Khúc cầu hồn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aisha đưa những mũi kim khâu lên xuống trên tấm vải dạ một cách khó nhọc. Gió đông từ phía bắc đã quay trở lại càn quét vùng đất phương nam này, hung hãn và lạnh lẽo hơn. Nàng đang trải qua những ngày trường hàn đầy ảm đạm. Mối quan hệ giữa hoàng tử Timur - anh trai nàng với đức ông người Giành vẫn khá căng thẳng, dù cả hai đã cố che giấu điều đó vì phu nhân Haji đáng thương. Còn ở bên ngoài, nạn dân đổ về Jagun để trú rét cũng như tìm kiếm sự che chở trước lệnh cấm giao thương từ Macedonica. Dẫu cho tình trạng khan hiếm vẫn chưa xảy ra và theo tính toán của Monsulegu thì nơi này có đủ lương thực lẫn nhu yếu phẩm cần thiết trong ít nhất một năm, nhưng ngay chính trong lâu đài, người hầu lẫn các vị sư gia, các tướng lĩnh,...đều đã phải bó hẹp nhu cầu tiêu dùng của mình lại gấp hai hoặc ba lần so với bình thường.

"Người ta đồn rằng phu nhân Lenka Norden đã đồng ý đưa quân đội từ Franxe đến Helm." Murad vụng về đẩy cái cốc bằng đất nung về phía nàng, trong đó là trà gừng nóng với một chút bột quế.

Kể từ khi quay về Aras, Murad không còn phụng sự cho hoàng tử Timur nữa. Đúng hơn là anh trai nàng từ chối chấp thuận cho người thanh niên này tiếp tục đứng trong hàng ngũ Fleur de Lys của mình. Aisha đã rất buồn cũng như bất bình vì quyết định này của anh, đôi lần nàng cũng từng lựa lời thuyết phục anh suy nghĩ lại về Murad, thế nhưng không hề có kết quả. Timur vẫn khăng khăng rằng những thương tích và cả con mắt khiếm khuyết của gã lính trẻ chắc chắn sẽ ngăn cản hắn chiến đấu như một chiến binh khỏe mạnh, thậm chí chúng có lẽ còn biến hắn thành gánh nặng cho những người khác. Và quan điểm đó của Timur đã dẫn đến một trận cãi vã gay gắt giữa hai anh em mà phần thắng, lẽ dĩ nhiên, thuộc về anh. Aisha không có quyền hành gì ở lâu đài này, Timur thẳng thừng nhấn mạnh điều đó. Nàng vốn, và cũng chỉ nên, xuất hiện mờ nhạt bên cạnh những người phụ nữ khác ở đây mà thôi. Đó là lần thứ hai Timur từ chối lắng nghe ý kiến của nàng.

"Cám ơn anh, Murad. Cháu gái anh thế nào rồi? Cô bé đã khỏe hơn chưa?" Aisha liếc qua cốc trà gừng đương cuộn khói thơm lừng. "Ta nghĩ cô bé sẽ thích cái áo choàng này."

"Tạ ơn nữ tu, con bé đã có thể xuống giường và đi lại trong nhà." Murad đáp lại với vẻ vui mừng.

Đứa cháu gái năm tuổi của anh ta vừa bị sốt thương hàn, cũng may là nữ tu Aisha đã gửi đến một thầy thuốc giỏi giang để xem bệnh cho nó ngay khi nàng biết tin. Murad biết ơn nữ tu rất nhiều vì điều đó cũng như việc nàng đã giữ anh ta lại lâu đài để phụ giúp trong nhà bếp. Cho dù công việc ấy có phần thấp kém hơn một chút so với kỵ sĩ Fleur de Lys thì chí ít nó cũng đảm bảo được cho anh và đứa cháu gái cái ăn mỗi ngày, nhất là khi mùa đông trường hàn đã ập đến Aras. Cần phải biết rằng phía bên ngoài kia, giá lương thực đang nhúc nhích tăng đều theo ngày, còn nạn dân thì kéo đến nhiều vô số. Một chân phụ bếp trong lâu đài lúc này giống như phép màu từ trên trời rơi xuống vậy. Và để đáp lại tấm lòng của Aisha, Murad vẫn thường lui đến cung cấp cho nàng những tin tức mà mình có được về giới quý tộc Thrace lẫn người Rusland ở phương bắc. Nàng đang bị chôn chân ở trong tòa lâu đài này, thế nên đấy có lẽ là điều nàng cần nhất.

