Những lời cầu nguyện(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aisha đã định quay về phòng ngay khi buổi lễ hoàn thành nhưng công chúa Roseta ngỏ ý muốn cùng nàng trò chuyện một lát, và lẽ dĩ nhiên là nàng không có quyền từ chối. Nàng đón tiếp công chúa trong căn phòng ọp ẹp của mình với thái độ khá lạnh nhạt cũng như rất kiệm lời, phần lớn cuộc nói chuyện nàng dành cho việc lắng nghe Roseta. Nguyện vọng muốn nhìn thấy Aisha đến dự tiệc sinh nhật tối nay được công chúa bày tỏ không dưới năm lần thông qua những lời lẽ tha thiết nhất.

"Ta tin là người hầu đã chuyển đầy đủ lời của ta tới công chúa về việc này." Aisha nhẹ nhàng, nàng nhắc lại quyết định của mình.

"Em đã nghe cô hầu Bela chuyển lời, thưa chị." Công chúa lễ phép xưng hô theo đúng vai vế trong gia đình. "Nhưng em vẫn mong chị có thể đổi ý mà đến dự, chỉ trong chốc lát cũng được. Kể từ lúc chị tới thần điện, rất hiếm khi chúng ta được gặp nhau."

Roseta đã hơi khựng lại sau khi thốt ra câu này, nàng nhìn thấy Aisha nhíu mày đôi chút. Đó là biểu hiện rằng chị gái nàng đang có điều không hài lòng và lòng nàng dấy lên sự bối rối. Aisha vẫn giữ im lặng, nàng quan sát những ngón tay đang đóng mở chiếc quạt của Roseta. Công chúa, em gái nàng, đang hoảng loạn. Chắc hẳn nàng ta cũng đoán ra mình lỡ lời.

Việc Aisha tới thần điện chưa bao giờ là tự nguyện, nếu nhiếp chính vương cho nàng quyền được lựa chọn. Bằng một sự nhân đức mà thần dân của vương quốc này đến giờ vẫn ca ngợi, Deziri đã chống lại phán quyết lưu đày được Nguyên Lão Viện an bài cho nàng cùng các anh chị em – những đứa con của vị quân vương thất thế, nhưng điều kế tiếp ông ta làm là phân tán tất cả. Ba anh trai lớn của nàng đã được điều đến pháo đài tại Farland để trấn áp cuộc nổi loạn từ các bộ lạc, hai chị gái bị gả cho thân vương Rusland trong những hôn nhân kết liên minh, còn nàng cùng cặp sinh đôi và hai người anh khác vẫn ở lại kinh đô Macedonica cho đến khi đủ mười sáu tuổi – độ tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, Derizi vẫn cho rằng thế là chưa đủ, ông ta tiếp tục sắp xếp để hoàng phi Soifi Danco – người vợ kế của mình nhận nuôi cặp song sinh, đồng thời gửi hai người con còn lại vào trại huấn luyện cận vệ hoàng gia trong lúc vẫn ráo riết tìm kiếm một cuộc hôn nhân có giá trị cho nàng. Aisha đã cầu xin Derizi để được trở thành nữ tu trong thần điện, dù điều này đồng nghĩa với việc nàng từ bỏ tước hiệu lẫn quyền thừa kế của mình. Thần điện Mauna là chốn duy nhất có thể cứu nàng thoát khỏi một cuộc đời bị Derizi điều khiển, thoát khỏi cảnh chết rục nơi xó xỉnh nào đó trên đường tới Rusland làm con tin phục vụ cho lợi ích chính trị. Một cuộc thanh trừ được ngụy trang dưới lớp vỏ cao đẹp, chẳng còn gì đau đớn hơn khi cha ruột nàng dàn xếp tất cả. Những điều Derizi Flava đã làm đối với nàng giống như một vết thương sâu hoắm cứa vào trái tim, vết thương ấy vẫn đang rỉ máu, khiến nàng đau đớn và nó sẽ vĩnh viễn không thể lành lặn hay xoa dịu lại được. Roseta không thể hiểu điều này, trước đây, bây giờ, thậm chí là ngày sau cũng vậy. Đối với ân sủng mà công chúa Roseta nhận được từ khi còn chưa chào đời, nàng ta chẳng bao giờ có thể tưởng tượng nổi những điều Derizi Flava đã làm.

