Ngày cuối của mùa đông (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những mệnh lệnh nghiêm khắc từ vương đô và thất bại ở bờ nam sông Shedan đã buộc Garys Estonia phải đối mặt với cuộc chiến. Để đáp lại thông điệp cuối cùng được nhiếp chính vương Derizi Flava truyền tới Manteno, ông và hơn mười ngàn binh sĩ Thrace xuất phát đến đồi Kverko nhằm trấn giữ vùng đất Fonto – thuộc lãnh địa Hakari – nơi đang đứng trước nguy cơ rơi vào tay quân Cigany.

Hakari là lãnh địa màu mỡ với các đồng bằng trải rộng và hai vùng đồi thoai thoải. Sau trận Shedan, liên quân Thrace đã đâm đầu vào một chuỗi thất bại liên tiếp dẫn đến việc mất đi một số vùng đất thuộc phía nam lãnh địa Masian, Hakari cùng Anglo tiếp giáp với Aras. Vì thế mà Garys Estonia hiểu được rằng ông đang đứng trước một thử thách lớn về lòng quả cảm khi nhận lời thế chỗ cho Lynden Sudo.

"Ngài biết chứ, thưa đức ngài, ngày mai chúng ta sẽ đối đầu với hoàng tử Timur." Ferris Hestonia dè dặt nói, anh ta nom ủ rũ vô cùng sau trận thảm bại ở bờ nam Shedan.

"Thì sao nào, Ferris? Timur tài giỏi nhưng cậu ta lại là một kẻ nóng nảy và liều mạng. Nếu cậu muốn hỏi ta thì trong phần lớn những cuộc chiến ta từng tham gia, kẻ như vậy thường sớm bại trận." Garys nhún vai, ông ra đưa tay hơ lửa để bớt lạnh.

"Một kẻ nóng nảy có tài." Viên tướng trẻ tuổi chỉ đáp lại ảm đạm như vậy.

Ferris đã hai lần chạm trán với quân Cigany và lần đầu tiên là đối đầu với Timur. Tuy chỉ có cơ hội theo dõi cách gã hoàng tử ấy chiến đấu từ xa, nhưng cách gã lấy mạng đối thủ hay sắp xếp, phân chia các cánh quân cũng đủ để anh ta hiểu rõ rằng danh tiếng của Timur không phải thứ được xây lên từ vàng bạc hay chiêu trò mua chuộc nào. Và càng lúc, Ferris Hestonia càng thấy sợ hãi khi phải đối đầu với một kẻ như vậy trong cuộc chiến ngày mai, khi mà lãnh chúa Garys để cho anh ta làm phó tướng, chỉ huy một phần ba số binh lính ở Kverko này.

"Các ngài nghĩ sao nếu chúng ta có thêm sự giúp sức của quân đội từ Franxe?" Ferris đưa mắt nhìn những người đàn ông đang ngồi quanh đống lửa trại. "Tôi đã luôn tự hỏi đến khi nào họ mới rời Helm và thực sự tham gia vào chiến trận với chúng ta."

Garys Estonia chỉ hơi nhướn mày rồi ông im lặng, đưa tay vớ lấy túi da thuộc và tợp một ngụm rượu. Những người khác thì dường như suy nghĩ đôi chút. Đấy quả thực chẳng phải câu hỏi của riêng Ferris, ai trong số họ cũng đã từng nghĩ đến quân đội của nhà Norden cũng như xem đó là niềm hi vọng. Thế nhưng, trên thực tế, ngược lại với mong mỏi đó thì quân đội từ Norden chỉ được lệnh đóng quân tại Helm. Họ thậm chí còn chẳng cần phải tham gia huấn luyện tại Manteno. Ferris Hestonia nhận ra sự thay đổi đáng kể trong thái độ của những người xung quanh, tuy nhiên một chút nước quả lên men đã khuyến khích anh ta bỏ qua điều đó và lặp lại câu hỏi. Lần này thì Garys mới hắng giọng, ông cho rằng nhiếp chính vương muốn họ trở thành cánh quân chủ lực. Một câu trả lời ngắn gọn và có vẻ hợp lý, nhưng đáng tiếc, nó vẫn chưa thỏa mãn được Ferris. Quân đội của nhà Norden tinh nhuệ, thiện chiến ra sao thì không ai không rõ, có điều nếu cứ giữ chân họ ở Helm thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Garys nhìn người thanh niên một lần nữa bằng cặp mắt chất đầy vẻ chán chường, ông xua tay ra hiệu chấm dứt chủ đề này ở đây. Rồi bằng cái giọng khàn khàn mệt mỏi, ông nhắc lại đôi chút kế hoạch cho trận chiến ngày mai, xong xuôi đâu đó ông mới lui về lều của mình. Và lãnh chúa vùng Wazas đã đinh ninh rằng ông sẽ có một giấc ngủ ngon lành trước khi bước vào trận chiến.

