Ngày cuối của mùa đông (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phu nhân Mara thở dài sau khi đọc lá thư được truyền đi từ kinh đô Virat. Bà ngồi tựa lưng vào ghế và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Phu nhân lơ đãng trao lại thư cho con trai mình, đại pháp quan Peshwa của Aryssia, bà lạnh giọng ra lệnh cho ông đọc nó thật kỹ trước lúc đưa ra bất kỳ lời bình luận nào. Đấy là cách bà thể hiện sự giận dữ của mình đối với Peshwa khi ông giấu diếm những việc đã xảy ra trong chuyến đi đến Virat vào lễ Byram vài tháng trước. Phu nhân Mara vừa trở về từ điện thờ Kraka ở tây nam, sau cuộc hành hương theo thông lệ hàng năm, và chỉ trong một vài ngày, bà đã liên tiếp phải đón nhận quá nhiều tin tức đau buồn. Đầu tiên là cái chết của một trong số các cháu trai mà bà yêu quý ở Kabul, thế rồi sau đó con gái bà suýt bị xử tử dù đang mang thai, giờ là việc hoàng đế triệu hồi con trai thứ hai của bà từ Siwah về vương đô. Vị mệnh phụ dường như đã đi đến giới hạn cuối cùng để duy trì thái độ ôn hòa vốn có.

"Thưa mẹ..." Peshwa ngập ngừng. Ông lấy làm bối rối khi phải đối diện với phu nhân Mara đáng kính và trả lời những câu hỏi của bà.

"Đừng nói gì cả, Peshwa." Bà gằn giọng. "Ngài đã không lên tiếng khi cần lên tiếng, thế nên hãy im lặng và suy nghĩ về hậu quả của việc mình làm, con trai của ta."

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, phu nhân Mara tức giận đến vậy. Bà chỉ trích Peshwa theo cách gay gắt nhất. Thế rồi dường như chưa vừa lòng, vị mệnh phụ phẩy tay ra hiệu cho đứa hầu mang đến một cái tráp bạc. Trước cái nhìn ngơ ngác của đại pháp quan, bà mở tráp và lấy ra những lá thư. Ngoại trừ lá thư đầu tiên đã được mở, còn lại đều được niêm phong bằng ấn sáp mang gia huy của gia tộc Ibuntal. Đây là ngọn nguồn của mọi bất hạnh, phu nhân Mara thốt lên như vậy khi ném lá thư xuống đất, khuôn mặt bà tựa hồ hiện ra nét ghê tởm khi phải đụng vào nó. Đại pháp quan Peshwa nhíu mày, ông vẫn còn chưa hiểu vì lẽ gì mà mẹ của mình lại có vẻ thịnh nộ như thế trước những lá thư này. Ông hiếu kỳ cúi xuống nhặt một trong số chúng, lá thư đã được mở sẵn và đọc một cách cẩn trọng. Ngay từ những dòng chữ đầu tiên, Peshwa đã nhận ra nó được thảo bởi đứa em út của ông – Musta, cái nét nghiêng thanh mảnh với lực nhấn không mạnh trên trang giấy ấy rõ là không thể thuộc về ai khác ngoài cậu ta. Thoạt đầu nội dung chỉ là lời hỏi thăm thân tình dành cho Hela, thế nhưng lạ lùng sao, càng đọc Peshwa càng nhận ra nó phóng túng và suồng sã vượt quá chuẩn mực giữa các anh chị em trong gia đình. Cho đến dòng cuối cùng của lá thư, đôi tay Peshwa run rẩy còn trán ông ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt ông đỏ gay, nóng bừng trước những lời lẽ trong thư. Vị đại pháp quan vo nát thư tựa hồ muốn dồn hết sự tức tối lẫn sững sờ vào mảnh giấy màu ngà đang cầm trên tay.

