Si vis pacem, para bellum (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Aisha nghĩ rằng nàng sẽ chết. Và kỳ lạ thay, nàng lại thấy nhẹ lòng khi nghĩ như vậy. Cái chết giờ đây có một sức quyến rũ khó tả đối với nàng, nó giống như thứ quả dại mùa hè ngon ngọt, mọng nước đầy mời gọi trong khi nàng thì tựa kẻ lữ khách lang thang đương kiệt sức dần dưới nắng gắt phương nam. Nàng muốn chạm vào thứ quả ấy, tận hưởng xem nó có vị như thế nào... Còn điều gì ngăn nàng không được làm vậy? Không, chẳng có gì cả. Chắc chắn Timur sẽ không cho nàng cơ hội gặp lại Kail, và nếu thế thì thà nàng kết liễu cuộc đời khốn khổ của mình còn hơn là chấp nhận đến kinh đô Mathara như một món hàng hóa vô tri. Cầu thánh thần tha tội cho nàng vì đã phạm vào tội sát nhân.

"Người đang làm một việc vô nghĩa." Phu nhân Haji ảm đạm nói trong lúc vẩy nhẹ nước lạnh vào mặt nàng. Hơi mát lạnh từ những giọt nước dường như kéo nàng về với trần thế.

Người thiếu nữ tội nghiệp khẽ kéo rèm mi, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi không giấu nổi sự thất vọng khi nhận ra mình vẫn đang ở trong lâu đài Jagun. Kỳ thực là nàng đã ngất lịm đi sau nhiều ngày tuyệt thực, trong cơn mê man vì đói khát gây ra, nàng thấy mình đi rong ruổi trên sa mạc nóng cháy. Đơn độc và lạc lõng, cố gắng tìm được cái chết hay bất kỳ dấu hiệu nào của nữ thần Amis u ám. Nữ thần chết chóc, chao ôi, giá mà trước kia nàng nghĩ đến việc hỏi Sacerdonito cách các tín đồ Cựu giáo cầu khẩn bà ta ban phúc thì tốt biết mấy. Aisha chẳng buồn lên tiếng, mắt nàng nhìn phu nhân Haji còn tâm trí cứ miên man đuổi theo những ý niệm mơ hồ về cái chết. Nàng bắt đầu thấy cáu gắt khi thần chết từ chối mình hết lần này đến lần khác, dẫu nàng đã cầu nguyện trong nhiều ngày qua, xin thánh thần hãy để nó xảy ra. Nàng muốn được chết ở nơi này, còn hơn để Timur dâng nàng cho lão vua Aybak già nua của Barsine.

"Tôi muốn chết, thưa phu nhân." Phải rất lâu sau đó, Aisha mới thều thào lên tiếng.

