Những con sẻ trắng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trận Shedan đã trở thành nỗi nhục nhã của người Vespero. Đấy là cách giới quý tộc Thrace nói về thất bại trong trận chiến đầu tiên với quân phiến loạn Aras. Dĩ nhiên, Lynden Sudo trở thành người đầu tiên và cũng là duy nhất họ chĩa mũi dùi công kích để thỏa cái sự giận dữ, thất vọng của mình. Lãnh chúa xứ Masian quay trở về Macedonica với bộ dạng mà theo đại nguyên lão Judas – người cha của ông – mỉa mai là tận cùng của sự thảm hại. Và dù bị thương rất nặng sau cuộc đọ sức với hoàng tử Timur trên chiến trường, thì người ta vẫn yêu cầu Lynden Sudo phải đến trình diện tại cung điện Esta ngay khi con ngựa chiến mà ông cưỡi chỉ vừa mới đặt một móng sắt lên lớp tuyết trải trên nền đất của thành Macedonica. Điện Leono đón chào vị lãnh chúa thua trận với không khí ảm đạm, hệt như cách vương đô đón chào ông ta lúc trước. Nguyên lão viện và cả nhiếp chính vương Derizi Flava đều có mặt ở đó, trong bộ dạng tươm tất, đầy quý phái, dư thừa nét uy nghi giống lệ thường. Ngoại trừ nhiếp chính vương quay về với áo choàng đen tuyền thì cả mười hai vị đại nguyên lão đều đã đổi áo chùng trắng sang màu mận đỏ. Qủy tha ma bắt cái màu mè ngớ ngẩn ấy, Lynden thầm nhủ, nó biến những ông già đạo mạo trông như đám thầy tu ở điện thờ trong lễ tế thần vậy. Mà kỳ thực thì buổi triệu kiến này đối với lãnh chúa xứ Masian, vị tướng bại trận Lynden Sudo cũng không khác gì một lễ tế cho lắm. Rõ ràng thất bại tại Aras là điều ai cũng có thể thấy trước được, nếu họ là kẻ có đầu óc và từng đọc qua sách binh nghiệp, như nhiếp chính vương cùng hơn một nửa số quý tộc có mặt trong Nguyên Lão Viện hiện giờ. Thế nhưng, Lynden Sudo có thể chắc chắn rằng không ai trong số họ thừa nhận điều đó cả, cũng như cách họ quên đi những đề xuất cùng chiến thuật và lời khẩn cầu có thêm thời gian mà ông từng tấu trình lúc trước. Vậy là sự tự mãn, hiếu chiến kém cỏi của họ, vào lúc này, trở thành tội lỗi của ông.

Khi Lynden bước vào đại điện, tiếng trao đổi trước đó nhỏ dần rồi chuyển thành những lời thì thào mang âm gió nặng đến nỗi nghe tựa loài rắn rết. Vị lãnh chúa đến từ lãnh địa Masian bước đi đều đều, tiếng đế giày chiến của ông nện xuống mặt sàn bằng đá bóng bẩy đầy thách thức. Lynden Sudo có thể là một kẻ kiệm lời, hay cau có, nhưng ông ta chưa bao giờ là một kẻ ngu ngốc dễ bị dắt mũi. Lãnh chúa của nhà Sudo tất nhiên đến cung điện này với một sự chuẩn bị kỹ càng nhất, ông sẵn sàn ném vào mặt những kẻ chất vấn mình hàng tá câu hỏi lẫn câu trả lời đủ để nhắc nhở chúng rằng ai mới cần có trách nhiệm cho hàng ngàn binh lính bỏ mạng ở bờ sông Shedan. Sự ngu ngốc này cần phải chấm dứt, một lần cho mãi mãi, nếu triều đình muốn dẹp yên lũ mọi du mục ở phương nam. Derizi Flava cũng như Nguyên Lão Viện nên hiểu rõ đám phản loạn ấy nguy hại ra sao, rằng chuyện chiến thắng chớp nhoáng viển vông thế nào. Lynden Sudo lướt qua đám quý tộc đang đứng dạt sang hai bên, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi của ông điểm lại từng khuôn mặt. Nhà Estonia với công tử Kashe vừa được hưởng quyền thừa kế từ hiệp sĩ Ganeto xấu số - một thằng nhóc thiếu niên nom trì độn, nhà Oriento với gã con rể say khướt đang gật gù lim dim – cầu thần Viseus cho hắn đủ tỉnh táo về đến nhà sau khi rời khỏi đây, nhà Rigida, nhà Pordo, nhà Hersonita, và... Lynden Sudo khẽ nhíu mày, nhà Norden. Phải rồi phu nhân Lekan Norden, bà hoàng xứ Franxe, một sự bất ngờ thú vị làm sao. Ông ta có thể thấy cái nghiêng đầu chào hỏi của người phụ nữ ấy. Một người đáng kính, ngay cả khi bà bị tên chồng hèn nhát bỏ rơi. Đứng bên cạnh phu nhân nhà Norden là Basheen Sudo, đứa em trai thừa ngu ngốc và hung hãn của ông, nó cũng đang theo dõi anh trai mình với vẻ đắc thắng hiếm thấy.

