Ngày cuối của mùa đông (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp chính vương Derizi Flava đón nhận tin bại trận khi ông đang dùng bữa sáng cùng hoàng phi Soifi và công chúa Roseta. Đấy đáng lẽ là một bữa ăn vui vẻ, đầm ấm hiếm có của cả ba người, nếu như sau món bánh ngô tín sứ không dâng lên cho ông ta thư báo về chiến sự ở đồi Kverko. Tất nhiên, theo thói quen của mình, Derizi vẫn tạm đặt mảnh giấy da sang một bên và tiếp tục bữa sáng, có điều nét mặt ông nom chẳng còn vẻ gì là khoan khoái, tươi vui như lúc trước nữa. Ông liên tục tọng thịt nguội vào miệng, rồi lại cầm chiếc ly gõ mạnh xuống bàn để giục kẻ hầu tiếp thêm rượu. Bộ dạng nhai ngấu nghiến trong khi khuôn mặt đỏ gay của Derizi khiến cả hai mẹ con hoàng phi Soifi Danco đều thấy gượng gạo, họ quay sang nhìn nhau đầy ẩn ý. Nhiếp chính vương đang nổi giận, cả hai tự nhủ, họ sẽ cần cư xử khôn khéo để không chọc giận ông trong suốt phần còn lại của bữa ăn.

"Thưa cha, cha có muốn dùng thêm bánh mỳ không ạ?" Roseta khẽ khàng hỏi.

"Không, Roseta. Thế là đủ rồi, thiếu mỗi rượu và thịt nguội thôi." Derizi Flava cáu kỉnh đáp.

Hoàng phi Soifi nhìn con gái bằng ánh mắt ý nhị, bà muốn nàng công chúa lui gót khỏi bàn ăn để tránh cho nàng ta vô tình chọc giận nhiếp chính vương. Roseta, người gần đây vẫn được chứng kiến những cơn nóng giận thất thường từ Derizi, nhanh chóng hiểu ý và cũng chẳng dám chần chừ thêm. Nàng lễ phép xin được dừng bữa để kịp giờ học vẽ với họa sư, rồi rời khỏi phòng ăn ngay khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ cha mình.

"Ngài đang làm con sợ hãi, còn thiếp thì thấy bất an." Khi công chúa Roseta đã đi khuất, mẹ của nàng mới dừng dao nĩa và nhận xét như vậy.

"Nàng bất an vì điều gì? Nàng vẫn đang là hoàng phi, nàng được lòng cha nuôi của ta và đám dân đen chẳng phàn nàn lấy nửa lời về nàng." Derizi ngừng nốc rượu, ông chẳng buồn nhìn hoàng phi của mình một cái.

"Vì người ta đang đồn đại về con hầu người Rusland của ngài. Thật đáng xấu hổ." Soifi nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, bà thẳng thắn đề cập đến nữ tỳ Isado. "Thiếp thà nghe chuyện ngài đến nhà thổ còn hơn là thấy cô ta đi lại trong hoàng cung và được đối đãi như một cung phi."

"Nghe như nàng đã phải chịu uất ức khi gọi Isado đến hầu hạ mình vậy. Cô ta chỉ là một đứa hầu, nàng đang lãng phí thời gian của mình với trò ghen tuông này." Vị nhiếp chính vương kéo khăn ăn để lau miệng, ông ra hiệu cho người hầu rằng bữa ăn đã kết thúc. "Ta sẽ không can thiệp vào những mệnh lệnh của nàng, ta còn nhiều điều đáng bận tâm hơn là một đứa hầu, dù ta thật sự thích cô ta. Soifi thân mến, nàng nên học từ Rukasa chút ít sự tinh tế, nàng ấy không bao giờ chất vấn ta trong bữa sáng cả."

"Và cả sau khi ngày đọc tin bại trận từ phương nam nữa." Hoàng phi Soifi sẵng giọng mỉa mai. Bà ta nhắc đến phương nam chẳng gì hơn là để đáp lại một cách sâu cay những lời khen của Derizi dành cho Rukasa. Garys Estonia đã thất bại, cũng giống như Lynden Sudo, dù trong tay ông ta có binh lính được tôi luyện hàng tháng trời ở Manteno. "Thiếp đoán lãnh chúa vùng Wazas của ngài cũng chẳng khá hơn Lynden Sudo là bao."