Vị phu nhân nhìn nàng chăm chú, rồi nàng ta nhìn đến cái cần cổ gầy rộc, trơ những xương là xương của nàng. Dường như Haji đã rất để tâm tới Aisha, bởi chỉ thoáng qua thôi nhưng người phụ nữ đáng mến ấy vẫn nhận ra chiếc nhẫn của nàng đã biến mất. Phu nhân đắn đo đôi chút mới quyết định hỏi nàng về món đồ nho nhỏ kia. Tất nhiên, sự tinh tế cũng như thông minh của phu nhân Haji giúp nàng ta chẳng mấy khó khăn trong việc đoán được ý nghĩa cùng chuyện gì đã xảy ra với nó, dẫu nàng một mực giữ im lặng. Cặp mắt tựa như mặt hồ phẳng lặng của Haji không rời khỏi nàng, và nàng có thể cảm nhận được nỗi buồn mênh mang cất trong đó. Vị phu nhân trút một tiếng thở dài đầy ảo não, rồi nàng ta khó nhọc vật lộn với cái bụng bầu, cố gắng đứng dậy. Haji chậm rãi tiến lại gần cửa sổ, ánh mắt dường như hướng xuống khoảng sân rộng của lâu đài. Chẳng có gì đáng sợ hơn sự im lặng của một con cừu và một người phụ nữ, chẳng rõ vì lẽ gì, Aisha đã nghĩ đến lời dạy này khi nàng thấy dáng vẻ phu nhân Haji hiện thời. Thế rồi đột nhiên vị phu nhân cất tiếng, nàng ta bắt đầu thuật lại những gì đã xảy ra trong suốt mấy ngày qua, tựa hồ như điều đó có thể kéo nàng lánh xa khỏi dòng suy nghĩ điên rồ đầy chết chóc. Chiến thắng lẫn vinh quang của kẻ thắng trận dường như đã rời bỏ Timur. Chỉ trong một thời gian ngắn, hoàng tử Drako đã khiến cho quân Cigany thất thế trên chiến trường. Người Cigany đã lần lượt mất đi những vị trí tối quan trọng. Còn ở thành Jagun này, cái đói và bệnh tật đang bắt đầu hoành hành, giá lương thực tăng lên theo từng ngày, người chết bắt đầu nằm rải rác trên những tuyến đường ngang dọc. Tuy nhiên, đấy vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với Timur, phu nhân Haji vẫn tiếp tục bằng giọng đều đều bình thản như đang tán gẫu vể một kẻ xa lạ nào đó thay vì phu quân của mình. Điều tồi tệ nhất trong tình cảnh này là việc người Barsine đột ngột từ chối giúp đỡ thêm cho Aras. Không ai biết lý do khiến vua Aybak làm như vậy, kể cả gã sư gia Monsulego, nhưng chắc chắn rằng đứt gãy nơi mối giao hảo ấy cũng đồng nghĩa với việc chẳng còn hôn lễ nào nữa giữa Aras và Barsine.

Đấy là một tin vui hay buồn đây? Aisha tự hỏi. Nàng không còn phải lo lắng vì chuyện bị ép gả đến Barsine, thế nhưng nghĩ đến cảnh các anh của mình tàn sát lẫn nhau thì lòng nàng lại chùng xuống. Không thể phủ nhận sự căm thù lẫn khinh bỉ nàng dành cho Timur, có điều thật khó để vui vẻ khi anh ta lâm vào cảnh khốn khó như lời phu nhân Haji thuật lại. Dẫu vậy, nàng cũng vẫn thấy bất ngờ đôi chút với Drako, nhất là việc anh trở thành người dẫn dắt sáng suốt, đầy tài năng của liên quân Thrace ở Aras này. Anh Drako của nàng, thánh thần thứ tội, nàng chỉ còn nhớ được vài nét mơ hồ về anh trước lúc anh bị đưa đến lãnh địa nhà Oriento. Và ở thời điểm nàng nhận thức được cần phải lắng nghe những tin đồn thì rặt chẳng có lấy nửa lời tốt đẹp nào dành để tán dương hoàng tử Drako cả. Mỗi khi nhắc tới anh, điều duy nhất người ta có thể nói đến hàng tiếng đồng hồ vô số chuyện đáng bị chê trách. Tỉ dụ như các bữa tiệc hoang phí lẫn trụy lạc thâu đêm hay đám nhân tình ở khắp mọi nơi cùng những cuộc đánh ghen không hồi kết của phu nhân Havanra – người vợ hợp pháp của anh chẳng hạn. Có lẽ vì thế mà Derizi Flava tha cho Drako, ông ta không gửi cho anh một sợi dây thừng hay một thanh kiếm sắc như đã làm với Ethan – người anh trai khốn khổ khác của nàng.

"Người chẳng còn lý do gì để lựa chọn cái chết." Phu nhân Haji nói. Rồi ngập ngừng đôi chút, nàng ta tựa người vào khung cửa sổ và nở một nụ cười gắng gượng với nàng.

"Tạ ơn thánh thần." Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, phu nhân Haji bước lại gần chiếc giường, nàng ta nắm lấy tay nàng trong lúc tay còn lại nhẹ nhàng đưa lên vén những sợi tóc lòa xòa cho nàng. Chưa bao giờ Haji có cử chỉ thân tình đến vậy, dù suốt thời gian nàng có mặt ở Jagun này, họ vẫn thường trò chuyện rất hợp nhau. Vị phu nhân luôn có vẻ cung kính đối với nàng, không giống như lúc này.