Vẫn ngồi ở trên ghế, phu nhân Mara dường như không quá bất ngờ trước phản ứng của con trai mình, bởi lần đầu tiên đọc những lá thư này theo yêu cầu từ hoàng đế, bà cũng choáng váng chẳng khác Peshwa là bao. Làm sao một người mẹ có thể bình tĩnh được khi con cái mình phạm vào tội lỗi khủng khiếp nhường này. Dẫu cho bà không dứt ruột đẻ ra Musta thì bà cũng đã nuôi nấng nó từ lúc còn chưa dứt sữa, ấy vậy mà... Phu nhân Mara thở dài thêm một lần nữa, bà nhìn đại pháp quan Peshwa và chờ đợi ông lên tiếng. Lá thư này đã cho con trai bà hiểu được sự việc nghiêm trọng đến nhường nào. Hoàng đế phật lòng không chỉ bởi ngài e ngại trước một đại đô thành hùng mạnh, mà còn bởi danh dự của ngài bị xúc phạm. Ngài là một tín đồ sùng đạo, luôn tuân thủ lời răn dạy đạo đức từ thánh thần, và bởi vậy ngài hẳn đã nổi cơn thịnh nộ khi biết em vợ mình phải lòng chị gái cậu ta. Trong năm năm qua, kể từ sau sự kiện Ayesha, dù rất cẩn trọng lẫn thu mình nhưng việc Hela vẫn được hoàng đế sủng ái và anh trai nàng – Darius được ngài tin tưởng, chắc chắn vẫn khiến nhiều kẻ ghen ghét, đố kỵ với nhà Ibuntal. Hoàng đế yêu quý Hela xứ Aryssia, tin tưởng con cháu của nhà Ibuntal hơn bất cứ vị hoàng thân Venta nào, bất chấp những lời dèm pha về việc hoàng hậu của ngài thất tiết. Thế nhưng ai cũng biết hoàng đế không bao giờ quên mối nhục nhã mà ngài phải chịu trong cuộc chiến Ayesha, lòng kiêu hãnh của ngài bị khắc một vết sẹo không bảo giờ lành. Và kẻ thù của nhà Ibuntal vừa khéo lại biết cách khiến cho nó luôn nhói đau âm ỉ. Lời dè bỉu chúng thốt ra cũng giống như mưa phùn vào mùa xuân vậy, dẫu chúng không thể xói mòn những ngọn đồi, nhưng ngày qua ngày chúng sẽ làm mềm mặt đất cứng rắn. Ngài giận dữ khi phát giác ra tình cảm trái với luân thường của Musta dành cho Hela, đó không chỉ bởi ngài là một người chồng mà còn vì nó gợi cho ngài nhớ lại quá khứ đáng nguyền rủa. Không những vậy, hoàng đế Juvelo, dù là một minh quân, nhưng cũng giống như bao đời quân vương khác, luôn nuôi trong mình lòng đa nghi đáng sợ. Chỉ một sự bất cẩn cũng có thể khiến ngài dấy lên lòng ngờ vực. Huống hồ, những kẻ quỷ quyệt vây quanh ngài lại có thừa xảo trá để biến điều trùng hợp ngẫu nhiên thành một chuỗi sự kiện được tính toán và sặc mùi phản trắc.

"Thưa mẹ Mara đáng kính," Đại pháp quan Peshwa, sau khi rót cho mình một ly nước quả lên men và uống cạn hơi để lấy lại bình tĩnh, cất lời. "Con không hề hay biết điều này. Bằng không thành Magog đã không mở cửa cho một kẻ bị quỷ dữ mê hoặc như Musta."

"Ngài đã cho nó về Magog, Peshwa. Ngài hiểu chuyện này nghiêm trọng ra sao rồi chứ?" Phu nhân Mara hỏi. "Cả ngài và Hela, bằng sự thiếu sáng suốt của hai người, đang trao cho kẻ thù cơ hội tấn công nhà Ibuntal. Hãy nhìn những gì đang diễn ra ở vương đô mà xem, Peshwa, sắp có một cuộc chiến nổ ra chỉ vì em gái ngài."

Hoàng đế đã triệu hồi Darius và quân đội tinh nhuệ của ngài trở về Virat, đấy là động thái rõ ràng nhất cảnh cáo các hoàng thân. Sau khi ngài kết liễu hoàng thân Janus ngay trên đại điện Maurya với lý do ông ta bất kính với hoàng hậu Hela, đại đô thành Lahore xảy ra dịch bệnh. Những kẻ ác ý đã chẳng khó khăn gì để tung ra tin đồn rằng thánh thần giáng tai họa lên Lahore để trừng phạt hành động ngang ngược của ngài. Và theo đó, dân chúng, chỉ trong vài ngày, đã chuyển từ yêu quý sang nguyền rủa hoàng hậu Hela lẫn đứa con chưa chào đời của nàng.

"Ngài đã nhận được tin tức gián điệp rồi chứ? Các hoàng thân cũng đã bắt đầu tập hợp thân binh để ép hoàng đế phải truất phế Hela." Phu nhân Mara khó nhọc nói thành lời, cơn giận của bà đang dâng lên uất nghẹn nơi cuống họng. "Và cả ngài lẫn ta đều rõ hoàng đế sẽ không bao giờ chấp thuận yêu cầu đó."

