giọng điệu thương hại, rồi như để an ủi, cô nàng rướn người hôn Drako một cách đắm đuối trong lúc hai cánh tay lần đến vòm ngực săn chắc của chàng, tìm cách cởi phăng cái áo ướt đẫm rượu và mồ hôi ra.

Tất nhiên, sự nồng nhiệt ấy khiến chàng lấy làm hài lòng mà lao vào cuộc hành lạc. Chàng và cả cô gái điếm xinh xắn vồ vập nhau như một đôi khát tình, họ trao cho nhau những cái hôn ướt át lên bất kể khoảng da thịt nhớp nhúa của đối phương. Thân hình nảy nở, gợi tình của nàng ta trở lật liên tục để chiều theo những cú thúc người mạnh mẽ từ chàng. Trong cơn say tình điên đảo đó, nàng ta vẫn không quên các ngón nghề quyến rũ – thứ khiến quán rượu Lusa Rey mê hoặc được đám đàn ông ở thành Macedonica này. Tay nàng ôm ghì lấy thân hình của chàng, vuốt ve từng làn da, thớ thịt bạn tình nhè nhẹ như một con mèo nhỏ nũng nịu, trong khi cánh tay còn lại, dường như táo tợn hơn, rong ruổi xuống tận vùng dưới thắt lưng người đàn ông để khiêu khích. Nàng ta biết cách chuốc thêm men cho đàn ông chỉ bằng giọng nói ngọt ngào đứt quãng với vô số ngôn từ hư hỏng mà lũ con gái quyền quý chẳng bao giờ dám thốt ra. Thậm chí, sau những giây phút thăm dò ban đầu, nàng đã nghĩ đến một vài hành động bạo dạn hơn khi dứt khoát giành lấy thế chủ động, dẫn dắt vị hoàng tử kia trong suốt phần còn lại của trò vui. Nàng ở phía trên, đung đưa thân hình đẹp đẽ của mình theo nhịp uyển chuyển như đám vũ nữ đang nhảy múa phía bên kia tấm màn sa, hai tay nàng nắm lấy tay chàng, đặt nó lên ngực, lên eo. Rượu liên tục được nàng rót vào miệng, chảy tràn thành dòng xuống cổ rồi ngực, nàng cúi người mớm thứ nước đem lại sự hưng phấn đó cho người đàn ông quyền quý đang ngây ngất trước khoái cảm tuyệt vời mà sắc dục đem đến. Ngay tức thì, cái đung đưa uyển chuyển nhịp nhàng của nàng, nương theo khí thế hừng hực từ chàng, chuyển thành hỗn loạn. Lần này đến lượt nàng say sưa, đôi mắt nàng lim dim đê mê trước khoái cảm, lưng nàng cong lên kích động, nàng đưa ngón tay của chàng vào miệng, cố không phát ra tiết thét sung sướng đang vang lên trong đầu, văng vẳng bên tai. Rồi khi hai người đi đến điểm cực hạn của dục tình, nàng mệt mỏi thả người nằm trên thân thể chàng. Và đó cũng là lúc nàng cảm nhận được lưỡi dao sắc lạnh đang kề vào cổ mình.

*

* *

Phu nhân Havanra Oriento đã có mặt ở Lusa Rey, một cách lặng lẽ, và cũng nhờ thế mà nàng được chứng kiến trọn vẹn màn ân ái cuồng nhiệt của chồng mình với ả gái điếm. Havanra tức tối đến phát điên khi quyết định cắt ngang cuộc vui thú ấy bằng hành động kề dao vào cổ ả gái điếm đáng khinh bỉ kia, khiến ả ta sợ đến phát khiếp. Đám gái điếm la hét đến thất thanh vì nghĩ rằng nàng sẽ lia lưỡi dao bén ngọt đi một đường, cắt đứt cổ họng người bạn của chúng. Thế nhưng, đến sau rốt thì phu nhân nhà Oriento vẫn tỏ rõ phong thái quý tộc bằng lối hành xử đầy điềm tĩnh. Nàng đuổi hết lũ gái điếm, vũ nữ, nhạc công cùng khách trong phòng ra ngoài để trò chuyện với đức lang quân yêu quý.