"Kính chào đức ngài." Lynden Sudo đặt một tay chéo lên trước ngực và cúi đầu hành lễ.

Nhiếp chính vương Derizi Flava đón nhận cái nghi thức ấy đầy hờ hững, ông ta chống tay tựa vào phần vịn của ngai vàng. Vào mùa đông, cái ghế đầy quyền lực khảm liền bức phù điêu khổng lồ bằng đá trắng ấy đã được phủ thêm lông thú màu xám lông chuột, cộng với màu đen tuyền từ tấm áo chùng mà Derizi Flava khoác trên người thì nom như vị nhiếp chính vương đang ngồi rúc vào một cái hốc tăm tối vậy. Thế rồi Derizi Flava lên tiếng, giọng trầm khàn của ông ta hỏi về thương thế mà lãnh chúa xứ Masian thọ lãnh trên chiến trường, khi đã nghe được lời đáp lấy lệ từ Lynden Sudo, ông ta chỉ gật đầu tỏ ý hài lòng và tiếp tục với yêu cầu Lynden biện minh cho thất bại thảm hại của trận Shedan. Từng từ được Derizi lựa chọn cùng âm điệu gằn từng tiếng ông ta dùng đều thể hiện rõ sự không hài lòng.

"Chúng ta chờ nghe lời giải thích từ ông đấy, lãnh chúa Lynden."

Lynden Sudo nhìn một lượt sang Nguyên Lão Viện rồi lại quay về khuôn mặt có vẻ chờ đợi của nhiếp chính vương. Ông ta bắt đầu với giọng điệu mỉa mai và nói rằng thất bại thảm hại ở Aras vốn là điều mà mọi người đều có thể lường đến, trước cả khi tiếng tù và báo hiệu cuộc chiến được cất lên. Sự thẳng thắn, bộc trực nổi tiếng của Lynden được thể hiện rất rõ. Ông dõng dạc chỉ ra rằng triều đình cùng Nguyên Lão Viện đã phản ứng nóng vội ra sao, các kiến nghị về tình hình quân đội cùng năng lực của những người lính do những đại gia tộc Thrace gửi đến bị gạt bỏ như thế nào.

"Chúng ta không thể nghĩ đến chiến thắng với một quân đội tệ hại như vậy." Lynden nói. "Thưa đức ngài, như tôi đã đề cập đến trong một lá thư gửi ngài từ Manteno, quân đội của chúng ta không cho phép chúng ta chiến thắng chóng vánh. Lũ mọi rợ phương nam mạnh hơn những gì mà phần lớn những nhà quý tộc có mặt trong đại điện này có thể tưởng tượng được."

"Các báo cáo được gửi về đều nói rằng quân đội của lũ mọi cũng chỉ là đám ô hợp. Lãnh chúa thân mến, với tất cả sự tôn trọng mà ta dành cho ông, ta chẳng thấy lý lẽ nào thuyết phục trong những điều ông nói." Một trong số các đại nguyên lão cất lời. "Rõ ràng rằng đội quân của chúng ta đã thua một lũ phản loạn ô hợp, ngay trong trận đầu tiên. Đấy là điều không thể chấp nhận được."