"Tất nhiên là con hiểu điều này, thưa mẹ." Đại pháp quan trả lời một cách ảm đạm.

Đột nhiên phu nhân Mara đứng dậy, bà tiến lại phía Peshwa. Nét mặt bà trở nên nghiêm nghị hơn và bà bắt đầu nói về những đau thương, mất mát của gia tộc Ibuntal từng phải trả trong các cuộc nội chiến. Gia tộc cai quản xứ Aryssia, với lòng trung thành tuyệt đối, đã chịu quá nhiều mất mát.

"Khi Ayesha kết thúc, ta đã đứng trong căn phòng này và nhìn người ta chuyển những cỗ quan tài màu đen đến Thủy Uyển. Đó là quan tài của phu quân, của các con và cháu của ta. Chúng nhiều đến nỗi ta không dám đếm xem có bao nhiêu cỗ quan tài. Ta sợ phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nữa, Peshwa yêu quý. Keita đã là quá đủ rồi."

Keita đã là quá đủ... Đại pháp quan Peshwa lặp lại lời này, nét mặt ông nặng trĩu nỗi buồn. Kể từ sau cuộc chiến ở Kabul, thành Magog vẫn chưa dứt khỏi nỗi buồn thương. Vợ ông, phu nhân Ajana, thậm chí đã đổ bệnh vì không chịu nổi nỗi đau mất con. Sẽ thế nào nếu một cuộc chiến nữa xảy ra? Peshwa biết chắc Aryssia không thể đứng ngoài, nhưng làm sao nhà Ibuntal chịu nổi thêm bất kỳ mất mát nào nữa? Huống chi... đây là một cuộc chiến không nhất thiết phải xảy ra. Vị đại pháp quan xứ Aryssia suy nghĩ hồi lâu, ông đắn đo nhiều lắm trước khi mở lời thưa với người mẹ đáng kính của mình. Đây là quyết định khó khăn biết dường nào, Peshwa tự nhủ, có điều ông không còn cách nào khả dĩ hơn nữa.

"Thưa mẹ Mara, con sẽ không để bất kỳ cuộc chiến nào nổ ra nữa." Ông quả quyết với vẻ ảo não.

"Hãy làm điều ngài cần phải làm. Ta tin ngài đủ thông minh để biết làm cách nào để xoa dịu các hoàng thân cùng dân chúng." Phu nhân Mara đặt một tay lên vai con trai mình giọng bà run run. "Chúng ta là người nhà Ibuntal. Chúng ta không có sự lựa chọn. Dù sống hay chết, Peshwa, chúng ta đều không thể chọn. Vì gia đình."

"Vì gia đình." Peshwa nhắm mắt, ông lẩm bẩm như tự nhắc nhở bản thân mình. "Nhưng còn Hela, thưa mẹ? Con bé sẽ không sống nổi nếu..."

"Em gái ngài sẽ hiểu cho chúng ta." Vị mệnh phụ cắt ngang, bà xoay người nhìn ra cửa sổ một lần nữa, cố không để con trai mình nhìn thấy giọt nước trượt dài ra khỏi con mắt già nua. "Sau ngày trăng tròn, đích thân ta sẽ đến vương đô, cùng với một số thứ. Ta cần ngài thay ta chuẩn bị thật đầy đủ."

Peshwa cúi đầu chấp thuận, thế rồi ông uể oải đứng dậy và cáo lui. Chỉ còn lại phu nhân Mara trong phòng, bà nhặt những lá thư còn nằm ngổn ngang trên thảm trải, toan ném chúng vào lò sưởi đang cháy đượm nhưng rồi không nỡ làm vậy khi lướt qua cái nét chữ mềm mại của Musta. Bà đã dạy Musta tập viết khi nó lên sáu tuổi, dạy nó thơ ca của xứ Aryssia... Nghĩ đến đây vị mệnh phụ đầy quyền lực của gia tộc cai trị đại đô thành Magog như muốn bật khóc, nhưng rốt cuộc bà vẫn kìm nén được để truyền gọi một kẻ hầu nhanh nhẹn.

"Lập tức đến điện thờ Kraka, chuyển lời của ta đến tu sĩ trưởng." Phu nhân hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà bắt đầu thả những lá thư đang cầm trên tay vào lò sưởi và lạnh lùng nhìn chúng cháy bùng ra tro. "Nói với họ rằng ta muốn gặp Sacerdonito."

*

* *

"Đấy có phải một quyết định đúng đắn, Arko?"