Derizi Flava im lặng, ông ta nhìn hoàng phi Soifi và cũng nhận được cái nhìn tương tự từ bà. Nét mặt của họ nom như sẽ quăng vào mặt nhau những lời chỉ trích hoặc châm chọc nhau, giống mọi lần. Thế rồi Derizi Flava khệnh khạng đứng dậy, ông ta đi đến phía sau chỗ ngồi của Soifi. Bằng cung cách lịch thiệp hiếm thấy, ông hơi khom người và ghé sát vào tai bà ta. Hơi thở nồng nặc mùi men rượu cùng thức ăn của ông phả vào cổ của người phụ nữ.

"Nàng cần biết điều này, Soifi." Vị nhiếp chính vương nhấc ly rượu mà hoàng phi dùng để nốc thêm một ngụm rượu nữa. Những ngón tay to bè đầy nốt chai sần của ông lướt trên sợi dây chuyền đắt giá rồi đến cái cổ mảnh mai của người phụ nữ, tựa như đang ve vuốt nhưng chỉ cần thô bạo hơn một chút thì chúng hoàn toàn có thể bóp nghiến lấy cuống họng bà ta. "Đừng tỏ ra thông minh khi nói chuyện với ta, thứ trang sức đó quá xa xỉ với nàng."

Hành động đó của Derizi khiến hoàng phi Soifi rùng mình. Bà có thể cảm nhận được sự đe dọa lẩn khuất trong giọng nói trầm khàn bình thản kia. Hoàng phi đã toan mở lời đáp lại phu quân của mình, nhưng rốt cuộc bà không có cơ hội làm như vậy, bởi vừa lúc đó, kẻ hầu bước vào và lễ phép thưa với nhiếp chính vương rằng người thợ vẽ từ tòa Đại Thánh Đường đang chờ được diện kiến trong thư viện. Rõ ràng là cái tin này như cứu vớt được bầu không khí tệ hại giữa hai người, Derizi Flava hắng giọng lệnh cho những đám nữ tỳ dọn dẹp bàn ăn, phớt lờ đi sự có mặt của hoàng phi.

"Ngài nên choàng thêm áo khi ra khỏi phòng." Soifi Danco lạnh giọng. Bà thấy khó chịu khi Derizi tỏ ra sốt sắng muốn gặp một tên thợ vẽ hơn là trò chuyện với mình, và lời này chỉ để nhắc nhở ông ta về sự có mặt của bà trong căn phòng này.

Vị nhiếp chính vương dừng lại đôi chút, nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào mà chỉ để đợi lấy được cây gậy được chạm khắc cầu kỳ từ đứa hầu – thứ sẽ giúp ông ta đi nhanh hơn với cái chân đau nhức của mình. Derizi Flava rời khỏi phòng ăn, bỏ lại hoàng phi Soifi ngồi tiếp tục bữa sáng. Lần này đến lượt bà liên tục ra lệnh cho người hầu rót rượu nho vào ly. Soifi dằn mạnh dao và nĩa xuống đĩa sứ, xẻ miếng thịt bò còn vương màu thịt tươi thành từng miếng nhỏ như cách loại thú dữ xé xác con mồi. Cái bộ dạng bực tức, giận dữ của Soifi càng thêm phần đáng sợ hơn khi bà ta cố tình để lưỡi dao ăn cọ trên mặt đĩa sứ, tạo thành tiếng ken két ghê rợn. Bà nhớ đến con hầu người Rusland được chồng mình để mắt tới, nhớ đến mái tóc đỏ rực của nó lẫn bông hoa bằng vải mà nó hay cài trên đầu.

"Khốn kiếp!" Soifi gằn giọng rít lên, bà quăng dao nĩa sang một bên và quyết định rời khỏi bàn ăn. "Gọi thượng quan Isabelle đến gặp ta, ngay bây giờ."