"Người đã nghe về nhà Norden?" Một lần nữa, Murad lặp lại.

Aisha ngừng việc khâu vá lại, nàng đặt chiếc áo choàng vừa mới ra hình sang một bên và thở dài chán chường. Nhà Norden từng là niềm hi vọng của nàng, nhưng giờ thì họ cũng đã chọn quay lưng lại với gia tộc Hamilton. Có vẻ như phu nhân Lenka không còn giữ được sự kiên định sau từng đó thời gian chờ đợi phu quân của bà quay trở về hay những đứa con của nữ hoàng Eriki tìm lại được vinh quang xưa cũ, thế nên bà đã chọn đi theo nhiếp chính vương Derizi Flava...

"Ta cảm thấy bất an, Murad ạ. Ta ước ai đó có thể hiểu những gì ta đang trải qua." Aisha nói.

Kỳ thực nàng sợ hãi. Aisha sợ hãi trước viễn cảnh thảm bại của anh trai nàng, của những người Cigany. Nàng sợ hãi vì nàng biết rõ điều gì sẽ xảy đến sau đó. Derizi Flava chỉ dành cho những kẻ chống lại ông ta một kết cục duy nhất, đó là cái chết. Dẫu cho Timur có trấn an nàng thế nào đi chăng nữa, hay những tin thắng trận báo về thành Jagun mỗi ngày thì cái dự cảm chẳng lành ấy vẫn cứ treo lơ lửng trên đầu nàng như một đám mây màu xám xịt nặng nề. Không, những chiến thắng của anh trai nàng chẳng chứng minh được bất cứ điều gì khả quan như cách kẻ khác vẫn đang tán tụng, bởi anh chưa phải đối mặt với quân đội thiện chiến từ Franxe – vùng đất của những tay kiếm cừ khôi bậc nhất Vespero này, bao gồm cả hiệp sĩ Musa Norden. Và tệ hơn nữa, nàng không thể an tâm trước những bất hòa, rạn nứt cứ ngày một lớn dần giữa anh Timur với đức ông Vengi. Sẽ không có chiến thắng nào cho những đồng minh chống lại nhau.

"Người đang quá bi quan, thưa nữ tu."

:"Không, Murad thân mến, ta có thể cảm nhận được nó, ta thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp hơn nhiều lần những gì diễn ra ở Shedan...."

"Chẳng phải người từng nói rằng ngài Musa Norden vẫn còn sống hay sao?" Murad cố an ủi nàng nhưng quả thực ngay chính anh ta cũng không giấu được sự hồ nghi trong câu hỏi này.

"Có lẽ đó là một sự sắp xếp của anh trai ta. Anh biết đấy, ta sẽ không bao giờ tin tưởng cũng như nhận sự giúp đỡ từ Raven nếu anh ấy không làm vậy." Aisha nhìn Murad, nàng thành thật chia sẻ với anh ta những suy nghĩ của mình. Thế rồi nàng tự choàng lên mình một mảnh chăn mỏng và ra hiệu muốn được hộ tống ra ngoài khi thấy các nữ tỳ thấp thoáng trong khu vườn . "Nhưng Murad ạ, ta muốn anh biết là ta vẫn sẽ tin tưởng vào anh trai mình. Giờ anh có thể ra ngoài cùng ta chứ? Ta muốn giới thiệu anh với phu nhân Haji."

Phu nhân Haji là người đáng mến. Nàng đã đôi lần hỏi về Murad sau khi nghe Aisha kể lại chuyến đi nhiều sóng gió của mình. Trái ngược với hoàng tử Timur, phu nhân Haji luôn tán thưởng cho sự quả cảm của Murad và ngỏ ý muốn được gặp anh ta. Vậy nên, hôm nay có lẽ là cơ hội tốt để cho phép Murad ra mắt phu nhân khi nàng tản bộ trong vườn để sưởi ấm.