"Dĩ nhiên, để nói chuyện được," Nàng cúi người nhặt đống quần áo rơi vương vãi và thô bạo ném nó về phía hoàng tử Drako. "Trước tiên chàng phải ăn mặc tử tế cái đã."

Hoàng tử Drako nhấc mình ra khỏi sập, chàng ngáp dài uể oải và nhìn phu nhân của mình chăm chú. Nom chàng dường như không đoái hoài gì đến sự bực tức lẫn đống vải vóc trang phục. Thế rồi chàng đứng dậy, đi đến bên phu nhân Havanra.

"Phu nhân thân mến, ta thích nhìn cái bộ dạng này của nàng." Chàng dang tay chờ đợi, tỏ ý muốn ôm Havanra vào lòng. "Lại đây nào."

"Còn thiếp ghét bộ dạng này của chàng và trước khi chàng gột sạch thứ mùi kinh tởm mà lũ điếm để lại trên người, đừng có chạm vào thiếp." Thiếu phụ nghiến răng gằn từng từ.

"Nàng đã không gặp ta trong cả tháng trời nay." Drako vẫn không hề có ý định dừng lại trò khiêu khích của mình, chàng ghé vào tai nàng Havanra mà thì thào. "Ta không tin nàng ghét nhìn thấy bộ dạng... trần trụi này. Havanra, gò má nàng đang đỏ bừng lên kìa."

Đến đây thì phu nhân Havanra Oriento như hết chịu nổi. Nàng giơ tay toan tát gã đàn ông đáng ghét này một cái thật đau cho hả giận, nhưng đáng buồn là gã đã đoán được mà ghì lấy mái tóc nâu còn ướt hơi sương đêm của nàng, bình thản đặt lên môi nàng nụ hôn. Tuy nhiên, nàng nào chịu kém cạnh, khi Drako thả nàng ra, ngay tức thì gã lĩnh không phải một mà là đến hai cái tát đau điếng.

"Thiếp đã nói là đừng chạm vào thiếp." Nàng bực dọc đưa tay quệt mạnh môi, giọng nàng hạ thấp hơn một chút. "Còn giờ, xin thánh thần ban phúc, khách của chàng đang đợi phía bên ngoài xe ngựa. Thế nên nếu chàng không muốn lũ chó săn của nhà Sudo đánh hơi được thì chớ có chần chừ thêm nữa."

"Nàng nói thật chứ?" Drako nghiêm nghị nhìn phu nhân của mình.

Havanra Oriento không trả lời, nàng gật đầu với vẻ quả quyết.

"Mẹ kiếp, sao nàng không nói sớm." Mặt chàng giãn ra có vẻ như cực kỳ khoái trá, lần này thì chẳng cần nàng nhắc nhở, chàng cuống cuồng vơ vội mớ quần áo nhàu nhĩ của mình và trước khi mặc vào với tốc độ nhanh đến mức khó tin, chàng đột nhiên ghì lấy đầu Havanra mà hôn cái chụt. "Phu nhân yêu quý, cám ơn nàng. Ta hứa là khi về dinh thự, nàng sẽ được ngắm nhìn ta thỏa thích trong phòng ngủ."

"Chết tiệt, thiếp sẽ dặn đám gia nhân không được mở cửa dinh thự cho chàng."

"Ta không quan tâm đâu, Havanra. Dù sao chồng của nàng cũng không hay đi bằng cửa lớn, nàng biết thế đúng không?" Drako nhìn bộ dạng chỉnh tề trong gương, chải chuốt lại mái tóc rồi vội vã rời khỏi Lusa Rey để đến gặp vị khách của mình.

Bước ra từ quán rượu trứ danh, chàng lên xe ngựa, chọn cho mình chỗ ngồi đối diện với vị khách. Phu nhân Havanra ý nhị ngồi phía bên ngoài, bên cạnh gã đánh xe. Nàng ra lệnh cho gã chạy theo hướng điền trang của nhà Oriento, cách thành Macedonica chừng bảy dặm đường.

