Kẻ săn đêm (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Để che giấu việc Arko gặp nạn ở Vespero, Hela đã truyền đi tin tức giả rằng hoàng đế Juvelo mắc bệnh truyền nhiễm khi trở về từ chuyến hành hương và người sẽ không thể trực tiếp giải quyết chính sự trong một thời gian nhất định. Nàng làm tốt đến nỗi ngay cả mười vị đại thần thân tín nhất, những người được chàng yêu quý gọi là mười viên ngọc của đế chế, cũng chẳng hề hay biết sự thật. Nhờ thế mà suốt thời gian chàng vắng mặt, trong triều đình đều không có quá nhiều xáo trộn. Hai ngày sau khi chàng trở về cung điện Nineveh, cũng tức là lúc hoàng đế dứt khỏi bệnh tật, các đại thần đã được tuyên triệu đến đại điện Maurya để nghị sự.

Người ta không chỉ bàn luận đến nguy cơ về một cuộc chiến với nhà Safya, mà còn bày tỏ e ngại với việc tiểu vương Minza của xứ Nipeta đã được gia tộc Sudo ở Vespero giúp đỡ và cho phép hắn trú chân tại lãnh địa Masian. Hoàng đế ngự trên dương tọa, ngài lắng nghe hết thảy những tấu trình được các đại thần dâng lên với vẻ chăm chú, thỉnh thoảng ngài truyền cho tên cận hầu Vixen chuyển tới tay hoàng hậu Hela – người ngồi sau bức rèm phủ phía bên phải, thấp hơn một chút so với ngai dương tọa một vài cuộn tấu chương bằng giấy da mà ngài nghĩ nàng nên đọc. Qua thái độ cùng sự chuyên chú đặc biệt mà hoàng đế dành cho nhà Safya, hầu như ai cũng có thể đoán được ngài quan tâm đến những kẻ thù ở Herat hơn. Điều đó âu cũng là hợp lẽ, bởi tình hình hiện thời của Vespero đang chẳng mấy lý tưởng để mà gia tộc Sudo hay nhiếp chính vương Derizi Flava toan tính vượt quá biên giới lãnh thổ của mình. Trong khi đó, nhà Safya lại vừa chiếm được vùng đất Kabul giàu có từ tay tiểu vương Guras – một chư hầu trung thành của đế chế. Hành động này chẳng khác nào sự sỉ nhục, coi thường sức mạnh lẫn uy quyền mà thánh thần đã ban cho hoàng đế Juvelo đầy tôn kính. Đại tướng Hemu Rashid là người bày tỏ thái độ gay gắt nhất trên triều đường. Ông liên tục lặp đi lặp lại lời thỉnh cầu phát động một cuộc chiến để đòi lại Kabul cũng như danh dự của đế chế và hoàng đế. Còn ở phía bên trái ngai dương tọa, tể tướng Nusam Khal, người vừa quay về Virat sau khi tới xứ Bacied để cứu giúp nạn dân, lại cung kính dâng lên những lời can ngăn ngược với đại tướng Hemu.

"Thưa hoàng đế Juvelo cao quý, thần cho rằng chiến tranh với nhà Safya không phải là một quyết định sáng suốt. Người đã cần đến mười năm để thiết lập trật tự cùng luật lệ, giúp duy trì hòa bình cho đế chế. Xin người hãy nhớ đến hòa ước mà cha của người, tiên đế Hyuma, đã có với nhà Safya khi cần liên minh chống lại người Tuppa."

"Thật đáng hổ thẹn làm sao, khi ta nghe những lời vừa rồi của ông, tể tướng Nusam ạ." Đại tướng Hemu cười mỉa mai. "Chúng ta đã giữ trọn lời hứa được tiên đế truyền lại. Quân vương của chúng ta, hoàng đế Juvelo, người đang ngự trên ngai dương tọa kia thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt đến vùng Herat. Dù đó là vùng đất của tổ tiên ngài khai phá. Nhưng ông hãy nhìn xem, con cháu của tên bạc bịp Farid Safya đã đáp lại ân điển lớn lao ấy như thế nào? Chúng đuổi giết những người hành hương đến thánh địa phương nam, chúng cướp bóc những thương nhân muốn đến Virat, chúng chiếm đóng đất đai của chư hầu quy thuận đế chế. Sự láo xược, tráo trở đó cần phải bị trừng trị thích đáng."

