Những con sẻ trắng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông trường hàn và lệnh cấm giao thương không phải là những vấn đề duy nhất mà Aras hay thành Jagun phải đối đầu. Aisha nhận ra điều đó khi nàng vô tình chứng kiến cuộc cãi vã giữa anh Timur với đức ông Vengi trong thư phòng phía nam. Dường như đức ông đáng kính đã phát hiện ra mối quan hệ vụng trộm của anh trai nàng và Ursula, điều ấy khiến ông tức giận khủng khiếp. Cần phải hiểu rằng Vengi đã là một người chồng, người cha mẫu mực ra sao trong hơn nửa cuộc đời đã qua của mình. Vì thế mà ông không thể chấp nhận được chuyện con gái yêu quý bị cắm sừng như vậy.

"Không, không, Timur! Ta phải nhắc lại với ngài rằng ngài đã chấp nhận cuộc hôn nhân này và ngài phải có trách nhiệm với nó." Đức ông Vengi đập bàn đầy quyết liệt. "Hãy chấm dứt mối quan hệ đáng xấu hổ của ngài trước khi những lời đồn đại đến tai con gái ta. Nó sẽ không thể chịu nổi chuyện này."

"Nàng sẽ phải chấp nhận nó, thưa cha. Ursula không hề có ác ý, nàng ấy có thể bầu bạn và chăm sóc cho Haji." Timur đanh mặt lại, anh trưng ra bộ mặt điềm tĩnh nhất có thể để thuyết phục đức ông Vengi.

"Ngài khiến ta thất vọng, thưa hoàng tử. Ngài đặt con gái ta, người vợ chính thức của ngài, ngang hàng với một con điếm, đấy là điều không một người cha nào chấp nhận được."

"Cha không được miệt thị nàng như vậy." Vị hoàng tử gằn giọng đầy vẻ đe dọa.

"Ồ, ta chỉ nói sự thật, thưa ngài." Vengi nhếch miệng mỉa mai. "Ả rất nổi danh với đám quý tộc Thrace, nhất là những gã đàn ông lắm tiền. Hẳn ngài đã biết điều đó."

"Im đi, Gustavo Vengi. Tôi thề rằng nếu ông còn tiếp tục thốt ra những điều khiếm nhã về Ursula thì đó cũng sẽ là lời cuối của ông."

Tim Aisha như ngừng đập vì cái bầu không khí nặng nề, gay gắt trong phòng kia. Nàng nép người vào một bên cửa và đã thoáng có ý nghĩ đồng tình với đức ông Vengi.

"Ngài muốn giết ta sao, hoàng tử Timur? Khi ngài đang ở trên đất của người Cigany, dùng xương máu của họ để giành lại ngai vàng cho mình, cưới con gái của họ, và ngài đe dọa giết thủ lĩnh của họ?" Vengi nghiêm nghị. Ông nhắc lại tình cảnh của Timur như một cách nhầm đe dọa lại và thể hiện rõ rằng ông mới là người có quyền ở đây, vào lúc này. "Hãy suy nghĩ thật kỹ điều ngài nên và không nên làm, thưa hoàng tử. Ngài cũng chớ quên sự thật là ngài tìm đến ta trong cảnh khốn cùng để cầu hôn con gái ta."

Đức ông Vengi giận dữ bỏ đi, ông để mặc cho Timur ở lại thư phòng. Aisha theo dõi cuộc cãi vã ấy một cách kín đáo, thế nhưng, nàng vẫn bị anh trai mình phát hiện ra. Đợi cho đến khi Vengi đã đi khuất, hoàng tử Timur mới đến trước cánh cửa và nghiêm nghị nhìn nàng.

"Anh hi vọng là em có lý do chính đáng." Anh nghiêng đầu ra hiệu cho nàng vào thư phòng.

"Em đến để lấy sách cho phu nhân Haji, thưa anh." Nàng đáp lại một cách thật thà. "Em sợ sẽ quấy rầy đức ông và anh trò chuyện, cho nên..."