Ngay tức thì, xung quanh vang lên tiếng đồng tình. Phần lớn quý tộc cũng đồng tình rằng thất bại của liên quân Vespero xuất phát từ sự kém cỏi của Lynden hơn là quân đội kém cỏi cùng kế hoạch sai lầm họ đặt ra.

"Thưa ngài, ngài sẽ phải chấp nhận thua cuộc nếu ngài tới Aras thay vì ngồi ru rú trong cung điện Esta này. Mọi lời nói đều dễ dàng hơn hành động." Lãnh chúa xứ Masian đáp trả bằng giọng điệu gay gắt lẫn mỉa mai được thể hiện chẳng hề giấu diếm.

"Ngài Lynden, xin hãy tiết chế ngôn từ của mình, ngài đang sa vào sự bất kính đối với các nguyên lão lẫn những người có mặt ở đây vào lúc này." Basheen Sudo hắng giọng, hắn quyết định tham gia cuộc tranh cãi bằng một lời khuyên nhủ như vậy.

"Ta biết mình đang làm gì, em trai yêu quý ạ." Lynden xẵng giọng. "Nếu có ai trong số chúng ta không nên mở lời thì đấy là cậu đấy, Basheen. Đừng quên cậu đã hành xử kém cỏi thế nào ở Aras."

Đại nguyên lão Judas Sudo vẫn ngồi im lặng, ông ta cũng giống như nhiếp chính vương Derizi Flava, đều đưa mắt nhìn những gì đang diễn ra một cách ảm đạm. Có chăng điểm khác nhau là Judas đang dùng cái vẻ bề ngoài thản nhiên ấy để che giấu nỗi bực dọc lẫn xấu hổ trước những gì mà các con trai của mình thể hiện. Chúng chẳng hề được thừa hưởng chút ít nào cái sự khéo léo từ cha của mình mà hành xử cho khôn ngoan hơn. Một đứa quá bất tài, còn một đứa quá thẳng thắn. Rồi ông ta lại lướt sang thái độ của Derizi Flava. Thề có thánh thần trên cao, thứ linh cảm mơ hồ trong người Judas chợt rùng lên bất an nhưng rồi ông ta lại nhanh chóng bỏ qua nó. Thật ngớ ngẩn khi lo nghĩ về những điều không có thật, Judas tự nhủ. Derizi Flava cũng đã phải gánh chịu rất nhiều chỉ trích khi liên quân quý tộc bại trận.

Trước thái độ ngày càng quá khích của Lynden Sudo, cuối cùng nhiếp chính vương buộc phải lên tiếng. Ông ta yêu cầu vị lãnh chúa nóng nảy kia hay im miệng vì mình đã chán ngấy cuộc tranh cãi không đi đến đâu này.

"Các ngài đang ở điện Leono, trước mặt ta." Một cách bực dọc, Derizi gằn từng từ. "Lãnh chúa Lynden đáng kính, dù là do đâu thì ông cũng đã chuốc lấy thất bại. Ta không chấp nhận bất kỳ lời biện minh nào, hãy nhớ điều đó. Ông sẽ không bị trách phạt vì lỗi lầm này, ta hứa là như vậy, nhưng ông cũng sẽ không còn được ra trận thêm một lần nào nữa."

"Ồ, thần lấy làm biết ơn trước quyết định sáng suốt này của ngài. Aras làm một bãi lầy, thần không phủ nhận rằng mình hạnh phúc khi rút chân được ra khỏi bãi lầy ấy." Lynden mỉm cười, ông ta cúi người làm động tác tạ ơn rồi lui ra ngoài mà không cần đến bất kỳ sự cho phép hay mệnh lệnh nào. "Còn giờ thì thần, với tư cách lãnh chúa xứ Masian, xin được cáo lui vì sức khỏe không cho phép tiếp tục đứng ở đại điện này."

