Khúc cầu hồn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đức cha sẽ thanh tẩy linh hồn tội lỗi này." Janus đọc to lời cầu nguyện cuối cùng dành cho Hela.

Tất nhiên, mặc cho ông ta có ép buộc thế nào thì vị hoàng hậu vẫn quyết không hé răng lấy một lần hay chí ít là tỏ ra hối hận, ăn năn vì trọng tội đã phạm phải. Tốt thôi, Janus Venta nhìn Hela theo cách người ta nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, hư hỏng, quen cãi lời. Khi tiếng chuông thứ ba ngân lên, báo hiệu giờ cầu nguyện buổi chiều đã kết thúc, ông ta chỉ thoáng nhíu mày vì tể tướng Nusam Khal vẫn chưa xuất hiện. Đấy là vị đại thần đã tự nguyện tới giám sát cuộc hành hình này và làm chứng cho lời thú tội của hoàng hậu. Thế nhưng, có vẻ như ông ta sẽ phải bỏ lỡ điều đó. Janus nhìn xuống dưới cửa sổ, vẫn chẳng có ai mà chuông đã điểm qua ba hồi. Vậy là ông trút một tiếng thở dài chán nản, kín đáo mỉa mai gã đại thần người Bacimed ấy và tự nhủ sẽ buộc phải tiến hành công việc một mình. Vậy cũng tốt, Janus thầm nghĩ, đây dù sao cũng là vấn đề riêng tư của nhà Venta, thật chẳng hay ho chút nào khi để người ngoài xen vào.

"Đến lúc rồi, thưa lệnh bà." Janus mỉm cười nhìn khuôn mặt thất thần của hoàng hậu Hela. "Làm việc các người phải làm đi, và đừng để lệnh bà phải chịu nhiều đau đớn."

Janus nghiêng đầu ra hiệu cho những tên đồ tể tiến lại gần. Chúng vây quanh Hela và một trong số chúng kéo sợi dây thừng vài lần để đảm bảo sẽ không có sai sót đáng tiếc nào cho công việc. Các murdan đều ăn vận một bộ đồ đen giống nhau, khuôn mặt chúng được che kín bằng khăn cùng mũ trùm và chẳng để lộ gì ngoài đôi mắt sắc lạnh. Chúng không trò chuyện, dù chỉ một lần. Tất cả đều im lặng như những bóng ma cao lớn. Hela ngước lên nhìn đám đồ tể, cả người nàng run lên khi thấy sợi dây thừng được chăng ngang trước mặt. Khi còn bị giam trong nhà lao, mỗi đêm nàng đều tưởng tượng đến tình cảnh này, và thật sự rằng suy nghĩ ấy lặp đi lặp lại nhiều đến mức nàng tin là mình sẽ đối mặt với nó với một bộ dạng thật thản nhiên. Thế nhưng, rõ ràng là nghĩ đến cái chết bao giờ cũng dễ dàng hơn đối mặt với nó. Nàng bất giác đưa tay lên che lấy phần bụng của mình, tựa như nàng sợ đứa trẻ sẽ phải chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, hoặc giả là nàng sợ nó sẽ biết nàng đang run rẩy. Rồi sợi dây được quấn vào cổ nàng, có lẽ một... à không, hai vòng mới phải. Nàng cảm nhận được những thớ xơ bện cà lên da và trong giây phút ấy, khi hai tên đồ tể khác túm lấy tay mình để ngăn cản bất kỳ kháng cự nào, nàng đột nhiên thấy hối hận .

"Không, Janus!" Hela thốt lên, nàng chưa sẵn sàng để chết, cũng như chưa sẵn sàng để mất đứa con trong bụng. "Nếu ông làm điều này, ông sẽ mắc vào tội mưu sát hoàng đế."

"Thần chỉ làm theo phán quyết từ tòa án hoàng gia." Janus nhìn bộ dạng hoảng hốt của Hela và nhún vai. "Thần không có lý do nào để không tuân theo nó."

"Ông phải dừng chuyện này lại, Janus, vì... vì đứa bé ta đang mang trong mình."

