Kẻ săn đêm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Công chúa Aisha yêu quý,

Ta hi vọng em sẽ thứ lỗi cho sự chậm trễ của ta sau khi đọc bức thư này. Căn bệnh thương hàn khiến ta không thể rời khỏi tư dinh kể từ tiết sương giáng. Tuy nhiên, trong suốt thời gian đó người hầu của ta vẫn được lệnh đi khắp nơi tìm kiếm những củ hoa huệ tây như em yêu cầu. Thứ hoa đó quả thực rất quý hiếm, ta phải thừa nhận như vậy, bởi khắp Macedonica này không ai có chúng. Nhưng em cũng chớ lo lắng hay vội thất vọng, vì mới ngày hôm qua thôi có một thương nhân phương nam đã hứa hẹn rằng ông ta có thứ hàng mà em cần. Những củ hoa huệ tây sẽ được ông ta chuyển đến vào ba hôm nữa, và ta cần phải lưu ý em rằng chậu cây nên được đặt ở nơi khuất ánh sáng như ở chuồng ngựa chẳng hạn. Em biết đấy, với thời tiết giá lạnh như hiện nay, cây cỏ luôn cần phải ngủ đông thay vì trồng theo cách thường ở ngoài trời.

Nhớ nhé, Aisha, việc trồng cây luôn đòi hỏi sự kiên nhẫn lẫn hiểu biết đúng đắn. Ta tin em đủ thông minh để hiểu mình phải làm gì để những củ cây này đơm hoa khi mùa xuân về.

Mùa đông năm 1360.

Anh trai của em,

Raven Danco Flava

Tái bút: Hãy ban thưởng cho cô hầu Bela của em, nàng ta đã dâng tặng cho ta thứ bột thuốc an thần thượng hạng, chúng giúp ích rất nhiều khi ta cần dỗ dành giấc ngủ."

Aisha đọc lại lá thư lần cuối trước lúc ném nó vào lò than sưởi chỉ còn vương ít ánh hồng, mảnh giấy chạm xuống tạo ra khói khen khét rồi cuối cùng bùng cháy và hóa ra tro xám. Mùa đông đã đến, đem cái lạnh giá tràn khắp mọi ngõ ngách thành Macedonica. Nàng thiếu nữ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kinh đô giờ được bao phủ bởi sương mù trắng đục, mờ mờ như làn vải mềm giăng ra che trước tầm mắt nhìn. Đất trời nhìn qua tấm màn vải đó bỗng trở nên âm u, ảm đạm. Hơi lạnh ngọt thấm buốt tận xương làm nàng hơi co người, khẽ rúc mình vào sâu hơn vào miếng chăn mỏng. Khi những ngón tay ửng đỏ vì cóng của Aisha chạm nhẹ vào những mảng chăn sờn cũ, nàng chợt nở một nụ cười dịu dàng khi nghĩ đến chiếc áo choàng dành tặng cho thân vương Volga. Hẳn rằng lúc này nó đang đem đến hơi ấm cho chàng, cùng chàng chống chọi với thời tiết khắc nghiệt của xứ tuyết. Lòng nàng thấy yên bình khi nghĩ đến chàng. Đã hơn hai tháng kể từ lúc chàng lên đường quay về Negero, và trong những lá thư mà chàng đều đặn gửi đến Macedonica, nàng biết được rằng chuyến đi của chàng đã diễn ra suôn sẻ... Một vài lần, sau khi đọc thư của chàng, Aisha đã toan viết hồi âm để kể về những sự việc mới mẻ xảy ra với mình trong thời gian vừa qua, nhưng chỉ được đôi dòng nàng lại tức thì dẹp bỏ ý định đó. Nàng không muốn làm chàng phân tâm thêm, bởi nàng đã nghe ngóng được một vài tin tức từ các thương nhân ở phố chợ thông qua Bela. Đức ông Aleksha, người đứng đầu Hội đồng boyar (*), đã chết chỉ vài ngày trước khi chàng về Negero. Cái chết của đức ông Aleksha trong thời điểm này đem đến nhiều bất lợi cho chàng, trong khi lại giúp các anh em của chàng rất nhiều. Bởi trong số các quý tộc được mang tước hiệu boyar, đức ông Aleksha là một trong số rất ít người ủng hộ thân vương Volga thừa kế vương vị, bất chấp việc mẹ chàng – hoàng phi Elena Hamilton yếu thế hơn so với vương hậu Anatasia của nhà Glinskaya. Hẳn rằng chàng sẽ phải tìm kiếm thêm sự giúp đỡ từ các boyar khác để bù đắp sự mất mát này. Không những vậy, biên giới phía đông của Rusland, nơi mà lãnh địa Negero do chàng cai quản cũng như chia sẻ đường biên giới với Hãn quốc Kazan lại cũng đang diễn ra chiến sự liên miên. Chàng đang ở trong tình thế phải đối mặt với khó khăn từ nội tộc đến bang giao. Do đó, nàng đã tự nhủ rằng nếu không thể giúp được gì cho chàng, thì cũng chẳng nên ích kỷ, khiến chàng phải thêm một mối bận tâm. Vậy là nàng chỉ gửi cho chàng những lá thư gửi chứa chan tình cảm lẫn sự nhớ nhung của mình, cuối mỗi lá thư đó, nàng đều diễn đạt nàng mong ngóng được gặp lại chàng vào mùa xuân nhiều như thế nào.