Dĩ nhiên, tể tướng Nusam Khal cũng chẳng hề thua kém, ông ta tiếp tục đối đáp bằng những lý lẽ sâu cay khác. Và thế là một cuộc tranh luận nảy lửa đã diễn ra ngay trên triều đường, gay gắt đến mức mười vị đại thần cũng chẳng thể khuyên can hay phân xử nổi. Ngay lúc ấy, hoàng đế nhìn sang người ngồi sau tấm rèm che bên tay phải của mình. Hela yêu quý đã không dự liệu sai chút nào, môi ngài khẽ thoáng qua một nụ cười tán dương nàng, rồi ngài gật đầu ra hiệu để nàng làm theo những gì mình đã căn dặn từ ngày hôm qua. Kỳ thực, khi nghe tin tức về nhà Safya, hoàng đế đã có tính toán riêng. Ngài đồng tình với đại tướng Hemu, nhưng còn e ngại giao ước cũ mà tể tướng vừa nhắc đến. Thế nên, ngài đã viện đến sự giúp đỡ nho nhỏ từ hoàng hậu để vừa đạt được ý muốn của mình, vừa không làm phật ý người cha nuôi người kính trọng.

Hoàng hậu Hela lãnh ý từ hoàng đế. Nàng hắng giọng ho để các đại thần ngừng tranh cãi. Khi triều đường đã bớt đi phần nào gay gắt, nàng mới tâu lên những lời đã soạn sẵn. Những lời của nàng hoa mỹ, dễ nghe và trên hết là trình lên một phương kế dung hòa cả đại tướng quân Hemu lẫn tể tướng Nusam Khal. Trước nhất nàng dẫn giải đến hòa ước vốn có, nàng ủng hộ sự hòa bình giữa nhà Safya và hoàng tộc Venta như mong muốn của tiên đế Hyuma. Điều này khiến đại tướng quân Hemu nghiến răng tức tối. Tuy nhiên, ngay sau đó nàng cũng nói đến nghĩa vụ mà đế chế cần phải thực hiện đối với các tiểu quốc chư hầu, nghĩa vụ bảo vệ cho những thần dân được tự do tuân theo lời dạy hành hương cũng như nhu cầu buôn bán chính đáng của các thương nhân. Một vài người tỏ ý không hài lòng trước lý lẽ nước đôi mà người phụ nữ đưa ra, nhưng trước những căn vặn của họ, nàng đã khéo léo tâu trình ý quan trọng nhất.

"Thần thiếp cho rằng chúng ta có thể gửi đến cho nhà Safya một lời cảnh cáo, yêu cầu họ chấm dứt những việc cướp bóc và giết chóc, cũng như nhận lễ vật của tiểu vương Guras mà trao trả Kabul lại cho lão vương tội nghiệp ấy." Hela cung kính sau tấm rèm che. "Nếu như họ vẫn nhất quyết chống đối lại đế chế, ngài hoàn toàn có thể dùng đến những cách trừng phạt họ."

Đấy chẳng phải một phương kế đặc biệt, người ta thầm nghĩ như vậy, nhưng nó hẳn là thích hợp nhất vào lúc này. Hơn thế nữa, nó được thốt ra từ miệng hoàng hậu Hela, cũng đồng nghĩa rằng hoàng đế sẽ không phản đối hay bác bỏ, hoặc giả đấy cũng là ý của ngài như đôi lần trong quá khứ ngài từng làm.

"Thưa hoàng hậu, những lời người nói thật dễ dàng làm sao, khi người không phải là binh lính trên chiến trường." Tể tướng lạnh giọng. "Nhà Safya hiện giờ không còn là nhà Safya vào thời tiên đế Hyuma, vua Aybak đã đồng ý gả công chúa cho thái tử Shiya và vì thế ông ta mới dám ngông cuồng như vậy. Lời cảnh báo của người sau rốt vẫn dẫn đến một cuộc chiến mà thôi."

"Tể tướng đang e ngại quân đội của thái tử Shiya?" Hoàng hậu hỏi, người ta có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ của nàng.

"Thần e ngại một tầm nhìn hạn hẹp sẽ gây hại cho đế chế."

"Thật là tấm lòng khiêm nhường của bậc trung thần." Giọng nàng vẫn êm ái dễ nghe. "Có lẽ ông nói đúng, tể tướng ạ. Chúng ta chớ nên lạm bàn thêm bằng tầm nhìn hạn hẹp của mình, hãy để sự anh minh và sáng suốt nơi hoàng đế cao quý an bày, bởi ý ngài là ý muốn của thánh thần."