"Lệnh bà đã không thể đem đến cho đức ngài một người thừa kế trong suốt từng đó năm và giờ đột nhiên người lại có thai ư?" Janus cười nhạt. Đấy rõ ràng là chuyện hoang đường! Hoàng hậu Hela không thể có con, cả cung điện Nineveh này đều rõ như vậy. Những đứa trẻ nàng ta sinh ra trong nhiều năm qua chẳng bao giờ cất tiếng khóc nổi, thậm chí đôi khi còn chưa thành hình nữa kìa. Người ta đã đồn đại nhau rằng hoàng hậu bị nguyền rủa vì thất tiết và bị trừng phạt vì không chọn cái chết để chuộc lại lỗi lầm ấy. Vậy nên, đối với Janus, những lời ông ta vừa nghe hoàng hậu thốt lên nghe giống như tiếng kêu cứu tuyệt vọng của một kẻ đang đứng bên bờ vực cái chết.

"Bất cứ y nữ nào cũng sẽ chứng minh được lời ta nói là thật..."

Vị hoàng thân suy nghĩ đôi chút, đôi mắt già nua của ông ta dò xét người phụ nữ đang quỳ trên sàn kia một cách kỹ càng. Thế rồi ông ta đưa tay ra hiệu cho tên đồ tể tiếp tục công việc trước sự kinh hãi của nàng. Tức thì sợi dây vòng qua cổ nàng bị siết thít lại, trong đó, hai cánh tay nàng bị giữ chặt đến độ không thể nhúc nhích và để giữ yên tĩnh cho cung điện, miệng nàng bị nhét một miếng giẻ vải.

"Cho dù đó là sự thật," Janus bình thản nói, khuôn mặt ông ta chẳng đổi sắc lấy mảy may khi nhìn khuôn mặt tím tái dần của Hela. "Chúng ta cũng không cần có thêm một đứa trẻ bị nguyền rủa trong lăng mộ hoàng gia. Lệnh bà qua đời vì bệnh tật và vương tử chưa chào đời, không may cũng đi cùng với người. Đấy sẽ là điều dân chúng được kể vào sáng ngày mai."

Vòng dây thít mạnh thêm một lần nữa, Hela nhắm mắt lại, những giọt nước mắt của nàng trượt dài trên gò má. Nàng sẽ chết. Và đứa bé cũng vậy. Trong đầu nàng chỉ còn nghĩ đến đứa bé tội nghiệp chưa chào đời ấy, nàng hối hận vì đã không đủ dũng khí để chết sớm hơn. Đúng thế, nàng nên chết ngay vào cái đêm Jafa xông vào căn phòng của nàng để làm trò đồi bại kia, nàng cũng chẳng nên sống tiếp sau những đêm hắn ban tặng nàng cho những gã đàn ông khác, và càng không nên bấu víu lấy cuộc sống khi ôm xác đứa con đầu lòng. Cuộc đời nàng nên chấm dứt ngay lúc những điều khủng khiếp ấy diễn ra. Các hoàng thân của nhà Venta, cả tể tướng Nusam đã đúng, nàng đã cố gắng đi ngược lại với an bài của thánh thần, thế nên giờ đây nàng và những người thân yêu nhất bên cạnh nàng đang phải trả giả cho sự ngang ngược ấy.

Tên đồ tể tiếp tục gồng tay để siết mạnh sợi dây hơn. Lần này Hela đã gần như mê man, những cơn co giật lẫn giằng co dữ dội của nàng làm miếng giẻ bịt miệng nàng rơi xuống đất. Nàng cố sức hớp lấy không khí và tên đồ tể buộc phải mạnh tay hơn để chắc rằng nàng sẽ bị rút sạch hơi thở. Trước mắt Hela nhòe nhoẹt dần, đầu óc nàng choáng váng, thế rồi bóng tối ập đến. Nàng ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo... Nàng gọi tên người chồng thân yêu, người đàn ông nàng trao trọn trái tim một lần cuối cùng, tựa như lời chào vĩnh biệt.

*

* *

Arko đẩy gã hầu Vixen sang một bên và đạp tung cánh cửa gỗ, chàng không đủ bình tĩnh thêm nữa để đợi những kẻ bên trong phòng mở nó ra. Cảnh tượng hiện ra sau đó khiến chàng bủn rủn tay chân. Hela đang nhắm nghiền mắt, đám đồ tể vẫn đang vây quanh nàng và một trong số chúng đang cố siết dây thừng mạnh hơn nữa.

"Dừng lại ngay!" Chàng chạy đến bên nàng giật mạnh sợi dây ra khỏi tay kẻ kia. "Ta ra lệnh cho các người, dừng việc này lại."