Không khí trong đại điện Leono trở lên căng thẳng hơn trước phản ứng nóng nảy ấy của lãnh chúa xứ Masian. Những lời thì thào bàn tán đã tạm lắng xuống, nhường chỗ cho hàng trăm con mắt dõi lên vị trí ngai vàng. Tất cả các quý tộc có mặt ở đây đều đang nín thở chờ đợi xem nhiếp chính vương cũng như Nguyên Lão Viện sẽ làm gì tiếp theo. Im lặng ấy nặng nề đến mức mỗi người trong đó chắc chắn cảm nhận được sức nặng vô hình đè lên mình, trừ trường hợp ngoại lệ duy nhất, đấy là hoàng tử Drako. Thứ duy nhất mà gã hoàng tử say xỉn ấy có thể cảm nhận được, họa chăng là chuyện gã không thể cầm cự trước cơn buồn ngủ lâu hơn nữa và ngã vật ra sàn đá lạnh toát để đánh một giấc ngon lành. Hành động của gã thoạt đầu làm những người đứng gần gã lẫn quận công xứ Farland – anh vợ của gã thốt lên hoảng hốt vì nghĩ rằng gã trúng độc hay gặp cơn bệnh bất thình lình, nhưng rồi họ nhanh chóng nghe thấy tiếng gáy đều đều của gã trong nỗi chán chường. Nhiếp chính vương trước cái cảnh hỗn loạn lẫn sự lố bịch của Drako đã phải thở phì phò như một con hà mã để kìm nén cơn giận.

"Ai đó hãy lôi nó ra khỏi đây cho ta." Derizi nghiến răng, bàn tay của ông ta nom như đang rất kiềm chế để không xông đến bóp cổ đứa con trai bê bối kia. Và mệnh lệnh ấy được thực thi ngay tức thì.

Sự ồn ào không đáng có do hoàng tử Drako gây ra được dọn dẹp nhanh chóng để nhường chỗ cho các quý tộc cùng Nguyên Lão Viện và nhiếp chính vương Derizi Flava tiếp tục buổi nghị sự dang dở của mình. Lần lượt rất nhiều nhà quý tộc thể hiện sự không hài lòng đối với thái độ của Lynden Sudo, dĩ nhiên, kèm với đó, họ cũng chất vấn gay gắt Derizi cùng Nguyên Lão Viện về thất bại ê chề trước những người Cigany phương Nam.

"Chắc chắn chúng ta sẽ phải dẹp loạn ở Aras." Judas Sudo mở lời, lần đầu tiên kể từ khi nghị sự bắt đầu. "Và việc đó không hề cần đến những lời chỉ trích."

"Đấy cũng là điều ta muốn nói." Derizi húng hắng ho, rồi ông ta tiếp lời một cách khá ăn ý, dẫu chẳng hề có bất kỳ sự luyện tập nào với Judas. "Phu nhân Lekan Norden, ta tin bà hiểu lý do ta cho triệu hồi bà đến vương đô này."

Lời của nhiếp chính vương lại một lần nữa khiến đại điện xôn xao. Tất nhiên, nhiều người đã nhận ra sự có mặt của phu nhân nhà Norden, nữ chủ nhân hiện thời của xứ Franxe, họ cũng có những thắc mắc về điều này. Nhà Norden gần như đã bị quên lãng kể từ sau chính biến Themira, cùng với sự biến mất của Fleur de Lys và Musa Norden. Dòng tộc có gia huy gắn liền với chùm nho chín mọng cùng những thân cây leo ấy không hề tham gia bất kỳ hội hè hay cuộc chiến nào nữa. Và giờ thị họ lại xuất hiện ở Macedonica, trên đại điện Leono này.

"Thần tới đây để thực hiện lời thề trung thành của tổ tiên nhà Norden với Patro đại đế." Người phụ nữ nhã nhặn đáp.

"Ta hài lòng vì điều này." Derizi gật gù, rồi ông ta đưa mắt nhìn quanh quất những gương mặt quý tộc đang đứng phía dưới và dừng lại ở một trong số những người thuộc nhà Estonia.