Hoàng phi giật phăng khăn ăn, ném xuống bàn trước lúc trở về phòng mình. Bà ta không thể chịu nổi sự có mặt của Isado thêm một giây phút nào nữa. Cô ta gợi nhắc đến quá nhiều điều trong quá khứ, những điều tồi tệ mà bà đã muốn xóa sạch khỏi trí nhớ của mình. Đây hẳn là một trò ma mãnh khác của Rukasa để lấy lòng nhiếp chính vương. Có lẽ Judas Sudo đã nói đúng, Soifi tự nhủ, ả ta đã bắt đầu dọn đường cho hoàng tử Shane, và Isado là cách cô ta dùng để lấy lòng Derizi Flava...

*

* *

Aisha lao đến cánh cửa gỗ khi nghe thấy giọng của Murad. Nàng luôn miệng tạ ơn thánh thần vì đã để Murad trung thành hiểu được những gì nàng viết trong thư và tìm đường đến được mật thất này. Ở Jagun, anh ta là người duy nhất mà nàng biết cũng như dám đặt lòng tin. Khi Ursula đồng ý đưa thư, nàng đã phải viết đến hai bức khác nhau, một bằng mực thường với lời lẽ lâm li gửi đến Kail và một lá khác bằng cây kim khâu thật ngắn gọn cho Murad. May mắn là anh ta vẫn còn nhớ đến các ký hiệu mà Fleur de Lys trước kia thường dùng khi muốn gửi thư kiểu này.

"Ta luôn biết là có thể tin tưởng anh, như một người bạn." Nàng thốt lên, họ bị ngăn cách với nhau bởi một cánh cửa gỗ. "Xin hãy cứu ta ra khỏi đây, ta xin anh hãy cứu ta. Sớm hay muộn thì Timur cũng sẽ bắt ta im lặng mãi mãi."

"Thần sẽ làm vậy, thưa nữ tu." Phía bên kia cánh cửa, Murad quả quyết đáp lại. "Nhưng thần cần báo trước rằng sẽ rất khó khăn và tốn nhiều thời gian."

Tất nhiên là Aisha hiểu những điều Murad nói, Timur vừa quay về sau trận chiến ở Kverko và chừng nào anh ta còn hiện diện ở lâu đài thì sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào để nàng thoát được khỏi chỗ bẩn thỉu này. Tuy vậy, qua cái lỗ nhỏ xíu trên cửa, nàng như nhìn thấy một phần gương mặt của người thanh niên. Nàng nhận ra trên đó phảng phất nét băn khoăn. Murad dè dặt kể cho nàng nghe về dự định báo chuyện này với phu nhân Haji. Có điều gì đó đã xảy ra, ở bên ngoài cái mật thất tăm tối này, Aisha dám chắc như vậy khi nghe lời người bạn trung thành của mình. Vậy là nàng sốt sắng yêu cầu anh ta thuật lại tình hình trong lâu đài, cả của phu nhân Haji đáng mến nữa.

"Phu nhân... đã đến gặp thần, thưa nữ tu." Murad ngập ngừng. "Với cái này."

Vừa nói, Murad vừa lấy trong chiếc túi vải của mình ra một ngọn nến. Anh ta đưa nó đến trước lỗ cửa hẹp và xoay xoay đôi chút để Aisha có thể quan sát được rõ hơn. Murad kể rằng phu nhân Haji gần đây luôn đau đầu, người phụ nữ tội nghiệp ấy thoạt đầu không mảy may nghi ngờ gì cho đến khi vô tình phát hiện ra những ngọn nến mình thường dùng đã bị đứa hầu đánh tráo. Aisha nhíu mày, nàng nhìn ngọn nến Murad cầm trên tay và nghĩ tới những triệu chứng mà Murad thuật lại. Phu nhân Haji hay ho, khó thở, đau ngực, sốt cao... dù các thầy thuốc một mực khẳng định rằng nàng hoàn toàn khỏe mạnh. Thế rồi Aisha thốt lên sợ hãi, nàng run rẩy khi hiểu ra điều Murad đang cố diễn đạt.