Tuy nhiên, chỉ đến nửa đêm, toàn doanh trại Thrace bị dựng dậy bởi thứ âm thành ồn ào từng bốn phía. Lớp lính tráng canh phòng trong và ngoài doanh trại của họ ngã gục nhanh chóng trước cơn mưa hỏa tiễn. Hoàng tử Timur đã quyết định bắt đầu cuộc chiến mà không cần đợi đến bình minh ngày hôm sau, kỵ binh Cigany ập vào doanh trại và chém giết ngay khi loạt mưa tên thứ tư kết thúc. Bị tấn công bất ngờ, quân đội Thrace rơi vào trạng thái hoảng loạn, binh lính ngủ trong những túp lều dẫn vẫn còn mặc nguyên giáp trụ lẫn thủ sẵn vũ khí từ trước nhưng vẫn không kịp chống đỡ lại quân Cigany. Toàn doanh trại được báo động trong lúc tất cả binh lính có khả năng và sẵn sàng chiến đầu phải vất vả vật lộn với kẻ địch. Garys Estonia được sư gia đánh thức, ông ta cuống cuồng vơ lấy thanh kiếm của mình và chạy ra khỏi căn lều vải đang bốc cháy.

"Ferris!" Garys Estonia rống lên giữa đám giao tranh, một tay xiên lưỡi kiếm vào người kẻ địch, chân bước phăng phăng qua những xác người chất ngổn ngang dưới đất để đến chỗ phó tướng của mình. "Ferris, hãy thắp đuốc báo hiệu cho sườn phía nam!"

Quân đội đóng tại Kverko được chia làm hai cánh quân một ở chân đồi và một ở sườn phía nam, các cánh quân liên lạc với nhau thông qua ngọn đuốc báo hiệu tại đỉnh đồi. Khi ngọn đuốc được thắp lên, một trong hai cánh quân sẽ nắm được tình hình của cánh quân còn lại và làm những gì họ phải làm để giữ được ngọn đồi Kverko này. Theo mệnh lệnh từ Garys Estonia, tức thì chàng hiệp sĩ nhà Hestonia tìm cách rút khỏi vòng vây của đám Cigany, anh ta cùng một toán lính nhỏ leo lên ngựa và thúc giục con vật phi nước đại về phía đỉnh đồi. Còn Garys chiến đấu, ông nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh để tập hợp binh lính rồi ra lệnh cho họ tổ chức lại đội hình. Lúc nguy cấp này đây, nhưng bài huấn luyện nghiêm khắc trong những thời gian qua mới phát huy tác dụng của chúng. Binh lính khoác áo giáp mang huy hiệu đầu sư tử, vốn đang hỗn loạn như một bầy ong vỡ tổ, chỉ cần đến ba hồi tù và ngân rền để quay trở lại trạng thái trật tự. Họ bắt đầu tạo thành thế trận phòng thủ để ngăn chống lại kẻ địch.

Ở bên kia chiến tuyến, kỵ binh Cigany sau những đợt tấn công chớp nhoáng, đầy bất ngờ đánh vào doanh trại của quân Thrace cũng dần mất đi lợi thế ban đầu của mình. Trước hàng phòng thủ mà Garys Estonia thúc giục binh lính của mình bày ra. Để chống lại những con ngựa chiến to xác đương hăng máu cùng kẻ đang cưỡi chúng, lãnh chúa vùng Wazas ra hiệu cho bộ binh tiến lên phía trước. Các binh lính với mũi giáo dài trong tay tức thì dàn thành hàng ngang, đứng san sát nhau sau lớp khiên vững chắc. Họ bọc trước đội cung thủ và bộ binh sử dụng kiếm. Giáo dài trở thành thứ vũ khí khắc tính đối với bầy ngựa khi những nhát đâm mạnh chuẩn xác từ khoảng cách xa nhanh chóng xiên vào chúng. Đám súc vật ấy hí lên đau đớn bất chấp lời trấn an lẫn mệnh lệnh từ người điều khiển. Cơn đau khiến chúng lồng lên và quân đội Thrace chỉ cần vậy để móc vào chân chúng hoặc kéo kỵ binh đối thủ xuống đất. Tình thế dần trở nên cân bằng hơn cho cả hai phe. Cho đến rạng sáng, nhờ áp đảo về số lượng, Garys đã đẩy lùi được đám Cigany xuống dưới chân đồi Kverko.

"Ngọn đuốc, ai đó hãy cho ta biết ngọn đuốc chết tiệt đã được thắp lên chưa?" Garrys Estonia gào lên trong khi vẫn đang đốc thúc quân lính tiếp tục phản công.

"Thưa đức ngài," Một tên lính với khuôn mặt lấm lem bùn đất, mồ hôi và máu dè dặt thưa. "Tôi vẫn chưa thấy nó được thắp..."