Lynden Sudo chắc chắn không muốn và cũng không thể tiếp tục cầm quân sau thất bại ngớ ngẩn vừa rồi. Thế nên, giờ đây Nguyên Lão Viện cần chọn ai đó thay thế lãnh chúa xứ Masian, một người đủ tài giỏi để lấy lại lòng tin của các đại gia tộc, thay họ dẹp đi đám quân phiến loạn ở Aras. Trong đầu Derizi rà qua những cái tên, cố lục ra người thích hợp nhất cho sứ mệnh này. Phải rồi, đó là một "sứ mệnh" cao quý và sẽ cần phải chọn lựa thật cẩn thận...

"Garys Estonia, lãnh chúa vùng Wasza, ông nghĩ sao nếu ta chọn ông thay thế cho Lynden Sudo?"

"Thần lấy làm vinh dự, thưa nhiếp chính vương." Garys Estonia đáp lại với vẻ tự tin và đôi chút hãnh diện.

"Tốt lắm." Nói rồi Derizi quay trở lại với phu nhân Lekan Norden. "Nhà Norden sẽ tham chiến cùng các đại gia tộc khác, ta cũng sẽ cho phép Basheen Sudo trợ giúp ông, lãnh chúa đáng kính ạ. Hãy bắt tay ngay vào việc chỉnh đốn quân đội, và lần này phiến loạn ở Aras sẽ phải bị diệt tận gốc."

*

* *

Aisha nhìn lũ chim nessilas trắng phau đậu xuống khoảng sân bên ngoài. Chúng là giống chim thuộc họ sẻ, nhưng lại có bộ lông trắng phau, nom như những cục bông nhỏ biết đi.

"Có vẻ chúng ta sẽ có một mùa đông dài hơn bình thường." Monsulegu nói khi thấy nàng chú tâm đến những con sẻ nhỏ ngoài sân.

Phải, một mùa đông dài, Aisha thầm nghĩ trong đầu, và những con chim nessilas đang sà xuống thảm cỏ ngoài kia báo hiệu cho điều đó. Đám sẻ trắng tuyết ấy chỉ được nuôi ở vùng thánh địa Cathage, trong tòa đại giáo đường. Các tu sĩ tại đó dùng chúng để báo tin mùa đông trường hàn cho cả lục địa Aurian. Cứ theo một chu kì nhất định, điều mà chỉ tu sĩ tại tòa đại giáo đường biết được thông qua phép tính toán cổ xưa, trên toàn bộ lục địa sẽ có mùa đông trường hàn. Trong mùa ấy, phương bắc trải qua sáu tháng giá lạnh, còn phương nam là bốn tháng. Tòa đại giáo đường, điện thờ và cũng là thư viện, học đường lớn nhất của Aurian, có nhiệm vụ tìm ra thời điểm bất thường đó. Theo một quy ước đã có từ rất lâu trước đây, khi muốn báo hiệu mùa đông trường hàn, các tu sĩ sẽ đồng loạt thả đi những con sẻ trắng nessilas đã được huấn luyện, cho chúng bay đến tất cả mọi ngõ ngách hay vùng miền. Khi Aisha còn bé, nàng vẫn luôn ao ước được nhìn thấy sẻ nessilas, thấy mùa đông trường hàn. Tuy nhiên, khi lớn hơn một chút, nàng lại chẳng còn thiết tha gì với những điều ấy nữa. Không ai mong muốn mùa đông dài gấp đôi cả, nhất là đám nông dân. Cái lạnh cắt da cắt thịt cũng như những cánh đồng phủ tuyết trắng như muối mà nó đem đến chỉ càng khiến cho kẻ nghèo khó thêm phần túng quẫn mà thôi.

"Chúng làm tôi nhớ đến mùa đông trường hàn gần đây nhất." Tay lái buôn Barsine bắt đầu bước vòng quanh trong phòng. "Khoảng hai mươi năm trước, đó cũng là lúc nữ hoàng Eriki ban lệnh cấm buôn bán ở Aras."