Dẫu người ta không nghe ra chút tức giận nào nơi hoàng hậu Hela nhưng những người tinh ý đều nhận thấy nét mặt bất mãn của tể tướng Nusam Khal. Và do đó mà không khí căng thẳng bao phủ cả đại điện Maurya tráng lệ, hết thảy cặp mắt ở đấy, vào giây phút ấy đều hướng lên ngai dương tọa để chờ đợi an bày của ngài. Kể từ khi lên ngôi năm mười sáu tuổi ngay trên chiến trường Ayesha, tể tướng Nusam Khal – vị đại thần được tiên đế sắc phong làm quan phụ chính đã luôn là người chi phối các quyết sách của hoàng đế nhờ vào sự tin tưởng lẫn kính trọng mà hoàng đế dành cho ông. Người ta đồn đoán rằng đấy cũng là lý do khiến ông không được lòng hoàng hậu Hela cùng gia tộc Ibuntal. Nhưng cho dù mâu thuẫn với hoàng hậu, bất cứ ai cũng thấy rõ là thế trên triều đường này, thì việc tể tướng công khai chống lại hoàng hậu như vừa rồi cũng thật thiếu khôn ngoan. Rất ít khi hoàng hậu Hela lên tiếng can thiệp vào chính sự, dù nàng được hoàng đế ban cho đặc ân đó. Các đại thần đôi lúc thậm chí còn quên đi sự có mặt của nàng sau tấm rèm châu kia, bởi nàng thường chỉ im lặng và lắng nghe luận bàn hoặc đọc tấu chương. Vậy nên, mỗi lần nàng mở lời thưa chuyện, thì kẻ tinh ý đều có thể đoán ra đó chẳng phải là ý kiến nhất thời mà thường bắt nguồn từ những nguồn cơ sâu xa, cũng như lúc này đây. Nhà Safya đã quấy nhiễu biên giới phía tây trong nhiều năm, âm ỉ và dai dẳng, việc chiếm Kabul hay công khai liên minh với vương quốc Barsine ở phía bắc – một trong những vương quốc lớn và hùng mạnh trên dải Malvasta – bằng một cuộc hôn nhân chỉ là đỉnh điểm của sự ngông cuồng ngu ngốc chảy trong máu vua Aybak. Và từng đó là quá đủ để vó ngựa của đế chế in hằn lên lãnh thổ Herat. Chỉ có điều, dường như tể tướng, bằng cách vô tình hay cố ý nào đó, đã bỏ qua điều này, hoặc giả là ông ta không đủ tinh tế để nhận ra ý muốn của hoàng đế phảng phất hiện diện trong những lời tấu trình mà ông đã mỉa mai là hạn hẹp được hoàng hậu Hela thốt ra. Giờ thì người ta đợi xem thái độ của hoàng đế sẽ như thế nào với một sự hiếu kỳ khủng khiếp.

"Tể tướng thân mến, người chớ nên lo lắng thái quá." Hoàng đế cất tiếng, vẻ thân tình. "Hoàng hậu Hela có lẽ muốn xoa dịu tranh cãi giữa người và đại tướng quân đấy thôi. Nhưng ta thấy rằng ý kiến của nàng cũng thật đáng để xem xét. Nàng nói đúng về nghĩa vụ lẫn uy tín mà Aum, hay đúng hơn là ta, phải có với các tiểu vương chư hầu, đó là bảo hộ cho họ, cho gia đình họ, thần dân và đất đai mà họ có. Thời ông nội ta, hoàng đế Ghor, người sẵn sàng hi sinh hai người con trai yêu quý của mình trong những trận chiến giúp giữ vững ngai vàng cho tiểu vương nhà Sur. Và cho đến giờ, sự hi sinh đó đã đem đến cho ta, hậu duệ của ngài, đồng minh tuyệt đối trung thành ở Sogia, bất kể vây quanh xứ ấy là những kẻ thù nguy hiểm như vương quốc Barsine. Tể tướng đáng kính, như lời dạy năm xưa ông dạy ta trên chiến trường Ayesha, vấn đề không nằm ở sự mạnh yếu mà nằm ở danh dự cùng trách nhiệm."

Hoàng đế đã thể hiện rõ ý muốn của ngài, với lý lẽ thuyết phục và vẫn thể hiện lòng kính trọng đối với tể tướng. Liền sau đó, ngài hạ lệnh thảo ra một bức thư, rồi giao cho một trong những người em của mình – hoàng thân Sharum làm tín sứ lên đường đến Herat để truyền đạt lời cảnh cáo đến vua Aybak. Và mặt khác, ngài lại cử tướng quân Hemu cùng người anh vợ Darius Ibuntal chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh.

Ngồi sau tấm rèm châu, hoàng hậu Hela mỉm cười hài lòng, nàng thích thú vô cùng trước vẻ mặt hậm hực của tế tướng Nusam Khal. Dường như nàng đã tìm được cách để nhổ bỏ cái gai trong mắt mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net