Lệnh bà Hasan dạo bước trong vườn thượng uyển, đi bên cạnh bà là hoàng đế cao quý. Kể từ khi trở về Virat, đây là lần hiếm hoi ngài có thời gian để đi dạo cùng bà vào buổi sáng. Và cũng vì vậy mà họ có nhiều chuyện để nói với nhau hơn ngoài những lời hỏi thăm nặng về lễ nghi. Tất nhiên, cũng như con trai mình, lệnh bà Hasan dành nhiều sự quan tâm của mình cho hoàng hậu Hela cùng dịch bệnh ở đại đô thành Lahore, dẫu từ lâu bà đã không can thiệp vào công việc triều chính.

"Darius đã lập công lớn trong trận chiến tại Kabul, con nghĩ rằng anh ta cần được ban thưởng." Hoàng đế mỉm cười, ngài trả lời bà giống như đó là một chuyện vô hại hiển nhiên phải làm.

"Ôi, Arko, con có thể thành thật với ta con đang nghĩ gì trong đầu chứ?" Lệnh bà Hasan đảo mắt. "Ta đã sống ở Nineveh suốt cả cuộc đời mình, và nếu ta có thể tự hào về bất cứ điều gì thì đó là việc ta hiểu rõ tính khí của đám đàn ông nhà Venta."

"Con tin vào điều đó, thưa mẹ."

"Con muốn chống lại các hoàng thân? Ta không chắc đấy là ý hay, dù ta ủng hộ việc con cần phải cho họ thấy ngôi dương tọa của Aum thuộc về ai. Con biết đấy, Arko, họ ngạo mạn và kể từ khi tiên đế qua đời thì chẳng còn ai khiến họ phải kiêng dè cái sự ngạo mạn đó cả. Nhưng con yêu quý, phía tây đang rối rèn vì dịch bệnh, còn phía bắc bọn Barsine vẫn cướp bóc trên con đường hành hương..."

"Gã làm vườn quả thật đáng chết, mẹ đáng kính, xin mẹ hãy nhìn xem gã để mặc lũ sâu mọt tàn phá những cái cây này ra sao.." Hoàng đế mỉm cười cắt ngang lời lệnh bà Hasan. Ngài tiện tay cầm chiếc kéo và bắt đầu tỉa đi những cái lá hoa hồng đã bị sâu ăn nham nhở.

Thái hậu Hasan im lặng nhìn hoàng đế. Sự quả quyết của ngài khiến bà hiểu được rằng bất cứ lời khuyên nào lúc này cũng là dư thừa. Ngài đã đưa ra lựa chọn của mình và ngài sẽ không thay đổi nó. Bà thở dài đầu hàng trước cái tính cứng đầu này. Tuy nhiên, lệnh bà Hasan không vì thế mà lấy làm buồn rầu hay lo lắng, bởi cứ qua cái nét mặt bình thản mà ngài thể hiện thì bà có thể đoán được ngài còn có sự tính toán cẩn trọng hơn nữa. Bà tôn trọng quyết định của hoàng đế, do đó, bà không bình luận thêm bất kỳ điều gì về những gì ngài đã hay sẽ làm. Thế rồi bà lưỡng lự nhắc đến những người anh em cùng cha khác mẹ của ngài, những hoàng thân đã rời khỏi Virat khi họ đủ tuổi – theo luật lệ mà Khalifa Đại đế đã đặt ra. Ngài cần sự giúp sức của họ, thái hậu Hasan nhắc lại điều này nhiều lần, nếu ngài muốn chống lại họ hàng của mình, thì ngài không nên lựa chọn đứng về một phía đơn độc.

"Memeh có lẽ là người con muốn gặp lại." Bà ngập ngừng gợi ý. "Dù ta biết em trai con, hoàng thân Sharum, không ưa gì nó."

Hoàng đế ngừng đưa kéo khi nghe đến tên một trong số các anh em cùng cha khác mẹ của mình. Hoàng tử Memeh chỉ kém chàng hai tuổi và hiện giờ đang đảm nhận vị trí giám quan tại Berouin. Memeh, cũng giống như Sharum, là người em chàng rất mực hài lòng. Bởi kể từ khi em tròn mười lăm tuổi, Memeh đã xin được đến Berouin để cai quản cái xứ cằn cỗi ở phía tây nam kia, và dĩ nhiên vị hoàng tử ấy đã làm rất tốt công việc được giao. Dẫu vậy, hoàng đế lại nghĩ, ngài không hề thân thiết với Memeh. Họ mới chỉ gặp nhau đôi lần khi còn nhỏ và thêm một lần nữa vào lễ đăng quang của ngài, chỉ ba ngày trước lúc vị hoàng tử trẻ tuổi ấy lên đường đến Berouin. Tiên đế Huyma không dành nhiều sự quan tâm lẫn yêu thương của ông cho hoàng tử Memeh, bởi hoàng tử chỉ là kết quả của một cuộc hôn nhân chính trị giữa ông với trưởng công chúa Selene xứ Tarth. Điều này khiến ngài phân vân đôi chút trước lời gợi ý từ lệnh bà Hasan. Qủa thực ngài đã từng nghĩ đến Memeh cho vị trí giám quan thành Virat, thay thế cho hoàng thân Janus. Tuy nhiên, ngài cũng còn một vài sự lựa chọn khác, như các học giả uy tín và uyên bác tại thư viện Haiga chẳng hạn....