*

* *

Phu nhân Haji đã nói chuyện với Aisha về vị khách mà lâu đài Jagun đang đón tiếp, tuy vậy, các thông tin nàng tiết lộ đều khá mơ hồ. Sau một buổi sáng quanh quẩn bên phu nhân, tất cả những gì nàng biết về vị khách chỉ gói gọn trong vài nét ngắn gọn. Người đàn ông trẻ tuổi ấy là quan lại trong triều đình Barsine, anh ta đến đây để bàn bạc về một liên minh với đức ông Vengi.

"Người biết đấy," Phu nhân Haji bước một cách nặng nề, cả hai tay nàng đều chống sau hông để cái bụng bầu bớt đi sự bất tiện khi di chuyển. "Hoàng tử nói rằng nếu người Barsine ủng hộ chúng ta, thì Aras sẽ không phải lo về lệnh cấm từ Macedonica. Họ sẽ bán hàng hóa, vũ khí cho chúng ta."

"Một kế hoạch nhiều hứa hẹn." Aisha gật gù sau khi phẩy tay cho Murad lui đi. "Tôi đoán là sư gia Mensolugo có đóng góp lớn trong kế hoạch này."

"Người Barsine sẽ dễ nói chuyện với người Barsine hơn." Phu nhân Haji mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì đó, nàng lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi nghe người hầu kể rằng nữ tu đã gặp qua vị khách kia ở chỗ hoàng tử, người có ấn tượng gì với anh ta không?"

"Rất tiếc, thưa phu nhân. Tôi không giỏi trong việc nhớ mặt người, nhất là người lạ. Nhưng có lẽ anh ta cũng rất khiêm nhường và lịch thiệp."Aisha nói.

Thành thực thì nàng cũng không dám chắc vào đánh giá của bản thân, nhưng cách vị khách nắm cổ tay nàng thay vì bàn tay trần khi anh ta đỡ nàng khỏi bị ngã vì trượt chân trong thư phòng anh Timur đã phần nào chứng minh ít nhiều rằng anh ta biết cách cư xử lịch thiệp, tôn trọng một người phụ nữ - điều người ta chỉ có một nửa cơ hội gặp được ở những cư dân phương nam, nhất là người Barsine.

"Hoàng tử cũng rất hài lòng với vị khách Barsine." Phu nhân Haji nói thêm, giọng nàng có vẻ băn khoăn ít nhiều.

Vị phu nhân xoay người nhìn Aisha kỹ hơn, môi nàng mấp máy định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Không nên nói ra những suy đoán mơ hồ, Haji tự nhủ. Dù phu quân của nàng quả thật đã đôi lần ám chỉ đến một cuộc hôn nhân đối với vị khách phương xa kia trong các bữa tối, thì chúng nghe vẫn giống lời đùa vui trên bàn ăn hơn là đề nghị nghiêm túc. Mặt khác, người khách trẻ tuổi cũng có vẻ chẳng mấy mặn mà với ý tưởng kết hôn này. Nàng Aisha là một nữ tu, thật điên rồ khi ép nàng phải rời bỏ cuộc sống cao quý đó để quay về với thế tục, phu nhân Haji thở dài và thầm quả quyết rằng mình nên bỏ qua chuyện ngớ ngẩn ấy đi. Nàng còn nhiều mối âu lo phải bận tâm đến hơn, tỷ dụ như những cơn giận dữ thất thường lẫn giọng điệu bực bội của cha nàng – thủ lĩnh Vengi – mỗi lần đề cập đến hoàng tử Timur chẳng hạn. Có vẻ là tình thế ngặt nghèo hiện thời mà lệnh cấm từ Macedonica gây ra đã khiến mọi người ở lâu đài đều trở nên căng thẳng, dễ nổi nóng. Và dĩ nhiên, bầu không khí này khiến nàng thấy bất an, nhất là vào những lúc hoàng tử Timur rời khỏi lâu đài. Thật tệ làm sao, gần đây điều đó diễn ra khá thường xuyên.