Vừa nghe được vậy, Garys Estonia nhìn về phía đỉnh đồi, nơi lẽ ra phải đượm cháy thì đến giờ vẫn lạnh tanh không có lấy một mảng khói. Nhưng ngay lúc đó, tiếng tù và lại vang văng vẳng lại từ sườn phía nam, kế đến ngọn đuốc bỗng cháy bùng. Garys Estonia không phải tốn quá nhiều thời gian để hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Đã vượt quá thời gian mà ông tính toán là cần có để Ferris Hestonia đến được đỉnh đồi, kể cả trong trường hợp anh ta đụng độ với đám Cigany đi chăng nữa. Đấy không phải ngọn đuốc của Ferris! Garys gầm lên giận dữ. Quân Cigany, ngay lúc này cũng đang tấn công sườn phía nam!

Trước khi Garys Estonia kịp đưa ra quyết định nên làm gì tiếp theo thì từ dưới chân đồi, hàng loạt quả cầu lửa bay về phía binh lính của ông. Chúng to tròn và dĩ nhiên cháy đượm, mỗi quả cầu khi tiếp xuống đất, dù ở vị trí nào cũng cướp đi mạng sống lẫn khả năng chiến đấu của kha khá binh lính. Lãnh chúa xứ Wazas nhổ nước bọt, vậy là bọn du mục đã chế tạo và vận chuyển được máy bắn đá đến Kverko. Ông liên tục ra lệnh cho binh lính chỉnh đốn lại hàng ngũ, chuẩn bị phòng thủ trước đợt tấn công tiếp theo của kẻ địch. Trận chiến tiếp tục với những loạt cầu lửa cùng máy bắn đá cỡ lớn, cho đến giữa buổi sáng, quân Cigany cả thảy đã có hai đợt tấn công lên đồi Kverko, tuy nhiên vẫn không chọc thủng được hàng phòng ngự của quân Thrace. Tướng Alberus, người chỉ huy quân Cigany, trước tình thế đó quyết định mở cuộc tấn công thứ ba. Lần này ông sử dụng máy bắn đá để dọn đường cho kỵ binh và bộ binh. Bộ binh để giải quyết hàng rào giáo của quân Thrace còn kỵ binh để chấm dứt cuộc chiến. Niềm tin dành cho sự sắp xếp lớp lang này càng được củng cố thêm khi gần trưa, khi ông ta nhận được tin quân Thrace ở sườn đồi phía nam đã thất thủ, phải tháo chạy về Lexan – một thị trấn nhỏ ở phía nam lãnh địa Hakari.

Lại thêm một hồi tù và nữa, người Cigany dội xuống đầu quân Thrace những tảng đá to cùng cầu lửa. Chúng lăn lông lốc trên sườn đồi thoai thoải ngay khi vừa chạm xuống mặt đất, đè nghiến lấy bất kỳ kẻ nào cản đường của mình. Garys Estonia vẫn dũng cảm lao lên chiến tuyến cùng binh lính, ông chỉ huy họ các di chuyển và ra lệnh cho các cung thủ vào vị trí. Theo lệnh của ông, mưa tên bắn lia lịa để cản bước tiến của quân Cigany. Khi bộ binh hai bên xông vào đối đầu với nhau, một lần nữa ông lại trở thành người tiên phong trong đoàn quân Thrace. Dưới cái nắng nhàn nhạt yếu ớt của mùa đông trường hàn, Garys ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi lẫn áo giáp của ông rướm đỏ máu. Ông ngồi trên ngựa, chiến đấu với Alberus theo cách những vị chủ tướng vẫn thường làm với nhau trong bất kỳ trận chiến nào và từ sự liều lĩnh đó của ông, thật khó để tin rằng Alberus là đối thủ ông mà ông đã luôn phải dè chừng. Thế rồi một mũi tên bắn đến, nó ghim thẳng vào vai Garys Estonia, không đủ lấy đi mạng sống của ông nhưng đủ hiểm hóc để khiến ông mất đi một nửa khả năng chiến đấu.

"Rút lui! Rút lui!" Một trong các phó tướng của Garys Estonia hô lớn như vậy khi nhìn thấy lãnh chúa vùng Wazas ngã xuống đất, anh ta thúc ngựa đến chỗ ông và nhanh như cắt nghiêng người lôi ông lên ngựa trong lúc chống đỡ với ngón đòn xà đao của Alberus.

Theo mệnh lệnh đó, cờ hiệu của nhà Hamilton lại được dựng lên, chỉ có điều thay vì nền đỏ lại là nền đen. Các nhánh quân theo đó bắt đầu chuyển sang đội hình cùng lối tấn công theo kiểu mở đường rút khỏi đồi Kverko. Buổi trưa hôm đó, quân Cigany chiếm được ngọn đồi, cũng là vị trí then chốt giao với ba con sông lớn đổ vào Aras. Theo đà chiến thắng, tướng lĩnh đều muốn truy đuổi quân Thrace bại trận đến tại Lexan, tuy nhiên Alberus không cho phép họ làm vậy bởi theo ông binh lính Cigany cũng đã quá mệt mỏi, đói khát sau trận đánh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net