"Kẻ nào đã tráo nến thắp của chị ấy, Murad anh có biết kẻ nào độc ác đến vậy không?" Aisha gần như không dám thở mạnh, đầu óc nàng lúc này chỉ còn những lời cầu nguyện gửi đến các đấng bề trên. Nàng cầu nguyện cho Murad thốt ra một cái tên xa lạ nào đó...

Murad im lặng. Hoặc giả đấy là câu trả lời tế nhị của anh ta dành cho nàng. Cái sự im lặng ấy thật khiến Aisha khó chịu, bởi nàng hiểu nó có nghĩa gì. Murad biết kẻ đầu độc phu nhân Haji và nàng cũng biết kẻ đó. Aisha thở dài, nàng ngồi phịch xuống nền đá lạnh. Timur đích thị là quỷ dữ đội lốt người. Anh trai của nàng thậm chí còn ác độc hơn cha của nàng. Derizi Flava chí ít không dùng đến những mánh khóe hèn nhát như vậy, mà nếu có thì nàng tin rằng ông ta sẽ không giáng lên đầu đứa con chưa chào đời của mình. Buồn bã, giận dữ và thất vọng, Aisha bật khóc như một đứa trẻ - điều mà nàng chẳng mấy khi làm trong suốt tám năm qua. Nàng đã hi vọng rất nhiều vào Timur, anh ta giống như phần ký ức đẹp nhất của nàng về những tháng năm nữ hoàng Eriki còn tại vị. Những vinh quang, sự dũng cảm, tính chính trực thảy đều từng hội tụ ở hoàng tử Timur của thành Macedonica. Vậy mà giờ đây mọi thứ đều đổ sụp trước mắt nàng, cả Timur lẫn ký ức xưa cũ đẹp đẽ của gia tộc Hamilton. Nàng đã luôn mơ về vườn hồng, về cung điện, về gia đình và sống với giấc mơ đó để vượt qua những mùa đông giá lạnh trong ngọn tháp cao của điện thờ Mauna. Nàng tìm đến Aras này với đôi chân trần chưa một lần bước khỏi vương đô sầm uất vì tin rằng Timur là gia đình của nàng, anh ta sẽ lấy lại những gì đã mất cho nàng, cho nhà Hamilton. Thế nhưng mỉa mai thay khi giờ đây Timur thậm chí còn đáng sợ hơn cả Derizi Flava.

"Thần nghĩ phu nhân cần đến đây và gặp người..." Phía bên kia cánh cửa, Murad bối rối nói.

"Không, Murad." Nàng buồn bã đáp lời. "Timur là hi vọng cuối cùng của gia tộc Hamilton. Ta căm thù, khinh ghét và sợ hãi anh ta nhưng ta sẽ không làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho anh ta."

"Nhưng..."

"Tất cả những gì ta muốn lúc này chỉ là sự tự do, Murad ạ."

Phải, nàng chỉ cần sự tự do. Nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Vespero để đến bên Kail. Nàng khao khát cuộc đời bình yên như chị Carmel của mình ở xứ tuyết. Cuộc đời đó mới đáng ngưỡng mộ làm sao. Có lẽ chị gái của nàng nói đúng, vương quốc này đang mục ruỗng từ tận xương tủy, vườn hồng của nhà Hamilton chẳng còn gì ngoài lũ sâu mọt, tất cả đều chẳng đáng đề nàng hay chị kiêu hãnh nữa.

"Thần đoán là người muốn nhận lại nó." Murad đẩy sợi dây có luồn chiếc nhẫn đầu sói qua khe cửa gỗ.

Aisha lau nước mắt, nàng cúi xuống nhặt sợi dây và chiếc nhẫn. Nàng nắm chặt nó trên tay, miệng thốt lên lời cảm tạ đối với Murad.

"Một điều nữa, bạn của ta," Nàng khịt mũi. "Hãy giúp đỡ phu nhân Haji, chị ấy cần có một người bạn vào lúc này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net