"Ồ, nhìn xem chúng ta gặp được ai đây." Sư gia Mensolugo đột nhiên xuất hiện trong khu vườn, và cái nom cái điệu bộ thảnh thơi lẫn những cuốn sổ ghi chép mà ông ta cầm trên tay thì có lẽ là ông ta đang trên đường đến sảnh nghị sự. "Hai bông hồng xinh đẹp trong khu vườn buổi sáng. Ngài Hermman, tôi cá rằng hôm nay sẽ là một ngày may mắn cho cả tôi và ngài."

Aisha nhìn gã sư gia trong giây lát, rồi nàng chuyển tầm mắt đến người đứng cạnh gã để tránh phải quăng ra một ánh mắt khinh bỉ đáp lại lời nịnh nọt kia. Nàng không ưa gã, bất kể gã có được anh Timur tín nhiệm đến đâu đi chăng nữa.

"Kính chào ngài, ngài Hermman." Nàng học theo cách gọi tên của phu nhân Haji. "Chúc ngài một ngày tốt lành."

Mathis Hermman cũng đáp lại nàng và phu nhân Haji bằng một lời chào vừa đủ lịch sự. Cuộc trò chuyện ban nãy với vị phu nhân khiến Aisha để tâm hơn đến người đàn ông trẻ tuổi này. Anh ta trạc tuổi Timur, làn da hơi ngăm mang đặc trưng của dân xứ Barsine. Mathis khá ưa nhìn khi anh ta vận trang phục của nam giới Vespero, nhưng nàng có thể đoán được anh ta chắc hẳn sẽ thêm phần khỏe khoắn, vạm vỡ hơn nếu khoác lên mình quần áo truyền thống mà đàn ông Barsine thường mặc – loại quần áo bằng vải lanh,cho phép họ khoe chọn cơ bắp ở tay và vòm ngực săn chắc. Tất nhiên, đấy đều là những điều nàng nghe người khác kể lại, bởi các tu sĩ ở Macedonica đều bài xích kiểu trang phục khoe mẽ hình thể như vậy. Điều đặc biệt hơn nữa, Aisha phát hiện ra đôi mắt của Mathis có hai màu khác biệt, màu hổ phách và màu nâu đồng. Chúng tựa như hai viên đá quý, trong suốt, đẹp đẽ.

Vị khác đến từ Barsine là một kẻ kiệm lời, trái ngược hoàn toàn với Mensolugo, và vì thế nên họ chẳng có gì để nói quá nhiều sau lời chào hỏi. Mathis lên tiếng xin cáo lui sau đó không lâu, hành động này của anh ta được Aisha thầm khen ngợi rất đúng đắn, bởi nhờ thế mà nàng không phải chịu đựng gã sư gia ưa nịnh bợ kia thêm một giây phút nào nữa.

"Ồ, tôi quên mất điều này, thưa nữ tu." Phu nhân Haji toan bước tiếp khi đã thấy vị khách trẻ tuổi đi khuất tầm mắt. "Cha của tôi muốn gặp người, ông đã nhờ tôi chuyển lời cách đây vài hôm. Trí nhớ của tôi thật đáng phàn nàn, xin nữ tu thứ tội cho tôi."

Aisha khẽ nhíu mày, nàng đoán có lẽ đức ông Vengi muốn gặp nàng vì cô vũ nữ rắc rối kia... mà không, đấy rõ ràng là lý do duy nhất để ông gửi lời mời đến nàng qua con gái mình như thế này. Trong một thoáng, Aisha nghĩ rằng nàng nên từ chối lời mời, bởi nàng đã luôn tự trách mình về mối quan hệ đáng chê trách giữa anh Timur với cô ả, và điều đó khiến nàng thấy e ngại khi đối diện với đức ông Vengi. Thế nhưng, lời lẽ tha thiết của phu nhân Haji lại ngăn nàng thốt ra câu từ chối, thay vào đó, nàng chỉ gật đầu chấp thuận.

Và đấy quá thực là một quyết định sai lầm của nàng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net