"Roseta yêu quý, ta hiểu tấm lòng của em." Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của công chúa, giọng nàng ấm áp và có vẻ thân tình hơn một chút. "Ta cũng mong em hiểu rằng địa vị của một nữ tu tập sự không cho phép ta làm khác được. Hãy quay về cung điện để chuẩn bị cho yến tiệc tối nay, ta cầu chúc những điều tốt đẹp nhất cho em."

"Chị Aisha..."

"Những người hầu của em đã đợi rất lâu ngoài kia rồi, em không muốn họ bị hoàng phi Soifi quở trách khi về muộn đúng không?" Aisha tiếp tục, nàng vén những sợi tóc mai đang lòa xòa của Roseta lên, rồi gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu mình xuống để cài chúng lại cho nàng ta thật gọn gàng.

"Em sẽ tôn trọng ý muốn của chị," Roseta buồn bã nói, nàng chỉnh sửa lại nếp áo choàng trước khi đứng dậy ra về. "Em có thể ôm chị một cái chứ?"

Aisha khẽ gật đầu, nàng để Roseta ôm choàng lấy mình.

Công chúa Roseta chỉ kém Aisha hai tháng, nhưng tính tình của nàng thơ trẻ hơn rất nhiều. Những mệnh lệnh hay thỉnh cầu của công chúa hiếm khi bị từ chối, nàng luôn có được điều nàng muốn một cách dễ dàng. Khi người hầu chuyển lại hồi âm của Aisha, công chúa đã nghĩ rằng nàng có thể thuyết phục được chị gái thay đổi quyết định nếu nàng trực tiếp tới điện thờ và nói cho chị hiểu nguyện vọng tha thiết của mình. Đấy biết đâu sẽ là cơ hội để nàng gần gũi hơn với công chúa Aisha, Roseta hi vọng như vậy. Họ gần như chẳng có kỷ niệm nào trong suốt tuổi ấu thơ, không giống với cặp sinh đôi hay những người anh chị cùng cha khác mẹ khác, chị Aisha luôn lạnh lùng xa cách với nàng. Mẹ của nàng – hoàng phi Soifi Danco cho rằng công chúa Aisha luôn để bụng những chuyện đã xảy ra với nữ hoàng Eriki nên mới thờ ơ như vậy, có lẽ hoàng phi đã đúng. Tám năm trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng trò chuyện với chị mà không cần đến đứa hầu để chuyển lời, cũng như được nhìn thấy chị gần như thế này. Công chúa Aisha rất giống với nữ hoàng Eriki, chị đẹp một cách đoan trang và quý phái dẫu có phải khoác tấm áo choàng ảm đạm của nữ tu, Roseta thầm nhủ. Dẫu không đạt được mục đích ban đầu khi tới điện thờ Mauna, nhưng sự ân cần của Aisha cũng đã giúp công chúa Roseta thấy được an ủi phần nào đó. Nàng tạm bỏ quên những phép tắc lễ nghi mà ôm chị Aisha thay cho lời chào.

"Ta hi vọng em thích món quà ta gửi đến." Aisha nói.

"Em vẫn chưa mở nó, nhưng dù là gì thì em chắc mình cũng sẽ rất thích." Công chúa Roseta ngoái lại và nở một nụ cười rồi rời ra ngoài.

Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt đôi chút trước lúc đóng sập lại. Căn phòng chỉ còn lại Aisha, nàng đã đứng nhìn cánh cửa ấy một lúc trước khi xoay người bước về phía khung cửa sổ, bên ngoài khung cửa ấy vẫn là cung điện Esta, là tiếng người ta tung hô công chúa Roseta văng vẳng. Mọi thứ trông thật êm đềm, như bao ngày qua nàng vẫn nhìn thấy. Nhưng, có thật điều hiển hiện trước mắt nàng không phải là ảo ảnh? Nàng ngước lên bầu trời trên đó đã điểm vài gợn mây mờ như nếp gấp nhăn nheo xấu xí nơi tấm vải lụa đang được kéo căng, còn gió lạnh mùa đông có vẻ cũng đã phảng phất đâu đó quanh những tán cây ngả màu vàng úa. Thế rồi, thật chậm rãi, Aisha đưa tay kéo dây buộc chuông, âm thanh leng keng vang lên báo hiệu cho nữ tỳ hầu cận của nàng – Bela biết nàng cần đến cô ta.

"Ursula đang ở đây," Nàng vẫn nhìn ra phía ngoài ô cửa. "Ta đã nhìn thấy cô ấy cầu nguyện ở tháp Patro."

"Cô ấy được chỉ định là vũ công múa chính trong yến tiệc, thưa nữ tu. Có lẽ Ursula tới cùng với công chúa Roseta."