Mệnh lệnh của hoàng đế là tối thượng, và bất cứ mong muốn nào thốt ra từ miệng ngài sẽ được thực thi ngay lập tức. Những kẻ đồ tể trung thành phụng sự cho hoàng tộc Venta do đó tức thì tản ra, chúng cúi đầu cung kính. Thế nhưng Arko chẳng còn quan tâm đến lễ nghi ấy, tâm trí chàng đã dồn hết cho hoàng hậu yêu quý. Thân mình gầy gò của nàng nằm lọt thỏm trong lòng chàng, hoàng hậu đang nhắm mắt, hai gò má nàng vẫn còn vệt nước chạy dài, còn khuôn mặt nàng thì tím tái đi. Bàn tay chàng đưa xuống phần giữa xương sườn và các phần mềm trên xương cổ cũng như xương ngực, qua lớp vải vóc, chàng cảm nhận được chúng đều đang giãn ra. Đôi môi đỏ hồng khỏe mạnh giờ đã chuyển thành màu xanh và những cái móng tay cũng vậy. Chàng cố gắng lấy lại bình tĩnh để ra hiệu cho các thái y đến chăm sóc cho nàng.

"Nghe đây, làm cho nàng tỉnh lại ngay bây giờ." Arko gằn giọng khi chàng chuyển nàng cho thái y. "Đừng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, vì mạng sống của các ông đều phụ thuộc vào đó."

"Ngài đang làm một việc sai lầm, thưa hoàng đế của thần." Janus Venta, người vẫn giữ im lặng quan sát giờ quyết định lên tiếng.

"Im đi, Janus, nếu ông còn muốn giữ cái đầu của mình đúng vị trí."

"Thần là chú ruột của ngài, thần cho rằng mình có nhiệm vụ can ngăn ngài phạm phải những sai lầm."

"Ông có thể làm điều đó vào ngày mai." Chàng nhíu mày nhìn hoàng thân Janus. "Vào ngày mai, trên triều đường."

Arko lặp lại một lần nữa. Ngày mai, trên triều đường, Janus sẽ cùng các hoàng thân khác của nhà Venta giải thích về hành động vượt quá bổn phận của họ. Còn giờ, chàng hoàn toàn không muốn phải nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ cũng như nghe thêm những lời can gián nào từ những kẻ ấy vào lúc này, khi lửa giận vẫn đang bốc ngùn ngụt trong lòng.

"Chưa có hoàng đế nào chống lại phán quyết của tòa án hoàng gia, thưa ngài." Một cách kiên định, Janus vẫn đứng chắn trước các nữ tỳ và thái y.

"Vậy thì giờ có rồi đấy." Chàng nhếch miệng cười trong lúc kề kiếm vào cổ hoàng thân Janus, người mà theo vai vế là chú ruột của chàng.

"Đây là một hành vi bất kính. Ngài kề kiếm vào cổ chú của mình và chống lại tòa án hoàng gia để bảo vệ ả đàn bà này?"

"Ta cảnh cáo kẻ bầy tôi bất tuân mệnh lệnh và vô lễ với hoàng hậu của ta."

Cả căn phòng lặng im. Không khí căng thẳng khiến những người có mặt ở đó, từ kẻ hầu bé mọn đến đám đồ tể máu lạnh đều cúi đầu tránh né. Hoàng đế đang thể hiện sự giận dữ của ngài, điều chẳng mấy khi xảy ra. Ngài vẫn luôn được ca ngợi về tài trí lẫn tính khiêm nhường, ngài tôn trọng tất cả những tiền bối trong hoàng tộc Venta và thậm chí là cả một ông già thường dân. Thật khó mà tưởng tượng được, lại có lúc ngài phô bày quyền lực của vua chúa trước một vị hoàng thân lớn tuổi như Janus Venta với giọng điệu ngang ngược đến vậy. Và ở phía đối diện với ngài, chú của ngài cũng thể hiện rõ ông ta chẳng phải kẻ hèn nhát. Janus không hề nhúc nhích khỏi ngưỡng cửa, người ta có thể hiểu rằng ông sẽ không rời khỏi đó nếu chưa hoàn tất công việc giám sát hoàng hậu Hela bị hành hình.