Tất nhiên, nàng cũng đã tập cho bản thân thói quen cầu nguyện cho chàng vào mỗi buổi đêm khuya. Nàng hi vọng thánh thần sẽ lắng nghe nguyện cầu ấy mà bảo vệ chàng trước mọi hiểm nguy, giống như các ngài đã giúp nàng bảo vệ cho anh Timur.

Anh Timur. Aisha sẽ sớm gặp anh. Chỉ cần kế hoạch bắt cóc cặp sinh đôi vào ngày hôm nay ổn thỏa, nàng sẽ cùng chúng trốn đến Aras. Đây là ván cược nàng đã đặt cả an nguy của bản thân vào. Trong tám năm qua, kể từ sau chính biến Themira, Aisha lựa chọn nhập điện thờ Mauna và bám trụ ở kinh đô Macedonica để giữ được mạng sống. Những mái vòm trang nghiêm nơi thánh địa – chốn được thần Viseus tối thượng ngự trị, quả thật đã chở che cho nàng, dẫu rằng nó đồng thời cũng trở thành một cái lồng giam lỏng nàng, đặt ngay dưới con mắt hung hiểm của nhiếp chính vương. Nàng được an toàn khi hiến dâng cuộc đời cho thánh thần, có những phút giây nàng hài lòng với điều đó. Thế nhưng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc xa lánh khỏi thế tục. Aisha vẫn luôn nhớ về dòng máu đang chảy trong huyết quản mình, nhớ về nữ hoàng Eriki – mẹ kính yêu của nàng và chờ đợi một cơ hội để trả thù cũng như đòi lại vinh quang lẫn ngai vàng cho nhà Hamilton. Trong số các anh chị em, Aisha tin tưởng rất nhiều vào khả năng cùng tài nghệ của người anh trai Timur nhất, dù cách biệt về tuổi tác khiến ký ức thời thơ ấu của nàng hầu như vắng bóng anh.

Hoàng tử Timur, người con thứ ba của nữ hoàng Eriki, lớn hơn Aisha hai mươi tuổi. Khi nàng phần nào ý thức được về cuộc sống, anh đã chuyển ra khỏi hoàng cung để đến phụ trách huấn luyện binh sĩ tại Manteno – một doanh trại nằm về phía tây Macedonica. Aisha nhớ anh là người có vóc dáng cao lớn nhưng không hề cục mịch, trái lại khi rời bỏ áo giáp mà khoác lên thường phục, anh nom giống như một học sĩ trẻ tuổi quen với giấy tờ hơn. Timur được thừa hưởng rất nhiều từ mẹ, không chỉ ở mái tóc đen hay cặp mắt mà còn ở khả năng kiếm thuật cùng cưỡi ngựa. Lúc anh cả Jushan qua đời vì bệnh nặng, anh hai Ethan – chàng hoàng tử mang tâm hồn nghệ sĩ đã không ít lần bày tỏ mong muốn nhường lại quyền kế vị cho người em trai Timur của mình. Hẳn cũng vì lẽ đó mà những kẻ phản phúc đã dùng Ursula để giăng ra một cái bẫy, buộc anh phải rời khỏi kinh đô trước khi chúng dựng lên chính biến Themira.

"Này Bela," Aisha khẽ nói lúc nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau, mắt nàng vẫn nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. "Lũ trẻ rất thích ăn bánh Kadayif đúng không?"

"Dạ thưa nữ tu, theo em biết là vậy ạ."

"Mẹ của ta cũng thường làm Kadayif."Nàng bâng quơ, hai tay cuốn chiếc chăn chặt hơn một chút và thở dài. "Đi đến nhà bếp nào, Bela. Ta muốn tự tay làm cho các em của mình một vài chiếc bánh. Cả thức uống cho lệnh bà Rukasa nữa."

*

* *

Đến buổi chiều, kiệu rước của thứ phi Rukasa và cặp song sinh mới ghé thăm điện thờ Mauna. Đây là lần thứ ba trong hai tháng nay bà đưa các con tới nơi này. Cũng giống như những lần trước đó, Aisha đón tiếp họ với sự niềm nở khác hẳn thái độ lạnh nhạt nàng dùng để đối đãi với công chúa Roseta. Nàng cẩn trọng hành lễ với thứ phi cùng hai người em của mình. Điều này lẽ ra chẳng cần thiết, như lời vị cung phi luôn nói, nhưng nàng vẫn không dám lơ là. Từ cách xưng hô đến kính ngữ khi chuyện trò, Aisha đều cố gắng duy trì đúng mực. Phần bởi nàng phải làm vậy, phần khác bởi trong lòng nàng cũng yêu mến thứ phi.