Có lẽ là câu trả lời của nàng đã thuyết phục được Timur, bởi sau đó anh chỉ trút một tiếng thở dài rồi nhìn về phía giá sách của mình. Nàng đoán là anh cũng rõ rằng nàng đã nghe được những điều không nên nghe, và anh có đôi chút bối rối, ngại ngùng vì điều đó. Dẫu sao anh đã luôn là người anh mẫu mực của nàng, chẳng hay ho chút nào khi hình tượng đó sụp đổ theo cách ngớ ngẩn như thế này. Hoặc giả là chính Timur cũng hiểu anh đang phạm phải một sai lầm.

"Em... Em nghĩ đức ông nói đúng, thưa anh." Aisha lưỡng lự hồi lâu rồi nàng rụt rè lên tiếng. "Về chuyện của nàng ta."

Aisha nghĩ nàng cần phải can thiệp vào vấn đề này, dù ít hay nhiều, bởi theo cách sâu xa nào đó thì nàng đã đưa Ursula đến Aras và gây ra mớ rắc rối hiện giờ. Đáng lẽ nàng nên quyết liệt hơn mà để mặc cô ta bị xử tử mới phải, như thế thì sẽ chẳng có cuộc cãi vã vừa rồi. Trong tình thế hiện tại, khi cả nàng và anh Timur đều chỉ là những kẻ ăn nhờ ở đậu, việc anh bất đồng với đức ông Vengi chắc chắn không đem lại bất cứ điều gì tốt lành cả.

"Em mới mười sáu tuổi, em yêu quý, em sẽ không thể hiểu được những điều em đã nghe." Anh Timur hơi nhướn người và đưa tay xoa đầu nàng, giống như khi nàng còn là một đứa trẻ.

"Cái duy nhất em hiểu được là anh phải chấm dứt mọi thứ với Ursula và hòa giải với đức ông." Nàng nghiêm túc đáp lại. Tất nhiên, nàng phớt lờ cái sự xem nhẹ về tuổi tác của anh trai mình. "Anh của em, trong trí nhớ của em anh đã từng là một người cư xử đúng mực, hợp với lý lẽ. Nhưng giờ thì em chẳng còn thấy được con người đấy nữa."

Anh Timur đã thay đổi. Đó là những gì mà Aisha đã nghĩ trong suốt thời gian qua, mỗi khi nàng để tâm đến anh trai mình. Hoàng tử Timur không còn là người điềm đạm, chín chắn và thận trọng như trước kia. Ngược lại, anh trở nên nóng nảy, liều lĩnh. Cách anh phản ứng với đức ông Vengi và biện minh cho mối quan hệ bất chính với Ursula đã khiến cho nàng rất thất vọng.

"Con người đó đã vùi thây trong mùa đông ở Farland cùng với vợ của anh ta rồi." Timur lạnh giọng đáp lại sau một hồi im lặng, hai tay anh đan vào nhau. "Aisha, chúng ta đa được nuôi dạy để trở thành những kẻ đáng kính, trọng danh dự của mình và nhìn xem, chúng ta vẫn là một lũ lưu vong chẳng có gì ngoài cái danh hão."

"Ellyria chết và anh bị lưu đày đến Farland đều là vì Ursula." Aisha thốt lên, nàng đảo mắt chán nản. "Anh có thể tha thứ cho cô ta nhưng đừng phạm cùng một sai lầm những hai lần."

"Ellyria chết vì gã Rusland mà chúng ta từng gọi là cha." Timur đính chính lại. "Thay vì đổ lỗi cho Ursula, em nên chấp nhận sự thật rằng kẻ duy nhất có tội ở đây, kẻ phải chịu trách nhiệm cho tất cả là ông ta."

"Em chưa bao giờ phủ nhận điều đó, thưa anh. Người nhà Hamilton luôn ghi nhớ kẻ thù của mình."