"Theo ta biết thì lái buôn Barsine các ông vẫn có cách buôn lậu hàng hóa đến Aras này, dù có lệnh cấm ấy hay không." Aisha nhún vai, rồi nàng lại tiếp tục nắn nót ghi chép lại nội dung một cuốn cổ thư đã bị mối mọt giúp phu nhân Haji.

"Vợ của tôi là người Cigany. Tôi đã gặp nàng khi nàng cố chạy trốn lính Vespero để mua một vài ổ bánh mỳ cho các em mình."

"Có lẽ bà ấy đã gặp may." Nàng đáp lại. "May mắn lẩn khuất trong xui rủi và xui rủi lẩn khuất trong may mắn, ông biết đấy."

"Chúng đã cưỡng hiếp nàng, trong một đêm trường hàn." Monsulegu tiếp tục, giọng gã nhấn mạnh vào từ "cưỡng hiếp." "Và lần đầu tiên chúng tôi thân mật, nàng đã khóc vì nhớ đến chuyện khủng khiếp ấy, Người biết tôi đã nghĩ gì không, thưa nữ tu?"

"Ta không giỏi lắm trong việc đồng cảm với người khác." Lần này Aisha dừng bút, nàng ngẩng lên nhìn gã lái buôn, chờ đợi gã tiếp tục câu chuyện.

"Tôi không bất ngờ khi nghe câu trả lời này, người Vespero luôn kém cỏi trong việc ấy." Monsulegu bật cười. "Lúc đó tôi đã nghĩ đến những người đồng hương của vợ mình, với họ thì mùa đông trường hàn ấy giống như địa ngục vậy. Không dầu đốt, không lương thực, không muối, không vải bông,... Nữ hoàng cũng giống cha của mình, luôn biết cách đàn áp những kẻ chống đối lại bà ấy."

"Ta lấy làm tiếc cho phu nhân của ông, nhưng đó đã là chuyện quá khứ..."

"Câu chuyện này không hướng đến lòng thương hại, thưa nữ tu, dù quả thực nó khiến tôi đau lòng." Lần này Monsulegu thậm chí còn cười lớn hơn. "Chúng ta luôn có những bài học khi soi mình vào quá khứ."

Lần này thì gã lái buôn kiêm sư gia ấy thực sự làm nàng bối rối. Monsulegu luôn biết cách tỏ ra bí ẩn, gã sử dụng rất thuần thục lối nói lấp lửng, đa nghĩa với nhiều ẩn ý tựa như một bậc học giả uyên bác nào đó tự đặt mình đứng ngoài và im lặng ngắm nhìn thế tục quay cuồng. Tuy nhiên, Aisha biết đó không phải bản chất thực sự của gã. Tay lái buôn Barsine ấy là một con buôn từ tận xương tủy, điều duy nhất gã quan tâm chẳng có gì hơn ngoài lợi ích thiết thân. Kể từ sau trận Shedan, địa vị của Monsulegu được cải thiện đáng kể, người ta yêu mến gã cũng giống như yêu quý anh Timur hay đức ông Vengi vậy.

Aisha im lặng, nàng chau mày suy nghi đôi chút về cuộc trò chuyện nãy giờ với gã lái buôn. Nàng từng đọc qua về cuộc đàn áp ấy và sau khi nó diễn ra, người Cigany đã gần như đều rời khỏi Aras để lang thang trên khắp lục địa Aurian. Rồi bất chợt mắt nàng lướt qua tấm bản đồ trước mặt, có điều gì đó vừa reo lên trong đầu nàng.

"Derizi Flava sẽ cô lập Aras." Aisha hồi hộp phỏng đoán, trong lòng khẽ run lên.

"Tôi mừng vì người hiểu được như vậy." Monsulegu nhìn ra ngoài cửa sổ. "Các tàu buôn và thương gia đi về Malvasta đều đã nhận được lệnh cấm giao thương với Aras. Cha của người đang siết dần vòng vây quanh chúng ta, giống như một con trăn siết cổ con mồi trước khi xơi tái nó vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net