"Ta hiểu con e ngại em trai Sharum của mình." Lệnh bà Hasan nói thêm.

Trưởng công chúa Selene của xứ Tarth không phải là một người phụ nữ hiền lành, Bà ta ngạo mạn và ngang ngược nổi tiếng trong hậu cung, dưới thời tiên đế Huyma. Lẽ tất nhiên, thói xấu ấy của Selene khiến bà ta xích mích với rất nhiều người, trong đó có mẹ đẻ của hoàng thân Sharum – phu nhân Ferya. Mối quan hệ này thậm chí gay gắt đến nỗi ảnh hưởng cả đến những đứa con của họ.

"Có lẽ con sẽ suy nghĩ về chuyện này, thưa mẹ. Nếu Memeh xứng đáng thì em ấy và phu nhân Selene nên quay trở về Virat. Sharum hẳn cũng đồng ý như vậy." Hoàng đế nhìn thấy một nụ hồng nhỏ xíu, ngài cẩn thận ngắt chiếc lá úa trên thân nó. Nét mặt ngài nom như rất dễ chịu vì cái sắc tím hơi he hé của nó.

"Bông hoa đầu tiên của mùa xuân." Lệnh bà Hasan mỉm cười. "Con yêu quý, ta nóng lòng muốn được gặp lại Hela và cùng con bé chờ đón hoàng tử. Đã rất lâu rồi cung điện này mới có tin vui nhường ấy."

"Nàng sẽ sớm trở lại Nineveh, thưa mẹ..."

Khi hoàng đế còn chưa dứt lời, bỗng từ xa có kẻ hầu hốt hoảng chạy lại. Hắn run rấy dâng lên một cuộn giấy da vừa được tín sứ từ đại đô thành Lahore gửi chuyển đến sau năm ngày đường đi không ngơi nghỉ. Ngài đặt cây kéo xuống chiếc khay mà nữ tỳ đang cầm, nhận lấy cuộn giấy và bắt đầu đọc. Dịch bệnh tại Lahore đã khiến dân chúng nổi loạn, đại pháp quan Pasha – vị quan cai quản vùng đất đó – đã hoàn toàn bất lực trước tình hình bệnh tật ngày càng lan rộng. Ngài đón nhận tin tức bằng một cái nhíu mày, kế đến ngài cuộn lá thư lại và truyền gọi các cận thần của mình tại đại điện Maurya. Hoàng đế sẽ phải đến Lahore để trấn an người dân cũng như ngăn chặn một cuộc bạo loạn bùng phát mạnh hơn. Đấy chẳng phải việc quá khó khăn, thế nhưng ở thời điể này, ngài không dễ gì đưa ra được quyết định.

Mười vị đại thần luôn chờ nghe lệnh tập họp ở Maurya, họ đều đã được thuật lại khó khăn mà hoàng đế đang gặp phải. Thế rồi ngài yêu cầu một trong số họ thay mặt ngài đến Lahore. Những kẻ bầy tôi trung thành ấy đều không chối từ, lần lượt từng người đều lên tiếng tự nguyện lãnh lấy nhiệm vụ này, và tể tưởng Nusam cũng không phải ngoại lệ. Thậm chí, khi ông ta còn chưa hết những lý lẽ thuyết phục của mình thì từ phía sau tấm rèm châu – nơi vốn thuộc về hoàng hậu Hela – con gái của ông, phu nhân Viola nhờ vào sự phê chuẩn của thái hậu Hasan, đã cất lời xin được đến vùng dịch bệnh. Hoàng đế nên để một ai đó trong hoàng tộc đến Lahore để tỏ rõ thiện chí lẫn sự lo lắng của ngài dành cho dân chúng, nàng rành rọt như vậy và thuyết phục được ngài hãy cho phép mình lãnh phần trách nhiệm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net