Câu cuối cùng nàng bật ra với một sự bực tức và mỉa mai. Dĩ nhiên là nàng đang nhắc anh trai mình nhớ đến chuyện cô nàng vũ nữ kia từng bán đứng anh cho Judas Sudo như thế nào cũng như kết quả sau đó. Aisha không thể tưởng tượng nổi anh nàng lại có thể lãng quên mọi thứ nhanh chóng như vậy để tha thứ và giờ là sẵn sàng gây hấn với đức ông Vengi chỉ để bảo vệ cho cô ta. Kể từ khi tìm đến Aras, nàng đã không ít lần phải thất vọng với anh trai mình. Nỗi thất vọng của nàng cứ thế ngày một lớn dần, cho đến hôm nay, trước những lời lẽ cũng như suy nghĩ mà anh thẳng thắn bày tỏ về mối quan hệ sai trái của mình thì nàng không còn giữ nổi bình tĩnh hay tìm ra được lý do nào để biện minh cho anh. Phu nhân Haji tội nghiệp, nàng thầm thốt lên như vậy, chị ấy sẽ ra sao khi biết được sự phản bội này? Đấy là một người phụ nữ đáng mến và nàng chẳng bao giờ mong chị bất hạnh như phu nhân Ellyria quá cố.

"Điều em nói nghe thật nực cười, cứ như thể dòng máu đang chảy trong huyết quản em thực sự thuộc về nhà Hamilton vậy." Đột nhiên, Timur bật cười ngặt nghẽo và thốt lên khinh khỉnh như vậy. "Không đâu, Aisha. Không bao giờ, Aisha ạ."

"Chúng ta có chung một dòng máu, thưa anh." Nàng nhíu mày đáp lại.

"Em nói đúng.." Timur hơi nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ đôi chút, rồi anh nhướng mày và đảo mắt. "Dù sao đi chăng nữa thì em vẫn là em gái của anh."

Thế rồi Timur đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh đưa cho nàng những cuốn sách cũ kỹ thay cho một lời chào, bất chấp việc nàng không thuận lòng rời đi.

"Hãy cầm chúng cho Haji và đừng bận tâm đến những chuyện em không nên bận tâm. Đó mới là điều khôn ngoan."

"Nhưng... Tòa đại giáo đường đã thả những con sẻ nassilas đi khắp nơi, anh có nhìn thấy chúng không? Làm sao em có thể không bận tâm khi mùa đông Trường Hàn đang đến?" Lúc này, Aisha thực sự nổi nóng vì thái độ coi thường mà Timur thể hiện. Nàng không còn là một đứa trẻ, nàng muốn được tham gia vào cuộc chiến này và cách anh xử sự thì rõ rằng anh đang bác bỏ điều đó. "Monsulegu nói rằng các thương nhân đã được lệnh dừng giao thương với Aras, anh hiểu chuyện này nghiêm trọng thế nào chứ?"

"Tất nhiên là có và anh sẽ giải quyết cái lệnh cấm chết tiệt ấy theo cách của mình."

"Trong khi anh còn đang gây hấn với đức ông Vengi chỉ vì một ả vũ nữ?" Aisha tiếp lời, nàng bắt đầu chán ngấy đến tận cổ thái độ bình thản của anh trai mình.

"Đừng nói chuyện với anh trai em theo cách thiếu tôn trọng vậy." Timur nhìn nàng, nét mặt anh hiện vẻ khó chịu khi nghe thấy nàng nhắc đến Ursula. "Chúng ta sẽ không nói thêm về chuyện này nữa, Aisha. Hãy biết em nên dừng ở đâu."

Nàng toan đối đáp lại với anh trai, nhưng rồi cuộc tranh cãi giữa cả hai bị cắt ngang khi gã sư gia Monsulegu xin được diện kiến cùng với một vị khách mà theo lời gã là vừa đến từ phương xa. Timur lập tức ra hiệu cho nàng lui ra ngoài, và tất nhiên, trước mặt những kẻ xa lạ ấy thì nàng chẳng còn lựa chọn nào hơn ngoài việc ngoan ngoãn làm theo ý của anh dù trong lòng vẫn còn ấm ức. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net