"Hãy nói cho tôi nghe, thưa nữ tu." Haji hạ giọng thì thào. "Người có muốn được tự do?"

"Tự do..." Aisha nhắc lại với đầy vẻ tiếc nuối. "Khi ta còn ở trong căn phòng này ư? Nghe thật xa xỉ, phu nhân đáng kính ạ."

"Vậy người nghĩ sao nếu tôi giúp người trốn khỏi lâu đài này?"

Vị phu nhân hơi nghiêng đầu hỏi. Và lạ lùng thay, khuôn mặt hiền lành của nàng ta khi bị khuất một phần vì ngược sáng, nom thật khó đoán định. Aisha kinh ngạc trước cái sự biến đổi mà ánh hoàng hôn đem lại đó cũng như câu hỏi của phu nhân Haji, nàng hơi giật mình, đôi mắt cụp xuống bối rối nhìn những lằn chăn đắp nhàu nhĩ. Nàng im lặng hồi lâu.

"Tôi chỉ đang pha trò thôi." Bỗng nhiên phu nhân Haji bật cười vui vẻ. "Sao người cần phải trốn khỏi nơi này chứ? Người chẳng có lý do gì để mạo hiểm như vậy, nhất là khi bên ngoài kia đang rất rối ren, người biết đấy."

Aisha vẫn duy trì sự im lặng, trong một tíc tắc nàng đã suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của phu nhân Haji. Trốn khỏi nơi này ư? Nàng thiếu nữ tự hỏi, tất nhiên là nàng đang mong muốn điều đó. Nhưng bằng cách nào? Nàng đưa mắt nhìn phu nhân Haji và lắng tai nghe tiếng bước chân rầm rập phía dưới sân. Timur sẽ lên đường đến Murfero, nghênh chiến với đội quân của Drako, như lời kể của phu nhân Haji, vào ngày mai... Aisha hít thật sâu, nàng vừa nhận ra trong vài ngày tới, con quỷ dữ ấy chắc chắn không có mặt ở lâu đài. Nếu nàng có thể chạy trốn, sẽ chằng còn thời điểm nào thích hợp hơn nữa.

*

* *

Vào buổi tối, sau giờ cầu nguyện, phu nhân Haji đột nhiên xuất hiện trước cửa thư phòng của hoàng tử Timur – nơi mà từ nhiều tháng nay nàng đã không thể đặt chân tới. Phải mất một lúc kẻ hầu mới trở ra và thưa rằng hoàng tử đang đợi nàng trong phòng.

"Ồ, kính chào phu nhân." Gã sư gia Monsulego bước ra từ thư phòng, lão ta nom rõ là ngạc nhiên khi thấy nàng đang loay hoay phía bên ngoài. "Tôi hi vọng là phu nhân vẫn khỏe, cả đứa bé nữa. Nữ thần ban phước cho cả hai."

"Cám ơn ông, sư gia. Nữ thần cũng ban phước cho ông." Nàng lịch sự đáp lại, toan cất bước đi vào. Thế nhưng, như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng dừng lại và ngập ngừng đôi chút. "Ta đã suy nghĩ kỹ về những lời khuyên của ông, ta sẽ làm như vậy."

"Tôi mừng vì mình giúp được phu nhân." Nét mặt Monsolego thoáng hiện vẻ hài lòng. "Giờ tôi xin được cáo lui để tránh quấy rầy phu nhân và hoàng tử."

Haji mỉm cười, nàng khẽ gật đầu ra hiệu cho gã sư gia lui ra trước lúc đẩy cửa đi vào phòng. Gã sư gia rõ là một tay có ích, nàng thầm nghĩ, hắn đã giúp nàng rời khỏi biệt viện chỉ với vài lời khuyên nho nhỏ.