Ngay từ lần đầu diện kiến người thiếu phụ ấy, Aisha đã dành cho bà rất nhiều thiện cảm dù nàng không rõ vì đâu. Rukasa Estonia là người phụ nữ dịu dàng, đoan trang và điềm tĩnh hơn phần lớn người nhà Estonia mà nàng biết. Nàng từng nghe đồn đại rất nhiều điều về thứ phi, đặc biệt là tình yêu thương bà dành cho cặp sinh đôi – những đứa con không chung máu thịt của bà. Cách bà dạy dỗ Shane hay lo lắng khi Shana ho húng hắng, thảy đều chân thành hệt như người mẹ dứt ruột đẻ ra chúng... Phải rồi, một người mẹ. Có lẽ do bà mang chung nửa dòng máu nhà Estonia với mẹ của nàng, nên nàng mới cảm thấy như vậy chăng? Hoặc giả là do khuôn mặt bà phảng phất mang đôi nét tương đồng với nữ hoàng Eriki? Mà cũng có khi là bởi cả hai. Aisha không thể phủ nhận rằng sự tử tế của thứ phi Rukasa đã làm nàng thấy áy náy ít nhiều mỗi lần diện kiến, nhất là lúc này – khi chỉ một chút nữa thôi, nàng sẽ chia cắt bà và cặp sinh đôi.

"Nữ tu Aisha?" Thứ phi Rukasa nhíu mày, người đi cạnh bà nom có vẻ hơi lơ đãng khỏi câu chuyện. "Con vẫn nghe ta nói đấy chứ?"

"Dạ... tất nhiên, thưa lệnh bà." Nàng hơi bối rối đáp lại. "Con sẽ vui sướng nếu có thể được nghe lệnh bà chỉ dạy thêm một vài điều, nhưng... lệnh bà biết đấy, cung điện Esta không phải nơi con nên đến."

"Ai nói với con như vậy, con yêu?" Người thiếu phụ mỉm cười, bà dừng lại và đặt tay lên vai Aisha. "Cung điện Esta là nhà của con, con luôn được chào đón ở đó. Hãy tới uống trà với ta khi con có thời gian rảnh rỗi."

"Con..."

"Macedonica này có quá nhiều quý tộc nhưng lại có quá ít kẻ thông thái. Các vị phu nhân, những người tự nhận là bạn của ta, họ quan tâm đến tiệc tùng váy áo hơn giá bánh mỳ ngoài chợ. Và vì thế chúng ta chẳng có gì để nói nếu ngồi uống trà với nhau." Thứ phi thở dài ngán ngẩm. "Con khác với họ, Aisha ạ."

Aisha toan lên tiếng thì bị đứa em trai Shane cắt ngang. Nó kéo tà áo choàng của thứ phi Rukasa gặng hỏi lại việc bà vừa mời nàng tới cung điện của mình, giọng lanh lảnh thơ trẻ lộ rõ vẻ khó chịu lẫn sợ hãi. Trái ngược với người mẹ nuôi và con chị Shana, từ lần gặp đầu tiên thằng bé đã tỏ ra xa lánh, thậm chí ghét bỏ nàng ra mặt. Trong những lần ghé thăm điện thờ sau đó, nó thường trốn tránh nàng, hoặc gào khóc không ngừng nếu nàng cố nói chuyện hay chạm vào người nó. Aisha đã đôi lần dò hỏi những người hầu cùng thứ phi Rukasa về thái độ lạ lùng của thằng bé, nhưng không một ai trong số họ hiểu được vì sao lại như vậy. Tệ hơn thế, thỉnh thoảng Shane còn thét lên rằng nàng là ma quỷ hiện hình, như lúc này đây. Nàng nhìn thằng bé một cách rầu rĩ, những lời than khóc của nó dội vào tai nàng và khiến nàng hụt hẫng. Aisha đứng chết lặng hồi lâu, rồi nàng bối rối bước ra xa hơn một chút để thứ phi Rukasa có thể dỗ dành được đứa trẻ tiếp tục dạo bước trên hành lang dẫn đến phòng cầu nguyện.