Vừa thoáng thấy Drako, vị khách – một người đàn ông độ ngoài ngũ tuần có dáng vẻ điềm đạm – toan cúi đầu hành lễ, thế nhưng ông ta lại bị chàng ngăn lại. Khi đã chắc cỗ xe đã rời khỏi thành, vị hoàng tử mới thắp lại đèn và bắt đầu cuộc trò chuyện. Chàng không hề giấu diếm rằng bản thân đã ngạc nhiên như thế nào lúc hay tin về người khách mà từng có thời chàng gọi bằng thầy.

"Thần cũng chẳng ngờ sẽ được diện kiến đức ngài thêm một lần nữa, thưa đức ngài." Người đàn ông ngập ngừng nói.

"Ông đã giam mình quá lâu trong tòa Đại giáo đường. Ta mừng vì cuối cùng ông cũng ra khỏi đó."

"Thần chỉ thực hiện bổn phận của mình."

"Qủy tha ma bắt bổn phận của ông đi." Drako sẵng giọng, nhưng chẳng có vẻ gì là chàng đang phật lòng. "Ông để mặc cho bọn Sudo và Estonia kênh kiệu trong điện Esta suốt tám năm qua, đừng nói rằng đấy cũng là bổn phận."

"Thật ra thì..." Người đàn ông nở một nụ cười điềm tĩnh. "Đấy đúng là bổn phận của thần."

"Ồ, vậy thầy của ta, vì lẽ gì ông lại quay về vương đô? Ta thừa biết là cha mình nào đủ uy quyền để sai khiến ông."

Người khách nhìn hoàng tử Drako bằng ánh mắt lạ lùng. Nó là sự pha trộn giữa nét cứng rắn và một chút buồn bã, tựa hồ như trong cái đầu tròn của ông ta, tâm trí già nua đang nhẩn nha lục lọi những hồi ức xưa cũ nào đó. Thế rồi ông ta thở dài, thốt lên tên của hoàng tử Timur.

"Đức ngài biết đấy," Ông ta nói. "Anh trai ngài là một kẻ tham vọng, nhiếp chính vương đã gửi cho thần những tin tức mà gián điệp ở Aras đưa đến. Thần được biết ngài ấy đang âm mưu bắt tay với người Barsine. Đấy chẳng phải việc hay ho."

"Phải rồi, việc hay ho hơn thế là anh ta muốn mượn quân đội của Rusland để chống lại cha ta." Drako nhướn mày, chàng gật gù nhận xét. "Tên con hoang ấy thật biết giở trò lá mặt lá trái."

Vị khách không quá ngạc nhiên khi nghe những lời này của chàng. Mà với ông ta thì đấy có lẽ là việc nằm trong dự tính, bởi như các hiền triết thường nhắc nhở học trò của họ, một người thầy giỏi sẽ hiểu rõ kẻ mình dạy dỗ. Cả chàng và Timur đều từng theo học người đàn ông này, không chỉ kiếm thuật hay võ thuật mà còn cả triết học lẫn thi ca. Ông là người thầy tài hoa bậc nhất của Vespero. Và bởi thế, hiển nhiên ông hiểu họ hơn ai hết.

"Đức ngài cao quý," Sau một hồi lắng nghe chăm chú những gì chàng chia sẻ về tình hình ở Aras cũng như về hoàng tử Timur, người đàn ông chậm rãi cất lời. "Vậy còn ngài thì sao? Ngài vẫn muốn đóng vai một tên bợm rượu bê tha?"

"Đừng, đừng, thầy của ta. Ta biết ông đang nghĩ gì." Chàng cười cợt, phẩy tay ra hiệu cho người đối diện đừng thốt ra cái suy nghĩ mà chàng đoán là nó đang nhảy múa trong đầu ông ta. "Nhưng phu nhân yêu quý của ta chắc chắn sẽ phản đối."

"Đấy không phải ý muốn của thần, cũng không phải việc đức ngài hay phu nhân Havanra có thể chối từ."

"Không... không, Musa Norden. Ai lại giao việc cầm quân cho một kẻ say xỉn, một kẻ dành hầu hết thời gian của mình bên mấy ả gái điếm?"

"Thần nghĩ là có, thưa đức ngài."

"Đừng nói là..."

"Ngài thật sáng suốt. Ngày mai nhiếp chính vương sẽ triệu hồi ngài đến đại điện Leono, ông ấy đặt trọn lòng tin vào con trai mình."

"Thật-khốn-nạn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net