Timur đang đăm chiêu trước tấm bản đồ khi Haji xuất hiện, và có lẽ sự đăm chiêu đó khiến chàng có thái độ khá lạnh nhạt với nàng. Chàng chỉ hơi ngước lên một chút để chắc rằng người vừa bước vào là nàng, để rồi sau đó chàng lại quay về với những đường vẽ ngoằn ngoèo rối rắm. Dĩ nhiên, Haji không nói gì, nàng dường như khép nép hơn khi chỉ đứng một chỗ chờ đợi chàng lên tiếng trước. Thái độ kiên nhẫn đó của nàng thật đáng được ngợi khen, bởi chẳng mấy ai làm được vậy với cái bụng bầu nặng nề. Thời gian trong căn phòng trôi qua chậm chạp, trên trán Haji rịm ra vài giọt mồ hôi vì mệt nhọc còn hai chân nàng tê dại dần.

"Ursula đã nói rằng nàng muốn đến gặp ta." Đột nhiên, chàng nói. Rồi chàng phát hiện ra khuôn mặt nàng tái mét, hai bờ vai hơi run lên. "Hãy ngồi xuống, phu nhân yêu quý, vì con của chúng ta."

Haji phớt lờ cái tên mà chồng mình nhắc đến, dù cho đến bây giờ, nàng đã quen với sự hiện diện dư thừa của ả vũ nữ đó trong tòa lâu đài này. Nàng không muốn cãi vã thêm với Timur, nhất là khi ngày mai thôi, chàng sẽ phải đến Murfero.

"Em..." Nàng khó nhọc ngồi xuống cái trường kỷ bọc nhung. "Em chỉ muốn gặp chàng, như lúc trước, mỗi khi chàng phải ra trận."

Lời này của phu nhân Haji khiến Timur tạm rời sự tập trung khỏi tấm bản đồ, chàng nhìn nàng một lúc. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ sau cái chết của thủ lĩnh Vengi. Trong suốt thời gian này, chàng luôn ái ngại, thậm chí là sợ hãi khi nghĩ đến việc đối mặt với nàng. Haji tội nghiệp, chàng không hề muốn cư xử thô lỗ với nàng, nhưng cũng chẳng thể mạo hiểm để nàng biết được những gì đã xảy ra với cha của mình. Và... Timur liếc nhanh xuống phần bụng nhô lên của nàng. Sự xuất hiện của nó nằm ngoài những dự định trong đầu chàng, nó không được chào đón ở thế giới này. Chàng không muốn nó ra đời.

"Nó... nàng khỏe chứ?" Chàng hắng giọng, bâng quơ hỏi nàng.

"Em và con của chúng ta đều khỏe, thưa chàng. Biệt viện, đúng như lời chàng nói, rất thích hợp để em tĩnh dưỡng." Haji thuật lại một cách thân tình. Tựa hồ nàng thực sự tin vào lời nói dối ấy của phu quân.

"Ta mừng vì tin này. Haji ạ, ta hi vọng khi thắng trận trở về sẽ được bế con của chúng ta trên tay."

Một sự im lặng phủ trùm lên căn phòng sau câu nói đó. Dường như cả Timur và phu nhân Haji của chàng đều cảm thấy thật khó mở lời sau những chuyện đã xảy ra, thế nhưng qua nét biểu cảm trên khuôn mặt Haji thì Timur có thể đoán được là nàng đang muốn nói điều gì đó. Và cuối cùng, như muốn Haji sớm rời đi, chàng quyết định hỏi thăm thêm vài chuyện vặt vãnh của lâu đài. Phu nhân Haji, tất nhiên, là một người thông minh. Nàng nhanh chóng hiểu ra rằng mình không thể né tránh việc đi vào câu chuyện chính thêm được nữa, nếu không muốn Timur mất kiên nhẫn. Vậy là nàng đứng dậy, chậm chạp tiến đến trước mặt chàng. Haji bắt đầu đề cập đến Ursula, nàng dùng những lời lẽ hết sức hòa nhã và không hề mang chút ác ý nào, ngay cả khi nhắc tới mối quan hệ bất chính giữa cô ta với chàng. Lần cuối cùng họ trò chuyện với nhau, sau đám tang của cha nàng, đấy cũng là chủ đề chính. Và nàng vẫn chưa quên, đã có một cuộc cãi vã diễn vì nàng không chấp nhận mối quan hệ đó. Đúng thế, lần hiếm hoi trong cuộc đời mình, nàng đã khóc lóc, đã giận dữ để rồi bị giam lỏng ở biệt viện. Thế nên, lần này nàng sẽ không phản kháng nữa. Haji bình thản nói rằng nàng chấp nhận Ursula với tư cách một người vợ hai của chàng, cho phép cô ta sống dưới mái nhà của mình với sự tôn trọng và đối xử với cô ta một cách tử tế nhất. Nàng có thể cảm nhận được cổ họng mình nghẹn lại khi thốt ra những lời như vậy, nhưng tạ ơn nữ thần nhân từ, người đã cho nàng sức mạnh để không bật khóc. Nàng cần phải làm vậy nếu muốn được an toàn, gã sư gia nói thế, bởi giờ đây nàng chẳng còn bất cứ sự bảo trợ nào khác ngoài sự bảo trợ từ người chồng của mình. Quân đôi, lâu đài, chiến trận,... mọi thứ đều quá xa lạ và phức tạp với nàng, trong khi với hoàng tử Timur thì ngược lại.