"Không đâu, Bela." Aisha thở dài, "Đó là lời cầu nguyện ở ngọn tháp của các quân vương... lời cầu nguyện chiến thắng của một chiến binh. Vậy nên, hãy đi đi Bela, ta muốn cô chuẩn bị mọi thứ để chúng ta tới yến tiệc tối nay."

Nữ tỳ Bela kính cẩn vâng lệnh, nhưng trước lúc làm theo sự cắt đặt của chủ nhân, nàng ta vẫn có vẻ đắn đo. Nữ tu Aisha đã rất kiên quyết chối từ lời công chúa Roseta và điều này khiến Bela hơi lo lắng khi người đột ngột thay đổi ý định.

"Xin hãy thứ lỗi cho em, nhưng chẳng phải người đã từ chối lời mời tới yến tiệc hay sao?

"Vì ta đang đợi mệnh lệnh của nhiếp chính vương." Đôi môi nhợt nhạt của Aisha thoáng nở một nụ cười. "Nó sắp đến rồi."

Derizi nhất định làm thế, nàng biết ông ta sẽ nghĩ gì khi nghe những kẻ giám sát ở điện thờ bẩm báo về Ursula. Cha của nàng cần thăm dò xem con gái ông – nữ tu Aisha đang suy tính điều gì với nàng vũ nữ xinh đẹp đang ngập tràn hận thù kia. Còn nàng, nàng cần để ông ta thấy nữ tu Aisha đã là kẻ không màng đến thế tục, dẫu sự phẫn nộ lẫn tiếc thương dành cho tam hoàng tử - người anh trai đã bỏ mạng tại Farland mùa đông năm trước chẳng hề kém cạnh Ursula.

*

* *

Sau giờ cầu nguyện buổi trưa, người đưa tin từ hoàng cung đã đến thần điện Mauna và truyền lệnh của nhiếp chính vương, theo đó thì nữ tu Aisha được triệu kiến vào đại điện Leono để thực hiện nghi lễ chúc phúc cho công chúa Roseta. Aisha tiếp nhận sự chỉ định này một cách cung kính, sau đó nàng ra lệnh cho nữ tỳ của mình sửa soạn mọi thứ để kịp khởi hành đến cung điện Esta khi giờ cầu nguyện buổi chiều kết thúc.

Aisha để mình chìm vào làn nước ấm, tắm rửa sạch sẽ cùng với xông hương liệu vào xiêm áo để loại sạch những uế tạp cũng là một phần của nghi lễ chúc phúc và nàng cần phải thực hiện chúng thật cẩn thận. Chỉ sơ suất nhỏ trong yến tiệc tối nay đều có thể gây ra hậu quả khôn lường, nàng đã luôn tự nhủ như vậy. Dù đoán được phần nào phản ứng của Derizi, nhưng Aisha vẫn cảm thấy bồn chồn, sợ hãi bởi nàng không có gì để đảm bảo sự an toàn cho bản thân trong tình cảnh trơ trọi như hiện nay ngoài cách cư xử thật khéo léo, nhất là khi đám trưởng lão trong Nguyên Lão Viện cũng sẽ có mặt ở đại điện Leono...

"Bela, cô đã thu xếp mọi thứ theo lời ta rồi chứ?" Nàng trồi lên khỏi mặt nước, cất tiếng hỏi nữ tỳ đang đứng hầu bên cạnh bồn tắm.

"Thưa người, đều đã ổn thỏa ạ." Bela đáp lại trong lúc rót thêm tinh dầu vào bình xông hương. "Em cũng đã lén chuyển lời đến thân vương Volga và đức ngài hồi đáp rằng sẽ cố hết sức để trợ giúp."

Aisha thở dài, nàng cần Kail giúp để mắt đến Ursula cũng như đảm bảo an toàn cho nhiếp chính vương. Derizi cần phải an toàn, ít nhất là trong yến tiệc này.

"Đức ngài còn dặn người nên để ý đến đoàn sứ giả của Aum, đặc biệt là gã thanh niên."