Khi tiếng chuông từ tháp cao của điện thờ Mauna ngân vang, báo hiệu kết thúc giờ cầu nguyện buổi chiều. Vừa lúc thứ phi Rukasa nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn choàng màu trắng phủ trên đầu xuống, bà nghe thấy những người hầu và tu sĩ thốt lên hoảng hốt. Nữ tu Aisha loạng choạng vài bước rồi ngất xỉu ngay khi nàng vừa đi đến cửa. Người ta ngay lập tức thoa dầu thảo dược lên bàn tay lạnh ngắt của nàng, một vài tu sĩ trẻ tuổi khẽ lay gọi nàng.

"Nàng vẫn thường như vậy, thưa lệnh bà." Ai đó trấn an thứ phi Rukasa.

"Cho truyền thái y..."

"Thưa lệnh bà, tu sĩ khổ hạnh như chúng tôi không được hưởng đặc ân như vậy." Một người khác thêm vào. "Nàng chỉ cần nghỉ ngơi đôi chút. Xin lệnh bà chớ lo lắng quá."

Liền sau đó, Aisha được dìu về phòng. Tất nhiên, chuyện này đã làm việc hồi cung của thứ phi Rukasa chậm trễ đi đôi chút. Bà hạ lệnh cho người hầu nán lại điện thờ Mauna thêm một lúc nữa cũng như bỏ hẳn ý định ghé qua khu chợ nô lệ vào chiều hôm ấy. Thay vào đó, thứ phi Rukasa cùng hai cặp sinh đôi túc trực bên giường của Aisha, chờ nàng tỉnh lại. Suốt thời gian ấy, bà dạo quanh căn phòng tồi tàn nơi gác chuông điện thờ. Căn phòng rất nhỏ, thứ phi Rukasa ước lượng bằng mắt thì hẳn chỉ bằng một phần năm phòng ngủ của một tiểu thư trong gia đình trung lưu bình thường, có lẽ chẳng bằng chỗ ngủ cho đứa hầu trong cung điện Esta, và lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ánh sáng. Trong không gian hạn hẹp như vậy, dẫu chiếc giường tre trải rơm hay rương quần áo bạc phếch màu gỗ cùng những đồ đạc đơn sơ khác có được bày biện gọn gàng, sạch sẽ cũng chẳng thể làm những người quen sống trong cảnh sung túc như bà thấy thuận mắt. Nơi này quả thực vượt qua mọi sự tưởng tượng của bà về độ rách nát, nhếch nhác. Đến độ người thiếu phụ cao quý khó mà nghĩ được nó dành cho người ở. Thứ phi Rukasa cũng từng ở điện thờ Kasmir trong một khoảng thời gian, bà biết lối sống khổ hạnh của các tu sĩ ra sao nhưng không đến mức như cảnh tượng an bày trước mắt bà lúc này. Từ trần nhà dột nát đến chậu than chỉ còn sót tro tàn và cả thứ mùi ẩm mốc hăng hắc phát buồn nôn tỏa từ bốn bức tường âm ẩm nước mưa, lấn át đi hương xông gỗ đàn thơm tho, hết thảy chúng đều cho thấy cuộc sống của nàng công chúa thật đáng buồn ra sao và cả sự ghẻ lạnh bạc bẽo của nhiếp chính vương đối với nàng khủng khiếp thế nào. Thứ phi nhìn lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Aisha, rồi lại nhìn một lượt lại cả căn phòng. Lần đầu tiên gặp nàng, bà đã nghĩ mình như được diện kiến bản sao trẻ trung hơn của nữ hoàng Eriki – người cô họ của bà. Phải, Aisha rất giống mẹ nàng. Và thật kỳ lạ khi điều đó lại khiến nhiếp chính vương cay nghiệt với nàng, như cách ông ta thường thể hiện...

Những thanh âm yếu ớt khẽ vang lên làm người thiếu phụ vội quay trở lại chỗ ngồi bên chiếc giường tre. Aisha đã tỉnh lại. Nàng ngước nhìn thứ phi Rukasa.

"Hãy cứ nghỉ ngơi, Aisha yêu quý."

"Lệnh bà sẽ hồi cung muộn mất, khi giờ này người vẫn ở đây."

"Ta là thứ phi Rukasa Estonia, con yêu ạ, ta biết mình nên làm gì và không nên làm gì." Người thiếu phụ mỉm cười. Bà đưa tay vén những sợi tóc mai đang xõa tung trước trán Aisha. "Con có muốn dùng chút gì không? Ta sẽ gọi người hầu đem đến."

"Bela... đứa hầu gái của con, xin người hãy cho truyền gọi nó."

Thứ phi Rukasa gật đầu chấp thuận. Bà cho gọi nữ tỳ Bela đến. Dĩ nhiên, như đã được căn dặn từ trước, cô ta mang theo một khay bánh và thức uống để dâng lên thứ phi Rukasa. Trong sự ngỡ ngàng của người thiếu phụ, nữ tỳ chỉ giải thích rằng chính Aisha đã tự tay chuẩn bị mọi thứ để dâng tặng cho thứ phi cũng như hoàng tử và công chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net