Khó có thể diễn tả được những lời dịu dàng của Haji khiến Timur ngạc nhiên đến mức nào. Chàng gần như nuốt trôi lưỡi một lúc vì chẳng rõ nên đáp lại ra sao. Nàng chấp nhận Ursula, theo ý muốn của chàng. Điều nàng nói làm chàng thấy thỏa mãn, song cặp mắt ươn ướt lẫn vẻ sầu muộn kia lại nom thật khó chịu. Timur hơi lạnh giọng hỏi nàng lý do cho sự thay đổi này. Thật khó mà tin được là nàng chịu dẹp bỏ thói ương bướng lẫn tự tôn – cái cớ nghe thật nực cười từng được nàng viện đến để phản đối Ursula – để chấp nhận việc chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác. Haji không trả lời, nàng lằng lặng tiến lại gần chàng hơn. Rồi một cách bất ngờ, nàng rút cái ngòi bút lông chàng đang cầm và quẳng xuống mặt bàn. Tiếp theo đó, nàng nắm lấy tay chàng mà áp lên bụng mình. Vào khoảnh khắc ấy, chàng cơ hồ có thể cảm nhận được những rung động nhè nhẹ của sinh linh đang trú ngụ trong đó. Đứa bé dường như đang cố chứng minh cho chàng thấy là nó rất khỏe mạnh và nó vui mừng khi được gặp cha mình. Phu nhân Haji mỉm cười, nàng thì thào trò chuyện với con, nói với nó về người đàn ông đang đứng trước mặt. Timur đã thoáng nghĩ trò chơi gia đình này thật ngớ ngẩn, chàng muốn rụt tay lại. Nhưng rồi tựa như có một thứ ma lực nào đó tác động, chàng lại thấy hiếu kỳ với đứa con chưa chào đời. Nó trông sẽ thế nào? Nó khỏe mạnh ra sao? Nó là trai hay gái? Bỗng nhiên, vô số câu hỏi xoay quanh sinh mạng bé nhỏ ấy xoay vần trong tâm trí chàng.

Chàng đã từng muốn giết nó.

Timur đột ngột nhớ ra. Chàng giật mình lùi lại phía sau. Nét mặt chàng lộ rõ vẻ hoảng sợ, và chàng như nhìn thấy máu nhuộm đỏ trên tay mình. Phải mất một lúc, chàng mới lấy lại được bình tĩnh. Chàng khen ngợi Haji đầy khách sáo vì sự khiêm nhường lẫn lòng bao dung của nàng trước khi ra lệnh cho nàng lui ra.

"Một điều cuối cùng," Haji nói lúc nàng đi đến cửa phòng. "Em sẵn sàng làm mọi việc vì con của mình. Nó cần có cha, em chỉ muốn chàng biết điều này. Cầu nữ thần ban phúc cho chàng trong trận chiến sắp tới."

==

Si vis pacem, para bellum: Một câu ngạn ngữ Latin có nghĩa là muốn hòa bình thì hãy chuẩn bị cho chiến tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net