Đứng thu mình ở một góc, tể tướng Nusam giương mắt quan sát mọi việc. Dĩ nhiên là ông rõ hơn ai hết tính khí của hoàng đế cũng như suy nghĩ trong đầu ngài, và tạ ơn thánh thần ban phước, ông len lén thở phào nhẹ nhõm khi đã cẩn trọng mà suy xét lại mọi việc. Hoàng đế quả thực vẫn còn nặng tình với đứa con gái nhà Ibuntal ấy, thế nên trong lá thư cuối cùng ngài gửi từ Kabul về Virat, ngài mới hỏi thăm tình hình của cô ta ân cần đến vậy. Còn đối với Hela, hẳn cô ta cũng rõ chuyện này nên mới tỏ ra thách thức ông trong lần gặp trước ở nhà lao. Hela đúng là một con đàn bà xảo quyệt khi giấu nhẹm đi cái thai trong bụng chỉ để giăng bẫy, trả thù những kẻ muốn giết mình. Ai chẳng rõ hoàng đế mong muốn có con đến nhường nào, hay luật pháp của Aum trừng phạt những kẻ mưu hại vương tử nghiêm khắc ra sao, thế nên dù vô tình hay cố ý thì những người liên quan đến án tử của Hela sẽ đều gặp tai họa. Và thực tế, phản ứng hiện thời của hoàng đế đối với Janus đã chứng minh phỏng đoán của Nusam chẳng hề sai lệch.

"Xin ngài hãy giữ bình tĩnh, thưa hoàng đế cao quý của thần. Quyết định khi nóng giận là quyết định sai lầm." Vị tể tưởng dè dặt bước ra, ông cất lời can ngăn.

Ở phía góc bên kia căn phòng, sau một hồi được các thái y chăm sóc, đôi mắt nhắm nghiền của hoàng hậu Hela đã he hé mở ra. Nàng than nhẹ thành tiếng, thứ âm thanh yếu ớt ấy như dòng nước mát dập đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng vị hoàng đế trẻ tuổi. Ngài thu kiếm lại và chạy đến bên nàng khi nàng gọi tên ngài. Nàng có điều muốn nói nhưng không đủ sức để thốt thành lời, vậy là ngài kề sát tai mình để nghe nàng thì thầm. Không ai biết hoàng hậu Hela đã tâu lên điều gì, người ta chỉ rõ rằng sau đó hoàng đế đặt lên trán nàng một nụ hôn. Ngài ra hiệu cho các thái y hãy để mình tự tay bế hoàng hậu yêu quý và ngài ôm lấy nàng, bao bọc nàng trong lòng mình.

Hoàng thân Janus vẫn không suy chuyển, hai thái dương của ông ta hằn lên những mạch máu khi chứng kiến hoàng đế thể hiện sự yêu thương của mình dành cho Hela Ibuntal. Con đàn bà xứ Aryssia ấy quả thực đã khiến cho hoàng đế mê muội, ông nghiến răng tự nhủ, đây chẳng phải lần đầu tiên ngài cãi lời các bậc trưởng bối của nhà Venta vì nó. Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp nghĩ ra bất kỳ lời can gián nào nữa, thì hoàng đế đã lạnh giọng cảnh cáo.

"Hãy để hoàng hậu và con của ta được nghỉ ngơi, Janus. Chúng ta sẽ nói tiếp vào ngày mai, khi đó ta muốn nghe ông biện minh cho hành động mưu sát của mình." Ngài nghiêm nghị. "Nhớ đấy, chú của ta. Ngày mai, ông sẽ phải thuyết phục được ta hoặc một tòa án hoàng gia nữa sẽ được triệu tập. Ta có thể dám chắc với ông rằng không cho sự khoan dung nào dành cho những kẻ rắp tâm hãm hại con cái của hoàng đế, bất kể hắn có mang họ Venta hay không."

Và những lời ấy, ngoài việc khiến cho Janus Venta phải bối rối mà nhường đường, thì còn để thông báo cho tất cả các bầy tôi cùng thần dân của ngài biết về tin vui của hoàng hậu Hela. Nàng đang mang thai, thế nên ngài sẽ chẳng quan tâm đến điều gì khác nữa.

"Đi thôi, ta đưa nàng về lại cung điện." Ngài dịu dàng nói với hoàng hậu Hela như vậy trước khi nhấc bổng thân hình mảnh mai, nhẹ tênh của nàng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net