Nàng có nghe qua về các sứ giả của Aum, một tiểu thư và một gã quý tộc trẻ tuổi. Cả hai đều đến cầu nguyện tại Mauna sáng nay, nàng đã nhìn thấy họ ngồi lẫn giữa đám tín đồ. Gã trẻ tuồi thậm chí còn đến làm lễ ở tháp Patro và trò chuyện cùng Ursula trong chốc lát. Aisha thừa nhận, qua những gì quan sát được, đó đều là những kẻ đáng được tôn trọng, không chỉ bởi vẻ ngoài toát lên khí chất cao quý mà còn vì cách cư xử khiêm nhường ở chốn công cộng. Sự hiểu biết cũng như am hiểu tục lệ tôn giáo của Vespero còn chứng tỏ học thức sâu rộng của cả hai, có lẽ hoàng đế Juvelo đã cử những học giả trứ danh làm sứ giả. Tuy nhiên, nàng không hiểu được vì sao thân vương Volga lại lưu tâm đến sứ giả Aum đến vậy?

Eo biển Parot đã làm Aum gần như tách biệt với các vương quốc phía bắc như Vespero và Rusland, thứ duy nhất còn níu giữ vùng đất ấy với lục địa Aurian là dải đất Malvasta. Sự tách biệt về địa lý đã biến Aum thành một vùng đất bí ẩn đối với người phương Bắc, người ta không biết nhiều về hoàng đế Juvelo hay hoàng tộc Venta dù họ đã được chứng kiến sự hùng mạnh của đế chế qua những cuộc chiến tàn bạo để sáp nhập các tiểu quốc giàu có vào lãnh thổ. Khác với tình thế hỗn loạn, tranh giành quyền lực ở Rusland hay Vespero, các luật lệ rõ ràng có từ thời Khalifa đại đế đã giúp hoàng thất Aum hạn chế được tối đa những cuộc chiến thừa kế. Các vị vua của Aum luôn lựa chọn truyền ngôi cho hoàng tử trưởng và không cho phép thân vương nắm giữ quá nhiều quyền hạn về quân đội. Vậy nên, hoàng đế Juvelo đã dành sự quan tâm của mình vào việc thống nhất các tiểu quốc phía nam Aum và kiếm tiền nhờ vào giao thương, buôn bán với phương bắc. Thân vương Volga, anh họ Kail của nàng, hẳn đã quá cảnh giác với những sứ giả đến từ vương quốc xa xôi đó.

Khi tiếng chuông báo hiệu giờ cầu nguyện buổi chiều điểm, Aisha cũng vừa thay xiêm y và xức tinh dầu trầm hương xong. Nàng hài lòng với vẻ bề ngoài của mình khi nhìn vào trong gương, áo chùng màu trắng che kín từ vùng cổ trở xuống, còn mái tóc đen nhánh mượt mà được búi cao và giấu trong chiếc mũ vải hình tròn có phần phủ bằng vải sa thả dài phía sau gáy. Bela đã thuyết phục nàng đeo thêm trang sức bằng bạc, nàng ta còn đính lên đằng trước chiếc mũ một viên ngọc lục bảo có độ lớn bằng đầu ngón tay cái. Aisha không những món đồ gây vướng víu như vòng tay hay lắc chân, nhưng nàng buộc phải đồng ý với Bela rằng không nên đến dự yến tiệc mừng sinh nhật với sắc phục quá ảm đạm, nhợt nhạt.

"Trông người xanh xao quá." Bela rầu rĩ, nữ chủ nhân của nàng dường như ngày càng gầy và xanh hơn trước, nàng phát hiện ra điều này khi giúp Aisha mặc xiêm y.

"Có lẽ là do ta ít khi ra ngoài tắm nắng. Nhưng này Bela, cô đừng lo lắng về vẻ bề ngoài của ta, điều đó chẳng quan trọng lắm đâu." Nàng mỉm cười. "Ta chỉ cần được sống, chỉ vậy thôi."

Nàng nói rồi vịn tay Bela để đứng dậy, hồi chuông báo hiệu giờ cầu nguyện thứ hai bắt đầu ngân nga bên ngoài như muốn thúc giục. Khi hoàng hôn buông xuống, nàng sẽ đứng trong đại điện Leono, giữa những kẻ thù của mình và chứng kiến người bạn Ursula chiến đấu. Aisha sẽ cần thánh thần ban cho nàng sự can đảm lẫn sáng suốt để đối mặt với những điều sẽ xảy ra tối nay, kể cả việc một lần nữa nếm trải nỗi đau mất mát.

"Giờ thì chúng ta sẽ cầu nguyện, trước ngọn tháp Patro." Giọng nàng trầm xuống như tự nói với chính mình. "Ta cần các đấng quân vương vĩ đại của Vespero ở bên cạnh, cần họ ban cho ta lý trí mạnh mẽ để không làm uổng phí một sinh mạng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net